Cửa toilet bị đẩy ra, Chung Gia Hủy đi đến, đứng ở trước bồn rửa tay,
yên lặng rửa sạch bàn tay. Khương Bách Vạn vội vàng quay mặt sang hướng
khác, nhìn xung quanh một rồi lúng túng đi vào một phòng ở gần đó,
giả bộ đi toilet. Bên ngoài yên tĩnh trở lại, có lẽ Chung Gia Hủy đã đi, cô ngẩn ngẩn ngơ ngơ lấy khăn tay ra lau nước mắt đọng bên khóe mắt, mở cửa đi ra ngoài.
Thế nhưng Chung Gia Hủy vẫn đang đứng ở bên ngoài, lạnh lùng quan sát cô.
"Trợ lý Chung." Khương Bách Vạn không còn chỗ trốn, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười giả vờ như không có chuyện gì.
"Cô khóc cái gì?" Chung Gia Hủy cười lạnh.
"Tôi..." Cô ấp úng hồi lâu, cắn cắn môi dưới, cảm xúc đã hồi phục được một chút, lúc này lại vì nhớ tới Ninh Hành vẫn đang ở ngoài đó nhận phỏng vấn của phóng viên mà trở nên kích động, nước mắt lại bất giác đảo quanh hốc
mắt, trước kia cô chưa bao giờ thích khóc như vậy.
Nhưng mà khóc thì thay đổi được cái gì?
Chung Gia Hủy cắn răng, tiến lên liền hung hăng cho Khương Bách Vạn một
tát, "bốp" một tiếng, đánh đến mức cô lảo đảo lùi sang bên cạnh, ôm lấy
bức tường vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn cô ta.
"Khương, Bách, Vạn!" Chung Gia Hủy giơ tay chỉ vào cô, gằn từng chữ gọi ra tên
cô. Cô ta cảm thấy mình điên rồi, nhìn thấy Ninh Hành một mình đứng trên đài đối mặt với bao nhiêu câu hỏi xảo quyệt như vậy khổ sở đến mức nào, cô ta chỉ hy vọng anh sẽ hạ lệnh kéo Khương Bách Vạn lên trên đài mà
nói với các vị phóng viên rằng: "Chính là cô gái này đã trộm danh sách
để giao cho một kẻ cờ bạc, gây ra một trận phong ba trên mạng", nhưng mà anh không làm vậy, anh cũng định sẽ ôm mọi trách nhiệm về mình ở trước
mặt hội đồng quản trị, chỉ vì muốn câu được con cá sau lưng Nhan Lâm.
Anh có thể chịu đựng, nhưng cô ta thầm mến anh lâu như vậy, cô ta thật
sự chịu không nổi nữa rồi! Trong lòng cô ta đầy tình cảm và sự xót xa
dành cho anh!
"Cô đây là vì vui mừng mà khóc hay là do sợ rằng sẽ bị chúng tôi tra ra? Cô còn giả bộ cái gì? Cô cho là tổng giám đốc Ninh không biết cô làm cái gì sao?" Chung Gia Hủy tiến lên một bước, ép sát
cô.
Khương Bách Vạn vốn định đáp lễ cô ta bằng một tát, nhưng vừa nghe cô ta nói như vậy, cánh tay đang giơ cao lại giống như kẹo
mạch nha bị nhúng vào nước sôi, trở nên mềm nhũn rồi rơi xuống, trong
đầu nổ "oang" một tiếng, trước mắt là một mảnh trắng xóa.
"Nhan
Lâm, Nhan Miểu Miểu và cô đều cùng là một loại người, các người vì tiền
bạc mà hết người này đến người khác muốn ăn cắp cơ mật Kỳ Hoàng Trọng
Cảnh. Nhan Lâm là một con bạc, hai người bọn cô cũng chẳng phải thứ tốt
lành gì!" Chung Gia Hủy vẫn luôn luôn kiêu ngạo vì bản thân lúc nào cũng có thể giữ bình tĩnh, lúc này đây lại hoàn toàn bùng nổ, búi tóc trên
đầu cô ta vẫn không hề rối loạn dù chỉ một sợi, nhưng trong mắt đã sớm
đỏ sậm: "Nhan Miểu Miểu suýt chút nữa hại chết Ninh Nhất Kiệm, còn cô,
Khương Bách Vạn! Cô nhìn Ninh Hành mà xem! Anh ấy phải đứng ở đó một
mình! Anh ấy vì cô mà cả đêm hôm qua đều phải thức trắng đêm tăng ca để
thu dẹp cục diện rối rắm mà cô gây ra! Nuôi ong tay áo! Tại sao anh ấy
lại không đẩy cô ra ngoài đó! Tại sao chứ! Cô nói đi! Rốt cuộc là cô và
Nhan Lâm làm việc cho ai! Bọn họ cho cô bao nhiêu tiền hả! Nói đi!!"
"Cô nói Ninh Hành đã sớm biết quan hệ giữa tôi và Nhan
Miểu Miểu, anh ấy đã sớm biết... tôi..." Lúc này Khương Bách Vạn đã hoàn hồn, biết được sự thật từ trong miệng Chung Gia Hủy đang nổi điên. Lần
này thì hay rồi, cứ lo rằng Ninh Hành sẽ tra ra cô, bây giờ ngược lại
lại không cần lo lắng nữa, thì ra anh đã sớm biết rõ rồi, ngay từ đầu cô đã mất anh rồi. Trong lòng cô vẫn mang chút ăn may, hy vọng anh sẽ
không như vậy, có lẽ anh sẽ cho rằng cô không làm việc này, nhưng mà cô
đã khiến anh thất vọng rồi.
Chung Gia Hủy cười lạnh một tiếng:
"Họp báo còn chưa kết thúc, nếu cô còn chút lương tâm thì bây giờ hãy ra ngoài kia mà nói với đám phóng viên lải nhải, chỉ sợ thiên hạ không đủ
loạn đó biết đi - rằng cô đã lợi dụng sự tín nhiệm của tổng giám đốc
Ninh đối với cô để đánh cắp danh sách, là cô, vì muốn "báo thù" cho cái
người gọi là bạn thân của cô mà cố ý hãm hại công ty dược Ngự Thông của
chúng tôi. Đi đi! Đi chịu trách nhiệm đi!"
"Tôi..."
"Cô
không dám? Hay là không muốn?" Chung Gia Hủy ra sức nắm lấy cổ áo Khương Bách Vạn, kéo cô lại sát người mình: "Bây giờ cô không nói thì lát nữa
anh ấy đi xuống khỏi đài chủ trì cũng sẽ bắt cô hỏi tội. Cô cho rằng anh ấy sẽ dung túng cho cô cả đời hay sao? Cô thật sự cho rằng - cô có thể
gả cho anh ấy? Ha ha ha! Cái đồ tiểu nhân ham tiền nhà cô! Tiện nhân!"
"Buông ra!" Sự vô lại của Khương Bách Vạn đột ngột nổi lên, ra sức tách tay cô ta ra: "Bà đây nói cho cô biết, tôi không lấy một phân tiền của chú
Nhan! Nhan Miểu Miểu cũng không phải vì tiền mới ở bên tên Ninh Nhất
Kiệm kia! Tôi... Tôi biết tôi và Ninh Hành xong đời rồi! Xong đời rồi!
Không cần người ngoài như cô đến giáo huấn tôi! Tôi sẽ đi ra ngoài kia
nói cho bọn họ biết chuyện này! Bà đây làm được thì gánh được!"
Chung Gia Hủy trừng mắt nhìn cô, cô thở hổn hển một lát, dứt khoát mở cửa chạy ra ngoài.
Nuốt nước miếng, Chung Gia Hủy từ từ đi đến bên cạnh bồn rửa tay, người phụ
nữ đang giận điên lên trong gương kia là chính mình sao? Là chính mình
đã đánh, đã gào lên, đã bức ép Khương Bách Vạn, ngoài vì lợi ích công ty ra, còn có nguyên nhân gì khác nữa, trong lòng cô ta hiểu rõ nhất.
Chỉ cần Khương Bách Vạn bước lên đài kia, cả
đời này cô sẽ không thể ở cùng với Ninh Hành nữa, bởi vì Ninh Thù Quý
ngồi ở dưới đài kia, quan sát được toàn bộ.
"... Cho nên, tôi cho rằng Ngự Thông phải cảm ơn người đứng phía sau nhúng tay đã khiến cho
Kỳ Hoàng Trọng Cảnh càng nổi tiếng hơn." Ninh Hành đang trả lời câu hỏi
của phóng viên, nhận lấy nước ấm do nhân viên công tác ở phía sau đưa
tới, nhấp một ngụm, nhìn nhìn đồng hồ, nói: "Câu hỏi tiếp theo."
Một hồi tiếng bước chân từ xa đang tới gần, Ninh Hành nghiêng đầu nhìn
thoáng qua, chỉ thấy Khương Bách Vạn với khuôn mặt đỏ bừng đang chạy về
phía đài chủ trì, đám phóng viên nhanh tay nhanh mắt lập tức giơ máy ảnh và máy quay về phía đó.
"Che miệng cô ấy lại, dẫn ra ngoài đi!"
Anh nhìn ra manh mối từ trong ánh mắt tuyệt vọng của cô, nhanh chóng
phân phó nhân viên công tác đứng bên cạnh.
Hai người nhân viên công tác cao lớn lập tức xông ra ngoài, mỗi người một
bên chặn đứng Khương Bách Vạn, một người trong đó bịt chặt miệng và mũi
cô, kéo thẳng ra khỏi hội trường, ngay cả cơ hội để cô kêu lên một câu
cũng không có.
Ninh Hành lại biểu hiện tố chất tâm lý gặp nguy
không loạn, lúc phóng viên muốn xông lên nhằm vào Khương Bách Vạn để đặt câu hỏi thì anh cao giọng nói: "Mong thư ký hãy chú ý ứng xử, cho dù có cuộc gọi khẩn cấp cần tôi lập tức xử lý thì cũng phải hoãn toàn bộ đến
sau khi cuộc họp báo kết thúc. Vừa rồi vị kia là nhân viên của phòng
hành chính muốn đến báo cáo về việc xử phạt theo quy định của công ty,
thông báo sẽ được công khai sau kỳ nghỉ mồng một tháng năm. Các vị phóng viên, chúng ta tiếp tục chứ?"
Khương Bách Vạn bị kéo ra bên ngoài hội trường, não đang khô nóng bị một cơn gió thổi qua mới tỉnh táo lại.
Mọi người đều là loài động vật dễ dàng bị cảm xúc ảnh hưởng, vừa rồi cô mới bị Chung Gia Hủy vừa đánh vừa mắng, vốn là đang bi thương lẫn sợ hãi
nên mới bùng nổ, liều lĩnh nghĩ rằng bằng bất cứ giá nào thì cũng phải
gánh vác trách nhiệm, giống như phải dẫn hết đám phóng viên đang chất
vấn Ninh Hành kia chĩa về phía mình thì mới có thể giải thoát cho bản
thân.
Cô vô cùng hổ thẹn ngồi trên bãi cỏ, hai tay bưng mạt, cảm thấy chưa lúc nào trong đời mình chật vật như thế này.
Mười phút sau, cuộc họp báo ở bên trong đã kết thúc, lục tục có người từ bên trong đi ra, hai nhân viên công tác đứng bên ngoài cửa phát phiếu ăn
buffet, xem ra giữa trưa căn tin còn cung cấp bữa cơm thịnh soạn cho bọn họ.
Ninh Hành và Ninh Thù Quý cùng nhau đi
ra khỏi hội trường, một chiếc Audi màu đen đã chờ ở cửa. Hai người bọn
họ nói chuyện với nhau một lúc, dù sao cũng là bố con ruột, chỉ là đối
với vụ ồn ào trên mạng vừa rồi, dường như Ninh Thù Quỳ rất hài lòng với
kết quả này, nhưng nên mắng thì vẫn mắng như thường. Ninh Hành cúi thấp
đầu, để mặc cho bố mình răn dạy, không cãi lại câu nào, mọi người chung
quanh đều tự giác giữ yên lặng. Ninh Thù Quý mắng đủ rồi thì hít sâu mấy cái, bình phục lại vẻ mặt nghiêm túc, vỗ vai Ninh Hành mấy cái, dặn dò
vài câu, sau đó lên xe rời đi. Kỳ lạ là Ninh Nhất Kiệm không đi cùng,
không biết là đã đi đâu rồi.
Khương Bách Vạn thấy Ninh Hành ở
đằng xa đang đi về phía mình thì có ý nghĩ muốn chạy trốn, nhưng vừa nảy ra ý định thì lại nhịn xuống. Anh còn chưa đến gần, cô đã chủ động mở
miệng nói: "Thật xin lỗi, Ninh Hành."
Ninh Hành đứng im tại chỗ, nhìn cô.
"Em không có mưu tính gì, Nhan Miểu Miểu là bạn thân của em, sau khi cô ấy
qua đời em vẫn luôn rất đau khổ. Em nghe nói vụ tai nạn xe của cô ấy có
liên quan tới phương thuốc Kỳ Hoàng Trọng Cảnh, sau tai nạn thì bố mẹ cô ấy phát hiện ra phương thuốc đã bị người ta xé đi. Lúc đầu người em
định tiếp cận là Ninh Nhất Kiệm cháu anh, nhưng sau khi biết chuyện
phương thuốc, em nghĩ vào Ngự Thông thì có thể điều tra rõ ràng hơn."
Khương Bách Vạn nói rõ ra tất cả những gì đã chuẩn bị, cho dù Ninh Hành
có hiểu hay không thì cô cũng không giấu diếm nữa: "Danh sách nguyên
liệu kia là em lấy, em không ngờ kết quả lại thành thế này. Nhưng em sợ
sẽ gây ra phiền toái cho công ty nên đã sửa mấy chỗ, còn thêm mấy vị
thuốc. Sau đó, chú Nhan nói với em rằng danh sách này khác với phương
thuốc của chú ấy, cho nên em mới yên tâm, nhưng em đã hủy danh sách ngay trong đêm đó rồi, không biết tại sao lại... Em có lỗi với anh, anh tốn
tiền nuôi em thành một con sói mắt trắng như vậy, em thật sự rất hối
hận."
Mặt mày Ninh Hành vẫn anh tuấn phi phàm như vậy, chỉ là cảm xúc trên gương mặt anh lại hoàn toàn xa lạ đối với Khương Bách Vạn:
"Mặt của em, ai đánh em?"
Khương Bách Vạn lắc đầu. Ài, mặt to, ngay cả dấu tay màu đỏ cũng lộ rõ.
"Chung Gia Hủy." Ninh Hành nói thay cô.
"Đừng trách cô ấy, nếu cô ấy không nói rõ ra như vậy thì trong lòng em còn
định tiếp tục lừa gạt anh." Khương Bách Vạn chỉ hận không tìm cho mình
được một lỗ để chui vào, cô bất cẩn một lần, lại mang đến nhiều
phiền toái cho anh như vậy. Nhớ đến khoảng thời gian quen biết anh, hai
người có quá nhiều duyên gặp gỡ, giống như được ông trời sắp đặt sẵn,
nhưng cuối cùng lại là một kết cục vô duyên.
"Mục đích cuối
cùng của em là muốn biết chân tướng vụ tai nạn xe của Nhan Miểu Miểu."
Ninh Hành nghiêng đầu nhìn mặt cỏ ở gần đó.
Khương Bách Vạn thở
dài liên tục: "Tai nạn xe của Miểu Miểu chỉ là chuyện ngoài ý muốn, là
em đã làm quá mọi chuyện lên, thật sự xin lỗi..."
Di động của Ninh Hành vang lên, Ninh Nhất Kiệm gửi tới một tin nhắn: "Cháu đã tới văn phòng của chú rồi."
Ninh Hành chăm chú nhìn màn hình, lạnh nhạt nói: "Khương Bách Vạn, mỗi lần
em bị anh đuổi việc đều có người cùng ra đi với em. Lần trước là Lâm Lệ, lần này là Chung Gia Hủy."
Về thân thế của Nhan Miểu Miểu và
động cơ bất lương của Nhan Lâm, từ đầu tới cuối anh đều không nói với
cô. Có một số người thích lợi dụng sự lương thiện của người khác, coi
người ta như con tốt để mặc cho mình thao túng, dùng xong thì ném đi.
"Ninh Hành!" Khương Bách Vạn lại không có tiền đồ mà gọi anh một tiếng, anh
không quay đầu, lập tức đi về phía tòa nhà chính. Đây có lẽ là kết cục
cuối cùng mà cô có thể nghĩ đến, cô lại ảo tưởng rồi. Cô cho rằng Ninh
Hành sẽ lại châm chọc và khiêu khích mình, hoặc là giận tím mặt, chửi
mắng cô một trận, thậm chí còn tát cô một.
Nhưng anh không
làm vậy, anh không châm chọc cô, không chửi mắng cô, chỉ nhìn vào khuôn
mặt sưng đỏ của cô. Bây giờ, anh hoàn toàn không còn để ý đến phong độ
nữa, nhưng anh cứ yên lặng như vậy, khiến cho sự phẫn uất của cô không
có chỗ nói ra, mà cho dù cô có nói một vạn câu "thật xin lỗi" thì cũng
không có tác dụng gì. Đây là quyết tâm đoạn tuyệt mọi quan hệ với cô...
Hai giọt nước mắt lăn xuống, Khương Bách Vạn bị biến thành "bị chồng ruồng
bỏ", lấy tay lau đi, khuôn mặt xám như tro tàn quay lại hội trường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT