Thiên Chính Đế nắm
tay Đồng Hề quay về, khi tới con đường chính trong thị trấn, thấy rất
nhiều người nở nụ cười rạng rỡ sau kiếp nạn. Bỗng một giọng nói vọng tới từ bên phải:
“Lý lão tam vẫn còn sống cơ à? Tôi thấy lão bị cuốn trôi cơ mà!”
Lời lẽ ấy tuy không lọt tai nhưng giọng điệu lại chất chứa sự vui mừng.
Đồng Hề ngoảng đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc áo vải màu xanh, tay chống gậy, tập tễnh bước lên.
“Lý lão tam tôi phúc lớn mệnh lớn mới nhặt được cái mạng này về. Khi bị lũ
cuốn trôi, tôi may mắn được một gốc cây chặn lại, rồi ở trên cây suốt
hai ngày, suýt chết đói. Nhưng sau đó, ông đoán thử xem, tôi nhặt được
một hộp lưỡi vịt, đúng là trời ban phước lành! Trời đất ơi, trên fđời
này tôi chưa từng ăn lưỡi vịt, đó chính là món ngon nhất trên thế gian
này!” Lý lão tam vô cùng đắc ý. Lão nhìn lên trời, liếm mép như đang nhớ lại hương vị ấy, suýt thì rớt nước miếng.
“Ái chà, may mắn quá nhỉ, hôm nay lên thị trấn làm gì thế?” Người kia lại hỏi.
Lý lão tam lấy chiếc túi vải khoác sau lưng, mở một cách cực kì cẩn thận,
bưng chiếc hộp tròn sơn son thiếp vàng chạm hoa văn phượng nghịch mẫu
đơn ra. Mọi người vừa trông thấy đã sửng sốt. Họ chưa từng thấy chiếc
hộp nào tinh xảo tới vậy, huống chi còn là vật đắt giá, có người hét
lên:
“Lý lão tam, lão ăn gì mà đỏ thế hả? Chiếc hộp này giá trị
bằng mấy mẫu đất đấy! Lão có thể cưới vợ, sinh một đống con trai rồi.”
Lý lão tam cười hềnh hệch.
Đồng Hề ngây người, không ngờ chỗ lưỡi vịt nàng không ăn lại có thể cứu được một mạng người, không ngờ một chiếc hộp nho nhỏ bên cạnh mình lại đủ
cho người đàn ông kia mua mấy mẫu đất, cưới vợ sinh con, sống một cuộc
đời hạnh phúc.
“Chiếc hộp đó lão bán bao nhiêu?” Thiên Chính Đế bỗng lên tiếng, chắc người cũng nhận ra đó là chiếc hộp của nàng.
Lý lão tam thấy Thiên Chính Đế là người phú quý, vội ra giá:
“Mười… mười lạng.”
Nói ra kể cũng chột dạ, đời này lão chưa bao giờ được thấy nhiều tiền như thế.
Thiên Chính Đế hào phóng thanh toán, đưa chiếc hộp cho Đồng Hề.
Nàng vuốt ve chiếc hộp, bỗng bật cười. Thiên Chính Đế thoáng sững sờ, còn Lý lão tam thì như thấy tiên nữ hạ phàm, quên cả việc cầm bạc.
Nàng vốn là người cực kì sạch sẽ, nếu đồ vật đã bị gã đàn ông hôi hám nào
chạm vào, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ động vào nữa, duy chỉ có chiếc hộp này là nàng lại yêu thích, không muốn dời tay. Nàng muốn dùng nó để nhắc nhở bản thân về những việc đã xảy ra.
Khi chân nàng lành
lặn, mọi người vội tới phủ Mân Giang, Thiên Chính Đế còn muốn thị sát
dân tình ở đó nữa. Trận lũ lụt này đã cho người một bài học lớn, bởi vậy người bèn chuẩn bị đi thêm vài nơi.
Tới phủ Mân Giang. Nơi này
đông đúc phồn vinh, đình đài lầu các, mái ngói cong cong, ngựa xe tấp
nập, phong thái của một thành phủ hiển hiện khắp mọi nơi.
Mấy hôm nay, tâm trạng ủ dột của Thiên Chính Đế hoàn toàn biến mất. Sau khi đã
bố trí ổn thỏa mọi việc, người thậm chí còn chủ động đề nghị đưa nàng
dạo chơi, khiến nàng được sủng mà lo.
Suốt dọc đường, không biết
bao nhiêu cô nương quay đầu lặng lẽ quan sát Thiên Chính Đế, có người
che miệng cười duyên, có kẻ mạnh dạn liếc mắt đưa tình, đặc biệt, có một cô nương béo còn ném cho Thiên Chính Đế một giỏ mận.
Đồng Hề
không kìm được, lén cười ở phía sau. Từ khi nàng bị thương, Thiên Chính
Đế đối xử với nàng khác hẳn lúc trước. Cô nương béo kia to hơn nàng rất
nhiều, nàng ta nhìn chằm chằm vào Thiên Chính Đế, không chịu nhúc nhích. Đồng Hề cười nói:
“Mộc qua người tặng ném sang,
Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người.
Phải đâu báo đáp ai ơi,
Để mà giao hảo đời đời cùng nhau.”*
*. Bài thơ Mộc Qua 1 trong Kinh thi, bản dịch của Tạ Quang Phát.
Thiên Chính Đế vốn đang đi trước Đồng Hề, nghe nàng đùa vậy bèn ngoảnh đầu với vẻ ngạc nhiên:
“Vậy nàng nhận đi!”
Nói xong, người bèn đẩy giỏ mận của cô nương béo kia cho nàng.
Đồng Hề đờ đẫn cầm lấy. Nàng thấy hơi rung động. Đưa mắt nhìn cô nương béo
kia thì khóe miệng nàng ta đã chùng xuống, nàng không nỡ thấy vẻ buồn bã ấy, bèn rảo bước đuổi theo Thiên Chính Đế. Người đang bước vào một tiệm khắc dấu. Nàng nhìn Thiên Chính Đế với vẻ thắc mắc, người mới trả lời:
“Bức tranh kia vẫn chưa có dấu, chúng ta khắc một cái đi!”
Nàng đã quên khuấy chuyện này từ bao giờ, nào ngờ Thiên Chính Đế vẫn còn nhớ.
Ông chủ tiệm dấu vừa thấy khách quý đến, bèn ân cần tiếp đón:
“Quý khách muốn chọn đá hay khắc dấu?”
“Chọn đá trước.” Thiên Chính Đế đáp.
Chủ tiệm là người tinh mắt, vừa nghe đã biết chọn đá xong còn khắc dấu nữa, bèn nói:
“Ngài tới đúng chỗ rồi đấy, đây là tiệm khắc dấu số một phủ Mân Giang, chuyên mời các bậc thầy khắc dấu từ kinh thành về. Ngài muốn chọn loại đá nào? Đá Thọ Sơn, đá Thanh Điền hay Xương Hóa đều có hết.”
Những loại
đá ông chủ nói chính là vật liệu được ưa chuộng để khắc dấu hiện nay.
Ông ta đon đả lấy mấy mẫu ra mà Thiên Chính Đế vẫn không hài lòng. Người giễu cợt:
“Tiệm dấu số một phủ Mân Giang mà không có gì đặc biệt hơn à?”
“Quan khách đây quả là người sành sỏi, mấy hôm trước tiểu nhân vừa có được
một miếng Thanh Điền Băng, chỉ có điều gái hơi mắc.” Chủ tiệm càng cười
ân cần hơn.
Vừa nghe thấy cái tên Thanh Điền Băng, Đồng Hề liền có hứng thú, đó là loại đá dùng để làm ấn rất tốt, nhưng cực kì quý hiếm.
Chủ tiệm vừa mang nó ra, mắt Đồng Hề và Thiên Chính Đế đã sáng ngời. Đá màu xanh nhạt, trong như ngọc, quả là hàng quý, cầm trong tay thì thấy mát
lạnh, hơi nóng tiêu tan. Vật quý này ngay cả Đồng Hề cũng rất ít khi
được thấy, bởi vậy nàng vô cùng yêu thích, không muốn buông ra.
Thiên Chính Đế mở lời:
“Bán thế nào?”
“Ngài là người mở hàng đầu tiên của lão trong hôm nay, lão sẽ không hét giá đâu. ” Chủ tiệm xòe cả hai bàn tay, giơ lên.
“Mười lạng?” Đồng Hề trố mắt.
Sau đó chủ tiệm thêm một câu:
“Vàng.”
Đồng Hề lập tức cụt hứng. Mười lạng vàng không phải là số tiền nhỏ, bằng
khoảng tám mươi lạng bạc, nhưng những thứ này cốt bán tự tinh quý nên
một số người thích ra giá bằng vàng để tăng vẻ đắt giá.
“Gia, hay là chúng ta chọn cái khác đi!”
Thực ra mười lạng vàng với Đồng Hề chẳng là gì, nhưng nay giá trị quan cảu
nàng đã hoàn toàn thay đổi. Vừa nghĩ tới Lý lão tam, nàng đã thấy không
đáng phải chi nhiều tiền đến thế để mua loại đá đó.
“Lấy nó đi!” Thiên Chính Đế gật đầu, ý bảo chủ tiệm gói lại.
Đồng Hề kéo tay người.
“Gia, đắt quá!”
Không phải Thanh Điền Băng không xứng với số tiền đó, chẳng qua mười lạng vàng quả thực là một số tiền lớn.
Thiên Chính Đế không nói gì, chỉ tủm tỉm cười, vỗ lên tay nàng. Nàng còn chưa kịp khen thì ra Thiên Chính Đế cũng hào phóng đó chứ, nào ngờ người lại thêm một câu:
“Nàng mua lụa Băng Nguyệt tốn bao nhiêu vàng, trăm năm sau cũng hóa thành bụi, nhưng miếng đá này càng để lâu càng đắt giá.”
Chủ tiệm lại đon đả bước lên hỏi:
“Quan khách muốn khắc chữ gì? Dùng cho việc gì? Thợ khắc của tiệm là bậc thầy giỏi nhất kinh thành đó!”
Thiên Chính Đế nhìn những bức ấn treo khắp bốn bức tường, quả không tồi, bèn ngoảnh đầu nói với Đồng Hề:
“Nếu đã là tranh do hai ta vẽ thì mỗi người chọn một chữ từ tên mình, được không?”
Tất nhiên Đồng Hề không dám không vâng lời rồi.
“Hề?” Nàng chủ động lên tiếng.
Không ngờ Thiên Chính Đế lại cau mày.
“Khuê danh càng ít người biết càng tốt, chọn một chữ từ họ đi! Chủ tiệm, chuẩn bị giấy bút.”
Thiên Chính Đế kéo Đồng Hề tới chiếc bàn cong hai đầu.
“Nàng chọn cho ta một chữ, ta chọn cho nàng một chữ!”
Nàng gật đầu, bắt đầu trầm tư. Họ của Thiên Chính Đế là họ kép Hoàng Phủ,
chọn chữ Phủ có vẻ không ổn, đi cùng chữ Lệnh hay Hồ đều rất kì cục. Duy chỉ có chữ Hoàng, tuy ghép vào cũng kì cục nhưng vì người là thiên tử
nên chọn chữ này là thỏa đáng nhất, dù người có ý kiến cũng chẳng sao.
Đồng Hề nghĩ vậy, bèn viết chữ Hoàng.
Tới khi Thiên Chính Đế mở giấy, đặt hai chữ cạnh nhau, Đồng Hề mới sửng sốt, chỉ vào chữ Qua*.
*. Chữ Hồ trong học Lệnh Hồ của Đồng Hề “狐”, bỏ đi bộ khuyển “犬”sẽ thàng chữ Qua “瓜” trong từ Đồ ngốc “傻瓜”.
“Đó không phải là họ của thiếp.”
Thiên Chính Đế cười ranh mãnh.
“Ta biết nàng sẽ dùng chữ nào. Nàng thử đọc xem “Hoàng Hồ” có ổn không hả? Hơn nữa, ta thấy chữ Qua này rất hợp với nàng.”
Bấy giờ Đồng Hề mới nhận ra Thiên Chính Đế đang trêu mình. Xem ra hôm nay
tâm trạng người rất tốt. Nhưng người có thể bỏ bộ khuyển của chữ Hồ, còn nàng lại không thể bỏ bộ nhật hay bộ vương của chữ Hoàng1 được. Hơn
nữa, chữ Qua này lại là chữ Qua trong Sỏa Qua2, Đồng Hề phải cố lắm mới
có thể chấp nhận chữ này liên quan tới nàng.
1. Chữ Hoàng trong
họ Hoàng Phủ của Thiên Chính Đế “皇” cũng là chữ Hoàng trong Hoàng đế
“皇帝” được tạo bởi hai bộ là bộ nhật “日” và bộ vương “王”.
2. Nghĩa là đồ ngốc.
Nàng thở dài, lẩm bẩm:
“Nghe Hoàng Qua cũng không hay mà!”
Chủ tiệm thấy hai chữ chẳng liên quan gì tới nhay ấy, cũng bối rối hỏi lại:
“Hai vị chắc chắn muốn khắc hai chữ này chứ?”
Nghe giọng điệu đó, nàng đoán chắc chủ tiệm đang tiếc vì tưởng miếng đá
Thanh Điền Băng bị sử dụng một cách lãng phí khi được khắc hai chữ dường như chẳng ăn nhập gì với nhau.
Thiên Chính Đế để Cố Vân Hải ở
lại tiệm, đợi nghệ nhân khắc dấu. Khi mua những đồ quý giá thế này, sợ
nhất là bị đổi nguyên liệu, vậy nên phải để người lại trông coi.
Vậy là Đồng Hề có hơn nửa ngày trời rảnh rỗi dạo chơi ở phủ Mân Giang, tuy
có Thiên Chính Đế kè kè bên cạnh khiến nàng không được thoải mái lắm
nhưng ở đây có đủ các thứ đồ từ quý hiếm tới cổ quái, bởi vậy nàng vẫn
rất vui vẻ.
Khi tới một quầy bán đồ làm từ ngọc, phần lớn là ngọc bội, Thiên Chính Đế bỗng dừng bước, khiến Đồng Hề suýt đụng vào lưng
người. Nàng nhìn Thiên Chính Đế với vẻ khó hiểu, chất ngọc ở đây rất tệ, không biết người đang xem gì nữa.
Thiên Chính Đế liếc xuống
miếng ngọc bội Loan Phượng bằng ngọc Hòa Điền được chế tác trong cung
của Đồng Hề, nếu là người tiếp xúc nhiều với cung đình, chỉ cần nhìn sẽ
nhận ra ngay. Đồng Hề nhìn theo ánh mắt của người, lập tức hiểu ý.
“Kiểu dáng của miếng ngọc bội này thật đặc biệt.” Nàng giả vờ khen.
Ngón tay Thiên Chính Đế lướt qua một hàng ngọc bội, cuối cùng chọn một miếng khắc hình hoa sen quế ngư bằng ngọc trắng. Chủ quầy vội nói:
“Ngài thật tinh mắt, đó là miếng tốt nhất ở đây đấy! Miếng hoa sen quế ngư
này còn có một cái tên khác là “Sinh nhiều quý tử”, phu nhân mà đeo
miếng ngọc bội này, đảm bảo ba năm sinh liền hai đứa.”
Đồng Hề vừa nghe thấy vậy đã đỏ mặt. Chủ quầy này nói năng thật là thô lỗ.
Không biết có phải do chủ quầy khéo miệng quá hay không mà Thiên Chính Đế trả tiền ngay không hề suy nghĩ, còn đáp lời:
“Mong được như lời chúc của ngươi.”
Tề Vân đứng đằng sau, nháy mắt với nàng. Đồng Hề xấu hổ quay đi, cúi đầu
nhìn miếng ngọc bội chất lượng kém kia. Kì lạ thay, nàng lại thấy ưng nó hơn miếng ngọc bội bằng ngọc Hòa Điền.
Gần đó có một đạo quán
khá linh nghiệm, là Bạch Vân quán. Bên trong đạo quán có một tòa tháp
chín tầng được xây từ hơn hai trăm năm trước, là danh thắng nổi tiếng
của phủ Mân Giang, bởi vậy Thiên Chính Đế bèn đưa Đồng Hề tới đó.
Họ vừa bước vào đã thấy hương khói ngào ngạt. Bạch Vân quán không lớn, chỉ có ba đại điện, lần lượt là điện Linh Cung, điện Lữ Tố và điện Tam
Thanh, phía sau đạo quán là một khu vườn rợp bóng cây xanh. Sau giờ Ngọ, thời tiết oi bức nên ít người tới, Thiên Chính Đế dắt Đồng Hề đi dạo
trên con đường nhỏ râm mát trong vườn.
Đồng Hề không có hứng thú
với nơi này lắm, những danh thắng thế này trong kinh không thiếu, thậm
chí quy mô còn hoành tráng hơn nhiều, thế nhưng khi nhìn thấy hai vị đạo trưởng đang muối dưa ở góc tường, nàng lại dừng bước, không chịu đi
tiếp.
Thiên Chính Đế quay đầu liếc nàng. Ánh mắt hai người đều
hiện vẻ mừng rỡ, xem ra không hẹn mà trùng ý. Nàng bước lại gần quan
sát, thấy sau bao lớp bụi kia đúng là hình chạm khắc những hoa văn hiếm
thấy như hải long, hải mã, lại càng chắc chắn suy đoán của mình.
“Tiểu đạo trưởng, các ngươi có bán đậu hũ dưa muối này không?” Đồng Hề đảo mắt, giăng lưới.
Hai tiểu đạo trưởng vốn định nói không bán, chữ “không” đã thốt ra khỏi
miệng, nào ngờ thấy Đồng Hề đẹp như tiên nữ giáng trần bèn cố nuốt lại
âm cuối.
“Hai vị đạo trưởng, tiểu nữ vừa nghe người ta nói dưa
muối của Bạch Vân quán là đặc sản của vùng này, chúng ta từ nơi khác đến nên muốn mua về nhà nếm thử.” Nàng mỉm cười, kiên nhẫn giải thích.
“Chuyện… chuyện này phải hỏi sư phụ đã.”
Sau đó, Đồng Hề mời được vị đạo sĩ quản lí nhà bếp ra, trả một số tiền
không nhỏ, với điều kiện phải được mang cả chiếc hũ đi, nếu không e dưa
muối sẽ bị hỏng trên đường đi, vị đạo sĩ đó đồng ý ngay lập tức.
Đồng Hề và Thiên Chính Đế nhìn nhau cười. Hai người họ có thể xem như nhặt
được báu vật rồi. Nếu trực tiếp hỏi mua chiếc hũ trông có vẻ kì quặc
này, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, nhưng nếu mua dưa muối kèm theo cả hũ thì chẳng còn vấn đề gì nữa. Khi hũ dưa muối được khênh ra khỏi Bạch Vân
quán, nàng mới hỏi:
“Gia cũng nhận ra nó ư?”
Đồng Hề học
sâu biết rộng, vì cái danh tài nữ mà ngày đêm vùi đầu vào sách vở, vậy
nên vừa liếc mắt đã nhận ra lai lịch của chiếc hũ này. Nào ngờ Thiên
Chính Đế cũng tinh mắt không kém.
“Nếu đoán không sai thì đó chính là Ngọc Hải do Nguyên Tôn Hoàng đế của Thiên triều làm ra.”
Nàng mỉm cười:
“Không ngờ gia không chỉ giỏi trị quốc mà còn rất sành sỏi.”
Ngọc Hải do Nguyên Tôn Hoàng đế tạo ra vốn là một dụng cụ uống rượu cực lớn. Trước khi binh sĩ ra trận, mỗi người sẽ múc một bát, sau này Thiên
triều bại trận, Ngọc Hải cũng thất lạc, không ai biết nó ở đâu, nào ngờ
hai người lại tình cờ tìm thấy ở trong đạo quán này, đã vậy còn bị biến
thành hũ đựng dưa muối.
Thiên Chính Đế bật cười:
“Nàng cũng không kém.”
Đồng Hề chỉ cảm thấy nụ cười ấy rực rỡ như ánh nắng, thanh khiết như ánh
trăng, càng tôn thêm sự anh tuấn bất phàm của Thiên Chính Đế. Chỉ có
người được phụ nữ hâm mộ tới mức ném hoa quả vào đầy xe - Phan An - mới
có thể so sánh với người.
Bấy giờ nàng mới nhận ra chỉ e Thiên
Chính Đế mới là người đã đọc nát vạn cuốn sách, từ cầm kì thi họa không
gì không biết, không gì không am hiểu, đã vậy còn thông xưa hiểu nay.
Suốt dọc đường, chủ đề trò chuyện của hai người cũng nhiều lên. Đồng Hề
càng lúc càng thích nói chuyện với người.
Sau khi lấy dấu về, ấn
lên bức tranh Khúc hát muộn trên thuyền đánh cá, nhìn kiểu gì cũng thấy
kì quặc, nhưng Đồng Hề không dám ho he. Còn Thiên Chính Đế lại rất vui.
“Không biết bức tranh này đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?” Đồng Hề bắt đầu cân
nhắc. Tranh do bản thân vẽ, nàng thường không muốn thưởng thức một mình
mà luôn mong được người khác thưởng thức nữa.
“Ngày mai, nàng tới hiệu cầm đồ nào đó, bảo họ giám định cho. Bức tranh này chắc chắn hơn
vô số họa gia thời nay.” Thiên Chính Đế vừa đáp vừa dặn Tề Vân chuẩn bị
nước tắm.
Đồng Hề vừa nghe thấy từ “tắm” đã cứng người, nghĩ tới
chuyện lần trước ở trong bồn. Sau đó, nhớ tới những lời xấu hổ chết
người của Thúy Hoa, nàng lại cảm thấy lúng túng. Tuy nhiên nàng không
thể không hầu Thiên Chính Đế.
Nàng cầm cục xà bông và chiếc khăn, nhẹ nhàng chà lưng cho người, bỗng cảm thấy bờ lưng Thiên Chính Đế đang thả lỏng bỗng trỏ nên cứng đờ, tới khi nàng chuyển sang lau ở phía
trước, người bỗng đứng bật dậy, nắm lấy tay nàng. Nàng vội nhắm mắt,
không dám nhìn người, chỉ cảm thấy người đang cởi xiêm y của nàng với
tốc độ rất nhanh. Đồng Hề siết chặt hai nắm tay, cơ thể run bần bật.
Thiên Chính Đế bế bổng nàng lên, nhưng sau đó, không biết vì sao lại đặt nàng xuống, ném đồ vào người nàng, quay mặt đi và nói bằng giọng khản
đặc:
“Nàng ra ngoài đi, gọi Tề Vân vào đây!”
Đồng Hề sững
sờ, đành mặc đồ thật nhanh rồi bước ra. Nhưng sau đó, nàng đã làm một
chuyện mà chính nàng cũng không thừa nhận, đó chính là nghe lén.
Bởi vì nàng có quá nhiều thắc mắc. Đã mấy hôm rồi, Thiên Chính Đế không
chạm vào nàng, theo lí luận của Thúy Hoa, nếu một người đàn ông thích
một người phụ nữ, chắc chắn sẽ không kìm nổi ham muốn chạm vào người phụ nữ đó. Hơn nữa, trước kia, chỉ cần là ngày thị tẩm của nàng, Thiên
Chính Đế đều có vẻ không thể chờ đợi được, đâu có giống hôm nay. Tuy
Đồng Hề không thích chuyện này nhưng cũng biết đó là chuyện quan trọng
giữa vợ và chồng, là điều bắt buộc nếu muốn duy trì nòi giống.
Đồng Hề có chút hoài nghi, lẽ nào Thiên Chính Đế lại ưng Tề Vân rồi? Thế nên Tề Vân mới đi theo người?
Thực ra, đó cũng không phải chuyện xấu, tuy Tề Vân đi theo Thiên Chính Đế
nhưng từ trước tới nay chỉ làm chuyện có lợi mà chưa bao giờ làm chuyện
gì có hại cho nàng. Nếu nàng và Tề Vân cùng hầu hạ người thì chuyện này
có thể giúp nàng giữ được sự sủng ái. Hơn nữa, Tề Vân xuất thân thấp
kém, nếu sinh được con, bắt buộc phải đưa cho nàng nuôi, đó chính là
phúc lớn của Quý phi nàng, và đó cũng là suy nghĩ trước kia của nàng.
Nhưng nay nàng lại có chút không chắc chắn, chỉ cảm thấy tim mình nhói đau,
không muốn Thiên Chính Đế sủng hạnh Tề Vân, không biết là vì Thiên Chính Đế hay là vì Tề Vân nữa.
Đồng Hề lắc đầu, ghen ghét là đại kị
trong đạo làm vợ, cũng là đại kị của phi tần hậu cung. Nàng vất vả kìm
nén những suy nghĩ ùa tới, sốt ruột đi qua đi lại trước cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT