Vì gió quá mạnh nên
âm thanh ấy như có như không, Đồng Hề còn tưởng mình nghe lầm, tuy sửng
sốt nhưng không cho là thật. Quanh đây tối đen như mực, không có lấy một bóng người, vô cùng đáng sợ. Nàng ôm chặt lấy hai cánh tay, nhủ thầm lẽ nào đó là tiếng quỷ gọi?
“Đồng Hề không phải là tên cô sao?” Thúy Hoa bỗng hỏi.
“Cô cũng nghe thấy ư?” Ngay lập tức tinh thần Đồng Hề phấn chấn hơn rất
nhiều. Ánh sáng thoát ẩn thoát hiện phía chân trời kia quả thực ngày
càng rõ ràng hơn, khẳng định suy nghĩ của hai người. “Trời ơi! Chúng ta
được cứu rồi!”
Thúy Hoa sung sướng hét lên:
“CHÚNG TA Ở ĐÂY!”
Tiếng gió tạt qua khiến tiếng hét của Thúy Hoa như chìm vào không gian mênh
mông, giọng nàng ta đã khản đặc mà ánh đèn kia vẫn chưa đi về phía này.
Sau khi cố hết sức gào thét, Thúy Hoa đành vỗ bốp lên đùi.
“Điếc thật rồi, gọi lâu như thế mà vẫn không nghe thấy!”
Khi thấy ánh đèn có chiều hướng đi xa dần, Đồng Hề cũng bắt đầu sốt ruột,
nàng bất chấp đưa hai tay đặt quanh miệng, nói cùng Thúy Hoa:
“CHÚNG… TA… Ở… ĐÂY…”
Trùng hợp thay, đúng lúc giọng Đồng Hề cất lên, ánh sang đó như nghe thấy
tiếng nàng, từ từ tiến lại chỗ hai người họ. Khi thuyền lại gần, nàng
mới nhìn rõ người tới chính là Thiên Chính Đế. Người cầm một chiếc đèn
khí đá(*), đứng trên một chiếc thuyền vô cùng kì lạ, không đầu không
khoan, bởi đó chỉ là một tấm cửa, trên thuyền còn có một người lái đò
đang ra sức chèo.
(*) Một loại đèn lồng thời cổ đại, rất khó thổi tắt.
“Đồng Hề?”
Không biết vì gió hay vì nguyên nhân nào khác mà giọng Thiên Chính Đế vô cùng run rẩy. Đây là lần đầu tiên Đồng Hề thấy giọng người như thế, bình
thường giọng người luôn vô cùng điềm tĩnh.
“Gia…” Khi cất lời,
ngay cả nàng cũng không biết giọng mình lại nghẹn ngào tới vậy. Vừa nãy, khi lâm vào hoàng cảnh ngàn cân treo sợi tóc , nàng cũng không hè khóc, thế mà không biết vì sao giờ phút này mắt nàng lại cay cay, không kìm
nổi hai dòng lệ.
“Chiếc thuyền” của Thiên Chính Đế chèo nhanh
tới, vì nước đã rút đi một chút nên người phải ngẩng đầu mới nhìn thấy
nàng. Người dang rộng vòng tay.
“Nhảy xuống đây!”
Đồng Hề
buông cành cây mà không hề do dự, nhào vào trong lòng Thiên Chính Đế,
lần đầu tiên khóc nức nở thành tiếng. Nàng chỉ biết người ôm nàng rất
chặt, đến nổi tưởng chừng sắp nghẹt thở.
“Không sao, không sao rồi!”
Người vuốt ve mái tóc nàng, môi người trút lên cổ nàng những cơn mưa hôn. Sau đó, người nâng mặt nàng lên, đặt lên môi nàng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Cơ thể Thiên Chính Đế run bần bật, ngay cả cánh tay đang ôm nàng cũng
run lên từng hồi.
Đồng Hề cứ đờ đẫn để người hôn như thế, quên cả hít thở, cũng quên mất xung quanh còn có cả Thúy Hoa và người lái đò.
“Khụ khụ, còn ta nữa nè!” Thúy Hoa thực sự không thể không lên tiếng.
Đồng Hề nghe thấy tiếng Thúy Hoa thì mới xấu hổ vùi đầu vào ngực Thiên Chính Đế, cảm thấy tai mình bỏng rát. Ấy vậy mà người lại thản nhiên như
chẳng có chuyện gì xảy ra, mau chóng lấy lại sự tĩnh táo, bình tĩnh đáp:
“Lạc phu nhân cũng nhảy xuống đây đi!”
Đồng Hề rụt đầu vào lòng Thiên Chính Đế. Lúc trước, vì quá sợ hãi và luôn
duy trì trạng thái tỉnh táo nên thần kinh nàng vô cùng căng thẳng, nhưng vừa thấy người, mọi nỗi lo lắng trong tâm trí nàng lập tức tiêu tan.
Đầu óc nàng bỗng tối sầm, cơ thể co rút lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
Tới khi tỉnh giấc, nàng nghe thấy tiếng mõ canh, có lẽ đây là lúc giao giữa giờ Sửu và giờ Dần. Nàng đưa mắt lên, lúc này Thiên Chính Đế đang đứng
trước cửa sổ trông về phương xa, không biết đang nghĩ gì, nhưng rõ rang
bóng lưng người đang căng lại. Theo sự quan sát nãy giờ của nàng, có lẽ
người đang cố gắng kìm nén cơn giận.
“Cô cô!” Đồng Hề cất tiếng gọi Tề Vân đang ngủ gật bên giường. Ngay lập tức, cả Thiên Chính Đế và Tề Vân đều ngoảnh đầu lại.
“Ngươi đi hâm cháo đi!” Người cất tiếng dặn dò với vẻ thản nhiên, cảm xúc lúc
này đã được che giấu rất tốt, thậm chí giờ phút này người còn có phần
dịu dàng. Sau đó, người ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ lên trán nàng. “Cuối cùng cũng hạ sốt rồi.” Bàn tay ấy trượt từ trán xuống tới lòng
bàn tay nàng rồi nhẹ nhàn nắm chặt.
Đồng Hề rụt người lại, có
chút không quen với sự dịu dàng này của Thiên Chính Đế, đặc biệt là
những khi ốm, nàng đã sớm quen với sự lạnh lùng, không them quan tâm của người.
“Thúy Hoa…” Giọng Đồng Hề hơi khan đi, tựa như tiếng mảnh sứ cọ vào bát khiến chính nàng phải giật mình.
“Nàng bị cảm lạnh, đừng nói nhiều!” Thiên Chính Đế cắt ngang. “Thúy Hoa không sao, ta đã tìm thấy Thanh Phong rồi.”
Sau đó, hai người cùng im lặng, nhưng Thiên Chính Đế vẫn không buông
tay Đồng Hề mà dịu dàng hôn lên lòng bàn tay nàng khiến mặt mũi nàng đỏ
bừng, cảm giác tê ngứa từ lòng bàn tay truyền thẳng tới tim. Vì xấu hổ
nên nàng không dám nhìn người. Nàng cụp mắt, bỗng nhớ tới lời Thúy Hoa
nói, lập tức vành tai cũng trở nên nóng bừng.
Thiên Chính Đế lại đưa tay đặt lên trán nàng.
“Lại sốt rồi sao?” Thấy mặt mày nàng đỏ ửng nên người mới hỏi như thế.
Đồng Hề bối rối đưa bàn tay còn lại đẩy tay Thiên Chính Đế ra, bất chấp cả
lễ quân thần, chỉ sợ người phát hiện nàng đang nghĩ tới những chuyện
không thể chấp nhận được. Đó chính là có tật giật mình, tưởng rằng chỉ
cần người vươn tay ra thì sẽ biết mình đang nghĩ gì.
May thay, đúng lúc đó Tề Vân bưng cháo vào, hóa giải trạng thái quẫn bách này của Đồng Hề.
“Để ta!” Thiên Chính Đế nói với Tề Vân, sau đó cầm lấy bát cháo, múc một thìa, thổi cho bớt nóng rồi mới đưa tới bên môi nàng.
Nàng khan giọng đáp:
“Thiếp tự làm được, gia!”
“Tay nàng bị thương rồi.” Thiên Chính Đế liếc nhìn nàng, ngăn không cho nàng giơ tay lên, rồi quay đầu lại nhìn Tề Vân vẫn chưa biết điều lui ra
ngoài.
Bấy giờ Tề Vân mới sực tỉnh, nở một nụ cười mập mờ với Đồng Hề rồi nháy mắt một cái mới chịu đi ra.
“Nàng ngày càng ta gan đấy, dám trốn Tề Vân ra ngoài một mình.”
Tuy không biết trong câu nói ấy của Thiên Chính Đế chất chứa bao nhiêu lửa
giận nhưng nàng cũng biết hành động của mình rất không ổn. Lần trước tự
làm theo ý mình mà đắc tội với Thúy Hoa, hôm nay lại gây ra họa lớn, may thay vì cổ họng đã trở nên khan đặc nên nàng vội vàng hoa chân múa tay, thực ra đến nàng còn không biết mình muốn diễn tả điều gì, huống chi là Thiên Chính Đế.
“Được rồi, được rồi, đừng hoa chân múa tay nữa, ăn cháo rồi mau nghỉ đi!” Người bất đắc dĩ thở dài.
Đồng Hề nở một nụ cười ranh mãnh. Tất nhiên nàng không dám để Thiên Chính Đế nhìn thấy nụ cười ấy, tránh được lúc nào hay lúc đấy.
“Gia, gia không nghỉ ư?” Câu này nàng ra hiệu rất rõ ràng, chỉ vào Thiên Chính Đế rồi vỗ lên giường.
Thiên Chính Đế đặt bát cháo xuống, chỉnh lại chăn đệm cho Đồng Hề rồi cũng cởi giày, ngồi sát lại nàng.
“Ngủ đi!”
Nàng không biết vì sao người không ngủ, chỉ biết người vẫn còn chuyện phải
lo nghĩ. Vả lại, nàng cũng rất mệt nên chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Hôm sau, khi Đồng Hề thức giấc, Thiên Chính Đế đã không còn ở trong phòng.
Nàng bỗng cảm thấy hụt hẫng, nhưng chẳng mấy chốc đã lấy lại vẻ bình
tĩnh. Chẳng phải nàng đã quá quen với điều này rồi sao? Chỉ tại sự dịu
dàng đột ngột của người vào tối qua khiến nàng ngơ ngẩn, Đồng Hề vỗ vào
đầu mình.
“Phu nhân đau đầu ạ?” Tề Vân bưng thuốc tới.
“Một chút.” Đầu nàng không đau lắm, nhưng vết thương trên đùi lại đau vô cùng.
Tề Vân ngồi xuống bên cạnh, nghiên người xoa bóp đầu cho nàng, mong có thể làm dịu bớt cơn đau dười chân nàng.
“Gia thật tốt với phu nhân.”
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Đồng Hề bổng mở choàng, sau đó lại khép lại.
Nàng không đáp lời. Kể từ khi Tề Vân đổi chủ, chẳng lúc nào không khen
Thiên Chính Đế.
“Sáng sớm hôm nay, trước khi đi, gia còn sai Cố
Vân Hải tới tiệm mứt gọi người ta dậy để mau mứt cho phu nhân. Người lo
phu nhân sợ đắng, không chịu uống thuốc, còn cẩn thận dặn dò phải cho
người uống thuốc lúc mấy giờ, nên ăn loại cháo gì, chuyện vặt vãnh gì
cũng dặn hết. Nô tì chưa từng thấy gia để tâm tới ai như thế.”
“Ừm!” Đồng Hề đáp một câu như có như không. “Sao gia lại phát hiện ta không ở đây?”
“Hôm qua, phu nhân dặn nô tì không được làm phiền “người”. Tới trưa, khi nô
tì mang cơm lên, vẫn thấy người nằm trên giường nên không để ý. Tới bữa
tối, khi gia về mới sai nô tì gọi người dậy dùng bữa, Huệ Nương thấy
không thể giấu diếm được nữa, bèn bẩm báo lại toàn bộ sự thật. Nô tì lo
lắng, vội nói cho gia biết.”
Tề Vân cố ý nhấn mạnh từ “người”,
đương nhiên Đồng Hề biết nguyên nhân. Vì không muốn đưa Tề Vân theo nên
Đồng Hề đã sai Huệ Nương lên giường nằm để đóng giả nàng. Đó cũng là lí
do vì sao Thiên Chính Đế tới cứu nàng chậm như vậy.
Tề Vân bắt đầu nhớ lại từng cảnh tượng của ngày hôm qua, tới giờ vẫn còn sợ.
“Phu nhân không biết đâu, khi nô tì bẩm với gia rằng không thấy người đâu,
gia như muốn ăn tươi nuốt sống nô tì vậy, khiến nô tì sợ tới mức chân
run cầm cập.”
Chỉ cần nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo như mùa đông khắc
nghiệt của Thiên Chính Đế, Tề Vân đã thấy sợ, thật không dám tưởng tượng nếu Đồng Hề xảy ra bất trắc gì, nàng ta còn có thể nhìn thấy mặt trời
không nữa. Khi ấy, nàng ta còn hoảng tới mức òa khóc.
Thế nhưng
Đồng Hề lại không tin, Tề Vân xưa nay rất điềm tĩnh, chưa bao giờ hoảng
loạn, nên nàng nghĩ nàng ta chỉ đang cường điệu hóa mà thôi.
“Khi đó, trong trấn không còn một chiếc thuyền nào, gia vô cùng sốt ruột,
bèn sai người tháo cánh cửa của khách quán ra để làm thuyền, rồi đưa
lệnh bài sơn vàng cho Cố Vân Hải, sai hắn tới nha môn địa phương điều
người tìm kiếm từng tấc hạ du, còn người mang một người lái đò theo,
quên cả việc mang mũ che mưa, xuôi thuyền về lung song.”
Tề Vân
nhớ tới cảnh Thiên Chính Đế sầm mặt, nghiến răng nói từng chữ, sái Cố
Vân Hải dù có phải lật từng từng tấc hạ du cũng phải tìm bằng được Đồng
Hề. Ánh mắt người lúc ấy như đang nói, nếu không tìm được nàng thì tất
cả mọi người sẽ bị chôn cùng.
“Thật ư?” Đồng Hề ngẩng đầu nhìn Tề Vân.
“Phu nhân, nô tì chưa từng thấy gia hoảng loạn, bối rối như thế, đến giọng
nói còn run bần bật. May mà cứu được người! Lúc ấy, gia ôm chặt lấy
người, không chịu buông tay, mãi tới khi thấy thuốc tới khám vết thương
trên chân người , gia mới chịu buông. Người không biết vết thương trên
chân người đáng sợ ra sao đâu, nô tì thấy còn trào nước mắt. Khi xé mảnh vải buộc trên chân người ra, gia run bần bật, nô tì chưa thấy gia như
thế bao giờ, thậm chí nô tì còn cảm thấy vành mắt gia đỏ ửng cả lên.”
Từng câu từng chữ của Tề Vân đều là sự thật, nhưng Đồng Hề lại cho rằng đó
là chuyện không thể nào xảy ra, ấy vậy mà nàng vẫn thấy lòng mình ngọt
như mật, không biết đang vui vì điều gì nữa.
“Vết thương trên chân ta liệu có…” Nàng bắt đầu lo lắng vết thương này sẽ để lại sẹo.
“Thầy thuốc bị gia dọa cho sợ đến mức liên tục đảm bảo rằng tuyệt đối sẽ không để lại sẹo.”
Mỗi khi nhớ tới việc thầy thuốc đã già như thế mà còn sợ Thiên Chính Đế tới mức suýt ngã nhào xuống đất, Tề Vân lại thấy buồn cười.
“Gia tốt với phu nhân quá! Sáng sớm nay, khi bước vào đây, nô tì thấy gia chỉ
tựa vào thành giường, đến chân cũng không dám gác lên giường, chắc vì sợ động phải vết thương của phu nhân.”
Bấy giờ Đồng Hề mới hiểu vì sao hôm qua Thiên Chính Đế không ngủ trên giường. Nàng bỗng thấy bối rối.
Mấy ngày tiếp theo của Đồng Hề vô cùng thoải mái, mỗi lần đổi thuốc cho vết thương trên chân nàng, Thiên Chính Đế đều tự làm chứ không hề nhờ ai.
Khi ấy, Đồng Hề mới nhận ra Thiên Chính Đế cũng có sự dịu dàng. Người
khống chế lực rất tốt, không mạnh cũng không nhẹ, thậm chí còn tài tình
hơn cả Tề Vân. Chỉ cần nàng hơi cau mày, người sẽ điều chỉnh lại ngay.
Tới khi uống thuốc, nếu Thiên Chính Đế không có ở đó, nàng luôn uống rất nhanh, nhưng chỉ cần người ở đó, đến nàng cũng không hiểu tại sao mình
lại luôn giả bộ nũng nịu:
“Đắng!”
Những lúc như thế, Tề
Vân sẽ cười trộm, còn đôi chân mày của Thiên Chính Đế sẽ nhíu lại. Sau
đó, người mang mứt quả tới, đợi nàng uống thuốc xong sẽ tự tay đút cho
nàng.
Trong khoản thời gian đó, Thúy Hoa có tới thăm Đồng Hề một lần, vừa bước vào đã cười ranh mãnh:
“Vết thương đã lành chưa? Có người thương nên chắc lành nhanh lắm hả?”
Nàng thực lòng phục sự bạo miệng của Thúy Hoa sát đất.
“Lạc tiên sinh không sao chứ?”
“Không sao, không sao, chàng đã đồng ý lời mời của tiên sinh nhà cô rồi.” Thúy Hoa có chút tiếc nuối, vì thân phận của Thiên Chính Đế nên phải đổi
cách gọi từ “gã đàn ông” sang “tiên sinh” để tỏ ý kính trọng.
Đồng Hề sững sờ, cuối cùng vướng bận trong lòng Thiên Chính Đế cũng được
giải quyết xong. Chỉ có điều, thấy Thúy Hoa thế này, nàng lại có chút
không đành lòng, chỉ e vào quan trường, con người sẽ thay đổi.
“Không nói chuyện đó nữa, bao mạng người phải chết một cách oan ức như thế,
đến ta còn thấy hoảng sợ, bởi vậy chàng mới đồng ý, mà ta cũng vô cùng
ủng hộ, chỉ sợ lòng người sẽ thay đổi.” Thúy Hoa thở dài. “Nhưng trông
cô đâu có thảm như lời cô nói đâu! Tiên sinh nhà cô đối xử với cô rất
đặc biệt đó. Hôm ấy, khi cô ngất lịm đi, hắn ôm cô như dã thú bị thương
vậy, nhất quyết không cho ai chạm vào. Mấy hôm nay, hắn cũng ngày đêm
chăm sóc cô còn gì! Tề Vân đã kể hết với ta rồi. Hắn còn tự tay thay
khăn đắp cho cô khi cô sốt, không chịu cho ai làm thay. Cô phải cố gắng
nhiều vào, có như vậy hắn mới mau chóng quỳ rạp dưới váy cô được.”
Nghe Thúy Hoa nói toạc ra như vậy, Đồng Hề chợt phì cười. Quỳ cái gì mà quỳ
chứ! Có mà nàng phải quỳ rạp dưới chân người thì có! Sau khi tán gẫu một lúc, Thúy Hoa mới ra về, để lại Đồng Hề trầm tư, phải chăng Thiên Chính Đế quan tâm nàng thật lòng?
Tới ngày thứ bảy, thứ tám, nàng đã
có thể xuống giường. Thiên Chính Đế dẫn nàng tới đứng ở chỗ cao nhìn
xuống lũng sông. Sau khi nước rút, nơi ấy trở nên thê lương hơn cả vùng
đất phương Bắc bị kỵ binh giày xéo. Vẫn còn biết bao người đang khóc tới mức đứt từng khúc ruột ở nơi họ từng sinh sống, cũng có người ra sức
đào tìm thi thể người thân dưới lớp bùn. Đồng Hề thấy mà vô cùng đau
lòng, nàng đã chứng kiến tận mắt biết bao người bị dòng nước hung hãn
nuốt chửng.
Thấy ánh mắt Thiên Chính Đế chất chứa sự áy náy và giận dữ, Đồng Hề bèn nói:
“Đó không phải là lỗi của gia, đó là thiên tai, chỉ trách mấy hôm đó mưa bão liên tiếp trên thượng du.”
“Làm gì có thiên tai nào, toàn là họa do người gây ra cả.” Giọng Thiên Chính Đế lạnh tới thấu xương. “Đám người đó ngày càng to gan, muốn đục khoét
thì phải làm cho ra hồn cái đã! Nếu ta không tới nơi xa xôi này thì đã
bị bọn chúng che mắt rồi. Bao nhiêu tiền bạc ta rót xuống đây đều chảy
hết vào túi của bọn chúng. Hằng năm, tới đợt lũ, chúng không lấy chỗ này vá chỗ kia thì đùn đẩy cho nhau, chỉ mong đối phương xảy ra chuyện hòng che giấu tội lỗi của mình, đúng là ngày càng quá quắt!”
Ngừng một lát, Thiên Chính Đế lại nói tiếp một cách khó nhọc:
“Tất cả chỉ tại mưu đồ riêng, cũng vì mưu đồ riêng mà ta mới để bọn chúng làm càn tới mức coi trời bằng vung.”
Đồng Hề im lặng. Giờ nàng mới biết thì ra thị trấn Hà Nguyên này gặp nạn là
vì trên thượng du có kẻ tham ô khiến đê điều xuống cấp. Trên triều đình
hiện chia làm hai phe, một phe là Độc Cô thị, một phe là Vạn thị,quan
viên trị thủy phần lớn tới từ hai họ này lại bành trướng khủng khiếp tới vậy, chỉ biết hai hổ tương tranh, hiện tại có thể coi là hòa bình, chưa đấu đá tới mức như Thiên Chính Đế mong muốn, không biết mưu đồ riêng
người vừa nói là gì nữa. Thế nhưng ngẫm lại, thị trấn Hà Nguyên này vốn
là nơi giao thoa giữa ba con sông, hà đốc của Nam Hà và Cẩm Hà tới từ
hai phe khác nhau, khi lũ lụt tới chỉ mong đê bên đối phương bị vỡ, lũ
lụt tràn hết về bên đấy, ai cũng cho rằng chỉ cần nơi mình quản lí không sao là được, chính bởi vậy mới xảy ra đại họa này.
Thiên Chính Đế ôm lấy eo Đồng Hề.
“Ta không xứng ngồi vào vị trí đó.”
Mãi lâu sau, người mới nghiêng mặt nhìn nàng chăm chú, kéo tay nàng đặt lên ngực người.
“Ta thực sự không dám tưởng tượng… nếu hôm đó…”
Tuy người nói không đầu không đuôi nhưng Đồng Hề vẫn hiểu, chỉ có điều, đột nhiên nghe thấy Thiên Chính Đế thốt ra những lời ngọt ngào mà nàng chưa từng dám mơ đến, nàng không biết phải phản ứng thế nào.
Thiên
Chính Đế dịu dàng vén những lọn tóc đang bay phất phơ lại cho nàng, bỗng tay người khựng lại, tựa như đã đưa ra một quyết định gì đó vô cùng
quan trọng. Sau đó, người bèn quay đầu nhìn xuống núi. Hai người im lặng đứng bên nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT