Đứng trên cát ở bờ biển, hai tay Ngô Duẫn Kỳ nhét vào túi hóng gió biển, trên mặt vẫn là
nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt lại có loại trống rỗng không nói ra
được. Trần Vũ Tịch nhìn anh, tựa như nhìn đứa bé anh tuấn phi phàm lại
không có bất kỳ tia cảm tình nào. Khóe môi rõ ràng là nhếch lên mỉm
cười, lại thấy được lạnh lùng và cô độc trên mặt của anh.
Cô không dám khẳng định loại cảm giác nội tâm của mình này là đúng, nhưng ít nhất anh ta hẳn không phải là một người dễ đến gần.
Trần Vũ Tịch đứng cách anh không xa, thỉnh thoảng nhìn anh thượng một cái.
Hai người cùng im lặng không nói. Trần Vũ Tịch biết mình không đi được,
hơn nữa trong phút chốc cô biết mình cũng không muốn rời khỏi đây, cô
muốn biết rốt cuộc người này là hạng người gì.
Không đơn thuần là bởi vì có thể anh ta có liên quan đến tổ chức Bò Cạp Đen, đặc biệt biểu cảm trong đôi mắt của anh ta, khiến cô có chút để ý. Người có loại ánh
mắt như vậy nhất định có rất nhiều tâm sự.
Trần Vũ Tịch đắm chìm
trong mạch suy nghĩ của mình, cười khổ một tiếng. Coi như anh ta thật sự có tâm sự, tuyệt đối cũng sẽ không nói với cô. Rõ ràng vừa rồi là loại
cảm giác đang ở địa ngục, nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng bình
thường. Tại sao cảm giác có chênh lệch lớn như vậy? Đều là vì anh ta
sao?
- Em đang cười cái gì? - Ngô Duẫn Kỳ cúi người ở trước mặt cô nhìn chằm chằm cô hỏi.
Trần Vũ Tịch ngẩn ra, đột nhiên lui về phía sau một bước. Vừa rồi ngẩn người, vậy mà không thấy anh ta đến gần mình.
- Không có gì, bây giờ anh có thể để cho tôi về nhà sao? - Trần Vũ Tịch nhíu mày.
- Ở chung một chỗ với tôi không được tự nhiên sao? – Anh hỏi lần nữa,
giống như khi đi cùng với Trần Vũ Tịch, câu hỏi của anh rất nhiều, hơn
nữa đều là câu hỏi đã biết rõ mà vẫn hỏi.
Vừa lúc đó đột nhiên
điện thoại Trần Vũ Tịch vang lên, lấy điện thoại di động ra thấy trên
màn hình là số của Ngạo Dạ Phong. Cô nhất thời sửng sốt, không đợi Trần
Vũ Tịch kịp phản ứng, Ngô Duẫn Kỳ đã đoạt lấy điện thoại di động, nhận
điện thoại.
- Anh là ai? Vũ Tịch! - Nghe được giọng của đàn ông, Ngạo Dạ Phong nhất thời nhíu mày.
Sau khi ăn cơm trưa xong Dụ Khả Hân liền rời khỏi Ngạo gia, một mình anh
ngồi trên ghế sa lon nhàm chán liếc nhìn chương trình ti vi. Nhiều lần
anh hỏi thím Lưu khi nào Vũ Tịch sẽ về, thím Lưu nói cho anh biết rằng
Trần Vũ Tịch nói khoảng hơn hai giờ sẽ về, nhưng thời gian đã qua hai
giờ, Trần Vũ Tịch vẫn chưa về nhà.
Lúc này Ngạo Dạ Phong mới
không nhịn được gọi điện thoại cho cô, không ngờ bên đầu điện thoại kia
lại là một người đàn ông xa lạ.
- Ngạo Dạ Phong, quên tôi nhanh
vậy sao? Chẳng lẽ lần trước dạy dỗ anh, đến bây giờ vẫn chưa nhớ kỹ? -
Ngô Duẫn Kỳ cười lạnh một tiếng. Hai mắt trống rỗng, nhất thời bị một cỗ khí lạnh bao trùm. Đang lúc anh và Ngạo Dạ Phong nói chuyện, Trần Vũ
Tịch lại cảm thấy có một loại sợ hãi lần nữa □□.
Loại cảm giác này cùng với lúc đến Ngô gia giống nhau như đúc! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Trong nháy mắt anh giống như từ một con người lần nữa biến thành một ác ma.
Trần Vũ Tịch hình dung không ra rốt cuộc tại sao có loại cảm giác khó
hiểu này, có điều hiện tại cô thật sự rất muốn mau chóng ròi khỏi đây.
Ngạo Dạ Phong nghe được lời nói của người đàn ông, vèo một cái từ trên ghế salon đứng lên:
- Anh đã làm gì Trần Vũ Tịch?
Ngô Duẫn Kỳ quay đầu liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch sững sờ ở một bên, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh:
- Cô ấy rất tốt, đang ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không làm gì cô ấy. Cô gái
thú vị như vậy thương còn không kịp nữa là, tôi chỉ muốn cho anh biết,
hôm nay cô ấy không trở về, không cần chờ cô ấy.
Nói xong, Ngô
Duẫn Kỳ cúp điện thoại của Ngạo Dạ Phong, ngay sau đó xoay người, ném
điện thoại của Ngạo Dạ Phong mua cho Trần Vũ Tịch xuống biển rộng.
- Anh. . . . . . sao anh lại ném điện thoại di động của tôi! - Trần Vũ
Tịch tiến lên một bước, nhìn điện thoại bị nhấn chìm trong biển rộng:
- Có phải đầu óc anh bị bệnh rồi hay không, rốt cuộc muốn làm gì hả! Trần Vũ Tịch không nhịn được mắng to, nhưng lại bị ánh mắt xuyên thấu của
Ngô Duẫn Kỳ hù dọa, đột nhiên dừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT