Phượng Cửu nghe thấy vậy liền ngước mắt lên nhìn Mạch Trần, xem thần sắc của hắn và ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, khóe môi nàng hơi nhếch lên, đưa tay vén một sợi tóc đen rũ xuống gương mặt, sau đó nắm chặt Thanh Phong kiếm đứng lên.

Bởi vì bả vai bị tổn thương nên khi nàng đứng lên cả người có chút run rẩy.

Mà lúc này mọi người mới chú ý tới Thanh Phong kiếm trong tay nàng, ai cũng sững sờ kinh ngạc, cả một chuỗi bất ngờ này khiến cho bọn họ phản ứng không kịp. 

“Cảm ơn các vị đã đến đây cứu giúp.”

Sắc mặt Phượng Cửu tuy có chút tái nhợt nhưng vẫn thi lễ với mọi người, ánh mắt nhìn về phía ba đạo sư bị thương và ba người của chợ đen, sau đó dừng lại một chút trên người Nhiếp Đằng rồi mới rơi vào người viện trưởng và phó viện trưởng.

“Có lẽ chư vị còn chưa biết thân phận của ta.” 

Phượng Cửu khẽ mỉm cười: “Ta là công chúa Phượng Hoàng của Diệu Nhật quốc cấp chín, vì vậy ta đúng là nữ tử.”

Một câu cuối cùng, nàng khẽ liếc về phía Mạch Trần, giống như đang nói với hắn.

Toàn bộ nơi này yên tĩnh trong nháy mắt, từng ánh mắt đều đổ dồn vào trên người nàng, giờ khắc này nàng mặc một thân hồng y, tóc đen buông xõa như mực, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng thần sắc tự tin lan tỏa giữa hai lông mày, cuối cùng cũng không ai cảm thấy đây là một thiếu niên nữa, bởi vì nhìn từ góc độ nào thì đây cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành. 

“Nhưng trên phiếu báo danh ngươi điền là nam…”

Một đạo sư nuốt nước miếng, hắn cảm thấy không thể tin nổi. Công chúa Phượng Hoàng của tiểu quốc cấp chín? Phượng Cửu? Nữ nhân? Tại sao phải giả trang thành nam nhân?

“Đúng vậy!” 

Phượng Cửu gật đầu: “Bởi vì nam nhân hành động thuận tiện, hơn nữa…”

Nàng hơi dừng lại một chút, sau đó cười híp mắt, dáng vẻ giống như trêu tức người khác, nửa đùa nửa thật nói: “Hơn nữa ta có dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, có một không hai, nếu mặc trang phục nữ tử thì sẽ có rất nhiều người ái mộ, ta chịu không nổi. Nhưng cải trang thành nam thì tốt rồi, phong lưu phóng khoáng, tuấn mỹ bất phàm, khiến hàng vạn thiếu nữ mê muội, tốt hơn mặc nữ trang nhiều.”

Mọi người sững sờ, khóe miệng run rẩy, im lặng nhìn sang chỗ khác. 

Nguy hiểm vừa được giải trừ, nàng đã khôi phục bộ dạng không đứng đắn trước đây, nào có nửa điểm ngoan tuyệt sắc bén như khi đối đầu với cường giả Nguyên Anh? Nào có nửa điểm uy nghi khiếp người lúc trước?

Phượng Cửu này trước nay nghe đồn tính cách cổ quái, hôm nay gặp mặt đúng là trăm nghe không bằng một thấy.

Nhưng theo như bọn họ biết, bởi vì nàng mặc nam trang quá mức anh tuấn phong lưu, vì vậy học sinh trong học viện thường gọi nàng là hoa hoa công tử, tiểu bạch kiểm… 

Nhìn thấy sắc mặt cổ quái của mọi người, nàng ngượng ngùng cười, sau đó không nói thêm gì nữa, thu hồi Thanh Phong kiếm, sau đó bám vào vai Quan Tập Lẫm, nói nhỏ: “Ca, ngươi cõng ta trở về đi! Ta đau muốn chết đây này…”

Nhưng nàng vừa dứt lời, Quan Tập Lẫm chưa kịp cõng nàng thì đã thấy một thân ảnh màu trắng tiến lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn ôm lấy Phượng Cửu, bế nàng rời đi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play