“Nương nương!” Huyền Huân hoảng hốt chạy vào Đông Noãn các.
Thúc Bạch đang hầu Đồng Hề tháo nữ trang, thấy Huyền Huân như vậy bèn kinh
ngạc nhìn Huyền Huân chăm chú. Trong cung này hiếm khi có chuyện gì có
thể khiến Huyền Huân hoảng sợ tới nỗi run rẩy cả người như thế.
“Hoàng thượng... Hoàng thượng nổi trận lôi đình rồi!”
Đồng Hề mới tháo một bên hoa tai, nhưng giờ nàng không còn tâm trí để ý đến việc đó nữa.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Đồng Hề đứng bật dậy. “Tề Vân cô cô đâu?”
Khi hoảng hốt, Đồng Hề sẽ muốn tìm Tề Vân cô cô bàn bạc, điều đó đã trở thành thói quen.
Quãng thời gian Đồng Hề bầu bạn bên Thiên Chính Đế không ngắn, người không
bao giờ tỏ thái độ qua nét mặt, khiến người khác không thể đoán nổi. Đã
vậy, trước nay chưa từng có ai nhìn thấy người nổi giận. Nhưng nay người thực sự nổi giận rồi, nàng sợ hãi vô cùng, không những thế còn hoàn
toàn không biết mình sai ở đâu. Lẽ nào Tấn Vương phi khiến người không
vui? Hay là Tấn Vương phi thực sự bị thất sủng rồi?
“Nương nương, Hoàng thượng mời nương nương qua!” Giang Đắc Khải đã tới trước cửa,
không mỉm cười như thường ngày mà tỏ thái độ giống hệt chủ nhân của
mình.
Đồng Hề vô cùng lo lắng cho Tề Vân. Qua ánh mắt của Huyền
Huân thì có lẽ Tề Vân đã bị Thiên Chính Đế bắt rồi. Nàng không chỉnh
trang lại dung nhan đã vội bước theo Giang Đắc Khải.
Khi Đồng Hề
tới tẩm điện của mình, chỉ có Thiên Chính Đế ngồi trên giường, sắc mặt u ám. Tề Vân quỳ trước mặt người, dập đầu xuống đất.
“Hoàng
thượng!” Đồng Hề không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại
thì có lẽ không phải lỗi của nàng nên lấy hết dũng khí toan bước lên
khuyên can.
Thiên Chính Đế nhìn Đồng Hề hồi lâu, ánh mắt sắc lạnh như dao khiến Đồng Hề đau nhói.
“Tề Vân cô cô...”
Thiên Chính Đế bỗng lên tiếng:
“Lệnh Hồ Đồng Hề, ngươi khiến trẫm cảm thấy thật ghê tởm!”
Đồng Hề có phần lảo đảo, hoàn toàn không ngờ Thiên Chính Đế lại nói như thế.
Nàng vốn khôn khéo, nghe câu này xong liền biết mình đã mắc phải tội lỗi tày trời, lúc này tuyệt nhiên không thể mất bình tĩnh, nàng vội vàng quỳ
xuống thỉnh tội.
Thiên Chính Đế đứng dậy, bước tới chỗ Đồng Hề
rồi ngồi xổm xuống, đưa ngón cái và ngón trỏ bóp cằm nàng, ép nàng phải
ngẩng lên. Ánh mắt sắc bén không thể tránh được của người chiếu thẳng
vào mắt nàng, khiến nàng hoảng hốt tột độ.
“Ngươi coi trẫm là gi, coi nơi này là nơi nào? Ngươi tưởng đây là lầu xanh, tưởng mình là tú bà sao?”
Những câu chữ tàn nhẫn ấy khiến Đồng Hề chỉ muốn chết quách đi, nàng bỗng
nhận ra tất cả những gì mình làm đều đang mạo phạm long nhan. Có những
chuyện người có thể làm nhưng nàng không thể phối hợp. Chỉ không ngờ
Thiên Chính Đế lại dùng từ cay nghiệt đến vậy.
Dù nàng luôn biết
những hành động nàng làm vô liêm sỉ tới mức nào nhưng vẫn ngu ngốc thực
hiện chỉ vì nghĩ rằng có thể khiến người vui lòng. Đồng Hề bật khóc, quả đúng là “tự làm bậy, không thể sống”.
“Trước kia trẫm đã nói Tề
Vân quản lí hạ nhân không tốt, nay lại xúi giục chủ tử làm chuyện đê hèn này, truyền lệnh trẫm, nhốt Tề Vân vào bạo thất!”
Người Đồng Hề cứng đờ. Bạo thất! Nàng biết nơi đó. Rất nhiều người vào đó mãi mãi không có đường ra.
Thiên Chính Đế đứng dậy toan bỏ đi, Đồng Hề sợ hãi, bất chấp tất cả ôm lấy chân người.
“Hoàng thượng, Tề Vân cô cô...”
Đồng Hề giàn giụa nước mắt nhìn Thiên Chính Đế. Dáng vẻ xốc xếch, thảm hại
đáng thương này và cả những giọt nước mắt, những tiếng nấc nghẹn ngào
cầu xin đều chưa từng hiện hữu ở Đồng Hề. Dù là khi bị giày vò, nàng
cũng chỉ im lặng chịu đựng.
Thiên Chính Đế tàn nhẫn gạt tay nàng ra.
“Trẫm không có loại quý phi không biết liêm sỉ như ngươi.”
Đồng Hề ngã nhoài xuống đất, không sao cất nên lời. Trong đầu nàng chỉ luẩn
quẩn bốn chữ “không biết liêm sỉ”. Rõ ràng là người không đúng, vậy mà
tại sao tới cuối cùng nàng lại trở thành kẻ không biết liêm sỉ?
“Nương nương, bảo trọng!”
Tề Vân cô cô rất it khi rơi lệ, Đồng Hề trơ mắt nhìn nàng ta bị lôi đi, hoàn toàn bất lực.
Huyền Huân và Thúc Bạch đỡ nàng nằm xuống, không dám mở lời.
Giờ Đồng Hề mới thực sự cảm thấy Thiên Chính Đế cách mình ngày càng xa, còn nàng thì không bao giờ có thể sánh được với nàng của ba năm trước.
“Tấn Vương phi đâu?” Đồng Hề cất giọng hỏi. Nàng không thể không hoài nghi
Tấn Vương phi đã làm sai điều gì, nếu không, có người đàn ông nào mà lại từ chối chuyện này? Huống chi Thiên Chính Đế vốn không phải là người
trọng lễ nghi liêm sỉ.
Trong cung, không phải không có những phi
tần bắc cầu giật dây. Trước kia, Lạc Tiệp dư vì tranh sủng còn dâng tặng muội muội của mình. Đêm đó, hai người cùng hầu hạ Thiên Chính Đế tầm
hoan. Hai lần trước, Tấn Vương phi nhập cung, chẳng phải cũng nghỉ ngơi ở chỗ em họ xa là Tiết Tiệp dư đấy sao?
Huyền Huân và Thúc Bạch
không đáp nổi, mãi tới hôm sau mới bẩm báo rằng Thiên Chính Đế đã đưa
Tấn Vương phi đi, hơn nữa, suốt đêm qua còn ở bên nàng ta. Điều đó có
nghĩa là một mặt, Thiên Chính Đế mắng nàng không biết liêm sỉ, mặt khác
lại làm ra những chuyện vô liêm sỉ...
Suốt đêm, Đồng Hề không tài nào chợp mắt, lo lắng khôn nguôi cho Tề Vân.
“Huyền Huân, mang pho tượng Tống Tử Quan Âm kia tặng cho Chiêu Dương cung!”
“Nương nương!” Huyền Huân sửng sốt.
Năm đó, vào lúc Đồng Hề đắc sủng nhất, Thiên Chính Đế có được một miếng
ngọc Hòa Điền trăm năm hiếm thấy, đẹp vô cùng, liền lệnh cho thợ kim
hoàn nổi danh nhất kinh thành lúc bấy giờ là Vương Sở Tử chạm đẽo, rồi
lại mời hòa thượng của ngôi chùa linh thiêng nhất thiên hạ ở ngoại ô
kinh thành là chùa Bạch Vân niệm kinh chín chín tám mươi mốt ngày, tạo
nên một pho tượng Tống Tử Quan Âm, tặng cho Đồng Hề, từ đó khẳng định vị trí sủng phi của nàng. Ba năm trôi qua, dù nàng đã ròi cung rồi quay
trở lại cung thì địa vị vẫn không hề suy suyển.
Đồng Hề cũng
không biết mình lại là kẻ tiểu nhân hay thay đổi tới vậy, chỉ là lúc này nàng cảm thấy tính mạng của Tề Vân còn quan trọng hơn cả việc Mộ Chiêu
Văn có sinh được hoàng tự hay không. Nay Độc Cô Viện Phượng ắt hẳn sẽ
không giúp một kẻ đã trở nên vô dụng như nàng, chỉ có lời của Mộ Chiêu
Văn may ra mới được Thiên Chính Đế nghe lọt.
Huyền Huân còn chưa đi, Chiêu Dương cung đã phái người qua. Người tới là Ngọc Hương, cung nữ thân tín của Mộ Chiêu Văn.
“Nô tì thỉnh an Quý phi nương nương!”
“Đứng dậy đi!”
“Phu nhân sai nô tì báo với nương nương, Tề Vân cô cô đã được thả khỏi bạo thất, đày đến Hoán y cục.”
Mắt Đồng Hề lập tức sáng ngời.
“Trời vừa sáng, Phu nhân đã tới Tử Thần cung cầu xin Hoàng thượng. Phu nhân
sai nô tì chuyển lời tới nương nương, người không có tiếng nói nên không khuyên được Hoàng thượng, nay chỉ có thể giúp nương nương việc ấy
thôi.”
Gương mặt của Ngọc Hương được ánh nắng hắt lên, trở nên
rạng rỡ. Chủ nhân đắc sủng, nô tì đi theo dường như cũng có thể diện hơn nhiều.
Đồng Hề đưa mắt nhìn Thúc Bạch, Thúc Bạch biết ý, bước lên dúi mười lạng bạc vào tay Ngọc Hương.
“Huyền Huân, ngươi mang theo lễ vật đi cùng Ngọc Hương về Chiêu Dương cung,
thay ta cảm tạ Chiêu Phu nhân, chuyển lời tới Chiêu Phu nhân rằng ta
đang bị cấm túc, nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp đại ân
này.”
Tề Vân bị đày tới Hoán y cục, ít nhất cũng giữ được tính
mạng. Đồng Hề thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng không ngờ Mộ Chiêu Văn lại
lợi hại đến mức này. Nàng gặp khó khăn, nàng ta không những không mượn
gió bẻ măng mà ngược lại còn dang tay giúp đỡ, đã vậy còn vô cùng đúng
lúc, chẳng cần chờ nàng tới nhờ vả. Xem ra Mộ Chiêu Văn đã sớm nhận ra
tầm quan trọng của Tề Vân với nàng. Chỉ e lòng dạ người này còn sâu hơn
cả nàng, rất khó đối phó.
Chiêu Dương cung.
Mộ
Chiêu Văn nhìn pho tượng Tống Tử Quan Âm trước mắt, cảm thấy vô cùng
tinh xảo. Phương Huệ ma ma bên cạnh nàng ta là người sành sỏi, bèn kể
lại lai lịch của pho tượng này cho nàng ta.
“Trời ơi, không ngờ Quý phi lại nỡ tặng vật quý giá đến thế!” Ngọc Hương sửng sốt thốt lên.
Nhưng Mộ Chiêu Văn lại nghĩ tới chuyện khác. Nàng ta chẳng qua chỉ nhân cơ
hội này để lung lạc Lệnh Hồ Đồng Hề mà thôi, mong rằng có thể bình an hạ sinh đứa bé này. Huống chi nàng ta hiểu sở thích của Thiên Chính Đế hơn ai hết, người thích mẫu phụ nữ hiền hậu, tốt bụng, khoan dung. Lần này, nàng ta đi cầu xin thay Quý phi, càng thể hiện sự hiền lương của mình.
Hơn nữa, xem ra Thiên Chính Đế không hề có ý giết Tề Vân. Nàng ta mới
chỉ xin một câu, người đã đồng ý. Mộ Chiêu Văn không biết là người thực
sự nghe lời mình hay còn có nguyên nhân khác.
Tin tức Quý phi thất sủng chẳng mấy chốc đã truyền khắp hậu cung. Vì Đồng Hề đang bị cấm túc nên người tới chế giễu không nhiều.
Đồng Hề đang thong thả chờ Thiên Chính Đế nguôi giận. Có những chuyện muốn
gấp cũng không được. Giờ chỉ xem mồng Một tháng Bảy này người có tới hay không. Thật không ngờ lại có ngày Đồng Hề mong ngóng được lâm hạnh như
thế!
Số lượng băng đá đưa vào cung trở nên ít đi. Điều này không
nằm ngoài dự tính của nàng. Chiếc bình quý ở Đồng Huy cung mà Thiên
Chính Đế đập vỡ trong cơn giận cũng chỉ được thay thế bằng một chiếc
bình sứ Thanh Hoa tầm thường, luận về màu sắc, nước men, độ bóng nhẵn
hay vẻ tao nhã đều thua kém chiếc bình trước rất nhiều. Đồng Huy cung
chưa từng phải dùng thứ đồ sứ chất lượng kém đến vậy.
“Nương nương, nghe nói năm nay Hoàng thượng muốn tới Nam Hàn hành cung tránh nóng.”
Từ nhỏ, Huyền Huân và Thúc Bạch đã theo hầu Đồng Hề, sau khi vào cung lại
được Tề Vân cô cô dạy dỗ cẩn thận nên dù chủ nhân có rơi vào hoàn cảnh
khó khăn cũng luôn nghĩ ra cách để nghe ngóng đủ mọi thông tin.
Đồng Hề khẽ phe phẩy chiếc quạt ngà voi khung bạch ngọc. Hai mặt quạt khắc
hai họa tiết mẫu đơn khác nhau, cán quạt khắc ba đóa mẫu đơn, nạm mã
não, san hô và ngọc bích làm nhụy hoa, thoạt trông vô cùng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết. Đây là vật mà hôm kia Độc Cô Viện Phượng sai người
đưa tới, vừa đẹp lại quý giá, chỉ có điều ý nghĩa của nó thật khiến
người ta nao lòng.
Thường sợ tiết thu đến
Gió mát cướp nồng nhiệt
Nên cất vào góc rương
Nửa đường ân ái tuyệt.
Trước kia, Ban Tiệp dư(*) sáng tác nên bài thơ Đoàn phiến ca để bày tỏ sự bi
ai của mình, nay Độc Cô Viện Phượng tặng nàng chiếc quạt này hòng tát
nước theo mưa, Đồng Hề không những không chê mà còn thích thú cầm chơi.
(*) Là một phi tần của Hán Thành Đế Lưu Ngao, vị hoàng đế thứ 12 của triều
Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc. Bà xuất thân danh môn, nổi tiếng vì
tài thơ phú.
Hồi lâu sau, nàng mới trả lời:
“Hoàng thượng đã rất lât không tới Nam Hàn hành cung tránh nóng rồi.”
Thiên Chính Đế không phải là bị hoàng đế xa hoa, lãng phí mà ngược lại còn
chủ trương tiết kiệm, ngoài năm Đồng Hề mới vào cung từng được đi theo
người tới Nam Hàn hành cung thì mấy năm về sau chưa từng nghe thấy tin
người muốn tới đó tránh nắng hè. Năm này vào hạ đã lâu, cũng không thấy
người có ý định này, không hiểu sao lại đột ngột đổi ý.
“Nghe đồn kể từ khi hoài thai, Chiêu Phu nhân ngày càng sợ nóng, bởi vậy Hoàng thượng mới quyết định tới Nam Hàn hành cung.”
“Danh sách đi theo đã có chưa?” Hiện tại, đó là điều Đồng Hề quan tâm nhất.
“Chỉ có Thái Hậu và Chiêu Phu nhân đi theo.”
“Cái gì?” Đồng Hề sửng sốt. Hoàng thượng tới Nam Hàn hành cung tránh nóng,
it nhất cũng phải hai tháng sau mới hồi cung, vậy mà chỉ đưa theo mỗi
một cung phi là Chiêu Phu nhân.
Đầu ngón tay Đồng Hề gõ lên tay
vịn của chiếc sạp mĩ nhân. Nàng đang vô cùng căng thẳng. Đêm nay là mồng Một tháng Bảy, mồng Ba tháng Bảy Thiên Chính Đế sẽ rời cung, nàng không có nhiều thời gian, chỉ mong đêm nay người sẽ tới.
Huyền Huân và Thúc Bạch hầu hạ nàng tắm trong nước đun hoa mai. Sau đó, nàng chọn một chiếc váy lụa đơn giản màu hồng cánh sen rắc nhũ bạc, khoác ngoài một
lớp lụa mỏng, eo chít thắt lưng gấm màu hồng phấn có móc cài bằng bạch
ngọc hình hoa mai. Huyền Huân còn không chút thẹn thùng mà vạch rộng cổ
áo nàng ra, Đồng Hề cũng không lên tiếng ngăn cản. Phần xương quai xanh
như ẩn như hiện dưới lớp lựa mòng bàng bạc, đến nàng thấy cũng phải xấu
hổ.
Tóc nàng búi kiểu Đồng Tâm, phía sau cài mười sáu chiếc trâm
hoa mai bằng ngọc trắng, đẹp một cách giản dị. Trước trán là ba lớp
chuỗi vàng, ở giữa mỗi chuỗi là một viên ngọc đỏ, khiến nàng càng trở
nên quyến rũ vô ngần.
Chuyện còn lại chỉ là sự chờ đợi vô tận.
Tiếng mõ báo canh đã vang lên biết bao lần, ấy vậy mà đèn lồng trước Đồng Huy cung vẫn không hề có dấu hiệu được thắp sáng. Tới khi bóng trăng đã ngả về tây, Đồng Hề bèn để nguyên đồ chợp mắt. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy mồng Một mỗi tháng quý giá vô cùng.
Đồng Hề nghỉ ngơi chưa
tới một canh giừo đã ngồi dậy, dặn Huyền Huân chuẩn bị văn phòng tứ bảo, lại sai Thúc Bạch chuẩn bị giấy Tiết Đào, ngâm trong nước bạc hà hoa
mai rồi hong khô, dùng Kim đấu là phẳng.
Bạc hà và hoa mai là hai mùi hương mà Đồng Hề thích nhất, bởi vậy những món đồ xung quanh nàng
luôn có hương của hai thứ này. Nàng nhấc bút viết bài thơ Đoàn phiến ca
của Ban Tiệp dư với thể chữ Tiểu Khải lên giấy. Phải cảm ơn Độc Cô Viện
Phượng đã nhắc nàng mới được! Tuy nhiên, như vậy vẫn chưa đủ. Đồng Hề
còn sai Huyền Huân nhỏ một giọt nước mắt vào chỗ thu bút, khiến chữ cuối cùng nhòa đi, như thế mới thể hiện được sự chân thành. Bình thường,
nước mắt nàng không dễ rơi nhưng chẳng hiểu sao khi gặp Thiên Chính Đế
lại tuôn trào như mưa. Thuở nhỏ, khi nàng bướng bỉnh, mẫu thân luôn dọa
sẽ tìm một tên ăn mày tới đưa nàng đi, nay ngẫm lại, mẫu thân chỉ cần
nói Thiên Chính Đế sắp tới, đảm bảo nàng sẽ lập tức ngoan ngoãn như một
chú mèo con.
Xong xuôi, Đồng Hề đặt lá thư và chiếc quạt ngà mà
Độc Cô Viện Phượng tặng vào trong một chiếc hộp gấm rồi sai Huyền Huân
đưa tới Hàm Nguyên điện. Mấy hôm nay, nàng đã suy nghĩ cẩn thận, cảm
thấy mình thật ngu xuẩn. Nàng giận dỗi với Hoàng thượng làm gì cơ chứ?
Chẳng phải người thua vẫn là nàng đấy sao? Nay nàng gửi thư thỉnh tội
đi, không biết có thể cứu vãn được gì không?
Nhưng nàng thực sự
vẫn không phục. Thiên Chính Đế cho châu quan phóng hỏa mà lại chẳng cho
dân chúng đốt đèn, huống chi dân chúng này cũng chỉ vì muốn làm người
vui lòng nên mới đốt đèn mà thôi.
“Sao rồi, Hoàng thượng nhận
được chưa?” Đồng Hề có chút căng thẳng nhìn Huyền Huân. Nếu việc này
không thành, bước tiếp theo trong kế hoạch sẽ khó thực hiện.
“Nô tì không được gặp Hoàng thượng, Giang công công đã nhận đồ rồi.” Huyền Huân xấu hổ, cúi đầu đáp.
Đắc sủng và thất sủng thật sự rất khác biệt. Khi đắc sủng, dù là một kẻ vô
danh tiểu tốt như Quỳnh Hoa cũng có thể diện thánh, khi thất sủng, đến
cả cung nữ bên cạnh mình cũng không được gặp Hoàng thượng.
Nay chỉ có thể xem ý trời.
Thế nhưng chẳng mấy chốc tin tức đã truyền tới, cuối cùng Đồng Hề cũng
giành được cơ hội tới Nam Hàn hành cung tránh nóng cùng Thiên Chính Đế.
Đêm đó, toàn bộ Đồng Huy cung bận tối mắt tối mũi, vất vả lắm mới sắp xếp xong đồ đạc để hôm sau lên đường.
Chỉ có Đồng Hề đứng một mình bên cửa sổ, không biết chuyến đi này là phúc
hay họa. Nàng vốn không hề muốn đi bước này, nhưng vì Tề Vân cô cô, cũng vì giấc mơ xa vời của mình, nàng vẫn muốn thử xem. Sống trong hậu cung
này, nếu không đánh cược một ván thì thật không cam lòng, có sống cũng
uổng!
Sự sủng ái của Thiên Chính Đế dành cho Mộ Chiêu Văn ngày
càng rõ ràng. Vì nàng ta và đứa bé trong bụng, người sẵn sàng chia sẻ
với nàng ta cỗ xe ngựa Tử Long Vân Tường của mình. Đế, phi ngồi chung
một xe, theo sau là xe Phượng Loan Tường Vân của Thái hậu, tiếp đó mới
đến xe Địch Phượng của Đồng Hề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT