Bị Thiên Chính Đế vừa đánh vừa xoa liên tục, Đồng Hề bắt đầu luống cuống.
Sắc trời còn sớm, vẫn chưa tới lúc nghỉ ngơi, không biết tiếp theo Thiên Chính Đế định làm gì đây?
Nàng đi theo Thiên Chính đế tới thư
phòng của Thâu Hương hiên, mới biết người muốn xem tấu chương. Nàng đứng sững trên hành lang, không biết có nên vào hầu hay không.
“Quý
phi vào đi! Nơi này vần là hậu cung, dù Lệnh Hồ Thượng thư có muốn cũng
không vào được đâu.” Giọng nói lạnh lùng của Thiên Chính vong ra từ thư
phòng.
Đồng Hề suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất. Nàng chột dạ bởi chuyện ở Ngự thư phòng lần trước đúng là kế hoạch của nàng. Vậy mà nàng còn tự cho là mình thông minh, làm được một việc thần không biết quỷ
không hay, nào ngờ đã bị Thiên Chính Đế phát giác.
Đồng Hề vâng
lời bước vào. Trong phòng chỉ có mình Tiết cô cô đang hầu hạ người. Nàng nhìn lên bàn, nhớ đến việc thuở nhỏ thường quấn quýt cùng phụ thân, bèn lấy dũng khí bước lên vài bước. Muốn Thiên Chính Đế nguôi giận thì phải hầu hạ người thật chu đáo mới được.
Thực ra, Đồng Hề cảm thấy
mình không làm gì sai, nhưng dường như Thiên Chính Đế không vui, bởi vậy nàng đành dặt nguyên tắc của bản thân ra sau, hạ mình tỏ ý biết tội.
Hậu cung phi tần tới lui Ngự thư phòng là chuyện không nên, nếu có ngày
nàng lên ngôi Hoàng hậu, việc đầu tiên cần làm sẽ là ra lệnh cưỡng chế
hậu phi không được tới Ngự thư phòng hầu hạ Hoàng thượng.
Nàng
cũng chỉ mong một ngày kia sẽ được giống như Hiếu Huệ Hoàng hậu tiền
triều, để lại một cuốn Nữ tắc cho chúng phi và nữ tử toàn thiên hạ, trở
thành tấm gương sáng của họ, lưu lại tiếng thơm muôn đời. Nếu sau khi
chất, nàng có thể được phong hào “Huệ” thì đã mãn nguyện lắm rồi.
“Thần thiếp mài mực cho Hoàng thượng!” Không đợi Thiên Chính Đế đáp,nàng đã
cầm lấy đĩnh mực, chỉ mong người cho nàng một cơ hội.
Thiên Chính Đế không nói gì, chỉ liếc một rồi lại nhìn vào tấu chương.
Đồng Hề thở phào. Nàng đứng thẳng, tay trái giữ lấy phần tay áo rộng của tay phải, còn tay phải cầm đĩnh mực, nhẹ nhàng, thong thả mài theo đường
vòng trong nghiên mực, thỉnh thoảng lại thêm chút nước trong, bốn bề chỉ nghe thấy tiếng đĩnh mực cọ vào đài nghiên.
Thiên Chính Đế xem xong một quyển tấu bèn đặt bút xuống, nhìn chằm chằm vào tay nàng.
“Không ngờ nàng mài mực cũng không tồi.”
Đồng Hề mỉm cười đầy căng thằng.
“Từ nhỏ, thần thiếp đã thích ở trong thư phòng với phụ thân, giúp người mài mực, luyện chữ. Đối với mực, phụ thân thần thiếp luôn yêu cầu rất cao.”
Tay phải hơi mỏi nên Đồng Hề bèn đổi sang tay trái. Có thể nhận ra nàng đã
luyện tập nhiều năm nên lực dồn trên tay trái cũng được khống chế rất
chuẩn.
Thuở nhỏ, để giành được tình yêu thương của phụ thân, dù
trời đông giá rét nàng cũng tập mài mực tới mức tay đông cứng, nay vì
thất sủng, nàng lại nhấc đĩnh mực lên, chợt cảm thấy thật khác biệt.
Xưa nay Hồng Tụ Thiêm Hương(*1) luôn là một giai thoại đẹp dưới ngòi bút
của bậc tài tử, nàng chỉ mong một ngày nào đó có thể cử án tề mi, tương
kính như tân giống Lương Hồng và Mạnh Quang (*2).
(*1) Chỉ việc thư sinh đọc sách có mĩ nữ bên cạnh.
(*2) Manh Quang nổi tiếng là người đàn bà xấu xí, sau khi lấy Lương Hồng,
Manh Quang bỏ khăn che mặt, mặc quần áo hằng ngày để làm việc nhà. Bà
tôn trọng chồng vô cùng, hằng ngày tới bữa ăn đều bưng măm cơm ngang
lông mày mời chồng ăn.
“An Hạ, ngươi lui xuống đi!”
Tiết
cô cô tên là An Hạ, đã theo Thiên Chính Đế rất nhiều năm, nay đã hơn hai lăm tuổi nhưng vẫn không muốn xuất cung, một mực theo hầu Thiên Chính
Đế.
Tiết An Hạ hành lễ rồi lui xuống. Đồng Hề lại bắt đầu lo
lắng. Tiết cô cô ra ngoài rồi, sắc trời cũng tối dần khiến nàng càng
thêm căng thẳng.
Thiên Chính Đế rút một quyển trong một chồng tấu chương cao ngất, trùng hợp thay lại chính là tấu chương của Lệnh Hồ
Tiến, phụ thân Đồng Hề.
“Màu mực của Lệnh Hồ Thượng thư luôn bắt
sáng lạ thường, hương thơm lưu giữ rất lâu, xem ra rất chú trọng việc
dùng mực.” Người đưa cho Đồng Hề xem và ngửi thử.
“Đây là Hề
mặc.” Đồng Hề không kìm được mỉm cười. Vì muốn kéo dài thời gian được
phút nào hay phút ấy nên thoáng chốc nàng cũng nói nhiều hơn.
“Cái tên này nghe rất lạ, dường như không phải loại mực nổi tiếng.” Thiên
Chính Đế nghiêng đầu nhìn Đồng Hề, dường như rất có hứng thú.
Ai mà chẳng có những thứ mình vô cùng yêu thích, chỉ cần nhắc tới thì dù có trầm tính thế nào cũng sẽ nói hăng say.
“Hề mặc là loại mực do thần thiếp nghĩ ra. Năm đó, phụ thân muốn tìm một
loại mực tốt mà không được, thần thiếp nhỏ tuổi, không biết trời cao đất dày, bèn dùi mài sách cổ, thí nghiệm bao lần, cuối cùng làm ra Hề mặc,
nào ngờ phụ thân lại vô cùng yêu thích, dùng mãi tới tận hôm nay. Trước
khi tiến cung, thần thiếp vội làm cho phụ thân không ít, nhưng không
biết giờ còn lại mấy đĩnh?”
Nghĩ lại chuyện hồi bé, Đồng Hề liền
thấy vui vẻ, vì nàng rất được lòng phụ thân, mà mẫu thân và phụ thân lại là phu thê kết tóc xe tơ, tương kính như tân nên tuổi thơ của nàng vui
vẻ hơn những ngày tháng sống trong hậu cung rất nhiều.
“Không biết cách làm Hề mặc như thế nào?”
“Giã nhỏ lõi tùng vùng Thượng Đảng, sau đó rây thật mịn, một cân bột đổi
được một cân keo, hòa với nước cao được sao từ nhựa sừng hươu vùng Đại
Quận, sau đó trộn hỗn hợp này với năm lòng trắng trứng gà, một lạng bột
hoa mai và ngọc trai, giã ba mươi ngàn lần trong cối sắt, không được hơn cũng không được kém.” Đồng Hề uyển chuyển đáp.
“Vì sao lại dùng bột hoa mai?”
“Bởi vì phụ thân thần thiếp yêu hoa mai.”
Đồng Hề không nói thực ra người thích hương mai chính là nàng. Nàng vì ích
kỉ mà hi vọng rằng chữ của phụ thân luôn mang hương mai để khoe với mọi
người tình yêu thương mà phụ thân dành cho nàng. Khi nàng còn nhỏ, phụ
thân chính là ngọn nguồn vinh sủng của nàng.
Thiên Chính Đế không đáp lời.
Đồng Hề bỗng nảy ra một ý. Trước kia, nàng chưa hề nghỉ tơi cách này vì
nnagf chưa từng gần gũi với Thiên Chính Đế như bây giờ. Thấy lượng nước
trong cốc sứ đã cạn, nàng bèn nói:
“Hết nước rồi, để thần thiếp đi lấy thêm.”
Nàng bước ra khỏi thư phòng, sai Thúc Bạch mang nước tuyết thu được trên
cánh mai lại. Chỗ nước đó vốn dùng để pha trà nhưng để mài mực cũng
không kém phần tao nhã.
Số người biết Đồng Hề thích hương mai
không nhiều cũng không ít. Nàng muốn mượn hương mai trong bút tích của
Thiên Chính Đế để ám chỉ cho những kẻ đang muốn ngóc đầu kia rằng: Đừng
tưởng Mộ Chiêu Văn có thai, Vạn Mi Nhi sắp tiến cung thì có thể coi
thường nàng.
Khi Đồng Hề quay về thư phòng, không biết Thiên
Chính Đế có nhận ra ý đồ của nàng không mà chẳng tỏ vẻ gì, cũng không có vẻ mất hứng. Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cẩn thận hầu hạ Thiên
Chính Đế, cảm thấy tâm mệt mà thân cũng mệt, cuối cùng không kìm được
ngáp một. Nếu là ngày thường, vào giờ này nàng đã đi nghỉ từ lâu rồi.
Trái lại, Thiên Chính Đế vẫn còn sung sức lật xem tấu chương, không hề tỏ vẻ mệt mỏi. Đồng Hề thầm thán phục. Là thiên tử cai quản tứ phương cũng
chẳng phải chuyện nhẹ nhàng gì!
Lát sau, Thiên Chính Đế khép tấu chương lại.
“Trẫm hơi mệt rồi, tới suối Lan Diễm thôi!”
Đồng Hề sửng sốt. Suối Lan Diễm chính là suối nước nóng trong Thâu Hương
hiên, giờ đã muộn rồi, sao đột nhiên người lại có hứng tới đó? Nhưng dù
có thắc mắc thế nào, nàng vẫn sai cung nhân mau chuẩn bị.
Suối Lan Diễm nằm ở bên phải Thâu Hương hiên, từ hậu viện của Thâu Hương hiên, đi men theo bậc thềm đá xanh uốn lượn là tới.
Đồng Hề đưa Thiên Chính Đế tới trước bậc thềm đá xanh thì bắt đầu do dự,
không biết có nên bước tiếp hay không, cũng không biết Thiên Chính Đế
muốn yên tĩnh một mình hay là... Nghĩ tới đây, Đồng Hề liền đỏ mặt.
Thiên Chính Đế ngẩng đầu bước tiếp, tựa như không hề để ý thấy sự chần chừ
của nàng. Không rõ vì gió đêm thanh mát hay vì ánh trăng lần át mà nàng
cảm thấy xung quanh lạnh lẽo đến đáng sợ.
Huyền Huân đứng sau,
cảm thấy sốt ruột. Nàng ta biết rõ tính tình của chủ tử mình. Trước nay
Lệnh Hồ Đồng Hề làm gì cũng có chính kiến, kẻ làm hạ nhân như nàng ta
cũng không dám nhiều lời. Thế nhưng bây giờ, Lệnh Hồ Đồng Hề bốn bề thọ
địch, nếu không cố gắng, đợi đến khi Chiêu Phu nhân hạ sinh hoàng tự,
Vạn Mi Nhi tiến cung thì mọi chuyện càng khó khăn hơn. Bởi vậy, Huyền
Huân bèn bất chấp, khẽ đẩy lưng Đồng Hề một. Đồng Hề hơi lảo đảo rồi
bước lên thềm.
Thực ra, nào phải nàng không biết mình nên làm gì, chẳng qua vì quá căng thẳng mà thôi. Nay đã có quyết định thì đành làm
tới cùng.
“Các ngươi lui hết đi!” Đồng Hề xua tay.
Vì suối Lan Diễm có địa hình đặc biệt nên nơi đây được bài trí vô cùng cổ điển, chỉ có hai gian phòng trúc, gian trước là nơi đặt đồ dùng cần thiết,
gian sau chính là suối Lan Diễm, phía gần vách núi được treo một lớp lụa Băng Tiêu. Gió đèn thổi tới, cuộn tấm lựa bay phất phơ khiến sóng nước
trong suối như ẩn như hiện.
Thiên Chính Đế nhìn Đồng Hề, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu với Giang Đắc Khải.
Đồng Hề cúi đầu, nói:
“Thần thiếp hầu Bệ hạ thay đồ!”
Nàng chậm rãi ngồi xuống, tháo giày cho Thiên Chính Đế.
“Ơ!” Nàng khẽ kêu lên kinh ngạc. Đường chỉ trên tất của Thiên Chính Đế đã
bục cả rồi, thật không biết đám thái giám kia hầu hạ kiểu gì nữa!
“Vá lại là được!”
Thiên Chính Đế liếc mắt như thể đó là chuyện rất bình thường, nhưng đối với
những người quen sống xa hoa, cầu kì như Đồng Hề thì đây lại là chuyện
không thể tưởng tượng nổi. Trước khi giày tất kịp bục chỉ thì nàng đã
không thèm dùng rồi.
Nàng cất giày và tất đi rồi tiếp tục tháo
đai lưng cho Thiên Chính Đế, cởi nút áo cho người, hầu người khoác tấm
áo choàng, tất cả những chuyện này đều là bổn phận của phi tử nên nàng
không cảm thấy có gì không ổn.
Thiên Chính Đế thong thả bước tới
suối Lan Diễm, Đồng Hề cũng theo hầu. Người bước xuống suối, chậm rãi
cởi áo choàng. Đồng Hề quay đầu đi không dám nhìn, nào ngờ người bỗng
với lấy đai lưng của nàng, kéo một, khiến nàng lảo đảo, ngã xuống suối.
Eo nàng bị một bàn tay to lớn ôm lấy, còn đầu thì không tài nào ngoi lên
khỏi mặt nước. Vì bất ngờ nên nàng bị uống liền hai ngụm nước, tức ngực
vô cùng, nhưng kì lạ thay, đầu óc nàng lại trở nên tỉnh táo. Nàng nhìn
Thiên Chính Đế qua làn nước. Con người tuấn tú, phong thái ngời ngời,
thanh khiết như tuyết nơi biên quan ấy sao có thể làm loại chuyện hạ lưu này chứ!
Nàng tròn mắt nhìn người cúi đầu xuống, phủ đôi môi lên môi nàng. Sao người có thể bắt nạt nàng như thế? Nàng giơ cao hai tay,
dồn lực đẩy thân mình nổi lên trên mặt nước, nhưng chỉ uổng công vô ích, bởi vậy nàng bực tức kéo cả trâm ngọc lần ngọc quan trên đầu Thiên
Chính Đế xuống. Nhưng Thiên Chính Đế không hề tức giận mà càng áp chặt
môi hơn.
Khó khăn lắm người mới chịu tha cho nàng, để nàng nổi
lên mặt nước. Nàng ra sức hít thở không khí. Bỗng người lại kéo nàng
xuống đáy suối một lần nữa, phủ môi lên môi nàng, trừng phạt nàng. Đồng
Hề chỉ cảm thấy cơ thể mình đung đưa trong làn nước, nỗi đau đớn mọi khi dường như vơi bớt đi rất nhiều.
Tới khi mưa tạnh sóng lặng, trong lúc mê man, Đồng Hề mơ hồ cảm thấy mình được Thiên Chính Đế bế lên thềm đá.
Sau khi Thiên Chính Đế rời đi, Huyền Huân và Thúc Bạch mang thuốc bôi lên
như thường lệ. Đồng Hề nhìn lại mình, có lẽ hôm nay không cần dùng tới
chỗ thuốc đó. Không biết là nhờ nước hay vì người dịu dàng hơn nhiều mà
trên người nàng không có những vết thâm tím như mọi lần, thậm chí nàng
cũng không hề đau đớn mà ngược lại còn có chút cảm giác trống rỗng không thể diễn tả bằng lời. Nàng lo lắng khép hai chân lại, chỉ mong có thể
khép chặt chúng mãi mãi.
Hôm sau, khi Đồng Hề tỉnh giấc, nhớ tới
chuyện đêm trước, hai gò má nàng lại ửng hồng, tự thấy vô cùng xấu hổ.
Cảm giác vừa đau đớn vừa thích thú ấy rõ ràng là sự sỉ nhục. Nàng cảm
thấy mình như sắp sa ngã, mà đó lại là chuyện cực kì không nên.
Tới tận ngày kế tiếp, khi thấy nàng cả ngảy rầu rĩ không vui, Huyền Huân và Thúc Bạch bèn đề nghị nàng đi ngâm suối nước nóng. Hai người tưởng nàng không khỏe, nào biết chỉ cần nhớ tới suối Lan Diễm nghi ngút hơi nước,
nàng đã cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nhưng cũng không sao ngăn mình
hồi tưởng lại cảnh tượng ấy, vậy nên nàng không bao giờ dám tới tắm ở đó nữa.
Tuy nhiên, dẫu tâm trạng xấu thế nào thì vẫn có những việc
không thể không làm, Đồng Hề đành vực dậy tinh thần, đi tới Vân Hạc
viên. Vì các mĩ nhân do vương phủ hoặc quan lại quý tộc cống tiến đều đã nhập cung, các phi tần ở Đại Minh cung cũng đã tới Nam Hàn hành cung,
vậy nên Độc Cô Viện Phượng mới bày tiệc ở Vân Hạc viên để tạo cảm giác
gia đình quây quần.
Đồng Hề chọn một bộ xiêm y bằng lụa mỏng thêu hoa văn La Kim Hải Đường màu vàng nhạt, chít eo bằng chiếc đai lưng gấm cùng màu, trên đai lưng thắt một chùm tua được điểm tô bằng một chú
bươm bướm phỉ thúy vô cùng sống động. Nàng búi tóc kiểu Cửu Cung Tiên,
cài mười sáu chiếc trâm hoa mai như ý bằng vàng, ở chính giữa là một đóa hải đường cũng bằng vàng, dưới đóa hải đường là một viên ngọc trai lắc
lư ngay trước trán.
Vì hôm nay gặp rất nhiều người mới nên nàng
không thể trang điểm qua loa. Người xưa có câu “Người đẹp vì lụa”, người trong cung không đánh giá con người bằng phẩm chất mà bằng y phục và
địa vị.
Đồng Hề thầm nghĩ, nếu thuở nhỏ nàng không có thân phận
đích nữ của gia tộc Lệnh Hồ thì cũng chẳng là gì cả, dù có là quốc sắc
thiên hương thì đã sao, chỉ e cuối cùng cũng không thoát khỏi vận hồng
nhan bạc mệnh. Còn bây giờ, nếu thiếu thân phận quý phi, nàng chắc chắn
sẽ bị kẻ khác giẫm đạp, trở thành tấm thảm da lót trên sạp mĩ nhân mà
thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT