"Bây giờ có phải là lão ta cũng nên có trách nhiệm rồi không?" Ninh Hành biết rõ còn cố hỏi, trong mắt che giấu ý cười lạnh lẽo.
Khương Bách Vạn cảm nhận được mùi âm mưu quen thuộc, từ từ quay đầu đối diện
với anh: "Anh chắc không phải là muốn nói với em rằng, trước kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ, ông ấy sẽ bị điều đến bộ phận hành chính?"
"Đúng vậy!"
"Anh cũng thật quá..." Khương Bách Vạn che miệng lại, đầu ngón tay vươn ra, run rẩy chỉ vào anh.
"Anh cũng chỉ làm theo quy định thôi, có chỗ nào sai sao?" Ninh Hành hỏi lại.
"Ông ấy sẽ vọt tới văn phòng của anh đập bàn!" Buổi sáng mới bị lão Trương
giáo huấn một trận ra trò, đến giờ trong lòng Khương Bách Vạn vẫn còn sợ hãi.
Ninh Hành rõ ràng là khinh thường, làm ra cái tư thế trên đời chỉ có mỗi mình anh: "Ông ta dám!"
Khương Bách Vạn cúi đầu nghĩ thầm, bỗng nhiên hiểu ra Ninh Hành đã "khổ tâm",
lợi dụng chức vụ của mình, vì cô mà "bênh vực kẻ yếu". Cô lại ngẩng đầu
lên, khóe mắt rưng rưng, ôm lấy mặt anh như thể gặp được người anh trai
ruột đã thất lạc nhiều năm, nói bằng cái giọng điệu quen thuộc của nữ
chính trong phim truyền hình: "Em biết anh là vì muốn tốt cho em,
nhưng... Làm như thế có đáng không? Em sẽ rất băn khoăn, anh có biết
không?"
"Nghe đây, ông ta khiến cho em khó chịu thì cũng chính là chọc anh khó chịu." Ninh Hành coi như không nhìn thấy cái dạng vẻ tự
luyến của cô, lạnh mặt nói: "Nếu ông ta đã thích lôi quy chế công ty ra
để giáo huấn người khác, vậy nếu ông ta không đi đầu làm gương cho người khác thì sao có thể khiến người ta phục."
Quy chế công ty... Lỡ như anh biết chuyện cô đưa danh sách nguyên liệu cho
người khác xem,
vậy anh sẽ dùng quy chế công ty để trừng trị cô sao? Nếu thế, hậu quả
chắc chắn còn nghiêm trọng hơn thế này... Khương Bách Vạn mơ mơ màng
màng, có tật giật mình ngồi nghĩ miên man, lén lút nhìn Ninh Hành, trong lòng bàn tay đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy bản thân mình hơi có
lỗi với anh, vì điều ra nguyên nhân xảy ra tai nạn xe của Miểu Miểu mà
trà trộn và Ngự Thông, ngược lại lại thành đôi với Ninh Hành, hình như
cũng có lỗi với Miểu Miểu.
Ninh Hành nắm lấy cằm cô: "Em đang nghĩ cái gì đấy?"
"Ai, đúng là thà đắc tội quân tử chứ tuyệt đối không được đắc tội tiểu nhân..." Khương Bách Vạn ngửa mặt lên trời cảm khái.
Ninh Hành nhíu mày: "Ai là tiểu nhân?"
"Là em." Trong lòng có quỷ nên cô chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Ninh Hành nghiêng đầu đối diện với cô, trong mắt đen hun hút, giống như muốn nhấn chìm cả cô. Giọng nói trầm thấp đầy sức hút: "Em định cảm ơn anh
thế nào?"
Khương Bách Vạn tự giác nhảy xuống khỏi đùi anh, ngồi
xổm dưới đất giúp anh đấm chân, còn giả bộ như thể mình là mấy cô nàng
chuyên mát-xa đưa mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt sáng ngời, nói: "Chỗ
này của anh thật là tốt, lúc ăn cơm còn có thể xem TV." Dứt lời, mí mắt
chuyển xuống dưới, liếc xéo anh một: "Có phải là khi em đến đây thì mới
chuyển sang kênh tin tức, còn lại bình thường anh vẫn đều ngồi ở đó, còn trên TV là hình ảnh giám sát từ camera trong nhà tắm nữ không?"
"Camera ở mấy chỗ đó anh đã tháo ra để lắp trong phòng ngủ của em rồi." Ninh
Hành cầm lấy điều khiển từ xa: "Có muốn xem thử không?"
djen~đ4n`l3^quy"d0n
Khương Bách Vạn hừ một tiếng, tỏ vẻ không tin.
Ninh Hành đưa tay nắm lấy bàn tay nho nhỏ của cô, kéo cô ngồi lại lên chân mình: "Em còn không cảm ơn anh sao?"
"Cảm ơn anh."
"Gọi là gì?"
"Cảm ơn tổng giám đốc Ninh!"
Ninh Hành nhìn thẳng: "Gọi là ông xã."
"Em cứ không kêu đấy, em gả cho anh rồi hả?" Khương Bách Vạn vẫn còn mạnh miệng, nhưng trên mặt đã đỏ như trái anh đào đầu hè.
"Được!"
Khương Bách Vạn nhìn anh khó hiểu: "Cái gì được?"
"Không phải vừa rồi em mới cầu hôn anh sao?"
"Em có sao?" Cô nghĩ nghĩ, trong đầu "cắt" một tiếng, lại lập tức phát ra
tiếng nói vừa ngại ngùng vừa không bằng lòng: "Này này ~ Anh đừng có sờ
lung tung!"
Vẻ mặt Ninh Hành không có ý tốt: "Thế nào thì mới không bị gọi là sờ "lung tung", em chỉ cho anh xem?"
"Được rồi được rồi! Ông xã, ông xã!" Khương Bách Vạn bất đắc dĩ, ra sức giữ
chặt vạt áo mình, chủ động hôn lên môi Ninh Hành, lại để mặc cho anh nắm quyền chủ động, tự tiện công thành chiếm đất.
"Giày bị rơi xuống rồi..." Khương Bách Vạn híp mắt, tranh thủ kêu một tiếng,
giày cao gót
của cô bị rơi mất một chiếc, nhưng mà boss Ninh người ta cũng chẳng để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, giày rơi xuống thì có sao đâu, quần áo trên
người cô rơi xuống hết thì lại càng vừa ý anh ấy chứ.
Bên ngoài
vang lên hai tiếng gõ cửa, một giây sau, Chung Gia Hủy ôm một tập hồ sơ
đẩy cửa đi vào: "Tổng giám đốc Ninh, chuyện thu mua cổ quyền..." Cô ấy
vừa nói vừa đóng cửa lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Ninh Hành thì cảm
thấy cả người giống như vừa bị sét đánh, chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ, ngay cả tập hồ sơ cũng rơi xuống đất. Vị lãnh đạo bình thường đều ăn nói có ý có tứ, lúc này đây lại đang ôm Khương Bách Vạn, tay vẫn còn chưa rút ra khỏi khe hở trên áo chỗ nút cài ở ngực.
Khương Bách Vạn cảm giác máu toàn thân đều đã dồn hết lên đầu, cả người run lên như thể vừa ăn xong
một đĩa gà xào cay, vội vã tuột xuống khỏi chân Ninh Hành, thế mà anh
lại không cho cô động đậy, ngược lại là Chung Gia Hủy kịp phản ứng
trước, vội vàng nhặt tập hồ sơ lên xoay người rời đi, dường như còn có
vẻ lúng túng khó xử hơn cả cô.
"Làm thế nào bây giờ..." Khương Bách Vạn bất lực cúi đầu, vẫn không quên rút bàn tay tội ác của anh ra.
"Cái gì mà làm thế nào bây giờ?"
"Bị người ta thấy rồi."
Ninh Hành ôm lấy vai cô: "Em kết hôn rồi hả?"
"Đâu có đâu!"
"Anh cũng chưa kết hôn." Ninh Hành nhíu mày: "Vậy thì em lo cái gì?"
"Nhưng mà bọn họ sẽ hiểu nhầm nhân phẩm của em!" Khương Bách Vạn nhớ đến mấy lời chất vấn của Bùi Cảnh Tiêu, vô cùng tức giận.
"Em còn có nhân phẩm sao?" Mỗi câu mỗi chữ của Ninh Hành đều đạp trúng chỗ
mấu chốt của cô, cũng chặn đứt mấy lời hùng hồn mà Khương Bách Vạn định
phun ra. d.đ.L.Q.Đ
Lại nói Chung Gia Hủy mất hồn mất vía chạy ra
ngoài, đi một lúc lâu cũng không biết mình muốn đi đâu, cô ta biết mình
không thể nào chạm được tới Ninh Hành, nhưng lại càng chưa từng nghĩ tới ngồi trên đùi anh lại là Tiểu Khương nhìn qua không tranh sự đời, chỉ
có vài phần nhan sắc nhưng cũng không có gì nổi trội. Nếu như là Bùi
Cảnh Tiêu thì thôi đi, nhưng mà thế này... Cô ta bắt gặp một ghế đá,
ngồi xuống, phát hiện ra chân mình đã mềm nhũn, cứ như thể vừa mới bị
con quái vật khổng lồ trốn thoát khỏi công viên kỷ Jura đuổi theo, chạy
trối chết cả mấy cây số.
Chung Gia Hủy nhớ đến tư liệu mà mình
điều tra được về vụ tai nạn xe của Ninh Nhất Kiệm, trong số mấy người
thân thiết với Nhan Miểu Miểu có tên Khương Bách Vạn. Khi đó cô ta cũng
không biết Ninh Hành quen Khương Bách Vạn ở công ty cầm đồ, mãi cho đến
khi cái tên này xuất hiện trong danh sách nhân viên của Ngự Thông.
Khương Bách Vạn nhậm chức đã lâu như vậy, cô ta vẫn luôn không tỏ vẻ gì, chỉ
âm thầm giúp Ninh Hành để ý cô. Lúc đầu cô ta còn cho rằng Khương Bách
Vạn vào làm cho công ty cầm đồ Đạt Thông là xuất phát từ tình cảm bạn
bè, muốn "báo thù" cho bạn tốt, nhưng sau đó cô ta lại cảm thấy rất có
thể Khương Bách Vạn đến là có mục đích khác, nói không chừng là cũng
giống với Nhan Miểu Miểu, là vì phương thuốc Kỳ Hoàng Trọng Cảnh kia.
Nhưng Ninh Hành vẫn không có ám chỉ hoặc là nói rõ xem phải xử lý thế
nào với Khương Bách Vạn, cô ta cũng không dám làm càn, sợ sẽ phá hỏng kế hoạch của anh, khiến anh mất hứng.
Rốt cuộc sao lại thành thế
này! Rõ ràng tổng giám đốc Ninh biết Khương Bách Vạn là bạn thân của
Nhan Miểu Miểu! Nếu không thì sao anh lại dẫn theo một người học ngành
khảo cổ đến công ty dược Ngự Thông, còn không phải là để tách "nhân vật
nguy hiểm" này ra khỏi Ninh Nhất Kiệm, đặt dưới sự giám sát của mình
sao?
Trả thù? Đùa giỡn?
Trong đầu Chung Gia Hủy xuất hiện
hai từ, nếu như Khương Bách Vạn đã tự đưa đến cửa, có thể nào là Ninh
Hành biết thời biết thế muốn khiến cho cô mất nhiều hơn được không? Nhìn dáng vẻ vừa rồi của bọn họ, không phải là Khương Bách Vạn bị Ninh Hành
chiếm tiện nghi sao?
Như vậy, Ninh Hành sẽ không bị tổn thất gì, mà người bị thương nặng chính là Khương Khương Bách Vạn.
Cô ta thật sự hy vọng như vậy.
Nhịp tim dồn dập của Chung Gia Hủy dần khôi phục lại bình thường, không gian u ám xung quanh cũng trở nên đầy màu sắc. Cô ta vừa muốn đi vào văn
phòng thì lại nhận được điện thoại của Tiểu Lý phụ trách an ninh mạng --
"Trợ lý Chung, không xong rồi! Trên mạng có một bài đăng đang được lan
truyền chóng mặt, là danh sách nguyên liệu điều chế Kỳ Hoàng Trọng Cảnh
của chúng ta, đám người trên mạng bình luận nói là chúng ta tham tiền,
rõ ràng nguyên liệu không hề đắt, vậy mà lại nâng giá gấp mấy lần! Có
người còn nói đất chỗ nuôi trồng dược liệu của chúng ta bị nhiễm kim
loại nặng, các chỉ tiêu đều đã vượt mức cho phép, nghi ngờ dược phẩm của chúng ta có thể gây hại cho người tiêu dùng."
"Danh sách nguyên
liệu của chúng ta chưa từng được công khai, sao có thể xuất hiện trên
mạng được?" Chung Gia Hủy chấn động: "Là giả sao?"
"Tôi chưa từng nhìn thấy danh sách, nhưng tôi đoán... chỉ sợ là thật! Danh sách này
rất đầy đủ, những dược liệu trong danh sách này chi tiết và nhiều hơn
hẳn những danh sách giả đã từng xuất hiện trước đây!" Tiểu Lý run rẩy
đáp lại: "Tôi không dám tùy tiện nói cho tổng giám đốc Ninh biết, cho
nên mới gọi cho cô trước, cô xem... Có cần phải gọi kỹ sư bên bộ phận
nghiên cứu phát triển sản phẩm tới để xác nhận xem danh sách này là thật hay giả không?"
"Cậu khoan hãy để lộ chuyện này, để tôi xem tình hình rồi nói sau. Đầu Chung Gia Hủy như muốn phình ra gấp đôi, lúc đến
bộ phận an ninh mạng, trong đầu đều là cảnh Ninh Hành ôm Khương Bách
Vạn, bỗng nhiên lại cảm thấy vừa mất mát vừa đau lòng, cho dù chỉ là đùa giỡn, nhưng được anh ôm vào lòng cũng là chuyện cả đời này cô ta cũng
không chờ được!
Tiểu Lý đứng ngồi không yên, sau khi Chung Gia
Hủy vội vàng đi vào, anh ta chỉ tay lên màn hình, nóng lòng chờ đợi phán quyết của cô ta.
Chung Gia Hủy vốn đang chau mày, nhưng vừa nhìn thấy danh sách thì sắc mặt lại càng kém, môi mím chặt lại, tay nắm
thành quả đấm, nhìn đến mấy hàng chữ cuối cùng thì hơi nghi hoặc, cúi
đầu nghĩ ngợi một lát, nhưng lúc ánh mắt quay trở lại trên màn hình thì
sắc mặt lại càng sa sút.
"Trời ơi..." Cô ta than mấy tiếng liên
tục: "Mặc dù có mấy chỗ khác với danh sách thu mua nguyên liệu của chúng ta, nhưng mà đây đúng là thật..."
"Sao có thể như vậy chứ!" Tiểu Lý ôm đầu: "Theo như tôi nghe nói thì chỉ có chỗ tổng giám đốc Ninh mới có danh sách này!"
"Không, gần đây anh ấy cũng đưa danh sách này cho tôi, nhưng mà tôi..." Chung
Gia Hủy nhắm mắt lại, giống như bị dội một thùng nước đá từ đầu xuống
chân: "Tôi biết rất rõ hậu quả, cho nên tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra
ngoài. Trên danh sách này có phần lớn danh sách nguyên liệu cần mua, còn có một phần nhỏ nữa thì nằm ở chỗ tổng giám đốc Ninh và bộ phận nghiên
cứu phát triển, mỗi năm tổng giám đốc Ninh đi công tác chính là đến mấy
chỗ cung ứng nguyên liệu để trao đổi giá cả. Mấy nguyên liệu mà anh ấy
đi trao đổi đó là gì thì tôi không biết, chỉ biết là giá rất cao. Phương thuốc bí truyền, công nghệ chế biến cùng với giá cả nguyên liệu đắt đỏ, giá thành sản phẩm như vậy tuyệt đối là hợp lý. Nhưng cứ theo cái đà
này, chỉ sợ là sẽ có người không có ý tốt, ép chúng ta phải công bố
phương thuốc và cách điều chế... Không, có lẽ ngay từ đầu, người ta tiết lộ ra danh sách nguyên liệu chính là nhắm thẳng vào mục đích này!"
"Vậy bây giờ..." Tiểu Lý nhìn cô ta đầy trông ngóng.
Chung Gia Hủy đứng lên: "Cậu điều tra ID của người tung danh sách và đám
người bình luận ác ý trên mạng, cố gắng thu thập càng nhiều tin tức càng tốt, tôi... Tôi đi báo cho tổng giám đốc Ninh biết."
Đi ra khỏi
bộ phận an ninh mạng, Chung Gia Hủy đứng lại bên cửa sổ sát đất cạnh
hành lang một lúc lâu. Nhìn tình hình trước mắt thì người có khả năng
tiếp cận và tiết lộ danh sách này nhất chính là Khương Bách Vạn. Nếu như Ninh Hành biết rõ chuyện này thì chính Khương Bách Vạn cũng khó lòng
bảo đảm được cho mình, cho dù Ninh Hành thực sự có ý với cô thì cũng sẽ
không qua được trận phong ba này.
Chung Gia Hủy đang bị ngọn lửa
đố kỵ đốt cháy, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra gió êm sóng lặng, vốn chỉ định nhanh chóng vọt vào văn phòng của Ninh Hành để nói cho anh biết
chuyện danh sách đã bị tiết lộ, nhưng bây giờ cũng đã tỉnh táo lại. Cô
ta tự ý gác lại chuyện thu mua cổ quyền mà Ninh Hành giao phó, nhớ đến
tình bạn giữa Khương Bách Vạn và Nhan Miểu Miểu, vô cùng dễ dàng suy
đoán đến một tên khác - Nhan Lâm.
Chung Gia Hủy lái xe rời khỏi
công ty, đi thẳng đến hiệu thuốc của Nhan Lâm, rốt cuộc cũng tháo cái
mặt nạ không buồn không giận xuống, rơi mấy giọt nước mắt, bản thân mình vì công ty, vì Ninh Hành mà lo lắng hết lòng, không dám mơ tưởng xa vời đến chuyện anh có thể thật lòng với mình, cho dù chỉ là gặp dịp thì
chơi cũng được, nhưng tại sao Ninh Hành lại không nhìn đến cô ta lấy
một?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT