Trong góc phòng họp có đặt cà phê hòa tan và hồng trà túi lọc tự phục vụ,
nhiệt độ điều hòa ấm áp vừa phải. Khương Bách Vạn đột nhiên được đặc xá
không cần chuyển thùng nữa thì liền cởi áo khoác ra, vén tay áo len lên, ngồi ở hàng cuối cầm bình tu như trâu, còn không quên đem bình nước của Lâm Lệ đến, pha trà ngon chờ cô ta.
Lâm Lệ rửa mặt trong toilet
xong liền đi vào, thấy trong bình của mình đã có đầy trà nóng, vội vàng
cảm ơn Khương Bách Vạn. Bách Vạn rất hào sảng: “Cảm ơn cái gì chứ, đều
là người một nhà cả mà.”
Người ở bộ phận phục vụ quản lý tài sản, bộ phận tiêu thụ, bộ phận giải đáp khiếu nại, bộ phận tài vụ và kế
toán, bộ phận pháp vụ và bộ phận kinh doanh đều lục tục đến đông đủ, khi phó giám đốc Thường Khải ở bộ phận đánh giá đi ngang qua người cô thì
hơi châm chọc nói một câu “Tiểu Khương, mới đến ấy hả?” Khương Bách Vạn
rất cảnh giác, nhìn đồng hồ, rõ ràng mình không có muộn mà. Cô quy hết
mọi việc là do thần kinh mình quá nhạy cảm.
Không lâu sau, tổng giám đốc Ninh Hành cũng đến.
Bởi vì Ninh Hành không thể bỏ bê công việc ở công ty dược Ngự Thông nên từ
khi tiếp nhận Đạt Thông tới nay, số lần anh xuất hiện cũng không nhiều,
rất nhiều nhân viên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh. Khương Bách Vạn
nghe mấy người xung quanh bàn tán một hồi, đại để là nói dáng vẻ Ninh
Hành rất tuấn tú, có vẻ từng trải hơn chính chủ của công ty là Ninh Nhất Kiệm, nhưng lại không gần gũi như Ninh Nhất Kiệm, nhìn qua có vẻ khó
gần.
Khương Bách Vạn nghĩ, soái ca vốn chỉ hợp để nhìn từ xa, ví như Trang Ký Khiếu.
Ninh Hành điều chỉnh microphone, hắng giọng: “Buổi chiều tốt lành.” Giọng
nói của anh giàu từ tính, nghe rất êm tai: “Thân thể Nhất Kiệm chưa khôi phục, tôi sẽ tạm thời tiếp nhận công tác đầu tư, quyết sách công việc
của Đạt Thông. Chắc hẳn mọi người đều biết công ty sản xuất dược Ngự
Thông mới là "trận địa" của tôi, hội nghị quản lý ngành mỗi chiều hàng
tuần, tôi nhất định sẽ tham dự, thời gian còn lại công việc thường ngày
sẽ do phó giám đốc Thẩm Bác Vân quản lý. Đương nhiên, gặp case lớn tôi
cũng sẽ trực tiếp tham gia.”
Anh đứng lên viết một dãy số điện
thoại lên bảng trắng: “Các vị đồng nghiệp có việc gì quan trọng hãy lập
tức báo, hoặc là gặp khó khăn lớn gì thì có thể liên hệ tôi.”
Nói cách khác, không có việc lớn thì đừng quấy rầy.
Thấy Lâm Lệ rất nghiêm chỉnh nhập dãy số điện thoại của Ninh Hành vào di
động, Khương Bách Vạn lơ đễnh, ngồi im bất động, cô cho rằng loại nhãi
nhép như mình thì có việc gì lớn mà liên hệ với boss Ninh cơ chứ.
Toàn bộ phòng họp quanh Khương Bách Vạn náo loạn lên, ánh mắt của Ninh Hành
liền tự nhiên dừng lại trên mặt cô. Cô vừa ngước mắt, hai người liền mắt to trừng mắt nhỏ, giống như khi đi học không nghe giảng thì bị túm cổ.
Cô nhanh chóng cúi đầu tận lực bắt chước mọi người đùa nghịch di động,
vốn định vụng trộm kiểm tra weibo, lại phát hiện không có wifi. Sau này
mới biết được, thằng cha Ninh Hành có một thói quen đáng sợ, vừa vào họp liền ra lệnh cho khu kỹ thuật internet tắt đường truyền vô tuyến.
Cần dùng loại phương thức hiểm ác này mới có thể giữ chân khán giả thì cũng chả phải là diễn viên giỏi!
Ninh Hành lẳng lặng thu hồi ánh mắt khỏi người Khương Bách Vạn.
Sau khi tan họp, Khương Bách Vạn ôm một thùng quýt đi, trên đường vô cùng
khó hiểu hỏi Tần Khả Kiều: “Tần mỹ nữ, không phải nghe nói còn phải phát sầu riêng sao?”
“Hình như là... không phát nữa.” Tần Khả Kiều giật mình, chẳng lẽ Ninh tổng thật sự có nói muốn phát sầu riêng mà mình quên sao?
Khương Bách Vạn nghi hoặc một lúc, bỗng nhiên sáng tỏ - rõ ràng là Ninh Hành
đùa giỡn cô. Hừ, nếu không biết vì sao vài đồng nghiệp nam lại đến giúp
cô chuyển quýt, chắc chắn cô sẽ còn ngây người ở gara chờ chuyển sầu
riêng.
Vì sao trên thế giới này lại có loại người âm hiểm đến thế cơ chứ!
Đang nghĩ, màn hình di động liền sáng lên, Trang Ký Khiếu gửi đến một tin.
“Mấy quyển sách của em đến kỳ hạn rồi, rảnh thì đến trả. Luận văn viết xong chưa?”
Thật sự là xong đời, vẻn vẹn có một câu, trái tim của Khương Bách Vạn liền
hạnh phúc như kẹo bạc hà rơi vào Coca, cuồn cuộn trào bọt như muốn nổ
tung. Mỗi lần nhận được tin nhắn của Trang Ký Khiếu, cô sẽ giống như con chó thấy chủ cho đồ ăn. Bàn tay cô nắm chặt rồi thả lỏng, thả lỏng rồi
lại nắm chặt, bình ổn lại cảm xúc dâng trào mãnh liệt của mình.
“Luận văn gần xong rồi, nhưng có lẽ còn phải sửa thêm vài chỗ. Em sẽ thu xếp
thời gian trở về trường trả sách.” Cô tận lực khôi phục sự bình ổn.
“Được. Đến thì call anh.”
Khương Bách Vạn nhịn xuống, không quay về, nếu không cô sẽ như con chó mặt xệ
quỳ liếm nam thần. Lại phải nói, Khương Bách Vạn còn chưa từng lộ mặt
mộc trước Trang Ký Khiếu, anh ta cũng nhiều lần khen dáng vẻ cô đẹp mắt, chỉ có Nhan Miểu Miểu là không chút khách khí nói với cô: “Đó là một
loại thủ đoạn của anh ta để quyến rũ mày, chỉ có bạn bè thực sự mới có
thể huỵch tẹt ra là mặt của mày tựa như cái đĩa, hơn nữa là loại đĩa cỡ
đại chứa cá đa bảo nữa.”
(2) Cá đa bảo: còn có tên là cá bơn Turbot, một loại cá thân dẹt, kích thước khá to.
Lúc đang ngẩn người, di động lại rung lên, là một dãy số lạ. Khương Bách Vạn hoàn hồn: “Alo, ai đấy?”
“Đến chỗ tôi một chuyến.”
“Ngài là?”
Ở đầu kia điện thoại, Ninh Hành liền hiểu ra, quả nhiên là cô không lưu phương thức liên hệ của anh.
“Alo? Ngài là ai đấy??” Khương Bách Vạn lại hỏi, thấy nửa ngày mà đối phương
không ho he gì, muốn cúp máy, đưa điện thoại di động ra khỏi tai, nói
thầm một câu: “Tên bệnh thần kinh nào thế...”
Sau "tên đàn ông
nhàm chán quái gở", Ninh Hành lại bị chụp mũ cái danh hiệu oai phong là
“bệnh thần kinh”, việc này ở trong tập đoàn Ngự Thông là không thể tưởng tượng nổi.
Khương Bách Vạn vẫn hồn nhiên không biết, cùng Lâm Lệ đến kho kiểm kê mấy vật phẩm quý. Trong số đồ vật này, có món là cầm
tạm thời, có món là cầm đứt, phân thành hai gian. Rất nhiều cường hào có việc phải xuất ngoại, sợ bảo bối trong nhà (chủ yếu là đồ cổ, các loại
tranh chữ của danh nhân) bị trộm đi hoặc là hư hao, nên đem đến công ty
cầm đồ cầm cố tạm thời để gởi lại, sau khi trở về sẽ lập tức thu hồi.
Cũng có một số do chi tiêu không hợp lí, không thể không cầm đứt. Trong
các món cầm đứt thì trang sức chiếm đa số, bởi vì đồ cổ có khả năng tăng giá khá lớn, về cơ bản thì không có ai nguyện ý cầm đứt.
Trong
số đồ cầm đứt, Khương Bách Vạn phát hiện một cái bình Càn Long hoa văn
mặt thú sống có tai xung quanh, sau khi cùng Lâm Lệ đeo bao tay xem xét
qua, đều nhận thấy đây là hàng giả. Lâm Lệ tra xét định giá cùng hóa đơn chuyển khoản, giá cái bình sinh động có tai xung quanh này tới 310 vạn.
Cả hai cô đều không biết, đây là món đồ giả tên Tiền Phú Đa đã dùng để lừa tiền chạy trốn.
“Nếu đây là đồ Càn Long thật, thì rất có giá trị đó.” Khương Bách Vạn nâng cái bình có tai lên: “Đáng tiếc lại là giả .”
“Hay là báo với Ninh tổng việc này đi? Dù gì cũng dính dáng đến vài trăm
vạn.” Lâm Lệ cau mày, bộ dáng có vẻ sợ hãi: “Hiện giờ hai chúng ta là kỹ thuật viên giám định đồ cổ, trong kho có đồ giả thì phải báo lại.”
“Cũng đúng...” Lòng Khương Bách Vạn buồn phiền, vừa đến không mấy ngày liền gặp chuyện như vậy.
Lâm Lệ rụt vai: “Tớ không dám nói chuyện với Ninh tổng đâu, anh ta rất
nghiêm khắc. Không thì tớ tới báo với quản lí Nguyễn của chúng ta, còn
cậu đến chỗ Ninh tổng báo một tiếng được không?”
“Tớ cũng không dám nói chuyện với Ninh tổng.” Khương Bách Vạn cũng rụt vai.
Một bóng dáng yểu điệu dựa vào cửa, gõ gõ: “Tiểu Khương, Ninh tổng gọi cô đi qua đó.”
Người đến là Tần Khả Kiều.
Lâm Lệ nói khẽ với Khương Bách Vạn: “Vậy là cậu có thể thuận tiện báo cáo chuyện đồ giả rồi.”
Lần thứ hai Khương Bách Vạn đi vào văn phòng tổng giám đốc, sợ Ninh Hành
lại lấy món đồ cổ gì đó rồi châm trà cho mình, cô vừa bước vào liền tiến tới trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Ninh Hành ngồi ở sau bàn làm việc
rộng rãi, liếc mắt nhìn Khương Bách Vạn một cái, tóc cô rối lên nhìn rất mắc cười.
Cô không hề mập, cái khuôn mặt thịt tròn tròn lại khiến cho người ta muốn lấy tay nhéo mạnh.
“Ngồi đi.” Anh vẫn dùng câu nói đó.
Khương Bách Vạn quan sát trái phải, đây không phải phòng tiếp khách, đến một
cái ghế cũng không có. Cô giả dối gật đầu cười, hì hục kéo một cái ghế
nặng nề từ phòng tiếp khách tới ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc của
anh, cảm giác giống như là đang bị thẩm vấn.
“Chuyên môn của tôi là kiến trúc sư.” Ninh Hành mở miệng.
Khương Bách Vạn nghi hoặc nhìn anh, nghĩ rằng, chuyên môn của anh là gì thì
cũng đâu có quan hệ gì với tôi, tôi với anh cũng chả phải là thân thiết
gì.
Ngón trỏ mảnh dài của Ninh Hành gõ nhịp trên mặt bàn: “Khác
nghề như cách núi, đối với tranh chữ và đồ cổ tôi không biết gì cả, hứng thú không lớn. Cho nên, xin hỏi giá trị của lọ sứ men xanh đời Ung
Chính nhà Thanh như thế nào?”
“Rất đắt.” Khương Bách Vạn nháy mắt mấy cái, trong con mắt của dân chúng nhỏ bé, giá trị được chia làm ba
loại - “tôi mua được”, “hiện giờ tôi không mua được” Và “cả đời tôi
không mua nổi”, trong đó, loại cuối cùng bị bọn họ chuyển thành “rất
đắt”.
"‘Rất đắt’ là bao nhiêu?”
Khương Bách Vạn vân vê cằm, cố gắng nhớ lại: “Năm ngoái, giá bán một cái lọ sứ men xanh Ung Chính là 1.900 vạn.”
Ninh Hành nhíu mày, như đang tính toán, gật đầu: “Cô có thể đi ra ngoài.”
Mông Khương Bách Vạn còn chưa kịp nóng, lại đứng lên hì hục kéo ghế về phòng khách, trở về cười xòa nói: “Ninh tổng muốn trưng cầu giá thì gọi một
cuộc hỏi tôi là được rồi, gọi tôi đến lại khiến anh chờ lâu như thế. Vừa rồi tôi ở trong kho kiểm kê hàng hóa, có một cái... là đồ giả.”
Ninh Hành mỉm cười: “Ngồi xuống nói.”
Hoàng đế lại ban ngồi, sớm biết thì đã không dời ghế đi rồi. Khương Bách Vạn
đau khổ cười ha ha hì hục kéo ghế tới ngồi xuống, đang chuẩn bị tự thuật một phen quá trình phát hiện, chợt nghe anh ta hỏi: “ Bình sứ thời Càn
Long với hoa văn mặt thú, có tai xung quanh hả?”
“Hóa ra ngài đã biết rồi?”
“Biết rồi.”
Khương Bách Vạn lặng lẽ kéo ghế dựa về, hôm nay cạn kiệt thể lực rồi.
Ninh Hành nhìn cô đi tới cửa, lại mở miệng nói: “Khương Bách Vạn, chuẩn bị
tường tận tin tức bán đấu giá của lọ sứ men xanh Ung Chính, báo cáo cho
tôi biết mức giá thấp nhất. Tìm hiểu qua quá trình bán đấu giá, tôi muốn lập hồ sơ cho các buổi đấu giá sắp tới. Mặt khác, qua vài ngày nữa cùng tôi tới một nơi, nhớ phải mang theo máy ảnh. Sau khi trở về có khả năng cô sẽ phải tăng ca.”
“Ồ.” Khương Bách Vạn có chút hoảng hốt gật
đầu, cô không ngờ bỗng nhiên bị phân công mấy nhiệm vụ liền, lĩnh ngộ
một chân lý mới rằng đến văn phòng tổng giám đốc cùng với tới văn phòng
giáo sư hướng dẫn là giống nhau, đều nên mang theo giấy bút để ghi lại.
“Hy vọng lần sau tôi gọi điện cho cô, cô có thể nghe ra giọng của tôi.” Ninh Hành hất hất cằm, chỉ cửa, ý bảo cô có thể cút đi.
Tim Khương Bách Vạn nảy lên, nhớ tới cú điện thoại kỳ quái vừa rồi bị mình cúp cái rụp.
Không thức thời ghi lại phương thức liên hệ với boss là vô cùng không sáng
suốt, bởi vì bạn nghĩ mình không gọi cho anh ta, không có nghĩa là anh
ta sẽ không gọi cho bạn. Sau khi Khương Bách Vạn rời khỏi đó, mặt trắng
bệch tìm được số điện thoại lạ kia, may là vẫn còn đó, nghĩ anh chính là tổng giám đốc lớn, mà thân phận thật lại là lão đại của công ty dược
Ngự Thông, liền cung kính nhập vào là - “Boss bá đạo”.
Cô trở lại bàn làm việc của mình, ghi lại nhiệm vụ được Ninh Hành giao cho, đang
muốn tới kho tiếp tục kiểm kê hàng hóa, liền thấy Nguyễn Hào đi tới chỗ
mình, theo sau là Lâm Lệ.
Khương Bách Vạn vội vàng chạy tới,
Nguyễn Hào đứng ở hành lang giữa các gian bàn làm việc, giọng điệu
nghiêm khắc nói với cô: “Tiểu Khương, cô vừa mới đi làm, rất việc có thể còn chưa biết. Công ty không giống trường học, chuyện gì cũng phải có
quy củ. Cô phát hiện trong kho có đồ giả là có công, nhưng trước hết
phải tới chỗ tôi báo cáo, chứ không phải là bảo Tiểu Lâm tới tìm tôi,
còn chính mình lại vượt cấp chạy đi nói cho tổng giám đốc.”
“Quản lý Nguyễn, không phải Bách Vạn muốn vượt cấp trình báo đâu, là vừa đúng lúc Ninh tổng kêu cô ấy tới văn phòng...” Lâm Lệ ở bên cạnh giải thích.
“Cô không cần nói nhiều!” Nguyễn Hào trừng mắt nhìn Lâm Lệ: “Chuyện đồ giả
xảy ra trong kho là thế nào, tôi đã nói với cô rồi, lát nữa cô nói với
Tiểu Khương một câu thế này, người trẻ tuổi làm việc không nên vội vã
chỉ vì cái lợi trước mắt vậy đâu!” Dứt lời, ông ta phẩy tay áo bỏ đi.
Khương Bách Vạn có chút mù mờ, nhìn Lâm Lệ, phát hiện mắt cô ta đỏ hoe.
“Vừa rồi tớ báo cáo chuyện đồ giả với ông ấy, ông ấy nói cho tớ biết món đồ
giả này là đồ do phó giám đốc Tiền dùng để lừa tiền công ty. Hóa ra phó
giám đốc Tiền không phải nghỉ phép mà là cuỗm tiền chạy mất. Mọi người
trong công ty đều biết đó là hàng giả". Vẻ mặt Lâm Lệ áy náy, nói: “Thế
rồi, quản lý Nguyễn nghĩ cậu muốn làm loạn vượt cấp trình báo.”
“Tớ hiểu mà.” Khương Bách Vạn vỗ vai Lâm Lệ: “Là do tớ suy nghĩ không thấu
đáo, quản lý Nguyễn nói đúng, cho dù chúng ta là người đầu tiên phát
hiện đó là đồ giả, cũng chỉ có thể báo cáo theo thứ tự từng cấp. Trực
tiếp nói với tổng giám đốc đúng là đã làm cho quản lý Nguyễn khó xử.
Liên lụy tới cậu rồi, xấu hổ quá.”
“Không có gì.” Lâm Lệ dụi mắt: “Đúng rồi, vừa rồi... Ninh tổng gọi cậu tới chỗ anh ta có chuyện gì thế? Có cần giúp gì không?”
“Anh ta có đồ gì đó muốn bán thì phải, tớ cũng không rõ lắm.” Khương Bách Vạn trả lời giữ kẽ.
Lâm Lệ gật đầu, đi làm việc khác. Khương Bách Vạn nhìn bóng lưng cô ta, cảm giác trận khiển trách vừa rồi có chút kỳ quái. Đề xuất cách báo cáo với Ninh tổng là Lâm Lệ, bảo cô tìm Ninh tổng cũng là Lâm Lệ. Cùng là báo
cáo chuyện đồ cổ giả, Lâm Lệ thì tới chỗ Nguyễn Hào mà tại sao lại bảo
cô tới chỗ Ninh tổng?
Khương Bách Vạn không nghĩ nhiều nữa, chỉ nhắc nhở bản thân, sau này làm việc nhất định phải để ý kỹ càng một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT