Mà giờ khắc này, Thập Tam cùng Tâm Luyến cũng đang không dừng vó chạy tới Diệp Ngôn Sơn.

Bởi vì chạy đi quá vội vàng, sau khi ngồi lên xe buýt, Tâm Luyến mới bắt đầu hỏi: "Nói kỹ càng cho em biết đi Thập Tam,khi còn bé đến tột cùng anh đã thấy những gì?"

Thập Tam hai mắt nhìn về trước, tay xiết thành đấm, hít sâu một hơi nói: "Ân, anh sẽ kể kỹ càng cho em biết. Hết thảy... anh đã nhìn thấy."

Tuy là chuyện phát sinh mười mấy năm trước, thế nhưng đối với Thập Tam mà nói vẫn như rõ mồn một trước mắt. Mà đó cũng là nguyên nhân về sau sự căm hận của hắn với phụ thân đạt tới đỉnh phong. Chỉ có điều, cho tới bây giờ hắn mới biết cái hắn đã thấy lúc ấy, được gọi là hàng đầu.

Thuyết pháp về hàng đầu được dân gian truyền lại nhiều vô số kể, nhưng những gì hắn nhìn thấy còn vượt quá tưởng tượng.

Nói thật ra, hắn thậm chí hoài nghi có phải cha mẹ đã phát hiện ra hắn đi theo phía sau hay không. Bất quá, hắn nhớ rất rõ ngày đó, sắc mặt cha mẹ đều tương đối tái nhợt, nhất là phụ thân La Hưu, trên trán còn xuất hiện không ít mồ hôi. Mà mẫu thân thì càng không chịu nổi, trên đường đi đều phải dựa vào phụ thân.

Diệp Ngôn Sơn thuộc khu vực hoang vắng, quanh nơi này chỉ có loạn thạch cùng cỏ dại sinh trưởng, cho nên địa phương để ẩn nấp nhiều vô số kể. Thập Tam lúc đó nấp trong 1 đám cỏ dại cao nửa người, lại thêm lúc ấy hắn mới chỉ là đứa bé cho nên theo dõi phi thường thuận lợi. Mà hắn lúc ấy có nghe được đối thoại giữa cha mẹ.

"Nhất định phải làm như vậy sao?" Người nói chuyện là mẫu thân, "Thế nhưng làm như vậy, một khi không cẩn thận chúng ta sẽ phải chịu nguyền rủa... Có lẽ tánh mạng của chúng ta cũng..."

"Anh làm sao không biết điểm này!" Phụ thân La Hưu trong mắt chợt hiện lên một tia dữ tợn: "Nhưng nhất định phải làm như vậy. Hôm nay đã là ngày cuối cùng. Chỉ cần có thể thành công, như vậy hết thảy đều xong."

"Em, em thật sự sợ..." Mẫu thân lúc này lộ ra thần sắc phi thường sợ hãi, "Phải biết rằng, tỷ lệ chúng ta có thể sống sót chưa tới 3 thành ah."

"Nhất định phải làm như vậy. Chúng ta không có lựa chọn. Đi thôi, lên Diệp Ngôn Sơn."

Nhưng cho đến ngày nay, Thập Tam vẫn không rõ câu nói "Không có lựa chọn" của phụ thân La Hưu ám chỉ ý tứ gì. Mà hắn theo sau cha mẹ dọc theo đường núi gập ghềnh, rốt cục leo lên Diệp Ngôn Sơn.

Đây là 1 ngọn núi không hề xứng với kỳ danh chữ tình thơ ý, mà ngược lại, hoàn toàn là 1 nơi hoang vắng, khắp nơi là cỏ dại, loạn thạch chồng chất. Dù gì ngọn núi này cũng cách nội thành quá mức xa xôi, chung quanh hoàn toàn không có tung tích con người, có thể nói, một năm bốn mùa, cơ hồ không có người tới đây. Một tòa núi hoang mà có 1 cái tên dễ nghe như vậy quả thực là sự tình kỳ lạ. Tuy từ vài thập niên trước, ngoại ô thành phố K đã bị liệt vào khu vực quy hoạch rừng, nhưng nơi này trực thuộc thành phố S, cho nên cũng không thuộc phạm vi quy hoạch.

Có thể nói, nếu có người chết trên ngọn núi này, nhiều năm qua đi chưa chắc sẽ có người phát hiện. Nếu như muốn tiến hành giao dịch phi pháp tại đây có thể nói thích hợp nhất. Lúc ban đầu vì Thập Tam nấp sau cốp xe cho nên cũng không biết đây là nơi nào, nhưng nghe lời phụ thân nói mới biết được, nguyên lai đây là Diệp Ngôn Sơn. Hắn tuy khi đó còn nhỏ, nhưng đối với địa hình quanh thành phố mình sống đều nắm rất tốt. Cho nên trong lòng hắn cũng cảm thấy lo lắng, cha mẹ lựa chọn địa phương như vậy rốt cục muốn làm gì?

Lòng hiếu kỳ mãnh liệt lại càng làm Thập Tam khát vọng biết rõ, cha mẹ ở trên Diệp Ngôn Sơn này làm cái gì!

Một đường đi theo, cuối cùng tới trước 1 cái huyệt động gần đỉnh núi. Thời gian ước chừng mất 3 giờ thời gian, Thập Tam mệt mỏi thở hồng hộc, mà lúc này, sắc trời đã hoàn toàn u tối. Mặc dù khoảng cách từ đây tới đỉnh núi không xa lắm, Diệp Ngôn Sơn tuy là núi hoang không cao lắm. Nhưng đường núi thực sự không giống bình thường, cho nên chỉ có thể đi bộ lên núi.

Sắc trời tối sầm lại, theo dõi càng trở nên khó khăn. Thập Tam vất vả lắm mới lần được tới cùng. Giờ phút này, dưới bóng đêm dày đặc, nếu không có cha mẹ ở phía trước, Thập Tam chỉ sợ khó tránh khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi. Nhưng mặc dù thế, sâu trong nội tâm hắn vẫn thấy run rẩy không thôi. Ở nơi này thật sự quá mức vắng vẻ, trong phạm vi 5km không hề có người ở.

Mà trước mắt, dưới 1 vách núi đá có 1 cửa vào huyệt động khá hẹp. Cha mẹ mở đèn pin tiến vào trong đó.

Bất quá, bởi vì lo lắng bị cha mẹ phát hiện, 2 phút sau hắn mới tiến vào. Dù sao huyệt động quá hẹp, trưc tiếp tiến vào khả năng bị phát hiện là rất cao.

Lúc này, đối với mục đích cha mẹ tới Diệp Ngôn Sơn càng làm hắn sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt, nhưng tiếp theo cũng là 1 loại tâm tình bất an.

Đi 1 hồi, trong huyệt động dần trở nên khoáng đạt hơn. Bất quá, vào càng sâu bên trong cũng càng mờ. Lúc ấy Thập Tam chỉ mới mười tuổi, trên người căn bản không có điện thoại, lại cũng không biết để mang theo đèn pin, trong 1 mảnh hắc ám, rất nhanh lạc đường.

Sau khi lạc đường hắn muốn hô to tên cha mẹ để 2 người mang hắn ra khỏi đây, thế nhưng mà...

Hắn chợt nghe một tiếng hét thảm. Đó là 1 tiếng hét cực kỳ thê lương, phảng phất như thời điểm người ta bị ngũ mã phanh thây hét ra vậy! Sau đó, lại thêm 1 tiếng hét thảm nữa, nhưng là âm thanh 1 người khác. Tiếp tục 1 tiếng hét nữa, kèm theo còn có tiếng la khóc, tiếng kêu rên. Vô số thanh âm vang vọng cả huyệt động, thanh âm giống như từ địa ngục vọng ra làm Thập Tam lâm vào sợ hãi vô biên vô hạn!

Hơn nữa, những tiếng kêu thảm thiết kia, hắn cảm giác giống như đang phát ra ngay trước mặt mình! Vô luận chạy tới nơi nào trong huyệt động hắn cũng có thể nghe thấy! Trong huyệt động tối tăm như thế, nhưng mặc cho hắn chạy tới nơi nào cũng chưa từng đụng phải 1 người, tiếng kêu thảm thiết dường như phải của hơn 10 người! Trong huyệt động tràn đầy tiếng rên la thảm thiết của nhóm người đó!

Hắn đã hoàn toàn mất đi phương hướng, thế nhưng tiếng kêu thảm thiết kia không dứt bên tai làm Thập Tam 10 tuổi sợ tới mức hồn bất phụ thể, mặc kệ hắn chạy tới nơi nào cũng không thể thoát được.

Cuối cùng, hắn trực tiếp ngất đi.

Sau khi hắn tỉnh lại đã là giữa trưa ngày thứ 2. Trước mắt, mẫu thân đang chăm sóc hắn. Rõ ràng hôm qua cha mẹ tìm được hắn trong huyệt động, mang hắn về nhà.

Mà cha mẹ đối với chuyện này không hề hỏi han, cũng không cho hắn đáp án. Nhưng hắn tinh tường, chuyện cha mẹ làm chắc chắn có liên quan tới cổ thuật.

Hiện tại hắn đã hiểu rõ. Cái huyệt động kia là nơi cha mẹ cùng Vong Linh hạ hàng đầu chú! Thế nhưng vì cái gì bọn họ lại muốn làm thế?

Hắn vô cùng xác định, cảnh tượng kia chính là huyệt động trên Diệp Ngôn Sơn! Lần này, nó đã trở thành sinh cơ cuối cùng của hắn và Tâm Luyến!

Hắn vốn tưởng rằng, trên đường đi sẽ gặp phải quỷ áo đỏ, thế nhưng hết thảy lại rất thuận lợi. Hắn xuống xe ở biên giới thành phố S, một đường đi bộ cuối cùng cũng tới được Diệp Ngôn Sơn, đã liên lạc với nhóm 3 người Từ Thao. Hiện tại, chỉ chờ Thượng Quan Miên thôi!

Chỉ cần Thượng Quan Miên vừa đến, mọi sự đều sẵn sàng!

Bất quá, vẫn không thể đảm bảo có thể thành công hay không. Tiến vào huyệt động khủng bố kia, không biết có còn mệnh đi ra. Nhưng đã đến trình độ này, hiển nhiên không còn lựa chọn nào khác. Không làm như vậy, đồng dạng sẽ bị Quỷ áo đỏ hoặc là ác linh nhà kho giết chết!

"Đây là hồi đánh bạc số mệnh cuối cùng của chúng ta!"

Thập Tam than thở, đồng thời ánh mắt trở nên quyết tuyệt. Tâm Luyến từ phía sau ôm lấy hắn nói: "Em sẽ luôn bên cạnh anh, cùng nhau giải quyết hết thảy."

Diệp Ngôn Sơn, giờ phút này đã gần ngay trước mắt.

Đột nhiên, một thân ảnh xuất hiện trước mắt, chính là Thượng Quan Miên! Thập Tam chưa kịp phản ứng, nàng đã đưa đến trước mặt hắn 1 chiếc túi.

"Tất cả đều ở trong này. Bất quá ngươi rốt cuộc muốn làm thế nào? Ngươi không phải đã không thể hạ cổ sao?"

"Không sao." hai mắt Thập Tam lộ ra tinh quang, "Ta có thể làm được, bởi vì ở đó đã có sẵn 1 cái hàng đầu cổ!"

Sau đó, hắn cùng Tâm Luyến xuất phát. Hắn không có ý định đi cùng hộ gia đình khác, bởi vì hắn không tin bọn họ. Những hộ gia đình kia tùy thời đều có thể hy sinh mình và Tâm Luyến. Đã như vầy, nên dựa vào bản thân mình thì hơn.

"Ta sẽ không đi cùng các ngươi. Dù sao ta cũng không hiểu về cổ." Thượng Quan Miên nói tiếp: "Còn có, trong bọc kia ta có để vũ khí trong đó."

"Ta hiểu." Thập Tam gật đầu: "Bất quá, Thượng Quan tiểu thư, Tâm Luyến liền giao cho ngươi. Ta tự mình tiến vào. Ta nghĩ Tâm Luyến không cần phải đi cùng ta."

"Cái gì? Thập tam, anh..." Tâm Luyến biểu lộ ngạc nhiên: "Em như thế nào có thể..."

"Tốt, ta đáp ứng." Thượng Quan Miên rất sảng khoái gật đầu, "Trong khoảng thời gian này, ta sẽ hết sức bảo hộ nàng. Nhưng nếu ngươi thất bại mà nói, người thứ nhất ta giết, chính là nàng!"

Nghe nói như thế, thân thể Thập Tam chấn động, nhưng hắn cũng biết không nên cùng Thượng Quan Miên cò kè mặc cả. Nếu quả thật thất bại, cho dù không có Thượng Quan Miên, tánh mạng Tâm Luyến cũng sẽ đi đến kết thúc.

Vì vậy, hắn nhẹ gật đầu, tiếp theo sải bước tiến lên Diệp Ngôn Sơn!

"Thập Tam!" Tâm Luyến muốn đuổi theo lại bị Thượng Quan Miên kéo tay. Có nàng ở đây, Tâm Luyến không thể cùng Thập Tam lên núi.

La Thập Tam rốt cục trở lại huyệt động năm xưa. Đương nhiên, hắn cũng có khả năng đoán sai, nhưng nếu hắn thật sự đoán sai, như vậy chẳng còn biện pháp tự cứu nào nữa.

Quá trình lên núi hắn vẫn luôn cảnh giác 4 phía. Ở hoàn cảnh hiện tại, hắn tùy thời đều có thể bị giết.

Mà vũ khí Thượng Quan Miên cấp cho hắn có súng ống đạn dược, đồng thời... còn có cả Boom. Phương thức thao tác, nàng có viết ra giấy rõ ràng.

Lấy súng ngắn ra kiểm tra đạn, suy nghĩ của Thập Tam tỉnh táo lại. Tuy súng ngắn không có khả năng đối phó với quỷ hồn cao, bất quá lần này cũng không phải là huyết tự, có lẽ tác dụng với quỷ sẽ lớn hơn 1 chút.

Nhưng cả quá trình lên núi lại rất thuận lợi, không hề gặp phải tình huống gì.

Hắn biết, vận may của mình tuyệt đối không có khả năng tiếp tục.

Rốt cục, hắn leo lên đỉnh Diệp Ngôn Sơn, đứng trước huyệt động ngày nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play