"Chúng ta chỉ có thể mang tới điềm xấu, cho nên cha mẹ đặt cho con cái tên 'Thập Tam' . trong mắt thế nhân, thập tam là con số xấu, là con số làm người ta chán ghét và kiêng kỵ nhất."
Bầu trời sao đầy sao, đứng trước huyệt động quen thuộc, Thập Tam nhớ lại những lời cha mẹ nói lúc trước.
Vì cái gì trở thành cổ sư? Vì cái gì ở bên trong huyệt động này hạ
hàng đầu cổ? Phải chăng cái đó có hiệu quả giống như hành vi của Y Thanh Thủy?
Đáp án đều bên trong huyệt động này.
Hắn mở đèn pin dợm bước tiến vào. Trí nhớ dần hiện lên trong đầu,
thời điểm tiến vào huyệt động, hắn cũng mở chốt an toàn khóa súng, đồng
thời lấy cả thanh huyết kiếm ra.
Thanh kiếm nhiễm máu huyết của lệ quỷ chính là vũ khí lớn nhất của
hắn! Đương nhiên, hắn không cam đoan bản thân mình dựa vào nó có thể
sống sót. Bất quá, tổng so với không có vẫn tốt hơn. Hắn không đem huyết kiếm giao cho Tâm Luyến, là vì nếu hắn thành công thì Tâm Luyến mới có
thể sống, cả hắn cũng vậy.
So sánh ra, cây huyết kiếm so với súng ngắn còn là công cụ bảo vệ tánh mạng tốt hơn.
Nói thực ra, lúc ban đầu hắn còn lo lắng đèn pin có thể sử dụng được
hay không. Nhưng tình huống coi như khá tốt, vẫn hoạt động ổn định...,
điều này ít nhiều cho hắn thêm dũng khí.
Bởi vì có ánh sáng nên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng huyệt động năm
nào. Tuy lối vào tương đối hẹp hòi, bất quá độ cao vẫn đủ để 1 người
trưởng thành lọt qua. Nham bích rạn nứt bên cạnh còn kèm theo không ít
thực vật, trên mặt đất sỏi đá tán loạn không bằng phẳng. Rất rõ ràng,
đây là huyệt động tự nhiên, không hề có dấu tay con người đục phá.
Hắn chiếu đèn về 4 phía, trong tay cầm chặt khẩu súng ngắn. Trong
huyệt động này sử dụng boom là điều không thực tế. Càng tiến vào bên
trong, huyệt động cũng ngày trở nên khoáng đạt. Bất quá, độ cao vẫn
không thay đổi, trước mắt thẳng tắp không có lối rẽ. Mà năm đó hắn xác
định chắc chắn có lối rẽ vì thế hắn mới lạc khỏi cha mẹ. Như vậy, đường
rẽ nhất định là mấu chốt để thông tới chỗ kia.
Lại đi chừng 2 phút nữa, phía trước bắt đầu xuất hiện ngóc ngách.
Nham bích chung quanh đã không còn những thực vật xanh lá bám vào nữa,
cái này cũng khó trách, sâu trong huyệt động không có ánh mặt trời,
không đủ điều kiện để thực vật sinh trưởng. Mà con đường cũng trở nên
quanh co khúc khuỷu.
Ngách rẽ khá nhiều, không thể đơn giản xác định được con đường khi xưa, bất quá Thập Tam chỉ có thể nếm thử tất cả.
Hắn lấy ra huyết kiếm, hướng về đường rẽ thứ nhất đi tới. Trong quá
trình di chuyển, cứ mỗi 10 mét hắn lại dùng huyết kiếm khắc lên bề mặt
nham thạch. Làm như vậy để phòng ngừa lạc đường. Có lẽ sẽ tốn thêm 1
chút thời gian, nhưng không còn cách nào cả.
Trong huyệt động quá mức yên tĩnh. Tiếng kêu thảm thiết năm đó hoàn
toàn không có dấu hiệu phát lại. Bất quá giờ phút này Thập Tam ngược lại hi vọng nghe thấy chúng 1 lần nữa, như vậy hắn mới có thể men theo
thanh âm tìm kiếm mục tiêu.
Đi thật lâu, trước mắt đã không còn đường. Hắn thở dài, lập tức xoay người, lúc quay đầu lại bất chợt phát hiện 1 việc.
Hắn cúi đầu xuống nhìn thấy...
Cái ba lô chứa áo đỏ hắn mang theo bị mở bung ra! Thế nhưng hắn nhớ
mình đã kéo khóa rất cẩn thận! Hắn lập tức đặt ba lô xuống đất, kiểm tra lại.
Thiếu mất một kiện!
Rõ ràng thiếu mất 1 kiện áo đỏ!
"Cái này..." nội tâm Thập Tam run rẩy, hắn biết rõ, nếu những chiếc
áo này thiếu mất 1 kiện, chuyện gì cũng không làm được! Thế nhưng thật
sự thiếu mất 1 kiện!
Lũ ác linh áo đỏ quả nhiên muốn lấy đi những kiện áo này! Đương
nhiên, dùng thủ đoạn vật lý để hủy y phục bọn chúng không làm được, sẽ
khiến oán chú càng trở nên cường đại hơn, bởi vì... trung tâm của nguyền rủa, chính là thân thể Y Thanh Thủy dùng để dưỡng cổ!
Đương nhiên, cũng không phải nói đem thân thể Y Thanh Thủy giết chết
liền có thể chấm dứt hết thảy, có lẽ điều này sẽ làm cho dị biến sâu
thêm 1 tầng. Tóm lại, đối với hàng đầu, Thập Tam hiểu biết vẫn chưa đủ
nhiều.
Hiện tại, thiếu đi một chiếc áo đỏ là 1 chuyện cực kỳ đáng sợ, Thập Tam phải nhất định tìm trở về!
Tiếp tục chạy vội, thông qua vị trí vết kiếm để lại chạy về đường cũ, nhưng không phát hiện được gì cả. Hắn nhìn trước nhìn sau, cuối cùng
cắn răng một cái, hướng về phía sâu trong huyệt động chạy tới!
Xâm nhập vào sâu, rất nhanh lại xuất hiện 1 đường rẽ, mà con đường
này tương đối hẹp, chỉ miễn cưỡng 1 thân thể nghiêng sang mới có thể đi
vào, bất quá sâu bên trong thì rộng rãi hơn 1 chút. Hắn bước tới trước
khe hẹp rọi đèn tìm kiếm, hai mắt tỏa sáng!
Áo đỏ! Kiện áo đỏ kia nằm ở cuối đường rẽ, ước chừng khoảng cách 30 mét!
Hắn vừa muốn lách người vào, lại nhìn thấy áo đỏ dường như bị 1 thứ gì đó chầm chậm kéo vào 1 đường rẽ khác!
Thập Tam lúc này chẳng quan tâm tới sợ hãi, thân thể nhanh chóng vọt
vào, bay thẳng tới! Miệng hắn ngậm đèn pin, một tay cầm súng một tay cầm huyết kiếm, bước đi như bay!
Tiến lên gần đường rẽ, thân thể hắn dán sát vào vách đá, tới được chỗ rẽ, cả người nhanh chóng lật qua, bóp cò súng!
Súng ngắn được trang bị ống giảm thanh nên âm thanh không quá lớn,
ngược lại Thập Tam bị lực súng phản chấn, thân thể thiếu chút nữa ngã
lật. Dù sao đây cũng là súng của Thượng Quan Miên tự nhiên không phải
mặt hàng tầm thường. Mà trước mắt hắn không hề có vật gì.
Vừa rồi suýt ngã vì lực phản chấn làm đèn pin trong miệng rớt xuống,
trước mắt lại lâm vào bóng tối! Thập Tam vội vàng ngồi xổm xuống, cầm
đèn pin lên, nhưng lúc này hắn phát hiện, ba lô ở 1 bên lại lần nữa bị
mở bung ra!
Hắn nhớ khi nãy mình đã kéo khóa rất kỹ!
Như vậy, lại mất thêm 1 kiện áo đỏ?
Hắn không còn muốn đếm số lượng nữa. Nhưng từng kiện áo đỏ cứ biến mất mà nói... hậu quả không ai chịu đựng nổi!
Hắn phải tìm cho ra, hình ảnh cảm thụ được thông qua xác khô ở nhà của Vong Linh!
Hắn nắm lên ba lô lên, lại lần nữa chiếu đèn về phía trước, như cũ
không một bóng người. Cắn chặt răng, cầm súng ngắn thận trọng tiến lên.
Lúc này, khói xanh lượn lờ trước miệng súng vẫn chưa tán đi.
"Ai cũng đừng nghĩ cướp đi tánh mạng của ta và Tâm Luyến!" Thập Tam
chèo chống thân thể: "Điềm xấu sao? Như vậy liền để ta mang tới điềm
xấu, đem các ngươi tiến vào địa ngục đi!"
Những người chết này đích thực bị Y Thanh Thủy sát hại. Nhưng hắn và
Tâm Luyến là người vô tội đó! Hắn sẽ không đồng tình với những quỷ hồn
này, tuyệt đối không!
Hắn từng bước tiến về trước, tốc độ càng trở nên nhanh hơn. Đương nhiên trong quá trình chạy đi hắn không quên lưu lại vết kiếm.
Chạy, chạy, chạy!
Không ngừng xâm nhập hắn mới phát hiện, so với hắn tưởng tượng huyệt
động này còn sâu hơn. Lúc này, hắn không thể lui về sau, phải tiếp tục
tiến tới!
Đến cùng, cái huyệt động này thông tới đâu? Chẳng lẽ tới địa ngục sao?
Chạy thời gian rất lâu, phía trước lại xuất hiện 2 lối rẽ.
Hắn đang muốn tiếp tục đi tới, đột nhiên cảm thấy cái gì đó khẽ giật
mình quay người lại! Chỉ thấy, một kiện áo đỏ bỗng nhiên xuất hiện sau
lưng!
Hắn vui mừng quá đỗi, lập tức chạy tới. Mặc dù biết khả năng gặp phải nguy hiểm, nhưng hắn mặc kệ nhiều như vậy. Đi tới trước kiện áo đỏ, vẻ
mặt hắn trở nên quyết tuyệt, nhấc lên huyết kiếm hung hăng bổ về phía
cái áo đỏ kia!
Vị trí mũi kiếm đâm vào lập tức trào ra 1 cột máu, phun lên mặt và
ngực Thập Tam! Mà Thập Tam không ngừng tay đâm xuống, máu như trước
không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ nửa người trên của hắn!
"Ta quản ngươi là vật gì, đi chết đi, đi chết đi! Ta nói với tất cả, Y Thanh Thủy đã chết rồi, chết rồi!"
Không biết qua bao lâu, toàn thân Thập Tam bị nhuộm trong sắc đỏ máu
mới không phun ra nữa. Tổng sản lượng máu trên người hắn đã tương đương
với tất cả máu trong cơ thể 1 người trưởng thành!
Thập Tam hóa thành huyết nhân, nắm kiện áo đỏ kia lên nhét nó vào bọc, kéo khóa lại!
Hắn tiếp tục nhìn về 2 ngã rẽ. Thập Tam không biết nên chọn đường nào, nhưng hắn vẫn bắt buộc phải chọn.
"Đi!"
Thập Tam khiêng ba lô, tiếp tục bước tới, hắn lựa chọn con đường bên
trái. Không biết có phải chính xác hay không, nhưng hắn lựa chọn bằng
trực giác.
Máu tươi trên người hắn chảy xuống, kích thích mãnh liệt khứu giác
của hắn. Giờ phút này trên người hắn phát ra 1 cỗ sát ý nồng đậm, bởi vì đối mặt với áp lực trường kỳ nên khi đối mặt với tử vong, sát ý mới
mãnh liệt phát ra!
Tiếp tục đi tới, hắn cảnh giác bốn phía. Vô luận đối phương từ hướng nào mà tới, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua. Tuyệt đối không!
Coi như là quỷ, hắn cũng xông lại! Con thỏ bị ép còn quay ngược lại cắn sư tử kia mà!
Thập Tam hiện tại chính là cái dạng này!
Tiếp tục tiến lên 1 quãng đường, Thập Tam phát hiện huyệt động trở
nên hẹp hòi giống như lúc ban đầu! Không chỉ như vậy, nham bích chung
quanh xuất hiện vết rạn nứt ngày càng nhiều, tựa hồ tùy thời sẽ sụp đổ.
Thậm chí, độ cao cũng hạ xuống, làm cho Thập tam muốn muốn tiến tới phải cúi thấp người.
Hắn một mực nhìn chăm chú lên ba lô trên tay, khóa kéo vẫn đóng im như cũ.
Trong lúc đó, trước mặt hắn xuất hiện 1 hồ nước. Nước trong hồ chảy
rất gấp hơn nữa cảm giác khá sâu. Nhưng làm Thập Tam kinh hỉ chính là
bên cạnh hồ nước có 1 kiện áo đỏ!
Hắn lập tức nhấc huyết kiếm xông tới, đang muốn đâm xuống lại cảm
giác 1 đôi tay sau lưng đẩy mạnh, cả người ngã vào hồ nước! Bất quá,
trước khi ngã vào hồ nước hắn đã túm được kiện áo đỏ!
Hắn giãy dụa trong dòng nước chảy xiết. Nhưng vì trên người mang theo Boom cùng ba lô, làm hắn không cách nào thoải mái du động. Ở trong
nước, hắn dần cảm giác hít thở không thông.
Đã qua bao lâu?
10 phút? 20 phút? Nửa giờ?
Hắn liều mạng lao đầu ra khỏi mặt nước mới giữ được tánh mạng. Bất
quá đèn pin sớm đã bị nước cuốn đi, trước mắt chỉ còn lại 1 màn đen tối.
Rốt cục, hắn bắt được 1 khối đá nhô ra bên bờ, tiếp theo cả người
dùng sức, rốt cục leo được nửa thân người lên khỏi mặt nước! Nhưng thanh huyết kiếm cùng súng đã không còn. Bất quá, vẫn bảo trụ được những kiện áo đỏ!
Trước mắt một mảnh âm u, ở nơi này dương quang đã không thể chiếu tới nơi.
Không có đèn pin, trong bóng đêm hắn chẳng nhìn thấy gì.
Trong bóng tối, hắn lục lọi khắp 4 phía, rốt cục đụng phải một chỗ
nham bích. Hắn đặt ba lô lên đó, đồng thời, lấy đèn pin dự trữ trên
người ra. Thế nhưng nó dường như bị hư mất rồi, không thể hoạt động nữa.
Bỗng nhiên, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện ánh sáng!
Ánh sáng này rất quỷ dị, xuất hiện tương đối đột ngột. Sau đó hắn kinh ngạc nhìn 1 màn trước mắt!
Đây là khu vực rộng lớn rất trong huyệt động hắn từng chứng kiến,
chung quanh ước chừng lớn cỡ 1 thao trường nhỏ. Mà ở trên đầu, vô số
những sợi tơ khổn trói những thi thể đã mục nát, hơn nữa, 1 đầu của sợi
tơ còn nối tiếp với 1 cái đầu lâu trên mặt đất!
Chính là nơi này!
Mà thứ phát ra ánh sáng chính là những ánh lửa bạch sắc vây quanh
những thi thể, tạo thành một cái vòng tròn, bao phủ cả tràng cảnh.
La Thập Tam rốt cục thành công tiến tới nơi sâu nhất trong huyệt động!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT