"1350 vạn, Bảo tiên sinh hãy suy nghĩ kỹ một chút." Ninh Hành mặc một bộ đồ Zegna đen toàn thân mỉm cười, miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Đạt Thông là hy vọng cuối cùng của Bảo Dục Tường, anh ta đang nóng lòng trả hết món nợ 1300 vạn, vừa nghe cái giá này thì gần như mừng rớt nước
mắt. Ngay từ lúc Ninh Hành tự xưng "quản lý Tôn" mang theo nhà giám định Khương Bách Vạn đi vào, anh ta đã hy vọng một cái giá cao hơn số tiền
nợ của mình.
Khương Bách Vạn vẫn đang đắm chìm trong vẻ đẹp tuyệt mĩ của bình sứ men lam thời Ung Chính, tạm thời không cách nào thoát ra được. Ninh Hành chỉ nhìn thấy lợi ích, còn thứ cô nhìn thấy chính là
giá trị nghệ thuật đích thực. Không thể không nói, bình sứ bầu dục men
lam này thật sự là một món đồ trân quý, nếu cô có được món bảo bối này
thì ra giá bao nhiêu cô cũng sẽ không bán. Đáng tiếc, nó lại là một phần kế hoạch của Ninh Hành, nhất định phải biến thành tiền mặt để bù vào
chỗ thiếu hụt do món đồ dởm lần trước Đạt Thông thu mua, tăng thêm sức
cạnh tranh của công ty.
"Được rồi!" Bảo Dục Tường khẽ cắn môi
đồng ý, cho dù anh ta có là đồ ngốc cũng biết cái bình này không thể chỉ có giá 1350 vạn, nhưng lúc này anh ta không thể gióng trống khua chiêng mà bán đấu giá được, dù sao bố anh ta cũng đã nói đây là đồ gia truyền
muốn truyền lại cho anh ta, không hề nói cho phép anh ta bán đi.
Việc này đương nhiên Khương Bách vạn không cần suy nghĩ, lập tức đáp lại:
"Đây là hợp đồng. Bảo tiên sinh, anh nhìn qua một chút."
Bảo Dục Tường nhìn qua loa một chút, lập tức ký tên. d+đ+l+q+đ
Vì phòng ngừa lúc giao hàng Bảo Dục Tường sẽ dùng đồ giả để thay thế nên
ngày thứ sáu, lúc đi nhận hàng Khương Bách Vạn vẫn luôn cố sức trợn mắt
thật lớn. Công ty dược Ngự Thông có cuộc họp, Ninh Hành không cách nào
thoát thân, chỉ có thể phái lái xe đặc biệt qua đón cô. May mà Bảo Dục
Tường coi như cũng có lương tâm, sau khi đã nhận được thông báo xác nhận chuyển khoản thành công thì rất dứt khoát giao lại bình thật cho cô,
đương nhiên vẫn không quên mặt dày muốn mời cơm cô.
Bởi vì đã lấy được bình thật nên Khương Bách Vạn cảm thấy Bảo Dục Tường cũng có chút
đáng tin, mặc dù tuyệt đối không có ý định đi ăn cơm cùng anh ta nhưng
vẫn nói chuyện với anh ta mấy câu. Nhắc đến món đồ giả kia, Bảo Dục
Tường cực kỳ xấu hổ, trong mắt anh ta đồ giả và đồ thật nhìn không khác
nhau lắm. Đương nhiên tầm nhìn của anh ta không thể sánh với Ninh Hành,
Khương Bách Vạn không dám tưởng tượng, đến lúc Bảo Dục Tường biết giá
cuối cùng sau khi cái bình kia được đấu giá thì anh ta sẽ đau lòng đến
mức nào. Nhưng đồ cổ chính là như thế này, một người sẵn lòng bỏ đi một
người sẵn lòng mua về, có người dùng một khoản tiền lớn để mua một món
đồ giả, có người chỉ mất mấy ngàn mua một món đồ bỏ đi, phú quý thu về
chỉ trong nháy mắt.
Trên đường về công ty, Khương Bách Vạn ôm chặt cái bình trong lòng như ôm bảo bối.
"Tổng giám đốc Ninh, tôi đã đưa cái bình về rồi." Cô gửi tin nhắn cho Ninh Hành, bởi vì anh đang dự họp.
Thật ra, trước đó cô đã thấy tên Ninh Hành trên wechat, thế nhưng cô không
dám gửi lời mời kết bạn, nghĩ mà xem, làm gì có người nào thật lòng muốn thêm boss vào danh sách bạn bè, để cho người ta nhìn thấy mấy tấm ảnh
tự sướng mà mình đăng trong vòng bạn bè chứ? Về sau không biết vì sao
Ninh Hành lại chủ động thêm cô, cho nên cô mới đành run sợ trong lòng mà tiếp nhận. Hình đại diện wechat của Ninh Hành và của bạn cùng phòng Kỳ
Kỳ thoạt nhìn qua vậy mà lại có mấy phần giống nhau, đều chỉ có hai màu
đen trắng, chỉ khác là của Kỳ Kỳ là hình anime, của Ninh Hành lại rất
trừu tượng. Vì việc này, cô cũng đã từng oán thán với Kỳ Kỳ. Cô phát
hiện ra, Ninh Hành căn bản chẳng quan tâm đến vòng bạn bè, wechat chẳng
qua là công cụ liên lạc của anh mà thôi.
"Tôi cũng đang trên đường đến Đạt Thông." Sau đó không lâu, anh nhắn lại.
Đạt Thông có kho để đồ riêng, muốn đi vào phải quét thẻ công tác, đối chiếu vân tay, thiếu một bước cũng không được, máy tính sẽ tự động ghi lại dữ liệu nhân viên đi vào kho mỗi ngày, nếu thẻ công tác không khớp với vân tay thì còi báo động sẽ vang lên, ngoài cửa ra vào còn lắp camera để
phòng ngừa xảy ra trộm cắp.
Khương Bách Vạn khệ nệ ôm bình quét
thẻ, quét vân tay, mở khóa phòng chuyên để đồ quý giá, đi vào bên trong. Đi qua đi lại, chân trượt phải chỗ trơn, cô lập tức ngã về phía sau,
trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc bình bay lên.
Cho dù đồ trang trí trên trần nhà rất cao nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể tiếp được cái bình trước khi nó rơi xuống đất.
Khương Bách Vạn đã từng bị điện thoại rơi xuống mặt lúc đang nằm trên giường
lướt Microblogging, giờ phút này cô chỉ nghĩ, nếu cái bình này rơi xuống mặt thì hẳn là sẽ rất đau.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất
nhanh, Khương Bách Vạn che mắt, hai mắt nhắm chặt lại. Một cái bóng đen
lao nhanh về phía này, lúc mông Khương Bách Vạn chạm đất thì cái bóng
đen đã bay đến ngay phía trên cô, vô cùng chuẩn xác tiếp được cái bình,
tư thế tuyệt đẹp, giống hệt như một cầu thủ sút quả penalty vào khung
thành đối phương trong một trận đấu của giải World Cup. Đáng tiếc là
cuối cùng cái bóng đen kia lại theo quán tính rơi xuống người Khương
Bách Vạn.
Tin tôi đi, cú rơi đó cực kỳ nặng, Khương Bách Vạn của
chúng ta thảm thiết kêu lên một tiếng, cái vật nặng này dường như đã đè
đến mức ép hết không khí trong ngực cô ra ngoài, thậm chí hai bàn tay cô còn khoa trương giơ lên trước vùng vẫy, ngón tay giật giật, cuối cùng
bất lực buông xuống đất, cực kỳ giống một con gián vừa bị một cái dép lê đập bẹp.
Bụi đất tung bay, cái bình rốt cuộc cũng bình yên vô sự.
Cừ thật!
Ninh Hành thở phào nhẹ nhõm, vững vàng ôm lấy cái bình trong tay. Anh vừa
đến công ty thì lập tức đi đến kho để đồ, chuẩn bị đặt cái bình vào tủ
khóa bảo hiểm, ai ngờ vừa vào đến cửa thì nhìn thấy một màn này, may mà
anh chân tay nhanh nhẹn, nếu không thì hơn một ngàn vạn đã khó mà giữ
được, mười Bách Vạn cũng không đền nổi*.
* Ở đây có phép chơi chữ: mười Bách Vạn = một ngàn vạn
Được một cái đệm thịt đỡ lấy, Ninh Hành cũng không có gì đáng ngại, anh
nhanh chóng đứng lên, hai tay nâng niu cái bình, nhìn Khương Bách Vạn
nằm như chết dưới đất, vươn chân ra khẽ đá tay cô.
Khương Bách
Vạn gần như ngất đi, mãi một hồi lâu sau mới mở to mắt ra. Trong tiểu
thuyết, trên TV, lúc nam chính không cẩn thận đều ngã sấp xuống đụng
trúng môi nữ chính, bây giờ cô mới biết loại tình tiết này tuyệt đối
không có khả năng xảy ra ở hiện thực, lấy cái sức nặng vừa rồi lúc Ninh
Hành đè lên người cô mà nói, nếu như thật sự miệng đụng miệng thì chẳng
qua là đang khảo nghiệm xem kem đánh răng của ai giúp răng chắc khỏe hơn mà thôi! d%đ^l&q*đ
"Tổng giám đốc Ninh... Thân thủ thật là tốt..." Khương Bách Vạn ngồi xuống, sờ sờ xương sườn, may mà còn chưa gãy.
"Tôi từng là thủ môn của đội bóng." Ninh Hành cười lạnh.
Mặc dù Khương Bách Vạn không bị gãy xương nhưng cũng đã phải chịu sức ép
không nhỏ, bây giờ mới cố gắng ho khan, thế nhưng vẫn không quên ham học hỏi: "Khụ khụ! Người anh cao như vậy, sao không chơi bóng rổ?"
"Dáng người cao thì nhất định phải chơi bóng rổ sao, cô..." Ninh Hành nhìn
dáng vẻ chật vật của cô: "Cô cũng không học cách té ngã sao?"
Khương Bách Vạn cực kỳ xấu hổ, bíu lấy tường chật vật đứng lên.
"Lúc cái bình bay lên, hình như tôi thấy cô che kín mặt?" Ninh Hành nghiêm túc hỏi.
Lúc trước ở trường, mỗi lần đi vòng quanh sân thể dục, Khương Bách Vạn đều
vô duyên vô cớ bị bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền các kiểu nện vào mặt,
cái loại đau đớn thống khổ đó cô hiểu rất rõ, Kỳ Kỳ luôn cười cô là vì
mặt cô to nên mới tránh không được mấy quả bóng, thế nhưng cô vẫn không
hiểu, khung thành còn to hơn cái mặt cô nhiều, tại sao lại không đá vào
đó đi?
Trách gì không thể vươn nổi ra bên ngoài quy mô Châu Á.
"Nát thì nát, dù sao cũng không phải là đồ thật." Khương Bách Vạn nhíu mày,
có phần đắc ý: "Vừa rồi lúc nhận hàng, Bảo Dục Tường tặng kèm cả món đồ
giả này cho tôi rồi." Cô chỉ chiếc bình trong tay Ninh Hành.
Ninh Hành có vẻ thoải mái hơn nhiều, chuyển thành một tay ôm bình: "Vậy còn đồ thật đâu?"
Khương Bách Vạn giơ ngón tay cái lên, chỉ về cái tủ đựng đồ quý giá phía sau,
mặt mày hớn hở: "Tôi đã bỏ nó vào trong tủ rồi, vừa muốn đi ra ngoài,
không biết tại sao lại trượt chân."
Thì ra vừa rồi trượt chân bổ
nhào, món đồ cứu được chỉ là đồ giả. Người từ trước đến nay vẫn luôn coi trọng hiệu suất như Ninh Hành lập tức nhíu chặt mày, nhưng lại nghĩ đến cái đệm thịt đáng thương vừa ấm áp vừa mềm mại lúc nãy thì khóe mày lại giãn ra. Anh tùy ý đặt cái bình sang một bên, nhìn xuống lòng bàn chân
cô, cái đệm vốn được đặt ngay ngắn bên dưới tủ trưng bày bị kéo lệch,
thì ra vừa rồi cô giẫm lên cái đệm này nên bị trượt chân. Anh ngồi xổm
xuống nhấc cái đệm lên, trên sàn nhà màu trắng gạo có dấu vết ẩm ướt
trong suốt như là nước.
Khương Bách Vạn cũng ngồi chồm hổm xuống, sờ lên dấu vết trên sàn nhà, tay có cảm giác đầy dầu mỡ, hai ngón tay
xát xát nhau, cảm thấy dinh dính, cái cảm giác này...
Ninh Hành cũng đưa tay ra sờ sàn nhà, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, bỗng nhiên im bặt một lúc lâu, sau đó mới nói: "Dầu."
"Hử?" Khương Bách Vạn cũng đưa tay lên ngửi, nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: "Không có mùi vị gì cả..."
"Biết nấu ăn chứ?" Ninh Hành hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Biết." Khương Duy quanh năm không ở nhà, mẹ Khương thường xuyên bận rộn công
việc nên không quan tâm đến con gái, từ lúc Khương Bách Vạn học cấp hai
đã biết làm mấy món ăn đơn giản, bây giờ lại càng thuần thục hơn, ngay
cả Bé Mập Tế quen ăn đồ ăn ngon cũng nhiều lần tới nhà cô xin cơm, chính là vì muốn ăn món cá sốt cà chua đặc sắc của Khương Bách Vạn. d~đ~l~q~đ
Hai tròng mắt Ninh Hành tối tăm, giải thích kỹ càng: "Xăng, dầu mazut đều
có mùi rất gay mũi, cực kỳ dễ khiến người ta chú ý; dầu bôi trơn, dầu
máy cũng có mùi riêng biệt; dầu phộng, dầu ô liu đều có mùi nguyên liệu
đặc trưng, rất dễ nhận biết. Vậy, loại dầu nào không có mùi vị gì?"
"Tôi nghe nói dầu trộn salad không có mùi, là dầu từ hạt ngô hay là hạt hướng dương gì gì đó."
"Đây không phải quán cơm, dầu salad không thể xuất hiện trong kho được."
Ninh Hành đứng lên, nhìn hai bên một chút, trên hành lang cũng không còn chỗ nào khác có dấu vết dầu mỡ dính vào.
Nói trắng ra là có
người cố ý đổ dầu vào bên dưới tấm đệm, khiến cho tấm đệm trở nên vô
cùng trơn, vô ý giẫm lên chắc chắn sẽ bị trượt. Khương Bách Vạn xoa xoa
cái mông vẫn còn cảm giác đau nhức, nghĩ đến chuyện trước kia pin máy
ảnh không cánh mà bay, trong lòng lại bắt đầu buồn phiền.
Ninh
Hành là một nhà lãnh đạo giỏi kiểm soát tình hình, anh lại vô cùng ghét
mấy kẻ tiểu nhân giở trò hãm hại sau lưng người khác như thế này, tuyệt
đối không bỏ qua cho trò đùa dai lần này: "Lần này cô đi lấy đồ thật về, trong công ty có những ai biết?"
"Chúng tôi ra vào kho đều phải xin phép, cho nên hôm nay tôi có đến chỗ quản lý Nguyễn báo là có một món đồ cổ cần nhập kho."
Ninh Hành xoay người: "Chúng ta đi xem băng ghi hình những người ra vào."
Trong phòng kỹ thuật, trên màn hình lớn chiếu lại những hình ảnh do camera
ghi lại. Theo dữ liệu mà máy tính ghi lại, trước khi Khương Bách Vạn đi
vào, buổi sáng hôm nay có tổng cộng bốn người ra vào kho, trong đó có
hai người là một nữ đồng nghiệp ở bộ phận marketing đi cùng khách vào
lấy hàng, hai người còn lại theo thứ tự là Lâm Lệ và Tiểu Đổng.
Khương Bách Vạn chưa từng gặp nữ đồng nghiệp thuộc bộ phận marketing kia, Tiểu Đổng là trợ lý của Nguyễn Hào, công việc mà anh ta đảm nhận khác xa
Khương Bách Vạn, cũng chưa từng nói chuyện nhiều. Như vậy chỉ có...
Thấy bóng dáng Lâm Lệ, trong lòng Khương Bách Vạn rất hồi hộp, một người
bình thường xào rau chỉ chọn dầu lạc giá cả vừa phải, làm sao có thể phí tiền đi mua dầu salad không có mùi vị làm gì. Cô nhớ rõ gần đây Lâm Lệ
làm thêm ở một quán bánh ngọt, thời gian trước từng đưa bánh mì mà cô ta làm đến công ty chia cho mọi người làm bữa sáng. Lâm Lệ từng nói qua,
bánh kem quan trọng nhất là kết hợp, mỗi một loại bánh khác nhau đều
phải dùng một loại dầu riêng, làm bánh nướng thì phải dùng bơ có mùi
thơm, mà làm bánh chiffon thì phải bỏ dầu salad mới đảm bảo được vị
ngon.
Dầu salad không mùi, Lâm Lệ cũng có thể dễ dàng lấy mang đến đây... d.đ.l.q.đ
Ngẫm lại liền thấy rất đáng sợ.
Khương Bách Vạn bị dọa đến mức cảm thấy khó mà tin được, nhưng nghĩ lại, chính cô là đối thủ cạnh tranh của Lâm Lệ, nếu có thể gạt cô sang một bên thì Lâm Lệ sẽ được giữ lại. Chỉ là như vậy cũng quá đê tiện rồi, dù sao tốt xấu gì thì cô cũng từng giúp cô ta.
Chẳng lẽ bạn có cha mẹ, bạn
gánh trách nhiệm trên vai thì người khác sẽ là tảng đá để mặc cho bạn
muốn hãm hại như thế nào cũng được?
Nếu vừa rồi cô thật sự không
cẩn thận trượt ngã, ném vỡ cái bình cổ thì chẳng những bị đuổi việc mà
còn phải gánh món nợ hơn một ngàn vạn, mấy đời nhà cô cũng không trả
nổi, càng không cần phải nói nếu mẹ cô biết cô bỗng nhiên gánh một món
nợ lớn như vậy trên lưng, bà có thể vì vậy mà sụp đổ hay không?
Khương Bách Vạn nắm tay, bỗng nhiên tức giận đến mức toàn thân phát run, y như con sư tử xù lông lên, ra sức thở hổn hển.
"Bình tĩnh." Ninh Hành lên tiếng đúng lúc, giống như hắt một thùng nước đá lên lửa giận của cô nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT