Trần Vũ Tịch ném cũng
ném mệt rồi, mắng cũng mắng mệt rồi, ngồi ở giường, há miệng to thở, nhớ tới chuyện vừa rồi, gò má ửng hồng, cô ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến Ngạo Dạ Phong sẽ đối với cô như vậy.
"Ngạo Dạ Phong, anh là con
rùa đen rụt đầu sao? Đi ra cho tôi!" Trần Vũ Tịch hướng Ngạo Dạ Phong
đang ở trong nhà vệ sinh hét to.
Hồi lâu Ngạo Dạ Phong xử lý tốt vấn
đề dưới thân thể của mình, mới từ bên trong đi ra, chỉ là lúc đi ra, còn thận trọng liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch.
Thấy Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch lại muốn muốn tìm đồ ném tới, nhưng vấn đề là không còn gì cho cô ném, trừ cô ra.
Cô đứng trên giường, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, "Anh trả thù tôi
phải không? Vì tôi không đồng ý điều kiện, mà anh lại dở trò cặn bã như
vậy! Anh suy nghĩ bằng thân dưới sao? Đầu óc có quá nhiều tật xấu."
"Cô mắng xong rồi phải không!" Ngạo Dạ Phong cả giận nói, nhưng vẫn lộ vẻ
lo lắng, "Cô quyết định gả cho tôi, chuyện như vậy không phải sớm muộn
sẽ xảy ra sao? Có cái gì không tốt!"
"Anh. . . . . . Đồ cặn bã!"
Trần Vũ Tịch tức giận đã không biết nên làm sao, cô vỗ vỗ lồng ngực của
mình, cố gắng giữ tỉnh táo, tránh không nhịn được đi lên thiến tên tiểu
tử này, "Anh muốn dùng biện pháp này để ép tôi đi tìm ông nội nói không
đính hôn với anh sao? Đúng không?"
"Không sai, cô không muốn xảy
ra quan hệ với tôi, sao còn muốn kết hôn với tôi, lại nói không thích
loại phụ nữ không có ngực như tôi." Ngạo Dạ Phong nói xong còn làm động
tác đo.
"A. . . . . ." Trần Vũ Tịch sắp bị hắn làm cho điên rồi, nhảy xuống giường vọt về phía Ngạo Dạ Phong.
Ngạo Dạ Phong cuống quít chạy ra ngoài, một tay đóng cửa lại, lôi cửa không để cho Trần Vũ Tịch ra ngoài.
"Ngạo Dạ Phong, mở cửa, ngươi mở cửa cho tôi! Tôi muốn giết chết anh!" Trần
Vũ Tịch ở bên trong đập cửa kêu to, một cước đá vào cánh cửa, lại quên
mình không mang giày, "A ~~ đau quá đau quá. . . . . ."
Trần Vũ Tịch bị thương ngồi chồm hổm ở trên đất ôm chân, đau đến rơi nước mắt.
Cảm giác không có tiếng động, Ngạo Dạ Phong chậm chậm mở cửa nhìn vào trong, lại thấy Trần Vũ Tịch ngồi dưới đất rơi nước mắt.
"Cô khóc?" Ngạo Dạ Phong vốn không muốn khi dễ cô, hoàn toàn không có hứng
thú, nhưng muốn cô vừa mới mười bảy tuổi, còn là một vị thành niên, một
hoa quý thiếu nữ, loại cảm giác này thật làm cho người ta ghét, hoặc là
nói hắn đối với Laury cũng sẽ không có hứng thú.
"Uy. . . . . .
Tôi không muốn làm gì cô, chỉ dọa cô một chút mà thôi, đừng khóc! Để cho ông nội thấy được, còn tưởng rằng tôi thật sự khi dễ cô đấy." Ngạo Dạ
Phong cau mày, đứng ở cửa nói.
"Chẳng lẽ anh không khi dễ sao?
Anh dám nói vừa rồi anh không có khi dễ tôi?" Mới vừa rồi bởi vì đau
chảy nước mắt, lúc này nước mắt biến thành thật.
Ngạo Dạ Phong cau mày, người phụ nữ như vậy hắn thật sự không có biện pháp nào, yêu cũng không phải, không yêu cũng không phải.
"Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi." Nói xong hắn đi về phía cô, ngồi chồm hổm
bên cạnh cô, "Chỉ là chuyện đính hôn, chúng ta nên suy nghĩ thật kỹ,
trên thế giới này đàn ông rất nhiều, cô còn nhỏ, chắc chắn sau nay cô sẽ gặp được người mình yêu. . . . . ."
"A. . . . . . Cô gái nhỏ cô làm gì thế!" Ngạo Dạ Phong kinh hãi.
Trần Vũ Tịch đã từng luyện tán đả, thừa dịp Ngạo Dạ Phong nói chuyện không
chú ý, bắt tay hắn bẻ ra phía sau, đứng dậy cưỡi trên lưng của hắn, đè
hắn trên mặt đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT