"Chắc anh uống hơi
nhiều rồi." -- Sau khi bình tĩnh lại, Khương Bách Vạn nhắn lại cho anh
ta một tin. Đã nhiều năm như vậy, cô cũng đã luyện thành thói quen, mỗi
lần Trang Ký Khiếu và bạn gái anh ta cãi cọ hoặc là chia tay thì anh ta
sẽ quay lại tìm cô, hoặc là than vãn, hoặc là nói nhảm mấy chuyện không
đâu, giống như cô thật sự là một lốp dự phòng, kiểu gì chẳng phải lấy
ra, chi bằng lấy ra lúc cần thiết.
"Ha ha, làm sao em biết được?
Anh đang ở quán bar, đang uống rượu đây này." Anh ta nhanh chóng trả
lời, đồng thời gửi kèm một bức ảnh, phông nền cực kỳ tối, ở giữa là một
ly rượu màu xanh lơ, dường như bên trong còn có mấy viên đá.
Absinthe*.
* Absinthe là một loại đồ uống có độ cồn cao (45 - 74%), có nguồn gốc từ
thực vật, màu xanh lục, có hương tiểu hồi cần, tiểu hồi hương và mùi
thơm của một số loài rau khác.
Khương Bách Vạn nhận ra được, trong lòng hơi xao động: "Anh đang ở 'Không Bình'?"
Mấy năm nay, rất hiếm khi cô có hẹn với Trang Ký Kiếu, cho dù có thì hơn
phân nửa cũng là có mặt bạn bè xung quanh. Có lần một người bạn của
Trang Ký Khiếu khai trương quán bar mới tên "Không Bình", anh ta mời cô
đến ngồi một chút. Đêm đó có bốn người ngồi vây quanh cái bàn nhỏ, lúc
định bắt đầu chơi xếp gỗ thì ông chủ quán bar là A Kiệt nói thua uống
bia không có ý nghĩa, liền đặt ở trước mặt mỗi người một ly Absinthe,
bên trong bỏ thêm mấy viên đá. Quy tắc của trò chơi xếp gỗ là khối gỗ
của người nào bị ngã thì người đó phải uống một ngụm Absinthe. d.đ.l.q.đ
"Absinthe, Absinthe. Ha ha ha." A Kiệt cười khổ nói, lắc lắc đầu. Nghe Trang Ký Khiếu nói, khi đó A Kiệt vừa mới thất tình.
Absinthe có màu xanh lục, nhìn rất đẹp mắt, Khương Bách Vạn uống thử một ngụm,
suýt chút nữa bị sặc chết - vừa đắng lại vừa cay, cảm giác như đang nuốt dầu gió vậy!
Khương Bách Vạn vĩnh viễn nhớ rõ cái đêm kia, cô
ngồi bên cạnh Trang ký Khiếu mà cô vẫn luôn thầm mến, trong lòng vừa
hưng phấn, vui sướng lại vừa khó xử và hồi hộp, mỗi lần xếp thêm một
khối gỗ bàn tay cô đều run rẩy, run là bởi vì sợ bị đổ thì sẽ phải uống
Absinthe siêu cấp khó uống kia. Bốn người ngồi đây, ngoại trừ A Kiệt ra
thì những người còn lại đều là lần đầu tiên uống loại rượu này, ai cũng
kêu là khó uống. Qua mấy lượt chơi, trong ly của Khương Bách Vạn chỉ còn chừng nửa ly, mà Trang Ký Khiếu thì lại chỉ vừa mới uống đúng một ngụm.
Absinthe có nồng độ ước chừng khoảng 70 độ, mặc dù đã cho thêm rất nhiều đá thì
nồng độ vẫn còn rất cao, tầm 40 độ. Khương Bách Vạn hơi say, đầu óc trở
nên choáng váng. Con mèo do A Kiệt nuôi nhảy lên cái bàn giương oai, vì
muốn bắt nó nên mọi người rối tinh lên, không biết cô lấy đâu ra gan làm càn, thừa dịp mà sờ loạn lên lỗ tai Trang Ký Khiếu, đó là lần "quấy
rầy" táo bạo nhất của cô.
Lúc kể với Nhan Miểu Miểu, cô ấy cười
đến suýt chết sặc, nói rằng Khương Bách Vạn không dễ gì mới có một cơ
hội, thế mà lại chỉ sờ lỗ tai người ta.
Ngày đó, bọn họ chơi ở
"Không Bình" đến hai giờ đêm mới giải tán về nhà, toàn bộ Absinthe còn
sót lại, A Kiệt ép Trang Ký Khiếu thay Khương Bách Vạn uống sạch. Anh ta cắn răng, uống hết nửa chén còn lại, quả thực là rất đắng. Về sau mỗi
lần nhắc đến Absinthe, Trang Bách Vạn đều có bộ dạng vô cùng đau đớn.
Đồng thời, mỗi lần nhớ tới Absinthe, anh ta cũng sẽ nhớ tới Khương Bách Vạn đã từng "đồng cam cộng khổ".
Về sau, bởi vì nhớ tới Trang Ký Khiếu, cho nên dù uống Absinthe ở chỗ khác thì Khương Bách Vạn cũng sẽ bỏ thêm rất nhiều đá, thậm chí là mật ong,
tỷ lệ rượu rất ít, lúc uống vào cũng không có cảm giác quá cay. Có lần
cô bị ấm đầu, mua hẳn một chai về bỏ trong tủ lạnh, thế nhưng mãi vẫn
không hề uống.
Absinthe, tình yêu cay đắng* - Khương Bách Vạn thở dài cho Trang Ký Khiếu, cũng là thở dài cho A Kiệt đêm đó. Chỉ là không biết dạo này anh với bạn gái thế nào mà lại đi uống Absinthe, rồi lại
nhớ tới cô.
* Absinthe (苦艾) trong tiếng Trung phát âm là [kǔ'ài], đồng âm với "khổ ái" (苦爱 - tình yêu đầy cay đắng)
"Anh uống ít thôi, nhanh về nhà sớm đi." Thấy tiệc rượu cũng đã sắp kế thúc, Khương Bách Vạn gửi cho anh một tin, cùng đồng nghiệp đi xuống tầng
dưới.
Có vài người, cho dù bạn biết anh ta sẽ không nắm tay bạn
đi hết nửa đời sau, thế nhưng bạn vẫn sẽ nhịn không được quan tâm anh
ta. Khương Bách Vạn nghĩ, những gì bây giờ cô có thể làm chỉ có như vậy, nói thêm nữa thì lại thành thừa thãi, cô tuân thủ nghiêm ngặt nguyên
tắc làm "người ngoài cuộc", tuyệt đối sẽ không chen chân vượt qua giới
hạn.
Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng trước cửa, Bùi Cảnh
Tiêu từ trong thang máy đi ra, khoác thêm một chiếc áo bành tô lông
chồn, mỉm cười gật đầu với mấy người Khương Bách Vạn rồi ngồi vào ghế
sau xe Bentley. Tiểu Tinh nhìn theo không rời, nói: "Chiếc xe kia tận
hơn 400 vạn đấy... Này này, mấy cậu có biết ý nghĩa của logo Bentley
không - một vòng tròn với chữ B ở giữa, đây là cái gọi là cho bạn thành
cúp B, đưa bạn bay lên đấy! Ha ha ha ha!"
Chẳng buồn cười chút nào, có bản lĩnh thì tự cậu mua một mà thành cúp B đi.
"Là bố của cô ấy, đôi khi tan làm cũng tới đón cô ấy, tớ đã từng gặp rồi."
Thục Viên nháy mắt mấy cái: "Thiên kim nhà giàu, bọn mình đâu thể so
được. Đưa mắt nhìn khắp công ty, thật sự cũng chỉ có tổng giám đốc Ninh
là môn đăng hộ đối với cô ấy."
"Tổng giám đốc Ninh chưa chắc đã
thích cô ấy." Giang Xuân nói: "Theo tớ thì trợ lý Chung còn có khả năng
hơn một chút. Thời gian gần đây, nếu tổng giám đốc Ninh không có thời
gian tự mình lo liệu việc thu mua nguyên liệu sản xuất Kỳ Hoàng Trọng
Cảnh thì đều phân phó cho cô ấy đi làm. Kỳ Hoàng Trọng Cảnh là một nửa
giang sơn của Ngự Thông, trước giờ chỉ có nhân tài của chính Ninh thị
mới có thể tiếp xúc với chuyện cơ mật này, người ngoài tuyệt đối không
thể nhúng tay vào. Nếu như trợ lý Chung và tổng giám đốc Ninh mà thành
đôi, vậy thì cô ấy cũng coi như là một thành viên của Ninh thị, nếu như
để cô ấy biết thì cũng không sao cả -- Mấy cậu nói xem, có phải tổng
giám đốc Ninh nghĩ vậy hay không?"
Khương Bách Vạn dựng đứng lỗ
tai, trong đầu âm thầm suy nghĩ, không biết phương thuốc điều chế rốt
cuộc là được cất giấu trong két bảo hiểm hoặc trong file hồ sơ bí mật
như trong phim truyền hình, hay là chỉ tồn tại trong đầu mấy người nhà
họ Ninh.
Thục Viên đương nhiên không đồng ý với Giang Xuân: "Kỳ
Hoàng Trọng Cảnh là sản phẩm độc nhất vô nhị của Ngự Thông, không biết
bao nhiêu đối thủ đều thèm khát lấy được phương thuốc điều chế, sao tổng giám đốc Ninh có thể tùy tiện trông cậy vào trợ lý Chung? Tớ đoán, anh
ấy chỉ bảo trợ lý Chung đi mua mấy cái nguyên liệu gì mà ngưu hoàng, mật rắn, tam thất các kiểu được ghi ở trên vỏ hộp thuốc thôi, còn nguyên
liệu 'trung tâm' quan trọng nhất và nơi sản xuất nó, chắc chắn anh ấy sẽ không tiết lộ."
Lời này khiến trong lòng Khương Bách Vạn bỗng
nhiên lóe lên chút nghi ngờ, lập tức hỏi: "Nếu như phương thuốc điều chế Kỳ Hoàng Trọng Cảnh là được truyền từ trong sách cổ và truyền thuyết
dân gian, vậy nếu lỡ may có người nào đó tìm được phương thuốc ở trong
sách cổ rồi bán cho công ty khác thì sao?"
Thục Viên giải thích:
"Hiện giờ mọi người đều công nhận Ngự Thông là kẻ nắm giữ phương thuốc,
mấy năm nay không biết đã có bao nhiêu người tự xưng là mình có phương
thuốc, nhưng Ngự Thông của chúng ta chỉ cần nói nó là giả thì nó liền là giả, bởi vì thật ra chẳng ai biết rốt cuộc phương thuốc cụ thể là như
thế nào cả, cho nên chỉ có Ngự Thông của chúng ta toàn quyền định đoạt."
Có lẽ đây là nguyên nhân khiến chú Nhan mặc dù có phương thuốc nhưng cũng
không thể làm được gì. Ông ta chỉ có cách bán lại phương thuốc cho Ngự
Thông thì mới chứng minh được phương thuốc của mình là chính xác. Bây
giờ phương thuốc đã bị mất, thật sự là đã rơi vào trong tay Ninh thị
sao? Khương Bách Vạn lâm vào thế khó, vào Ngự Thông rồi cô mới biết
được, lấy được phương thuốc là chuyện khó khăn cỡ nào, ngay cả bộ phận
nghiên cứu phát triển Ninh Hành cũng không cho cô bước vào nửa bước,
đừng nói đến chuyện nói phương thuốc ra cho cô nghe. Chuyện này chứng tỏ rằng Ninh Hành vẫn có cảnh giác đối với cô, đây là điểm mấu chốt của
anh, anh chắc chắn sẽ không để cho người ngoài dòng họ dễ dàng đụng vào.
Rốt cuộc là cô phải làm sao mới có thể lấy
được phương thuốc, chứng minh rằng tai nạn xe của Nhan Miểu Miểu không
liên quan gì đến Ninh Nhất Kiệm và thậm chí là công ty dược Ngự Thông?
"Mấy cô đang nói chuyện gì mà náo nhiệt thế?" Chung Gia Hủy từ phía sau đi về phía mấy cô nàng, vừa đi vừa thuận miệng hỏi.
"Không có gì..." Tiểu Tinh nhanh chóng cười xòa.
"Xong việc rồi." Chung Gia Hủy cũng chẳng để tâm, chỉ về một chỗ gần đó:
"Công ty phái xe đưa mấy cô về nhà, mọi người đều đã vất vả rồi."
Lúc này, Khương Bách Vạn nhìn thấy trên màn hình điện thoại của mình hiện lên mấy chữ, trong lòng kinh ngạc.
Boss bá đạo: Chờ anh ở lối ra của bãi đỗ xe dưới tầng ngầm.
Cái loại đàn ông vừa mới ôm người khác uống rượu khiêu vũ xong lại muốn đưa bạn về nhà thế này, để ý đến anh ta làm gì. Trong lòng Khương Bách Vạn
đã định, coi như không phát hiện ra tin nhắn, đi theo mấy cô nàng kia về phía xe do công ty phái tới.
Ninh Hành đứng ở bên ngoài bãi đỗ
xe đợi một hồi, xa xa thấy cô rõ ràng đã liếc mắt nhìn qua di động một,
sau đó lại theo đồng nghiệp lên xe thì không khỏi nhíu mày, nói với lái
xe: "Đi theo chiếc xe kia."
Lái xe sửng sốt mất một lúc nhưng vẫn làm theo.
Xe bắt đầu lăn bánh, trong lòng Khương Bách Vạn vô cùng sảng khoái, giống
như vừa mới báo thù được Ninh Hành vậy. Giữa đường, cô nhận được tin trả lời của Trang Ký Khiếu.
"Anh độc thân, em không tới uống cùng anh một chén sao?"
Khương Bách Vạn cảm thấy rất buồn cười, bạn gái của anh ta đổi hết người này
đến người khác, nhưng chưa bao giờ có cô. Nhan Miểu Miểu đã từng nói với cô, nếu như anh ta có chút ý tứ với cô thì cho dù chỉ là chơi đùa, anh
ta cũng sẽ để cho cô làm bạn gái của anh ta một lần. Có lẽ đối với Trang Ký Khiếu, hai người họ tốt nhất chỉ là bạn bè đơn thuần, là cái lốp xe
dự phòng, cho dù thay thì cũng không thể dùng để chạy đường dài như lốp
xe bình thường, đây gọi là thưởng thức.
Không biết vì sao, cô đã
hoàn toàn bỏ hẳn cái hành vi được gọi thì tới liếm như lúc trước: "Công
ty của bọn em có tiệc rượu, em không đến chỗ anh được. Chúc mừng anh đã
độc thân, cũ không đi thì mới không đến được."
"Được rồi, vậy em bận rộn đi, có rảnh thì mời em đi uống cà phê."
Khương Bách Vạn cười thoải mái, không trả lời lại anh ta. Mấy lời này anh ta
đã từng nói không biết bao nhiêu lần, nhưng cô chưa từng được uống qua
nửa ly cà phê anh ta mời.
Đây là âm thầm ám chỉ rằng - anh ta không phải ly cà phê của cô.
"Chiếc xe bên cạnh hình như là của tổng giám đốc Ninh. Vẫn luôn đi theo chúng
ta." Giang Xuân đưa mắt, phát hiện ra chuyện này: "Không phải nhà anh ấy đi hướng ngược lại sao?"
Tiểu Tinh cười vô cùng gian trá: "Chiếc Bentley của Tiểu Bùi đi ở đằng trước, các cậu biết mà."
Mấy người đều hi hi ha ha cười rộ lên, chỉ có Khương Bách Vạn im lặng dẩu môi một.
Lúc Khương Bách Vạn xuống xe thì không nhìn thấy xe của ninh Hành đâu nữa,
ngay lúc cô đang nghi ngờ không biết có phải là anh thật sự đuổi theo
chiếc Bentley kia không thì lại phát hiện ra cái Pamela của anh đang bá
đạo đậu ngay trước cửa nhà mình. Cửa kính xe hạ xuống, Ninh Hành ngồi ở
ghế sau. Cô có tật thì giật mình, đồng thời lại có cảm giác như bị ai đó dùng cây cung bắn cho một phát vào ngực: "Tổng giám đốc Ninh..."
"Về đến nhà rồi sao?"
"Ừm."
"Anh đói rồi."
Đơn giản mà trực tiếp.
Khương Bách Vạn và anh nhìn nhau thật lâu, rốt cuộc cũng chịu thua: "Anh chờ
em một lát." Dứt lời thì ủ rũ xoay người đi lên lầu. Thì ra cô chỉ là
loại người hầu chuyên làm bữa ăn khuya cho anh. Cô lấy ra một gói mì ăn
liền, đang định bóc ra thì nghĩ tới chuyện tối nay anh cho cô ăn nhiều
món ngon như vậy, cô lại hơi xấu hổ. Gần đây mẹ Khương có muối ít dưa
chua, cô gắp ra mấy cây, cắt nhỏ rồi làm cơm rang dưa chua.
Trước khi đưa đồ ăn xuống, Khương Bách Vạn lại rót ra hai chén Absinthe, chén của mình thì bỏ thêm rất nhiều mật ong, còn chén của anh thì là rượu
nguyên chất. Sau khi giao cà mèn cho anh, cô nhét ly rượu vào trong tay
anh: "Tổng giám đốc Ninh, mừng tiệc rượu ngày hôm nay thành công mỹ mãn, cạn chén!"
Ninh Hành là người cẩn thận cỡ nào kia chứ, khẽ ngửi một: "Absinthe?"
Khương Bách Vạn quay sang, thấy anh dường như định từ chối thì tỏ ra hơi khó
chịu: "Sao thế, anh sẵn sàng uống rượu với người khác mà lại không muốn
uống với em sao? Có phải chê em không mặc lễ phục dạ hội, không đeo túi
da, cho nên không có tư cách cụng ly với anh?"
Lời vừa ra khỏi miệng, chính cô cũng giật nảy mình.
Ninh Hành giương mắt, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
Khương Bách Vạn cúi đầu giả bộ làm đà điểu.
Anh nâng nâng tay, khẽ đụng vào ly rượu trong tay cô: "Vô cùng vinh hạnh."
Nói xong, một ngụm uống cạn. Rượu cay nồng trôi tuột xuống cổ họng,
Absinthe nguyên chất nóng bỏng trôi xuống dạ dày, anh nhắm chặt mắt, một hồi lâu sau không nói gì.
Lái xe chỉ vừa ngửi thấy mùi rượu đã
có cảm giác choáng váng, chẳng hiểu tại sao tổng giám đốc Ninh đã uống
không ít rượu lại cứ muốn đến đây để bị người ta ép cho uống thế này,
anh ta không dám đoán chừng, chỉ cảm thấy người ta nói trong tiệc rượu
rằng cậu chủ nhỏ nhà họ Ninh và Bùi thiên kim là một đôi, mấy lời này
sai rồi.
"Khương Bách Vạn..." Ninh Hành rốt cuộc cũng mở miệng,
giọng nói hơi khàn khàn, không biết là do đã vật lộn cả một buổi tối nên mệt hay là do ly rượu kia làm cho sặc: "Anh cho rằng sau khi bỏ thêm
giấm thì sẽ có vị chua, không ngờ vẫn cay như vậy."
Đáng tiếc Khương Bách Vạn đang hoảng loạn trong lòng, không nghe ra ý tứ của anh.
Sau khi Khương Bách Vạn đoạt lại cái chén rồi lên lầu, một hồi lâu sau lái
xe vẫn không dám khởi động xe, bởi vì anh ta nhìn qua kính chiếu hậu có
thể thấy được Ninh Hành vẫn nhìn về phía dãy hành lang kia.
Một lúc lâu sau, Ninh Hành thu ánh mắt lại, thấp giọng nói: "Đi về thôi."
Lái xe thở phào nhẹ nhõm, mãi đến khi đưa Ninh Hành về tới nhà vẫn chưa
thấy Ninh Hành đụng đến hộp cơm kia, trong lòng không khỏi cảm thán -
tổng giám đốc Ninh nói đói bụng chỉ là lấy cớ, cả đường đều chỉ yên lặng bưng hộp cơm như vậy, nửa miếng cũng không nỡ ăn.
Mà những gì Ninh Hành nghĩ thì là - đừng nói là thìa, ngay cả một chiếc đũa cũng không có, chẳng lẽ muốn anh lấy tay bốc sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT