Lệnh Hồ Tiến vừa bước vào đã quỳ xuống thỉnh an, tuy khóe mắt liếc thấy phân nửa chiếc giày của cung phi lộ ra khỏi chân bàn nhưng ông không tỏ vẻ
gì mà chỉ trình bày lí do mình tới đây. Mấy ngày trước, nguyên Tuần phủ
Đồng Bình và nguyên quna Tổng đốc đường sông Trần Bình vì tham ô công
khoản trị thủy mà bị tống giam, nhưng hà đốc là vị trí vô cùng quan
trọng, nhất là trong thời kì lũ lụt, bởi vậy Lệnh Hồ Tiến mới tiến hành
bàn bạc với các ty của bộ Lại và bộ Công để cùng chọn ra ba ứng cử viên
đảm nhận chức vụ này, hôm nay tới trình Thiên Chính Đế xem xét.
Thiên Chính Đế suy nghĩ một lát rồi chọn Vu Hoán kế nhiệm. Lệnh Hồ Tiến đã xong việc, vốn nên đi nhưng lại lưỡng lự không lui.
“Lệnh Hồ Thượng thư còn điều gì muốn nói chăng?”
Lệnh Hồ Tiến hắng giọng, cất lời:
“Hoàng thượng, tổ huấn có răn hậu cung không được tham chính, hậu phi sao có
thể tự tiện bước vào Ngự thư phòng, mong Hoàng thượng cân nhắc!”
Ánh mắt của Lệnh Hồ Tiến dường như dính chặt vào chiếc giày thêu kia. Thiên Chính Đế nhìn theo ánh mắt ông, liền thấy đôi giày Đồng Hề bỏ lại trong lúc vội vàng.
“Trẫm biết rồi!”
Lệnh Hồ Tiến nổi danh là
người tài giỏi, chính trực, thanh liêm, chỉ có điều ông quá sách vở,
Thiên Chính Đế cũng không muốn trở mặt với ông ngay lúc này.
“Thần xin Hoàng thượng trừng phạt vị nương nương này để răn đe.” Lệnh Hồ Tiến vén vạt áo, quỳ xuống, tỏ vẻ quyết không thỏa hiệp.
“Lệnh Hồ Thượng thư, đây là chuyện riêng của trẫm!” Giọng nói lạnh lùng của Thiên Chính Đế vọng từ trên xuống.
“Hoàng thượng nói thế là không đúng rồi! Nhất cử nhất động của người đều là
tấm gương cho chúng dân. Hoàng thượng không có chuyện riêng, chuyện của
Hoàng thượng là chuyện của cả thiên hạ. Thần thỉnh cầu Bệ hạ hãy làm
gương cho bách tính. Nữ giới can chính không phải là điều may mắn cho
quốc gia.”
Thiên Chính Đế đứng bật dậy.
“Lệnh Hồ Tiến, ông đang ép trẫm sao?”
“Thần không dám, nếu Hoàng thượng không muốn, vậy mong vị nương nương kia tự
thỉnh tội, nếu không loại nịnh phi này ở bên cạnh Hoàng thượng sẽ chỉ
làm vấy bẩn sự anh minh của người mà thôi!” Lệnh Hồ Tiến dường như đang
bất chấp tính mạng, bước lên một bước, tiến tới trước tấm rèm ngăn cách
hậu đường và tiền đường, nói vọng vào trong: “Thần Lệnh Hồ Tiến xin
nương nương hãy ra ngoài!”
“Lệnh Hồ Tiến, ngươi thật to gan!”
Thiên Chính Đế cũng tiến lên một bước. “Phi tần hậu cung sao có thể để
triều thần nhìn thấy? Trẫm đã nói đây là chuyện riêng của trẫm, niệm
lòng trung của ông, trẫm không so đo với ông, lui xuống đi!”
Thiên Chính Đế phất tay áo, gọi Giang Đắc Khải.
Lệnh Hồ Tiến đành phải lui xuống.
Thiên Chính Đế vén rèm, tìm khắp nơi vẫn không thấy Lệnh Hồ Đồng Hề đâu, tuy
cửa sổ đang mở nhưng người tin chắc Lệnh Hồ Đồng Hề không dám nhảy qua
cửa sổ chạy trốn, bởi vì nếu nàng làm vậy, từ nay về sau sẽ không thể
ngẩng đầu trong hậu cung nữa.
“Đồng Hề?” Thiên Chính Đế cất tiếng gọi.
Mãi lâu sau Thiên Chính Đế mới nhìn thấy dưới gầm chiếc giường mình thường
chợp mắt lộ ra một bàn tay trắng nõn nà. Gương mặt nhếch nhác của Đồng
Hề thò ra khỏi lớp rèm giường.
“Nàng...” Thiên Chính Đế phì cười. Ngay cả sau những lần miễn cưỡng hầu hạ người, nàng cũng chưa từng
nhếch nhác, buồn cười tới mức này.
Búi tóc của Đồng Hề vì chui
vào gầm giường mà trở nên xộc xệch, những sợi tóc rồi lòa xòa trên tai
nàng, một tay nàng kéo vạt áo, đai lưng còn chưa kịp buộc chặt, đầu ngón chân trắng bóc co chặt lại vì xấu hổ và căng thẳng, từ mặt tới cổ nhuộm một màu đỏ lựng.
“Thần thiếp...” Đồng Hề xấu hổ tới mức chực khóc. “Thần thiếp y dung không chỉnh, mong Hoàng thượng tránh đi!”
Bởi vì bây giờ nàng không thể tránh đi đâu được nữa rồi.
Thiên Chính Đế không nói gì, xoay người toan bước ra ngoài, Đồng Hề ở phía sau khẽ nói một câu:
“Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng!”
Khi Thiên Chính Đế ngoảnh lại thì nàng đã cúi đầu rồi, người nhìn hồi lâu mới cất bước ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Huyền Huân và Thúc Bạch đã bước vào trang điểm lại cho Đồng Hề, sau đó ba người lặng lẽ rời khỏi Đức Chính điện.
Sau khi về tới Thâu Hương hiên, Huyền Huân và Thúc Bạch những tưởng Đồng Hề mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nào ngờ nàng lại cười tủm tỉm, bảo hai người họ chuẩn bị đồ tắm cho nàng.
Đây là lần đầu tiên sau khi thừa hạnh, Đồng Hề có thể giữ được tâm trạng vui vẻ. Tính cách cha nàng thế nào,
nàng là người hiểu rõ nhất. Mọi chuyện đều phát triển thuận lợi theo dự
tính của nàng, tuy lúc đầu có chút hoảng hốt nhưng may mắn là không làm
sao.
Ngày hôm sau, tấu chương của ngôn quan Cảnh Hiên hoàng triều rào rào bay tới ngự thư phòng, nội dung trọng tâm chỉ có một, đó là
khuyên Thiên Chính Đế ban phát ân trạch rộng hơn để tăng số lượng hoàng
tự, đồng thời khuyên Thiên Chính Đế không để hậu cung tham chính. Nhưng
đám ngôn quan này cũng thông mình, từ thái thái độ của Thiên Chính Đế,
họ nhận ra người một lòng muốn bảo vệ vị phi tần ấy nên không ép người
trừng phạt nàng ta làm gương. Hơn nữa, đa phầần ai cũng đoán được vị phi tử đó là ai rồi. Ở Nam Hàn hành cung này có hai vị cung phi, trong đó
chỉ có một vị đắc sủng lâu nay, đó chính là Chiêu Phu nhân đang hoài
long thai. Thiên Chính Đế không chịu trừng phạt nàng ta cũng có cái lí
của mình, Chiêu Phu nhân mẹ quý nhờ con, ai dám động vào?
Cuối
cùng, chuyện này cũng được giải quyết ổn thỏa, Thiên Chính Đế cho đón
thêm vài vị cung phi từ Đại Minh cung tới, Hậu cung của Thiên Chính Đế
không nhiều, mọi người đoán không ai hợp ý người nên vương gia các phủ
lại hiến thêm vài vị mĩ nhân nữa.
Gần tới tháng Tám, cũng là lúc
triều đình trưng thu tô thuế của nông dân, Hoa Điểu sử cũng đi theo, lấy danh là bổ sung mĩ nhân cho vua. Bởi vì kì đại tuyển tú ba năm mới có
một lần nên số cung nữ bổ sung mỗi năm đều do Hoa Điểu sử lựa chọn trong dân gian vào thời điểm này. Mấy năm trước, triều đình không coi trọng
chuyện ấy, nhưng giờ thời thế thay đổi, Thái hậu không thể không đồng ý, bèn sai Hoa Điểu sử lựa chọn vài nữ tử có gia thế và nhan sắc xuất
chúng mà bỏ lỡ cuộc đại tuyển tú lần trước nhập cung.
Đồng Hề đắc ý nhấp trà, nghĩ bụng Độc Cô Viện Phượng không ngồi yên được nữa rồi
nên mới định bồi dưỡng thêm vài tay chân mới. Nàng thì không sao, bởi
dây là kết quả nằm trong kế hoạch được tính toán kĩ càng của nàng. Chỉ
cần Mộ Chiêu Văn không được chuyên sủng thì nàng chẳng có ý kiến gì
khác.
“Nương nương, hình như hôm nay tâm trạng người rất tốt?”
Đồng Hề mỉm cười, cảm thấy thật hả hê, bèn sai người chuẩn bị giấy bút, đặt đối diện hồ Phong Hà để vẽ một bức tranh hoa sen.
Khi Đồng Hề cười bên hồ Phong Hà thì Độc Cô Viện Phượng cũng đang cười trong Phượng Tây điện.
“Lý ma ma, bà nói xem, chẳng phải Lệnh Hồ Đồng Hề tự bê đá đập vào chân
mình ư? Đúng là chuyện nực cười nhất ta từng thấy! Chuyện tốt của nàng
ta lại bị phụ thân làm hỏng. Nàng ta muốn phục sủng, giờ thì hay rồi, cả một đám đối thủ trẻ trung tươi mới kéo tới.”
Độc Cô Viện Phượng
cũng rất hả hê, nhưng Lý ma ma đứng bên cạnh ả lại không hề cười. Bà ta
luôn giữ thái độ nghi ngờ trước mọi việc xảy đến.
“Nhưng tình cờ
thay người phá hỏng lại là phụ thân của Quý phi, liệu có phải quá trùng
hợp không? Nếu gặp một vị đại thần khéo đưa đẩy, há chẳng phải đã không
có chuyện gì rồi sao?”
“Ma ma, bà quá đa nghi rồi, chuyện này có
gì lợi cho Lệnh Hồ Đồng Hề chứ? Nay nàng ta không thể tiếp cận Hoàng
thượng, Hoàng thượng cũng không chủ động tìm nàng ta. Huống chi đám đại
thần vương gia kia còn đưa bao nhiêu mĩ nhân tới, Hoàng thượng đương lúc muốn đổi khẩu vị, nàng ta muốn phục sủng há chẳng phải đã khó càng thêm khó sao?”
Lý ma ma không đáp lời. Dù Độc Cô Viện Phượng nói rất
có lí nhưng không phải là Lệnh Hồ Đồng Hề không được lợi chút nào. Ít
nhất Chiêu Phu nhân không còn được chuyên sủng nữa. Thế nhưng loại
chuyện “giết người ba ngàn, tự hại tám trăm” này không phải là điều một
kẻ thông minh nên làm.
Cái gọi là “giết người ba ngàn, tự hại tắm trăm” chính là bây giờ Lệnh Hồ Đồng Hề cũng khó có thể tiếp cận Thiên
Chính Đế, nhưng với tư duy của Độc Cô Viện Phượng, chắc chắn ả sẽ không
đoán được ý của nàng.
Độc Cô Viện Phượng chỉ chăm chăm tranh
sủng, còn thứ Đồng Hề muốn chỉ là phân sủng. Nàng không muốn tới Ngự thư phòng bầu bạn với thánh giá. Nàng đã nghĩ rất nhiều cách để leo lên
ngôi vị hoàng hậu nhưng tuyệt đối không bao giờ có chuyện nhẫn nhục chăm chỉ xuất hiện trước mặt Thiên Chính Đế.
Vị trí đó chưa chắc đã
thuộc về người Hoàng đế thương yêu nhất, vì chuyện lập hậu của một quốc
gia không chỉ là việc riêng của Hoàng thượng, thế nên nàng chỉ cần trở
thành người thích hợp nhất là được rồi.
Không đố kị đương nhiên là một trong những phẩm chất cần thiết.
Chắc hẳn Chiêu Phu nhân cũng biết điều này, hoặc chăng vì phải đối diện với
áp lực từ tiền triều nên tuy đã vào Vi Vũ đường của Chiêu Phu nhân nhưng cuối cùng Thiên Chính Đế vẫn bãi giá tới Thâu Hương hiên của Đồng Hề.
Mọi người đều biết nàng đang nhận ơn huệ của Chiêu Phu nhân. Tuy trong
lòng không thoải mái nhưng nàng không thể không nhắm mắt gượng cười tiếp giá.
“Hoàng thượng vạn phúc!”
Đồng Hề mang theo toàn bộ
cung nhân trong cung hành lễ. Thiên Chính Đế không bước lên đỡ, cả người tỏa ra hơi lạnh thấu xương. Mọi người đoán chắc là người không hề muốn
tới đây.
Đồng Hề khuỵu gối đã lâu, mãi tới khi vào chính đường rồi, Thiên Chính Đế mới nhàn nhã buông một câu:
“Bình thân!”
Đồng Hề thở dài, không biết mình đã làm gì khiến thiên tử không vui. Ngẫm
lại, dạo này nàng làm gì cũng rất kín tiếng, đối xử với Chiêu Phu nhân
cũng cực kì kính cẩn, lại còn vô cùng yêu thương và ra sức bảo vệ các
muội muội mới nhập cung, chẳng thể chê trách điểm gì.
Hai người
rửa tay trong chậu Bích Ba cung nữ mang tới, sau đó bắt đầu dùng bữa.
Đồng Hề là nữ quân tử ăn không nói, ngủ không nói, thế nên chỉ vùi đầu
vào ăn, nhưng mồm miệng nhạt thếch. Nàng chưa từng dùng bữa riêng với
Thiên Chính Đế bao giờ, ngồi bên cạnh người, không khí lạnh lẽo khiến
nàng chẳng còn hứng thú gì nữa, cảm thấy gò bó vô cùng.
Đồng Hề
không dám nhìn Thiên Chính Đế, mãi tới ki nàng khó khăn lắm mới ăn xong
một bát cơm nhỏ, định bụng súc miệng mới nhận ra bát cơm trước mặt Thiên Chính Đế vẫn chưa được động đến, còn ly rượu lại vơi liên tục.
“Hoàng thượng, những món này không hợp khẩu vị của người ư?”
Nàng lo hương vị món ăn mà đầu bếp cung nàng làm ra không hợp khẩu vị của
người, bởi vì nàng hoàn toàn không ngờ hôm nay người lại muốn dùng bữa
với nàng. Có điều Chiêu Phu nhân cũng thật rộng lượng, nếu đổi lại là
nàng, dù có phải khuyên Hoàng thượng đến cung khác cũng nhất quyết không muốn đẩy người sang cho Mộ Chiêu Văn.
Đồng Hề nhìn lên bàn, toàn sơn hào hải vị như cá muối kho với chân vịt, gà khô xào lẫn cá khô,
ngao xào dừa, hải sản hấp, hạt thông ngào đường, tổ yến, vịt Bát Tiên,
nõn tôm tươi xào hải sâm, dưa chua hầm gân hươu và gà rừng. Nàng căng
thẳng, lẽ nào người không hài lòng vì nàng quá lãng phí? Thực ra, một
quý phi dùng những món ăn này là điều quá bình thường, chỉ có điều trước nay Thiên Chính Đế vốn sống đơn giản, mỗi ngày dùng không quá mười hai
món, đã vậy tất cả đều là những món dân dã. Đồng Hề chỉ trách bản thân
giả vờ giản dị không được như thật.
Thiên Chính Đế liếc nàng một, không lên tiếng, tiếp tục mượn rượu giải sầu. Đồng Hề đưa mắt nhìn
Giang Đắc Khải, người này theo hầu Thiên Chính Đế đã nhiều năm, chắc
phải hiểu người hơn nàng.
Giang Đắc Khải đứng bên cạnh cũng rất
lo lắng, sợ Thiên Chính Đế không vui lại lôi đám nội thị như ông ta ra
trút giận, bởi vậy ông ta nhìn Đồng Hề, nhìn bàn thức ăn rồi cong miệng, sau đó lại nhìn vào bát của Thiên Chính Đế.
Đồng Hề lập tức hiểu ra, nhớ tới hình ảnh Mộ Chiêu Văn gắp thức ăn cho Thiên Chính Đế, tâm
trạng cũng bình tĩnh hơn nhiều. Chỉ cần người không trách nàng xa hoa,
lãng phí là được. Hoàng thượng thật khó hầu hạ, đến ăn bữa cơm thôi mà
cũng không được yên.
Đồng Hề gọi Thúc Bạch tới,bảo nàng ta đổi
một đôi đũa mới, rồi nàng dùng đôi đũa mới đó gắp một miếng thịt heo sữa quay cho Thiên Chính Đế.
“Hoàng thượng, người ăn chút gì đi! Bụng rỗng uống rượu không tốt cho sức khỏe, mong Hoàng thượng quý trong long thể.”
Thiên Chính Đế đặt ly rượu xuống, sắc mặt không hề tốt hơn.
“Quý phi ăn no rồi ư, bây giờ mới có sức quan tâm đến trẫm?”
Nàng hoàn toàn không ngờ Thiên Chính Đế còn yêu cầu nàng phải hầu hạ khi ăn
cơm, nếu không sẽ không vui. Trong lòng nàng, Thiên Chính Đế là bậc minh quân ngồi ở nơi cao nhất trong triều hoạch định kế sách chứ không phải
một người đàn ông so đo tính toán như bây giờ.
“Không phải đâu Hoàng thượng, thần thiếp vẫn chưa...” Nàng đâu thể nói mình ăn xong rồi mới nhận ra người chưa hề động đũa chứ!
Thiên Chính Đế cũng gắp một con ngao cho Đồng Hề. Đồng Hề thoáng sững người,
không ngờ Hoàng thượng lại làm vậy, bỗng cảm thấy thụ sủng nhược
kinh(*).
(*) Nghĩa là được sủng ái mà lo sợ.
“Sao, sợ đũa trẫm bẩn à?” Giọng Thiên Chính Đế lạnh như băng.
Đồng Hề hoảng hốt lắc đầu.
“Không, không!”
Nàng vội vàng gắp miếng thịt ngao bỏ vào miệng.
Thiên Chính Đế thấy dáng vẻ ăn như nhai rơm của nàng, sắc mặt càng u ám. Đồng Hề cũng chẳng biết làm thế nào. Lúc này, bị Thiên Chính Đế nhìn như
vậy, dù nàng có được ăn món khoái khẩu nhất thì cũng cảm thấy khó mà
nuốt trôi.
Vất vả lắm mới nuốt được miếng thịt ngao, Đồng Hề vội
vàng đứng dậy, gắp thức ăn cho Thiên Chính Đế. Tất nhiên nàng vẫn dùng
đôi đũa sạch sẽ kia.
“Thôi đi, thưởng cho người hầu!” Thiên Chính Đế đặt đũa xuống, thị nữ vội vàng đưa trà súc miệng lên.
“Nhưng mà, Hoàng thượng...” Đồng Hề khẽ nói, người còn chưa ăn được mấy miếng.
Gương mặt Thiên Chính Đế trở nên lạnh lùng.
“Gọi đầu bếp của Thâu Hương hiên lại đây!”
Đồng Hề không đoán được người định làm gì, đành đưa mắt ra hiệu cho Huyền
Huân, bảo nàng ta nhanh chóng gọi đầu bếp Mã Đức Toàn tới.
Sau
khi Mã Đức Toàn thỉnh an xong, Thiên Chính Đế không cho bình thân mà
nhìn chằm chằm vào lão, khiến mồ hôi lão cã ra như tắm. Đồng Hề nghĩ
bụng xem ra vẫn có người sợ Thiên Chính Đế như mình, thật không hiểu vì
sao Thái hậu, Mộ Chiêu Văn và cả những phi tần địa vị thấp kia lại có
thể thoải mái ở bên người tới vậy?
Mỗi giây ở bên Thiên Chính Đế là mỗi giây nàng mất đi mấy năm tuổi thọ, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn.
“Tên ngươi là gì?”
“Nô tài là Mã Đức Toàn.” Lão đã bắt đầu run lẩy bẩy.
“Ngươi nhìn chiếc bàn này đi!”
Lão nghe vậy, bèn ngẩng đầu lên quan sát chiếc bàn. Đồng Hề cũng nhìn theo, không rõ Thiên Chính Đế có ý gì.
“Một bàn có bao nhiêu món ăn, vậy mà Quý phi chỉ dùng một phần mười trong số đó, chắc chắn là do tên nô tài ngươi nấu nướng không hợp khẩu vị của ái phi,” Ánh mắt Thiên Chính Đế liếc qua Đồng Hề, dường như tỏ vẻ rất
thương tiếc.
Đồng Hề lạnh run. Bao nhiêu năm nay, người chưa từng gọi nàng là ái phi, huống chi ánh mắt vừa nãy bề ngoài là thương tiếc
nhưng thục chất ẩn sâu bên trong lại là sự giá lạnh đến thấu xương.
“Trong cung của Thái hậu hay cung của Chiêu Phu nhân, tuy mỗi bữa chỉ có vài
món nhưng đều được ăn hết, trẫm đang nghĩ không biết có nên tìm một đầu
bếp mới cho ái phi hay không. Còn tên này, lôi ra ngoài đánh năm mươi
trượng, đuổi ra khỏi cung!”
Bấy giờ Đồng Hề mới sực tỉnh. Thực
ra, ngay từ đầu nàng đã hơi nghi ngờ, nhưng khi ấy Thiên Chính Đế không
hề tỏ vẻ gì, khiến nàng tưởng rằng người không vui vì nàng không gắp
thức ăn cho người. Khi nghe tới câu cuối cùng, nàng bèn hiểu, Thiên
Chính Đế đang cảnh cáo nàng. Tuy Đồng Hề không nỡ nhưng cũng đành im
lặng, để Mã Đức Toàn gánh tội thay. Sau này, nàng sẽ nhờ phụ thân thu
xếp ổn thỏa cho lão để tỏ lòng cảm ơn.
“Trẫm nói có đúng không?” Thiên Chính Đế ngẩng đầu nhìn Đồng Hề.
“Đa tạ sự quan tâm của Hoàng thượng!” Nàng vội vàng tạ ơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT