Thần cốc Tiểu Dạ Tử rót cho mình một chén cà phê. Trên mặt bàn là bút kỹ được ghi chép chằng chịt.
"Ta phát hiện một việc."
Nàng bỗng nhiên chỉ vào danh sách thần ẩn, nói một câu: "Ngươi không
cảm thấy kỳ quái sao? Tỷ lệ già hóa của thôn này tương đối lớn, đây là
sự thật. Nhưng, trong 21 người thần ẩn, tại thời điểm bị thần ẩn, lớn
tuổi nhất cũng chưa quá 30. Rõ ràng, không có một người già nào gặp phải thần ẩn."
Bùi Thanh Y ban đầu còn chưa chú ý tới vấn đề này, bây giờ nghe thần
cốc Tiểu Dạ Tử nói như vậy, con mắt tức khắc sáng ngời, nhìn kỹ một chút lập tức sợ hãi than: "Đúng vậy, thật sự rất kỳ quái."
"Đáng nhắc tới chính là, những người lúc trước tiến vào bên trong
dinh thự có rất nhiều lão nhân, vài người này về sau không hề gặp phải
thần ẩn, chỉ là nhắm mắt xuôi tay mà thôi. Mà những người bị thần ẩn,
nam tính chiếm đa số."
"Tuổi trẻ nam tính..." Một bên Tư Mã Thực bỗng nhiên tuôn ra một ý
nghĩ kỳ quái: "Các ngươi nói, Hasegawa Hảo Mỹ trên thực tế là 1 dâm phụ, như vậy chẳng lẽ nàng ta bắt những người này để cùng họ làm chuyện đó?
Ah, ta tùy tiện nói lung tung , các ngươi đừng coi là thật..."
Thần cốc Tiểu Dạ Tử cùng Bùi Thanh Y ngược cùng suy nghĩ.
"Ngươi cho rằng như thế nào?" Nàng nói với Bùi Thanh Y: "Ta cho rằng
thuyết pháp của hắn cũng có khả năng. Bố cục của nhà trọ rất khó để
phán đoán."
"Tuy nghe rất biến thái nhưng không phải không có khả năng."
Bỗng nhiên, điện thoại đặt trên bàn của thần cốc Tiểu Dạ Tử vang lên. Nàng cầm điện thoại xem xét, là 1 dãy số lạ lẫm, nhấn tiếp cuộc gọi, 1
giọng nữ vang lên: "Là Thần Cốc tiểu thư sao? Ta là Thần Nguyên Tinh Mỹ, có thể xin ngươi chút thời gian không?"
"Ngươi nói đi, có chuyện gì?"
Trước, thần cốc Tiểu Dạ Tử đã đem số di động của nàng cho huynh muội Thần Nguyên.
"Bằng hữu của ta... Shimizu Tiểu Cung không hiểu đã xảy ra chuyện gì, sáng sớm rời khỏi nhà đến giờ vẫn chưa có về. Ta lo lắng có phải hắn đã tới sườn đông đại mộ hắc lĩnh...”
"Có ý tứ gì?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử biến sắc: "Ngươi nói hắn tới sườn đông sơn mạch đại mộ hắc lĩnh?"
"Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là một suy đoán. Kỳ thật, kỳ thật..." Thần Nguyên Tinh Mỹ hạ quyết tâm nói: "Một bằng hữu của ta đã tận mắt
nhìn thấy đại tẩu ta! Đại tẩu vốn là người đã chết! Lúc đó nàng ở gần
cầu treo tại sườn đông đại mộ hắc lĩnh!"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử kỳ thật thông qua máy nghe trộm đã biết, nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc: "Ngươi nói cái gì? Có thật không vậy?"
"Kỳ thật ta cũng cho rằng điều này là không thể nào, Tiểu Cung đối
với chuyện này phi thường để ý, ngày hôm qua hắn còn tới tìm ta thương
lượng. Thần Cốc tiểu thư, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có biết chuyện gì
đang xảy ra hay không? Ngươi đến cùng đã tra được những gì?"
Tinh Mỹ lúc này tràn đầy hoảng sợ, tuy nàng không tin quỷ thần, thế
nhưng... Nếu nó là sự thật thì sao? Nếu quả thật như thế mà nói...
Một loại cảm giác băng lãnh tràn ngập lòng nàng.
"Van cầu ngươi nói cho ta biết... Cái chỗ kia, cái dinh thự bị vứt đi, thật sự có ác linh sao?"
Tuy nàng từ nhỏ đã nghe quái đàm lớn lên, nhưng dù sao cũng là người
trong thời đại phát triển, người trong thôn cơ hồ đem chỗ đó liệt vào
hàng cấm địa, cho nên Thần Nguyên Tinh Mỹ chỉ nghe mà chưa từng nhìn
thấy, nàng một mực cho rằng là truyền thuyết không có thật.
"Nếu như ta nói có, ngươi có tin hay không? Thần Nguyên Tinh Mỹ tiểu thư?"
"Ta..." Thần Nguyên Tinh Mỹ cơ hồ không dám nói tiếp, trong màn đêm
hắc ám, nhìn rừng rậm trước mặt như có 1 ác quỷ nào đó tùy tiện liền
xông ra trước mặt nàng.
"Nếu như ngươi tin tưởng..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử tiếp tục nói: "Liền
lập tức mang cả nhà ngươi rời khỏi đại mộ hắc lĩnh, vĩnh viễn không nên
trở về, càng xa càng tốt. Nếu như không tin, cứ tiếp tục lưu lại nơi
này. Dù sao cũng là mệnh của ngươi, không liên quan tới ta."
Sau đó nàng liền dập máy điện thoại.
Bưng chén cà phê trên bàn uống cạn sạch, nói với Bùi Thanh Y cùng Tư
Mã Thực: "Là Thần Nguyên Tinh Mỹ gọi tới , nàng tựa hồ có chút tin
tưởng quái đàm kia. Nhi tử của Shimizu Tuyền Mỹ, Shimizu Tiểu Cung dường như tới nơi đó. Hắn là cháu bên nội của người thứ nhất thần ẩn Tiểu Lâm Anh Tử, chẳng lẽ đây là số mệnh? Hay là nhà trọ an bài?"
"Cái này không trọng yếu." Bùi Thanh Y đối với sinh tử của Shimizu
Tiểu Cung không để ý, chỉ là tiến thêm một bước suy nghĩ, làm như thế
nào để phá giải được 2 danh sách này.
"Đúng, không trọng yếu." Thần cốc Tiểu Dạ Tử cầm danh sách lên nói:
"Nhất định tồn tại nhắc nhở sinh lộ và quy luật. Hai mươi mốt người
này... dựa theo trí nhớ của những lão nhân kia cũng không thể tin cậy,
có khả năng nhớ không rõ ràng trình tự xảy ra thần ẩn. Bất quá, cơ bản
có thể xác định được Thần Nguyên Mỹ Thy, Mộc Nội Hiểu Huệ là người gần
đây nhất bị thần ẩn. Tổng cảm giác rất kỳ quái, vì cái gì trong vài chục năm thời gian kế tiếp lại không xuất hiện người bị thần ẩn?"
Đây là 1 chỗ trống kỳ quái. Tuy trí nhớ của những lão nhân kia không
thể tin tưởng, nhưng khoảng cách giữa Mộc Nội Hiểu Huệ đến Thần Nguyên
Mỹ Thy cũng tồn tại 1 đoạn thời gian trống dài dòng buồn chán. Mà tiếp
cận dinh thự kia hay không không phải điều kiện tiên quyết. Vì cái gì
thời gian lâu như vậy lại không tái xuất người bị thần ẩn?
"Bất quá, trong vài chục năm mà có nhiều người bị thần ẩn làm những
người khác sợ hãi rời khỏi đại mộ hắc lĩnh, tới nơi khác sinh sống." Bùi Thanh Y nhìn bản danh sách nói: "Cũng chỉ có 1 vài lão nhân tư tưởng
bảo thủ không rời đi. Và cũng là nguyên nhân tại sao dân số Diệp Thần
thôn lại già hóa như vậy."
"Phải." Thần cốc Tiểu Dạ Tử đồng ý: "Đi 1 vòng trong thôn mới phát
hiện, tỷ lệ người già so với tưởng tượng của ta còn cao hơn nhiều. Lúc
trước, vì sợ gặp phải thần ẩn cho nên nhiều người trẻ tuổi đã rời đi,
làm cho tỷ lệ già hóa tăng lên rất lớn, những người lưu lại trẻ thì cũng hơn 40 tuổi. Cũng đúng, hiện tượng như thần ẩn hoàn toàn có thể tạo
thành khủng hoảng, số người bị thần ẩn lúc trước có thể nói 1 năm có đến 2 người thần ẩn. Ta nghĩ nếu như hiện tượng thần ẩn 4 năm trước cũng
xuất hiện tỷ lệ như vậy, Thần Nguyên Mỹ Thy cũng không có đảm lượng làm
lại chuyện như vầy à nha. Có lẽ đã chẳng tao ngộ thần ẩn rồi."
"Nói đến đây... tình huống của Thần Nguyên Mỹ Thy có chút đặc biệt."
Tư Mã Thực bỗng nhiên xen vào một câu: "Các ngươi còn nhớ không? Thần
Nguyên Nhã Thần nói, lúc ấy hắn thấy quần áo của thê tử trôi trong nước, mới cho rằng nàng ngã xuống nước. Thế nhưng những người khác gặp phải
thần ẩn đều là bốc hơi không để lại chút dấu vết."
Trong nhất thời, cả căn phòng lâm vào yên tĩnh.
Bùi Thanh Y con mắt mở lớn, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Tư Mã Thực,
nhấp môi mãi mới nói được: "Chẳng lẽ... Thần Nguyên Nhã Thần là quỷ? Cho nên hắn đang nói xạo?"
"Không." Thần cốc Tiểu Dạ Tử ngắt lời: "Chỉ bằng vào điểm ấy đã kết
luận Thần Nguyên Nhã Thần là quỷ, ta cho rằng quá gượng ép. Huống chi,
trọng điểm không phải ai là quỷ, mà là sinh lộ là cái gì."
"Ân... Minh bạch." Tư Mã Thực vừa tuôn ra 1 lời nhiệt tình liền bị đánh vỡ.
Sau đó, nàng lấy ra 1 tờ giấy. Trên đó viết tên của tất cả mọi người
trong nhà Hasegawa: "Các ngươi không cảm thấy trong vụ huyết án này có 1 chỗ mâu thuẫn sao?"
"Mâu thuẫn?" Bùi Thanh Y sững sờ: "Có quan hệ với lời chứng của Matsuda Quân Tử?"
"Không, ta không phải nói lời chứng của Matsuda Quân Tử." Thần cốc
Tiểu Dạ Tử dùng ngón trỏ chỉ vào cái tên Hasegawa Thác Tạo. Nàng đã đem
tên hắn phiên âm thành chữ Hán.
"Hasegawa Thác Tạo, căn cứ ấn tượng của thôn dân đối với hắn, hắn là
người trung thực, nhu nhược, so với đệ đệ Kính Chi thiếu đi khôn khéo
quyết đoán. Như vậy, nảy ra 1 vấn đề. Một người đàn ông như vậy, sau khi phát hiện thê tử ngoại tình lại cầm dao 1 hơi giết hết 6 người trong
nhà rồi tự sát, chẳng phải rất mẫu thuẫn sao? Hành động đó có khớp với
hình tượng 1 người nhu nhược?"
"Cái này... Cũng không khó nói" Tư Mã Thực lại không đồng ý: "Nam
nhân không dễ dàng tha thứ nhất chính là bị vợ phản bội, huống chi vợ
hắn còn là nữ nhân ai cũng có thể làm chồng. Trong 《 Thủy Hử truyện 》Võ
Đại Lang đủ trung thực nhu nhược, không phải vẫn đi tìm bắt 2 kẻ thông
dâm là Phan Kim Liên cùng Tây Môn Khánh sao? Ah, đúng rồi, ngươi là
người Nhật Bản, đại khái chưa có xem..."
"Tứ đại tác phẩm của trung quốc ta đã xem từ nhỏ..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử lắc đầu: "Bất quá ta nhớ rõ kết quả là Võ Đại Lang thiếu chút nữa bị Tây Môn Khánh một cước đá chết, cuối cùng bị Phan Kim Liên cho uống
thạch tín mà chết không phải sao? Chính thức giết hai người bọn họ vẫn
là Võ Tòng mới đúng. Một người nhu nhược dù tức giận thế nào cũng không
thể cầm dao sát hại 1 mạch 6 người a? Hơn nữa, sau khi giết người còn
lưu lại di thư mới tự sát, cử chỉ này đâu hề giống Võ Đại Lang, càng
giống Võ Tòng hơn này."
Trong nhất thời Bùi Thanh Y cùng Tư Mã Thực đều nghẹn họng trân trối.
"Nói như vậy... Hasegawa Thác Tạo không phải hung thủ giết người
sao?" Tư Mã Thực vội vàng nói: "Như vậy hung thủ là ai? Chẳng lẽ là thôn dân nào đó?"
Bùi Thanh Y cũng tự hỏi: "Thật sự rất khó đoán. Dù sao tình báo chúng ta đạt được quá ít. Bất quá, hẳn không phải là 1 trong bẩy người? Ta
cũng cho rằng, có khả năng do thôn dân nào đó giết chết 7 người kia.
Nói cách khác, sinh lộ có lẽ là muốn chúng ta tìm ra chân tướng vụ án.
Bất quá... vụ án này đã sớm không còn hiệu lực tố tụng, cho dù tìm ra
hung thủ cũng không thể nào mang hắn ra công lý..."
"Cái thuyết pháp này ta không đồng ý." Thần cốc Tiểu Dạ Tử phản bác:
"Có thể làm cho hai mươi mốt thôn dân thần ẩn, không để cho thôn dân nào làm ra hành động phản kháng? Đương nhiên có thể là do nhà trọ hạn chế,
nhưng nếu là như thế, vì sao không hoàn toàn hạn chế, chờ chúng ta tới
mới giải trừ hạn chế?"
"Cái này..." Bùi Thanh Y không thể không thừa nhận thần cốc Tiểu Dạ
Tử nói có đạo lý, liền hỏi: "Vậy ngươi cho rằng là cái gì? Thần Cốc tiểu thư? Đúng rồi, ta biết rồi! Những người trên danh sách toàn bộ là những người trẻ tuổi. Vì cái gì lại như thế? Chỉ sợ bởi 7 người bị sát hại
cũng không biết ai là hung thủ. Có lẽ hung thủ che mặt hoặc gì đó, nhưng có thể biết được hung thủ là người trẻ tuổi, cho nên chỉ có người trẻ
tuổi mới bị thần ẩn. Nhưng vì rất nhiều người trẻ tuổi rời khỏi Đại Mộ
Hắc Lĩnh, cho nên thần ẩn mới biến mất..."
"Không." Thần cốc Tiểu Dạ Tử lại lần nữa phản bác: "Như vậy Thần
Nguyên Mỹ Thy phải giải thích thế nào? Nàng đến từ kinh đô , 40 năm
trước căn bản còn chưa sinh ra, không thể nói nàng là hung thủ của vụ án kia."
"Đúng, đúng nga... Hay là, Thần Nguyên Mỹ Thy không phải thần ẩn? Nàng thật sự ngã xuống nước?"
"Đầu tiên, chúng ta nên biết. Hung thủ rõ ràng biết rõ Hasegawa Hảo
Mỹ cùng chú em chồng có gian tình. Mà trong thôn dân biết được chuyện
này, mới chỉ xác định được Matsuda Quân Tử, bản thân nàng phủ nhận,
không hề nói chuyện này với người khác. Mà sau khi chính mắt nàng trông
thấy Hasegawa Kính Chi cùng Hasegawa Hảo Mỹ ăn nằm với nhau liền xảy ra
vụ huyết án. Điểm này trùng hợp sao?"
"Ngươi ý nói... Hung thủ là Matsuda Quân Tử? Không, không có khả
năng, nàng lúc ấy chỉ là tiểu cô nương, như vậy là nàng nói với người
nào dó, sau đó hắn đi giết..."
Nói đến đây, một vấn đề nảy sinh.
Matsuda Quân Tử nếu đã nói, vậy nàng nói cho ai? Ai sau khi biết chuyện này lại có động cơ gây án?
"Chẳng lẽ..." Bùi Thanh Y nghẹn ngào hô to: "Là A Thành hoặc là A
Cận? Một trong hai gã người hầu? Hai người bọn họ đều có quan hệ với
Hasegawa Hảo Mỹ, biết được chuyện này nên rất tức giận, giết chết
Hasegawa Hảo Mỹ!"
"Không, " thần cốc Tiểu Dạ Tử lắc đầu: "Như vậy ngươi giải thích như
thế nào về cái chết của Hasegawa Thác Tạo cùng Hasegawa Tảo Miêu?"
"Cái kia... Ta cũng không biết. Thần Cốc tiểu thư ngươi có ý kiến gì không?"
"Ý nghĩ của ta rất đơn giản."
Sau đó, thần cốc Tiểu Dạ Tử dùng thanh âm lạnh như băng, nói ra một suy luận làm tất cả mọi người sởn gai ốc.
"Trên thế giới này... Thật sự có người gọi là Hasegawa Thác Tạo sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT