Type: TTLạcNhi

Tiểu thái giám thấy Quý phi đến, vội vàng vào bẩm báo. Giang Đắc Khải nhanh chóng ra ngoài mời Đồng Hề vào. Huyền Huân toan theo sau thì bị Giang Đắc Khải ngăn lại.

“Hoàng thượng chỉ triệu mình nương nương vào trong.”

Đồng Hề cứng người, nhấc hộp đồ ăn từ tay Huyền Huân rồi nói:

“Huyền Huân, ngươi đợi ở đây đi!”

Giang Đắc Khải không đi theo nàng mà chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tim Đồng Hề thắt lại, mặt thoáng ửng hồng, nàng hít thật sâu rồi mới bước tiếp. Thiên Chính Đế đang vùi đầu xem tấu chương. Nô tài đứng hầu trong điện đều đã lui ra ngoài, cung điện rộng lớn chỉ còn lại hai người.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng!”

Thiên Chính Đế ngẩng đầu quan sát Đồng Hề.

“Sao nàng lại tới đây?”

Vẻ mặt Thiên Chính Đế rất lạnh lùng, Đồng Hề không dám nhìn vào mắt người, nghe vậy bèn cho rằng Thiên Chính Đế không muốn gặp mình. Nàng nghĩ bụng có lẽ mời Tấn Vương phi tới là một nước cờ đúng.

“Hoàng thượng vất vả xử lí quốc sự, tối muộn mới dùng bữa, thiết nghĩ nên chú ý tới long thể. Hôm nay thần thiếp mang canh sâm và điểm tâm đến, mong Hoàng thượng nghỉ ngơi một chút rồi hẵng phê duyệt tấu chương.”

Đồng Hề nín thở bước lên, đứng bên cạnh, không bận tâm Thiên Chính Đế có thích hay không.

“Trẫm dùng bữa muộn không phải ngày một ngày hai, sao hôm nay Quý phi mới nhớ tới chuyện mang canh sâm cho trẫm?” Thiên Chính Đế không nhìn Đồng Hề, tay vẫn không buông tấu chương.

Đồng Hề nghe vậy liền cảm thấy đứng ngồi không yên.

“Bình thường có Chiêu Phu nhân chăm sóc Hoàng thượng, nay nàng ấy hoài thai nên thần thiếp mới thay…” Đồng Hề xấu hổ đến toát cả mồ hôi. Nàng nói vậy, chẳng khác nào đang công khai tranh sủng.

Cuối cùng, Thiên Chính Đế cũng đặt tấu chương xuống.

“Chiêu Phu nhân chăm sóc trẫm là tấm lòng của Chiêu Phu nhân, cần nàng tới thay sao? Chẳng biết lòng dạ của Quý phi đặt ở phương nào rồi?”

Đồng Hề chột dạ, nghĩ bụng lẽ nào Thiên Chính Đế đang trách nàng quá đam mê quyền thế? Phải chăng người đã phát hiện ra chuyện nàng nhân cơ hội tiếp kiến mệnh phụ triều đình để tạo mối quan hệ với các đại thần trong triều, chỉ để có người nói hộ mình khi ngày lập hậu đến?

Nàng vội vàng quỳ xuống, không dám đáp lời. Hoàng thượng là trời, người nói cái gì thì chính là cái đó, còn nàng càng nói càng thêm sai, nàng chỉ sợ chọc giận người thôi. Huống chi, trong cuốn sách Nữ giới mà mọi nhi nữ phải đọc có viết: “Nữ nhân không cần giỏi tranh luận”, từ nhỏ Đồng Hề đã được khai trí bằng thơ văn nên tất nhiên không thể quên những điều này.

Hồi lâu, Thiên Chính Đế mới chậm rãi nắm lấy tay nàng, đỡ nàng dậy.

Đồng Hề vốn đã rất hoảng loạn, lại bị Thiên Chính Đế trách móc nên bỗng dưng cảm thấy tủi thân. Trong kí ức của nàng, tuy người đối xử với nàng không tốt nhưng chưa từng quở trách nàng như thế. Tới thăm người, người chưa chắc đã muốn thấy nàng, không tới thăm người, người lại cho rằng nàng không để tâm. Thảo nào trước kia Huyền Huân khuyên nàng tặng túi hương cho người. Quả nhiên đeo hay không đeo là chuyện của người, nhưng nàng có làm hay không, có lòng hay không, Hoàng thượng vẫn để ý. Hơn nữa, nữ tử yếu đuối luôn được ưu ái hơn, bởi vậy khi nàng đứng dậy, tinh thần thả lỏng, nước mắt không kìm được mà ngập tràn khóe mi. Nàng muốn rụt tay lại lau nước mắt, nào ngờ Thiên Chính Đế nhất quyết không buông.

Mặt nàng đỏ lựng, nước mắt lưng tròng, trong vẻ tao nhã ẩn chứa cả vẻ phong tình đáng yêu. Lại nhớ tới cảnh tượng trước kia được lâm hạnh ở Hàm Nguyên điện, ánh hồng trên má nàng càng đậm hơn, lan xuống cả phần xương quai xanh đang lộ ra ngoài.

“Sao nàng lại khóc, lẽ nào trẫm trách nhầm nàng?” Giọng Thiên Chính Đế bỗng khàn đi.

Đó vốn là một câu trách, ấy vậy mà Đồng Hề lại cảm thấy chẳng có chút trách cứ nào cả. Tuy nàng không thể hiểu nổi hàm ý của người nhưng chỉ cần Hoàng thượng không giận nữa là ổn rồi.

“Không phải, chỉ là có hạt bụi rơi vào mắt nên thần thiếp mới...” Đồng Hề cố giữ thể diện. Nàng không thể nói mình khóc vì bị người trách, đúng không? Huống chi không thể coi là Thiên Chính Đế đang mắng nàng. Sao nàng lại trở nên vô dụng trước mặt người thế này?

“Vậy để ta thổi giúp nàng.” Thiên Chính Đế đứng dậy, giơ tay phải ôm lấy eo Đồng Hề, ghé mặt lại gần.

Cả người Đồng Hề run rẩy. Nàng rất mẫn cảm với chuyện này, nghĩ bụng chỉ sợ không trốn nổi kiếp nạn này. Bỗng nàng liếc thấy chiếc bát vẽ hình mẫu đơn lộng lẫy đựng canh sâm trên bàn, vội nói:

“Không cần, không cần đâu ạ! Hoàng thượng mau dùng canh sâm đi! Để nguội chỉ sợ không tốt cho dạ dày.”

Đồng Hề lặng lẽ nghiêng người, bưng chiếc bát tới trước mặt Thiên Chính Đế.

Thiên Chính Đế không có bất kì động tác gì, chỉ chăm chú nhìn Đồng Hề hồi lâu. Nàng vẫn luôn cúi đầu, cảm nhận rõ cần cổ lộ ra ngoài của mình sắp bị Thiên Chính Đế nhìn tới bốc cháy. Cuối cùng, người cũng cầm lấy bát canh trong tay Đồng Hề. Nàng thở phào nhẹ như cánh chim rơi xuống đất.

Thiên Chính Đế ngồi xuống, múc một thìa canh đưa lên miệng. Bỗng Đồng Hề níu tay người lại. Cơ thể Thiên Chính Đế thoáng cứng đờ.

Đồng Hề giành lấy chiếc thìa trong tay Thiên Chính Đế. Lúc nãy, vì sốt ruột muốn tránh khỏi không khí mập mờ kia nên nàng quên cả quy tắc. Nàng đưa thìa lên miệng, thử canh cho Thiên Chính Đế, rồi lấy một chiếc thìa khác cho người.

Đồng Hề không biết có phải do sắc trời đột nhiên tối đi không mà ánh mắt Thiên Chính Đế trở nên lạnh lùng trong nháy mắt. Cũng có thể là do nàng nghĩ nhiều nên nhìn lầm.

“Hoàng thượng hãy ăn nhân lúc còn nóng, thần thiếp xin cáo lui!” Đồng Hề không muốn ở lại với Thiên Chính Đế trong Hàm Nguyên điện này lâu hơn nữa.

Thiên Chính Đế vốn đã đưa tay tới mép thìa, nghe vậy liền lập tức buông xuống, đặt sang một bên, rút một bản tấu sớ đọc tiếp.

Đồng Hề thấy không ổn, không biết mình đã làm gì khiến Hoàng thượng không vui. Nàng tới Hàm Nguyên điện thỉnh an, vốn muốn nhắc nhở Thiên Chính Đế phải ban đều mưa móc. Đã rất lâu người không chiêu hạnh phi tần rồi. Cha nàng tuy rất nghiêm túc nhưng không đêm nào không có thiếp thất bầu bạn, nên nàng chưa bao giờ nghi ngờ câu nói đàn ông đều là kẻ háo sắc. Ấy vậy mà khi ở bên Thiên Chính Đế, nàng lại không thể tìm được cơ hội nói câu này. Trực giác mách bảo nàng rằng nếu nói ra chưa chắc đã ổn nhưng không nói lại càng không ổn.

Muốn nàng tự mở miệng xin Thiên Chính Đế tới Đồng Huy cung thì đúng là chuyện không tưởng. Nhưng theo tình hình hiện tại, có vẻ như mục đích của nàng chưa đạt được, bởi vậy nàng do dự không chịu cất bước. Trong từ điển của nàng không có hai từ “uổng công”, nếu đã mạo hiểm tới đây thì nhất định phải thành công.

“Bát canh này không hợp khẩu vị của Hoàng thượng ư?” Đồng Hề cẩn trọng hỏi.

Thiên Chính Đế không đáp, mắt cũng không thèm ngước lên.

“Vậy thần thiếp về cung nấu lại.” Đồng Hề chuẩn bị thu dọn bát canh.

“Nàng nấu ư?” Lúc này, Thiên Chính Đế mới ngẩng đầu nhìn Đồng Hề.

Chỉ có điều khi ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của Thiên Chính Đế, nàng lại như chuột thấy mèo, vội vàng tránh đi, cúi đầu đáp:

“Là người trong cung của thần thiếp nấu.”

Câu trả lời này của nàng rất có hàm ý. Người trong cung không phải chỉ có người hầu. Bát canh đó chính là tấm lòng của Tấn Vương phi, nàng cũng không muốn chiếm nó làm của mình.

Thiên Chính Đế lại vùi đầu vào tấu chương, không để ý tới Đồng Hề nữa. Nàng đứng bên cạnh người một lát, ngày càng thấy lạnh, nếu không thể thay đổi cục diện này, lẽ nào nàng phải tiếp tục chịu cảnh thất sủng ư?

“Sao vẫn chưa đi?”

Đồng Hề xoắn khăn tay, cắn môi không đáp. Một lúc lâu sau, Thiên Chính Đế quay đầu lại, thấy dáng vẻ này của Đồng Hề, người bèn đưa tay ép nàng phải ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt người.

Mới chỉ đối diện ánh mắt của Thiên Chính Đế trong phút chốc mà Đồng Hề đã vội vã nhắm chặt mắt lại, đôi môi đỏ như anh đào khẽ run rẩy, tựa như cánh hoa rung rinh trong gió. Ánh sáng trong đôi mắt của Thiên Chính Đế quá mãnh liệt, khiến nàng cảm thấy thật đáng sợ.

“Đồng Hề!”

Nàng chỉ nghe thấy giọng nói trầm trầm của Thiên Chính Đế vang lên, tựa như có muôn vàn bất đắc dĩ cùng ẩn nhẫn, ngay sau đó, nàng ngã vào vòm ngực của người. Đôi tay người siết chặt khiến nàng bị đau, buộc phải hít lấy không khí lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể người. Lòng nàng thắt lại, chỉ sợ chuyện kia tái diễn.

Nàng ra sức giãy khỏi lồng ngực của Thiên Chính Đế. Người không ngờ nàng sẽ phản kháng nên trở tay không kịp, để nàng chạy mất. Sau khi thoát khỏi phạm vi của cánh tay người, nàng đỏ mặt nói:

“Hoàng thượng, tối nay...”

Ngàn lời muốn nói đều nằm trong tiếng ngập ngừng.

Đồng Hề xấu hổ chạy như bay ra ngoài, chỉ sợ Thiên Chính Đế xông lên kéo mình lại. May mà chuyện đó không xảy ra. Nàng cũng không biết mình có tài diễn kịch giỏi đến thế, đã vậy còn dám giãy khỏi tay Thiên Chính Đế. Điều ngạc nhiên là người không hề nổi giận.

Làn gió mát ngoài điện cuối cùng cũng làm giảm nhiệt độ trên mặt Đồng Hề. Nàng sờ lên má mình, gần như không dám tin người con gái yêu mị vừa nãy lại chính là nàng, không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, dám mở miệng cầu xin Hoàng thượng lâm hạnh. Nghĩ tới hai chữ “lâm hạnh”, mặt nàng lại bắt đầu nóng lên.

“Nương nương, người không sao chứ?” Huyền Huân bước lên hỏi thăm.

Đồng Hề lắc đầu, vịn tay Huyền Huân bước lên bộ liễn. Nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, nàng cảm thấy chơi với vua như đùa với hổ, tính khí Hoàng thượng thay đổi thất thường mà nàng lại không hề nắm bắt được tâm tư của người.

Nàng đặt tay lên ngực, nhận ra đầu ngón tay lạnh buổt, khác hẳn với nhiệt độ trên gương mặt. Vừa rồi nàng thật sự sợ chết khiếp, chỉ lo người truy cứu nàng câu kết với triều thần. Xem ra chuyện này phải tiến hành từ từ thôi.

Đêm nay, cả Đồng Huy cung đều nghển cổ ngóng trông Thiên Chính Đế tới, chỉ có điều lại nhận được tin người tới Chiêu Dương cung. Đồng Hề tuyệt vọng. Nàng thật sự sợ Thiên Chính Đế không tới. Vậy sau này nàng sẽ trở thành một quý phi vô sủng, vô tử, đáng thương sống trọn đời ở hậu cung này ư?

Mãi tới khi vầng trăng đã leo lên đỉnh bầu trời mới nghe thấy tiếng thái giám tới báo rằng Hoàng thượng giá lâm Đồng Huy cung. Lúc này, tảng đá đè nặng trong ngực Đồng Hề mới buông xuống. Nàng dặn dò hạ nhân hầu hạ cẩn thận.

Khi Thiên Chính Đế bước vào Đồng Huy cung thì không thấy Đồng Hề lên tiếp giá.

“Quý phi đâu?” Giọng Thiên Chính Đế có vẻ không vui.

Tề Vân vội đáp:

“Nương nương đã đi nghỉ rồi ạ!”

Tề Vân sống trong cung đã lâu, không ngây ngô như Đồng Hề, ẩn ý trong lời nói của nàng ta khiến vẻ mặt Thiên Chính Đế dãn ra.

Hoàng đế giá lâm, cung phi không tiếp giá là đại bất kính, nhưng nếu đó là chút giận dỗi của nữ nhân thì dù là thiên tử cũng có thể tha thứ.

“Mùi hương này?” Thiên Chính Đế cau mày.

Tề Vân vội bước lên đáp:

“Đây là Hoan Nghi hương mà Quý phi đặc biệt dặn đốt.”

Bình thường Đồng Hề không thích dùng hương nhưng hôm nay không phải ngày thường. Mùi hương ngọt ngào này có tác dụng an thần, khiến người ngửi cảm thấy khoan khoái.

Thiên Chính Đế không nói gì nữa, vén rèm bước vào nội thất. Cung nhân biết điều khép cửa lại, tẩm thất của Đồng Hề bỗng trở nên im ắng vô cùng.

Rèm trướng của chiếc giường lớn dát vàng chạm trổ cửu long tứ phượng bằng gỗ trầm hương đã được kéo xuống. Vì lớp rèm mềm mại mỏng tang nên bóng người con gái bên trong như ẩn như hiện. Không gian yên tĩnh tới mức chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Cả gian phòng chỉ còn sót lại tiếng hít thở vì căng thẳng của người con gái đó.

Thiên Chính Đế khẽ bước, nhẹ nhàng vén lớp rèm sa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play