- Điện thoại như vậy, em muốn bao nhiêu tôi có thể cho em bấy nhiêu. - Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên nói.
- Được rồi, trước không nói về điện thoại di động. Nói cái gì mà hôm nay
tôi không về, anh lại muốn làm gì. Nếu như anh muốn tìm Ngạo Dạ Phong,
xin anh hãy trực tiếp đi tìm anh ta, chớ lợi dụng tôi được không? Ngạo
Dạ Phong hoàn toàn không để ý đến tôi, dù cho anh có lấy tôi ra để uy
hiếp anh ta thì một chút cũng không dùng được. - Trần Vũ Tịch nhìn Ngô
Duẫn Kỳ nói.
Hai tay Ngô Duẫn Kỳ nhét vào túi, rất hứng thú đi tới chỗ Trần Vũ Tịch:
- Tôi không uy hiếp anh ta, là thật sự muốn em ở lại!
- Quỷ mới tin lời nói của hạng người như anh, anh coi tôi là đứa bé ba
tuổi sao? - Đôi tay Trần Vũ Tịch nắm chặt, đã không sợ nữa rồi, cô sắp
thích ứng được với dạng áp lực uy hiếp của Ngô Duẫn Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ nhất thời nở nụ cười:
- Ngạo Dạ Phong thật may mắn khi có thể có người như em ở bên cạnh anh
ta. Em nói nếu như để em ở lại ta bên cạnh tôi không cho anh ta, sẽ như
thế nào đây? – Anh cân nhắc khi nói tới những lời này, hoàn toàn không
suy nghĩ đến cảm nhận của Trần Vũ Tịch, giống như tự mình đang duy nghĩ
về một trò chơi.
Trần Vũ Tịch há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, người như vậy so Ngạo Dạ Phong càng khó hiểu hơn.
Lúc Ngô Duẫn Kỳ chuẩn bị rời đi, Trần Vũ Tịch không phản kháng đi theo anh
cùng lên xe, như thế khiến Ngô Duẫn Kỳ thấy có chút ngoài ý muốn. Sau
khi ngồi vào xe, Ngô Duẫn Kỳ gọi một cú điện thoại, Trần Vũ Tịch không
nhìn anh, vẫn suy nghĩ lúc nào thì nên nhân cơ hội chạy trốn.
Chẳng qua nghe thấy anh nói ba chữ đơn giản, theo kế hoạch.
Trần Vũ Tịch nhất thời nhíu mày, ép buộc mình tỉnh táo lại. Nhất định Ngô
Duẫn Kỳ có vấn đề, có điều trước giờ cô chưa từng nghe nói qua về người
này, nếu như anh không làm hại cô mà nói..., ở lại bên cạnh anh có lẽ sẽ có chút thu hoạch gì đó.
Sau khi lóe lên ý nghĩ như vậy, Trần Vũ Tịch bắt đầu do dự xem cuối cùng có muốn chạy trốn hya không.
Nhìn xe chậm rãi ngừng lại trước biệt thự Ngạo gia, Trần Vũ Tịch giật mình quay đầu liếc mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ;
- Không phải anh vừa nói. . . . . .
- Em hối hận? Tôi có thể bảo tài xế quay đầu lại. - Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười.
- Không, không cần! - Trần Vũ Tịch cuống quít xuống xe, mau chóng chạy
trốn. Vừa rồi còn nghĩ tới nếu như nhất định phải ở lại bên cạnh anh thì có lẽ có thể điều tra ra điều gì, nhưng lúc này, cô chỉ nghĩ tới muôn
nhanh chóng rời khỏi bên cạnh người đàn ông này.
Mới vừa xuống
xe, Ngô Duẫn Kỳ liền đóng cửa xe, tài xế nhanh chóng quay đầu xe, rời
khỏi nơi này. Trần Vũ Tịch đi vào biệt thự Ngạo gia thì quay lại, nhìn
một màn bóng xe đi xa kia, như có điều suy nghĩ xoay người đi tới Ngạo
gia.
Đẩy cửa đi vào, vừa lúc đụng phải thím Lưu thẩm đi qua phòng khách, lúc thấy Trần Vũ Tịch, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, ánh
mắt không khỏi liếc nhìn lên trên lầu. Trần Vũ Tịch đang ở phía sau nghĩ chuyện của mình, cũng không chú ý tới khác thường của thím Lưu.
- Tiểu thư Vũ Tịch cô về rồi, vừa rồi thiếu gia nói cô. . . . . .
- Uh’m, không có gì. Ngạo Dạ Phong đâu! - Trần Vũ Tịch nhàn nhạt hỏi, cô
nghĩ anh ta hẳn sẽ phải đi tìm cô chứ. Dù sao ngày đó Ngô Duẫn Kỳ thiếu
chút nữa đã giết chết hai người bọn họ, biết mình ở trong tay người đàn
ông đó, nhất định lòng sẽ như lửa đốt thôi.
Thím Lưu dừng lại, ánh mắt nhìn lên lầu lần nữa.
- Sao vậy thím Lưu, không phải anh ta ra ngoài tìm cháu sao? - Trần Vũ
Tịch nhìn dáng vẻ kỳ quái của thím Lưu. Cô nghĩ hiện tại cần phải gọi
điện thoại nói cho biết Ngạo Dạ Phong cô đã về - Thím Lưu cho cháu mượn
điện thoại di động của thím! Đúng rồi, ông nội đâu?
- Lão gia đi ra ngoài. – Thím Lưu nói, đưa điện thoại trên người cho Trần Vũ Tịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT