"Anh đã nói rồi, mấy ngày nay anh sẽ đưa em về nhà." Anh tung chìa khóa xe
lên giữa không trung rồi lại dùng một tay bắt được trông rất ngầu, sau
đó đi về phía thang máy, lúc đi ngang qua bên cạnh Khương Bách Vạn thì
dừng một chút: "Ra cửa chờ."
Khương Bách Vạn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, bây giờ nghẹn lời.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô bước vội vào phòng giám sát camera,
nhìn hình ảnh do camera ghi lại, chia thành các cửa ra vào, bên trong
khu nhà xưởng, các hành lang văn phòng mỗi tầng trong tòa nhà chính,
thang máy, nhìn hoa cả mắt. Cô nhìn thấy bóng dáng Ninh Hành xuất hiện
trong một góc quay nhỏ trên màn hình, anh đi xuống bãi đỗ xe ở tầng hai, lái xe ra ngoài.
Cô vội vàng chạy ra cửa.
Ninh Hành không phải đang giám sát cô mà là vì thực hiện lời hứa nên ở trong phòng
camera chờ cô... Cô bỗng nhiên cảm giác được một loại chua xót quen
thuộc trong lòng, chẳng phải chính cô đã từng vì muốn được Trang Ký
Khiếu đưa về nên vẫn luôn ngoan ngoãn chờ, sau đó thì bị cho leo cây
sao?
Đưa mắt nhìn khắp thế gian, có phải là tất cả mọi người, khi đã thích một người nào đó thì hành động sẽ có chút giống nhau không?
Khương Bách Vạn ngồi ở ghế lái phụ, nhưng lại không dám nghiêng đầu liếc anh
lấy một. Lỡ may lời nói bậy của Hồ Tế Tế trở thành sự thật, bản thân cô
thực sự thích Ninh Hành, tương lai của cô sẽ thực sự là không có lối
thoát!
Ôi, hiện giờ cô vẫn chưa hiểu rõ rằng, một bên tình nguyện thì mới là không có lối thoát, hai bên tình nguyện thì chính là chuyện
đáng mừng!
Gặp đèn đỏ ở ngã tư đường, Ninh Hành nghiêng người
nhìn cô, cô khoác một chiếc áo lông màu xanh đậm, hai tay vòng lại,
dường như đã mệt muốn chết, đầu hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt nửa khép
nửa mở phờ phạc. Trong mắt anh có ý cười châm chọc: "Lần đầu tiên tăng
ca tới tận mười giờ rưỡi, có muốn phát biểu cảm nghĩ gì không?"
d~đ`l^q'd0n
Khương Bách Vạn hít sâu một hơi, tình cảm dào dạt mà
nói: "Cảm ơn CCTV, cảm ơn Ngự Thông TV, cảm ơn tổng giám đốc Ninh mỗi
ngày kiếm tỷ bạc, nói lời giữ lời TV!"
Chuyện cười này thật nhạt nhẽo, Ninh Hành trở lại nói lời nhẹ nhàng: "Có mệt không?"
"Người quang minh chính đại thì nói lời thật thà - mệt!"
"Tăng ca thêm mấy lần nữa thì sẽ quen thôi." Ninh Hành không hề có lòng đồng cảm.
Khương Bách Vạn hừ mấy tiếng liên tục.
Giữa bóng đêm mê người của thành phố N, ánh đèn từ dưới mặt đất chiếu lên
làm cây cối hai bên đường nhuộm đủ mọi màu sắc, từ xa nhìn lại giống hệt một đám pháo hoa đang nở bung giữa trời. Xe đi ngang qua cây cầu dài
bắc qua con kênh cổ xưa, chỉ có thể nhìn thấy những cái cổng vòm cổ kính hai bên bờ sông, những mái nhà màu trắng, bên rìa mái hiên có treo
những chuỗi đèn lồng đỏ, ánh đèn bị mặt nước phản chiếu ngược trở lại,
không phân rõ hư thực, dường như cả trên và dưới mặt nước đều là những
cảnh vật vô cùng đẹp đẽ.
Ninh Hành lái xe vào bên trong tiểu khu, Khương Bách Vạn nhìn lên ban công nhà mình, trên đó tối om, hôm nay mẹ
Khương phải tăng ca, vẫn còn chưa về đến nhà. Xe dừng ở dưới lầu, Khương Bách Vạn đang muốn xuống xe, Ninh Hành bỗng nhiên cầm cổ tay trái của
cô, kéo cô quay lại.
"Anh đưa em về nhà, có cái gì để thưởng không?"
Khương Bách Vạn không tim không phổi kêu lên: "Sớm biết anh đòi thưởng thì em đã ngồi xe buýt rồi."
Pamela vốn đã tắt máy lại khởi động lần nữa: "Nếu đã vậy thì anh sẽ đưa em
quay lại công ty, cho em thực hiện được ước nguyện này."
"Được
rồi được rồi, em thưởng! Em thưởng!" Lấy tính tình âm hiểm của Ninh Hành mà nói thì anh hoàn toàn có thể lái xe đưa cô về công ty thật, Khương
Bách Vạn đành phải đầu hàng, bây giờ cô cũng đói bụng, đang tính về nhà
nấu bữa ăn khuya: "Vậy, em đưa đồ ăn xuống cho anh có được không?"
Ninh Hành khẽ nhướng mày, trong bóng đêm, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn
mặt tuấn tú của anh rất rõ ràng. Anh híp híp mắt, khóe mắt xếch lên vẽ
ra một đường cong đầy mờ ám, nắm lấy tay Khương Bách Vạn chậm rãi đưa
lên, đầu ngón tay của anh như thể có lửa, đốt cháy cổ tay cô. Ngón trỏ
ấn xuống chỗ cài dây an toàn, dây an toàn văng ra, anh không còn bị trói buộc, hơi hơi nghiêng người, ánh mắt giống như một con rắn, dần dần
chui vào bên trong trái tim cô --
"..."
Trái tim Khương
Bách Vạn giống như sợi dây đàn bị run lên không ngừng, mặt anh gần ngay
trong gang tấc, dường như chỉ cần ghé sát thêm vài centimet nữa là sẽ
dẫm vào vết xe đổ của "sự kiện ném tuyết", cô có thể nhìn thấy rõ đường
nét mê người khuôn mặt anh, đôi môi đỏ mọng giống như có một giọt mực đỏ tươi rơi vào giữa mặt nước xanh ngắt, ngưng tụ thành một nốt ruồi chu
sa. Cô cắn răng một lúc lâu, cố lấy lại bình tĩnh: "Em... Trong nhà em
chỉ có mì ăn liền, anh đừng có chê."
Sắc mặt Ninh Hành âm u: "Em nói cái gì?"
Khương Bách Vạn thấy vẻ mặt anh chẳng có vẻ hứng thú, cho rằng anh đã quen ăn
sơn hào hải vị nên khinh thường loại đồ ăn nhanh thế này, lập tức quay
đầu: "Không ăn thì thôi, em bớt đi một gói."
"Em đang nói đến mì*?" Ninh Hành xác nhận lại: "Mì sợi?"
"Anh cho là cái gì? Chẳng lẽ... Này!" Khương Bách Vạn bừng tỉnh ra, mặt đã
nóng rần lên, Ninh Hành hiểu lầm câu nói kia, là anh cầm thú còn cho
rằng cô cũng nghĩ như anh! Đến lượt cô khinh thường anh rồi.
* Ninh Hành và Khương Bách Vạn đều đang nói đến chữ 面, vừa có nghĩa là "mì", vừa có nghĩa là "mặt"
Ninh Hành buông tay cô ra, làm cái bản mặt bị lừa dối, hừ lạnh một tiếng, hai tay đặt lên bụng dưới của mình: "Đã cứng lên rồi."
Đã... cứng cứng cứng cứng cứng cứng lên rồi!!! Khương Bách Vạn cảm thấy máu
trong người đang sôi lên, trong lòng thầm chửi rủa - mợ nó, người đàn
ông này thật đáng sợ, mình phải mau cút khỏi đây ngay! Mở cửa xe ra, nào ngờ Ninh Hành nhanh tay nhanh mắt giữ chặt lấy tay cô.
"Cho em
mười phút, làm cho xong rồi bưng xuống." Dứt lời, anh khoát tay ra phía
ngoài như thể đang xua đuổi một con chó, nhưng cái tay kia thì cầm chắc
cái túi của cô, rõ ràng là muốn lát nữa một tay giao mì, một tay trả
túi.
"Không làm!" Khương Bách Vạn hét lên.
Ninh Hành sẽ vì một câu hét của cô như vậy mà bỏ qua sao? Anh khẽ nâng cằm, mắt híp
lại, khóe môi hếch lên trên, lộ rõ vẻ bá đạo: "Mặt hay phía dưới, tự em
chọn lấy."
Hai tay Khương Bách Vạn tạo thành chữ thập, vẻ mặt cầu xin: "Cho em mười phút, xin anh đấy!"
"Ừm!" Boss Ninh khôi phục lại vẻ kiêu ngạo lạnh lùng.
Khương Bách Vạn lấy chìa khóa ra, đi như bay vào nhà, lấy hai gói mì ăn liền
từ trong ngăn kéo ra rồi đổ nước vào nồi. Trong lúc chờ nước sôi lên, cô cầm hai cái bát nông, dựa theo cảm giác mà bỏ thêm bơ lạc, tương vừng,
sa tế, xì dầu, dầu cay và vài giọt giấm chua, cắt thêm mấy gốc hành, một lát tỏi, cải bẹ, làm thành gia vị thập cẩm, lại đợi đến lúc mì chín kĩ
thì nhanh chóng vớt ra trộn lẫn với nhau, đặt lên một cây cải bẹ làm
trang trí, cầm theo hai đôi đũa nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.
Đừng có coi thường bát mì rất bình thường này - đây là món ăn khuya mà cô
nấu thành thạo nhất - mì ăn liền thập cẩm, ngay cả phóng viên Hồ Tế Tế
từng ăn đủ loại mỹ thực trong thiên hạ cũng nhớ mãi không quên. Nếu như
có thêm thời gian thì cô sẽ ốp thêm hai quả trứng lòng đào nữa.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Hành hạ cửa kính xe xuống, nhìn qua màn hình di động, lướt qua con số trên đó rồi nói: "9 phút 22 giây."
Khương Bách Vạn bưng cho anh một bát, vì sợ anh đột nhiên lại nói cái gì đó
cứng lên rồi nên cô ngồi lên ghế sau, dạ dày réo lên, cô trộn mì trong
bát mấy cái rồi kẹp lên thổi thổi, há miệng ra ăn từng miếng.
Ninh Hành rõ ràng là không hài lòng với vị trí cô ngồi xuống, chán nản nếm
thử một miếng, ngẩn ra, quay đầu nhìn cô: "Là em làm?"
"Ăn không quen thì thôi..." Trong miệng Khương Bách Vạn toàn là mì, vừa ăn vừa lớn tiếng nói: "Để đó lát nữa em ăn."
"Gả cho anh đi."
"Anh... Anh có bệnh đấy à!" Khương Bách Vạn lên tiếng cãi lại, làm gì có ai vừa ăn một miếng mì trộn xong thì nói mấy lời như thế này chứ? Bởi vì oán
giận nên có một sợi mì văng từ trong miệng ra rơi xuống gần đó, cô giật
mình, lén lút nhặt lên, đưa tay lau ghế da, sợ để lại vết bẩn.
Ninh Hành đặt bát lên trước vô lăng, xoay người cướp bát mì trong tay Khương Bách Vạn.
"Làm gì thế!" Khương Bách Vạn phồng má như con chuột đồng tỏ vẻ bất mãn, trơ mắt nhìn anh đổ hết mì trong bát của cô sang bát của anh, chừa lại cho
cô cái bát không. Được rồi, thì ra là anh chê ít.
"Chỗ mì đó em đã nếm qua..." Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
Ninh Hành lộ ra một nụ cười có ý là "miệng cũng đã hôn qua rồi, anh còn để ý cái này sao?"
"Thật sự ăn ngon như vậy sao?" Khương Bách Vạn vui vẻ, nằm úp sấp trên ghế
giữa: "Chắc là anh quen ăn sơn hào hải vị nên mới cảm thấy mì ăn liền
thế này rất mới lạ. Anh đừng nói với em rằng, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh ăn mì ăn liền đấy nhé!"
"Không phải là lần đầu
tiên, lúc còn ở nước ngoài, vì tiết kiệm tiền nên đã nếm qua không ít."
Ngón tay thon dài của boss Ninh tao nhã cầm đôi đũa, không nhanh không
chậm, ngay cả mì ăn liền mà anh cũng có thể ăn như thể đang ăn mì Ý, quả nhiên khí chất là từ bên trong mà có, không hề liên quan đến việc đang
ăn cái gì. Khương Bách Vạn nhìn anh thăm dò, bỗng nhiên rất muốn nhìn
xem anh mặc quần đùi ngồi ở quán ven đường uống bia ăn đồ nướng sẽ là bộ dạng như thế nào.
"Mì ăn liền của nước ngoài có ngon không?"
"Không bằng được món này." Ninh Hành quay đầu, mỉm cười rất vô hại.
Anh làm ơn đừng có tự dưng cười hiền lành như vậy có được không? Khương
Bách Vạn che mặt ngồi xuống, dần dần mới khôi phục được nhịp tim: "Anh ở nước ngoài nghèo thật đấy!"
"Hai bàn tay trắng." Ninh Hành dừng
đũa, không biết lấy từ đâu ra một bình nước khoáng nhỏ, ném ra phía sau
cho cô. Cô nói cảm ơn, vừa mở nắp ra định uống, anh liền duỗi tay ra,
đoạt lại chai nước ngửa đầu ra uống. Khương Bách Vạn tức điên lên, quay
đầu ra chỗ khác không thèm nhìn anh.
Lúc này lại nghe anh nói:
"Cái cảm giác lúc trong ví không có một đồng tiền, chỉ nghĩ đến thôi
cũng thấy không ổn rồi. Bố của anh không cho phép trong tài khoản của
anh có quá nhiều tiền, cũng không cho phép bất cứ bà con thân thích nào
cung cấp viện trợ cho anh. Lúc đầu, ngay cả tiền thuê nhà anh cũng không trả nổi, chỉ có thể xin nợ, đồng ý mỗi tuần đều sẽ dọn dẹp nhà cửa và
cắt cỏ cho chủ nhà, bọn họ mới thư thả cho anh hai tháng. Bởi vì tuổi
còn trẻ lại không có bằng cấp, cho nên anh không thể làm được những công việc lương cao, chỉ có thể vay tiền cứu tế, vừa làm vừa học, ngoài thời gian học ở trường, có thời gian rảnh rỗi để ăn một bữa cơm đàng hoàng
đã là chuyện xa xỉ lắm rồi. Tiền gửi ngân hàng của anh sẽ theo định kỳ
mà gửi vào tài khoản của anh ở trong nước, ở bên kia anh lại trở thành
nghèo rớt mồng tơi. Trong mắt bạn học và đồng nghiệp, anh là một thằng
sinh viên nghèo xơ xác, cho dù nhận rất nhiều bản thiết kế, cả ngày lẫn
đêm đều không ngừng vẽ, thế mà vẫn không giàu nổi."
"Quá... quá hà khắc rồi!" Khương Bách Vạn kêu lên: "Sao lại có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Cách giáo dục của loài sói. Cuộc sống quá dễ dàng sẽ làm con người dễ bị dao động, khiến người ta không phân rõ tốt xấu, làm hủy hoại ý chí của con
người." Chiếc đồng hồ Cartier trên cổ tay của Ninh Hành phản chiếu ánh
sáng nhạt, cái đồng hồ xa xỉ yên lặng nghe chủ nhân của nó kể lại những
ngày nghèo xơ nghèo xác mà anh đã từng phải trải qua. "Anh cũng không
oán giận cha mẹ vì đã ra những quyết định như thế, cảnh khốn khó ở nước
ngoài chỉ là chuyện nhất thời, sau khi về nước, đặt trước mắt anh chính
là 'tập đoàn Ngự Thông', nếu không muốn quay lại cảnh hai bàn tay trắng
thì nhất định phải cố gắng hết mình vì lợi ích của tập đoàn."
"Anh cũng thật không dễ dàng!" Khương Bách Vạn cảm thán, không ngờ rằng một
bát mì ăn liền lại có thể gợi ra cho anh nói nhiều chuyện như vậy, đây
coi như là đang tâm sự phải không? Mặc dù nhà cô không giàu có gì, nhưng mẹ chưa từng bạc đãi cô, ra sức cho cô những gì tốt nhất, lúc cô đi học chắc chắn là hạnh phúc hơn hẳn Ninh Hành. Có lẽ là vì muốn an ủi anh,
cho nên Khương Bách Vạn vội nói: "Thật ra em cũng từng rất nghèo."
"Có thể nhìn ra được." Phản ứng của Ninh Hành rất bình thản.
Khương Bách Vạn nắm tay lại, rất muốn gõ vào gáy anh một nhưng lại không dám.
Yên lặng một hồi, cô lại nhiều chuyện, cất tiếng hỏi: "Anh ở nước ngoài
vất vả như thế, chắc là không có thời gian yêu đương nhỉ?"
Ninh
Hành dường như rơi vào yên lặng, trong lòng Khương Bách Vạn kêu to không ổn rồi, chẳng lẽ cô lại gợi lại chuyện cũ đau lòng nào của anh, ví dụ
như từng bị cô gái nào đó đùa giỡn rồi vứt bỏ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT