Trước mặt người khác đều là salad rau các loại nhìn rất bình thường và
nước canh thơm mùi rau chân vịt. Khương Bách Vạn nhìn về phía Ninh Hành, phát hiện anh đang lườm về phía này, biểu cảm vô cùng âm ngoan. Sau
lưng cô phát run, nhìn hai món ăn không thể cho vào miệng này, hít sâu
một hơi.
Cô hiểu rõ, cô đang ngồi giữa một bữa tiệc gừng còn đậm sát khí hơn cả Hồng Môn yến!
Đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, dưới bầu không khí trang nghiêm, tất cả mọi người đều hiểu rõ đạo lý trong lúc ăn thì không được nói chuyện, chỉ sợ đây
chính là lý do khiến Nhất Kiệm và Nhất Nhạc không thích cả nhà tụ tập
liên hoan, cô bé Nhất Nhạc bình thường luôn ríu ra ríu rít, lúc này lại
đang vô cùng cẩn thận gắp đồ ăn, cố sức để không phát ra tiếng động.
Khương Bách Vạn gian nan cầm lấy cái dĩa, ăn một miếng salad, mùi gừng và rau
thơm trộn lẫn vào nhau, mặc dù đều không có độc nhưng cô lại giống như
đang uống thuốc độc, trong mắt đầy nước mắt bi thương như thể sắp phải
cáo biệt nhân thế. Hương vị của canh gừng lại càng khiến cô giật nảy
mình, cảm giác như thể một đám gừng già đang cầm tay nhau vừa múa vừa
hát trong miệng cô. Tới đi! Ăn xong một chén này, về sau còn có nỗi gian nan khổ sở nào mà không thể vượt qua được?
Món chính vừa được bưng lên, Khương Bách Vạn thở dài một hơi nhẹ nhõm, rốt
cuộc phần ăn của mình cũng giống với người khác rồi. Bày biện tinh xảo
theo tiêu chuẩn nhà hàng Michelin, chân giò hun khói Iberian siêu mỏng
cuốn bánh mì màu vàng kim, phần ăn không lớn nhưng lại bày trong một cái đĩa trắng siêu to, còn không bằng một đĩa bánh cuộn chiên Thiên Tân.
Ài! Cô uống một ngụm nước khoáng, lấy tinh thần ăn một miếng --
"Ông nội, món chân giò hun khói Iberian cuộn bánh mì nướng tỏi này mùi vị
thật là chính tông!" Nhất Nhạc mở miệng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Cô bé còn nhỏ tuổi, mọi người đều cưng chiều, Ninh Thù Quý mỉm cười gật
đầu, giọng điệu đầy yêu thương: "Nhạc Nhạc thích là được rồi!"
Người khác là bánh mì nướng tỏi, còn trong miệng Khương Bách Vạn thì đều là gừng cay, đất trời như muốn đổ sụp.
Cô xem như đã hiểu rõ, thức ăn dành cho cô hôm nay đều là đặc chế, đều là
do Ninh Hành nhúng tay giở trò. Được! Cô nuốt xuống, đây coi như là anh
đang trả đũa cô đi, dù sao thì một câu thật xin lỗi cũng không thể giải
được mối hận trong lòng người khác. Ăn hết bữa tiệc gừng này, cô cũng
không thiếu nợ anh nữa.
Beefsteak gừng non, lasagna gừng non,
bánh pudding gừng non kèm mứt gừng, ăn xong hết một mớ này, Khương Bách
Vạn chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm theo dạ dày khuếch tán khắp toàn thân, sợ là cả đời sẽ không bao giờ bị cảm mạo nữa. Không thể không nói, Ninh Hành cực kỳ hiểu cô, cô ghét nhất cái gì, anh liền sai người làm cái đó bưng lên cho cô.
Người khác là cơm no rượu say, còn Khương Bách
Vạn thì không ngừng buồn nôn, điều hòa rõ ràng là vẫn hoạt động bình
thường, nhưng sau lưng cô đã đẫm mồ hôi.
Thả dao dĩa xuống, rốt
cuộc mọi người cũng có thể lợi dụng thời gian uống cà phê mà nói chuyện
phiếm với nhau. Xem ra Ninh Thù Quý cũng không thực sự hài lòng với công ty của Ninh Nhất Kiệm, lại lần nữa yêu cầu cậu ta giao chuyện của công
ty cầm đồ cho người khác xử lý, quay lại tập đoàn học hỏi đôi thứ, lại
hỏi xem cậu ta muốn đến chỗ Ninh Úy hay là chỗ Ninh Hành.
"Ông
thấy chỗ Ninh Hành khá thích hợp với cháu, thời gian trước xảy ra chuyện như thế, ông thấy nó cũng không muốn gánh vác nữa, nhưng mà từ chức
thì... trước mắt ông sẽ không đồng ý." Ninh Thù Quý bỗng nhiên hướng mắt về phía Ninh Hành: "Cho dù con đã nói rõ với bố chuyện gây dựng sự
nghiệp trong lúc du học, bố vẫn thấy cái loại công ty này không thể đánh đồng với Ngự Thông của chúng ta. Con muốn đến Na Uy là tự hạ thấp giá
trị bản thân, phải bắt đầu lại toàn bộ mọi thứ một lần nữa. Hiểu chưa?"
diễn!đàn#lê~quý%đôn
Ninh Nhất Kiệm không nói lời nào, từ lần
trước cậu ta nhất thời kích động đề cập đến chuyện xung đột lợi ích đằng sau vụ tai nạn xe của Nhan Miểu Miểu, dường như giữa Ninh Hành và chú
hai đã xuất hiện một vết rạn nứt nhỏ, mấy ngày trước cậu ta nghe Ninh
Hành đề xuất chuyện từ chức với ông nội, nhưng ông nội không đồng ý. Cậu ta đã hiểu rõ, chú nhỏ căn bản không có ý định thu tập đoàn vào tay
mình, đi ra nước ngoài chính là biện pháp tốt nhất để tránh cho gia tộc
phân tranh. Ninh Nhất Kiệm lén lút nhìn Ninh Úy, ông ta vẫn rất bình
tĩnh, nếu như Ninh Hành từ chức ra nước ngoài, vậy thì ông ta đương
nhiên trở thành người thừa kế duy nhất.
Muốn đi Na Uy.
Nghe xong lời này, trong lòng Khương Bách Vạn có trăm ngàn suy nghĩ, cô nhớ
tới lời mời của Leif, đó là công sức mà Ninh Hành tự tay gây dựng, nếu
bây giờ anh muốn quay lại đó tiếp tục phát triển thì cũng chẳng thua kém gì ở đây. Chỉ là, lần này nếu Ninh Hành đi, vậy thì ngoại trừ tết âm
lịch, thời gian còn lại đến tám phần là anh sẽ chẳng trở về.
Vốn là chẳng có chút ánh sáng nào để hy vọng, như vậy, phía trước càng thêm tối đen.
Khương Bách Vạn bỗng nhiên muốn bật cười, là cười khổ, cũng là cười tự giễu.
Lại nói với chính mình, không thể nào, không thể nào nữa rồi.
"Chủ tịch, khách mời của bữa tiệc đã đến đông đủ rồi." Người hầu đứng bên cạnh Ninh Thù Quý nhẹ giọng nói.
"Biết rồi!" Ninh Thù Quý đứng lên đi ra ngoài.
Đây là một buổi tiệc sinh nhật đậm không khí thương mại, sau khi bữa cơm
gia đình kết thúc, tất cả mọi người đều ra ngoài hàn huyên với những đối tác làm ăn thường xuyên qua lại. Khương Bách Vạn thừa cơ chạy vào
toilet ói lên ói xuống, gừng, hành tây, rau thơm các thứ các thứ đều nhổ ra hết, nôn xong rồi mà dạ dày vẫn còn co rút.
Khương Bách Vạn
kiệt sức đặt mông ngồi trên bồn cầu, rút khăn giấy ra lau giọt lệ bên
khóe mắt, nghỉ ngơi đủ rồi, cô định kéo Khương Duy cùng về nhà.
"Tôi phải đi tìm Khương đại sư xin ký tên đây!" Bên bồn rửa tay có người đang nói chuyện.
"Tranh của Khương Duy vẫn chưa xứng để mọi người đều ngưỡng mộ vậy đâu." Giọng của Bùi Cảnh Tiêu giống như muốn khiến tất cả mọi người đều phải chú ý
vào cô ta: "Tại sao ông ta lại có thể nổi tiếng như vậy, còn phải hỏi
tổng giám đốc Ninh đấy!"
"Hả? Tổng giám đốc Ninh, cô là đang nói...""Ninh Hành của công ty dược Ngự Thông. Nếu không phải anh ấy vung tiền như
rác muốn mua tranh của Khương Duy để tặng cho chủ tịch Ninh, tranh của
ông ta có thể nổi lên như thế sao?" Bùi Cảnh Tiêu cao giọng, lời nói lại đầy ý tứ: "Lúc trước tôi còn không biết là tại sao, về sau nghe nói tên thật của "Vạn Duy" chính là "Khương Duy" thì mới hiểu rõ được mấy phần. "Yêu ai yêu cả đường đi", câu thành ngữ này áp dụng lên người tổng giám đốc Ninh quả rất phù hợp, nhưng mà câu "giỏ trúc múc nước chẳng được
gì" cũng rất thích hợp với tình cảnh hiện tại của anh ấy."
"Tôi nghe không hiểu lắm. Cô nói, sau này tranh của Khương Duy... có thể duy trì được giá trị không?"
"Liên quan đến mấy tác phẩm nghệ thuật thì rất khó nói, có thể bán chạy chính là một loại giá trị, cũng có thể chỉ là phù dung sớm nở tối tàn."
Không thể nghi ngờ, đây lại là một đả kích đối với Khương Bách Vạn, càng ngày cô lại càng cảm thấy mình không phải người nữa rồi. Không thể ngờ rằng
tranh của bố mình cũng là nhờ Ninh Hành tuyên truyền mới nổi tiếng như
vậy, anh ở sau lưng cô thầm lặng vì cô và gia đình cô mà làm nhiều
chuyện như vậy, nhưng cô lại vẫn không chút do dự trộm danh sách nguyên
liệu đưa cho chú Nhan. dien.dan.le.quy.don
Ninh Hành là một người thật lòng đối xử tốt với cô, chỉ là cô đã quá tự cho mình là đúng, dựa
vào một cái cớ trọng tình trọng nghĩa với người khác mà đã phụ lòng anh.
Sau khi Bùi Cảnh Tiêu và một người khác rời đi, Khương Bách Vạn cũng vội
vàng ra ngoài, chỉ muốn nhanh chóng tìm được bố mình rồi kéo ông về nhà.
Nhưng Khương Duy uống xong vài ly rượu thì đã hơi chếnh choáng say, lại bởi
vì bị rất nhiều người thổi phồng lên cho nên dù đã nghiêng ngả lảo đảo
vẫn không chịu trở về, cứ to miệng nói rằng phải uống thêm vài ly rượu
ngon hiếm có, lại ký tên thêm cho mấy người. Khi tiền tài đặt trước mắt, con người luôn khó có thể tự kiềm chế, bất đắc dĩ, Khương Bách Vạn đành phải dùng hết sức lực đỡ ông đến một góc khuất người, muốn ra cửa tìm
người lái xe đã đưa họ tới đây để xem anh ta có thể đưa hai người về hay không.
Quay người lại, bỗng nhiên bắt gặp một cánh tay nâng lên
cản cô lại, ngước mắt lên thì thấy Ninh Hành đang lạnh lùng nghiêm nghị
nhìn cô, mày nhíu chặt lại.
Khương Bách Vạn theo bản năng cắn cắn môi dưới, lui ra sau một bước, trong lòng vừa chua vừa đắng. Đối với
anh, cô thật sự rất áy náy, cô hại anh bị chủ tịch mắng, bị người trong
nhà chế giễu, còn không thể không tự nhận lỗi và xin từ chức.
"Ninh Hành..." Cô thấp giọng gọi một tiếng, không còn vẻ hoạt bát như trước
đây nữa, chỉ ngượng ngùng và xấu hổ, thử giải thích: "Em không biết bố
định đi dự sinh nhật của bố anh, cho nên mới mù quáng mà đi theo. Bây
giờ em sẽ về ngay, anh yên tâm."
"Chuyện em không biết vẫn còn nhiều lắm." Ninh Hành đáp lại, cũng một câu hai nghĩa.
Nhớ tới lời của Bùi Cảnh Tiêu, Khương Bách Vạn lại càng lúc càng hổ thẹn,
hôm nay trở về, có đánh chết cô cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh
nữa, càng khỏi nói tới chuyện sẽ tiếp tục với anh.
Ngày đó, Ninh
Hành phái người đưa tới nghĩa trang viếng Nhan Miểu Miểu một bó hoa, sau khi đối phương trở về đã báo cáo một tin rất quan trọng, ông tổng Bảo
Quốc Thắng của công ty dược Bảo Năng vậy mà lại tới trước một bước, đeo
kính đen, dáng vẻ giấu giấu diếm diếm. Theo manh mối này để tiếp tục
điều tra, phát hiện ra ông ta từng gửi tiền cho Nhan Lâm rất nhiều lần,
lần gần đây nhất còn hạ bút gửi một số tiền lên tới mười vạn tệ, nhưng
chẳng mấy chốc đã bị Nhan Lâm chơi bạc thua sạch. Thì ra, bố đẻ của Nhan Miểu Miểu chính là ông ta, cho nên nhiều năm qua, Nhan Lâm đã lợi dụng
sự thật này, nhiều lần "vay tiền" Bảo Quốc Thắng, mẹ của Nhan Miểu Miểu
tự biết mình đuối lý, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ra sức lừa
gạt Miểu Miểu.
Lần này tiết lộ danh sách, gây ra một trận phong
ba cho công ty dược Ngự Thông quả thực là do một tay Bảo Quốc Thắng điều khiển, nguyên nhân trong đó vừa có cạnh tranh làm ăn, vừa có nỗi oán
hận vì cái chết của con gái. Chẳng qua, Ninh Hành đã ngăn được cơn sóng
dữ, mặc dù Kỳ Hoàng Trọng Cảnh bị ảnh hưởng không nhỏ, nhưng những ảnh
hưởng tiêu cực đã được giảm xuống mức thấp nhất.
Tất cả mọi người đều là quân cờ, lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Nhan Miểu Miểu và Khương
Bách Vạn, một đôi bạn tốt như vậy, chẳng qua chỉ là vật hy sinh cho âm
mưu của kẻ khác. Nếu Miểu Miểu còn sống, Khương Bách Vạn tuyệt đối sẽ
không thể xen vào vụ này. Nhưng mà nếu cô đã xen vào, anh biết cô chắc
chắn sẽ làm như vậy.
"Anh sẽ không tha thứ cho em!" Ninh Hành lại bổ xuống một đao.
"Em biết!" Khương Bách Vạn ủ rũ trả lời, sau đó nổi lên dũng khí, ngẩng mặt lên hỏi: "Anh... thật sự định đi Na Uy thật sao?"
Ninh Hành không trả lời, yên lặng đối diện với cô.
Khương Duy say khướt, vừa đứng lên lại nói muốn uống rượu tiếp, Khương Bách
Vạn chỉ có thể xoay người sang đỡ ông, đi theo cái thân thể nghiêng ngả
lảo đảo của ông, còn phải liên tục đoạt lấy ly rượu trong tay ông.
"Vạn Vạn à, hôm nay bố rất vui!" Khương Duy ôm lấy vai cô, cười hì hì, nói:
"Nhiều năm như vậy rồi... Nhiều năm như vậy, bố chưa từng được nghe
người khác thật lòng gọi một tiếng "thầy", cũng chưa từng có ai nhìn bố
với ánh mắt ngưỡng mộ, thật đấy, con có biết không? Con người chính là
như thế đấy, lúc bố không có tiền, người ta sẽ coi thường bố, coi thường cả con và mẹ con!"
"Bố, bố say rồi!" Khương Bách Vạn nói có phần bi thương, bố cô đã mặc kệ không quan tâm đến gia đình bao nhiêu năm
nay, sao ông có thể hiểu được cô và mẹ đã phải chịu khổ sở vất vả thế
nào, trước kia mẹ cô phải một mình khiêng bình gas, tự đứng lên ghế để
thay bóng đèn, vì muốn tiết kiệm tiền mà tự sửa cả đường ống nước đến
nỗi cả người bị ướt sũng, lúc ấy ông đâu có biết. d.đ.lqd
Có thể
bố cô chính là bông phù dung sớm nở tối tàn, sau này sẽ lại phải quay
trở về với cuộc sống vốn có lúc trước. Khương Bách Vạn không dễ gì mới
đoạt được ly rượu của ông, quay đầu lại, Ninh Hành đã đi rồi.
"Bố, chúng ta... trở về đi!" Khương Bách Vạn nhẹ giọng nói, vừa đỡ Khương
Duy đứng lên thì đã có mấy người vây đến muốn nói chuyện phiếm với ông,
cô bị người ta chen lấn đẩy sang một bên, luống cuống chân tay nghển cổ
nhìn vào bên trong đám người. Rốt cuộc đám đông cũng lui ra, cô tiến lên đỡ lấy Khương Duy đã say khướt, ông giống như đã lọt vào trong sương
mù, thậm chí còn muốn vẩy mực vẽ một bức tranh để đấu giá ngay tại hiện
trường. Sau khi biết tranh của bố mình là được Ninh Hành tuyên truyền,
Khương Bách Vạn chỉ cảm thấy xấu hổ, ra sức kéo Khương Duy đi ra bên
ngoài đại sảnh khách sạn.
Vừa đi ra khỏi đại sảnh, cô để Khương
Duy tạm thời đứng dựa vào khung cửa, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Ninh
Hành bên trong hội trường. Hôm nay từ biệt, chẳng biết bao giờ mới có
thể gặp lại anh, có lẽ sau này ngẫu nhiên gặp được trên đường, giống như trong phim truyền hình, đã là nhiều năm về sau, anh dắt tay con mình,
có thể cô vẫn một thân một mình, cũng có thể cô đã trở thành vợ và mẹ
của người khác.
Cô nhìn thấy Ninh Hành ngồi ở quầy bar, đưa lưng
về phía cô, xung quanh đều là những ly rượu whisky trong vắt như hổ
phách. Khương Bách Vạn chần chừ một lúc, đỡ Khương Duy đến ngồi xuống
một cái ghế da, hỏi xin người hầu một cái ly đế cao chứa champagne, đi
về phía anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT