Hoàng Phủ Hác hô to một tiếng, Thượng Quan Miên lập tức phản ứng,
thân thể nhanh chóng di động né đi, nhìn về phía sau lưng, nhưng mà phía sau lại không có một bóng người.
Hướng phía bầu trời nhìn lại, "Mạng nhện" do vô số sợi tóc kết thành cũng đã biến mất.
Ngày đó ở Nguyệt Ảnh quán, sự tình Thượng Quan kiềm giữ súng ống và
Boom không để lộ ra với những hộ gia đình khác, Lý Ẩn và Tử Dạ nghĩ rằng nàng là sát thủ thuộc tổ chức xã hội đen, nhưng không ngời tới sau lưng nàng có bối cảnh đáng sợ như vậy. Bởi vậy, Hoàng Phủ Hác cũng là lần
đầu tiên nhìn thấy thân thủ và vũ khí của nàng. Bất quá,so sánh với Quỷ
hồn, cũng không là gì.
Quá nhiều hiện tượng khó có thể lý giải, đã sớm làm thần kinh hắn chết lặng.
Thượng Quan Miên không chút nào thư giãn, tiếp tục lẩn trốn trong
rừng cây, không ngừng cảnh giác bốn phía, đồng thời, chuẩn bị sẵn sàng,
một khi Quỷ hồn xuất hiện, nàng sẽ sử dụng quả Boom mới chế tác.
Mà Hoàng Phủ Hác căn bản không đuổi kịp nàng, thân ảnh của nàng nhẹ nhàng tung bay một hồi rồi biến mất.
Hắn lập tức lấy điện thoại di động gọi điện cho thần cốc Tiểu Dạ Tử.
Hắn nóng lòng muốn biết, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra, vì sao
Thượng Quan Miên lại xuất hiện ở nơi này! Còn có, muốn giết bọn hắn
không phải lão quỷ bà tóc trắng sao?
Sao lại xuất hiện một con quỷ toàn thân đen thui?
Thần cốc Tiểu Dạ Tử lúc này cũng đang cảm thấy sợ hãi tột cùng. Lúc
nàng chứng kiến sự việc xảy ra bên kia cầu liền lập tức đào tẩu. Tuy
không biết có thể trốn được bao xa, nhưng nàng biết, chỉ sợ huyết tự chỉ thị lần này đã vượt ra khỏi sự hiểu biết của bọn hắn rồi!
Bởi vì nàng chạy trốn quá mức vội vàng và bối rối, nàng vì vướng vào
rễ cây mà té trên mặt đất, bàn tay bị cà xước, nhưng nàng căn bản không
quan tâm tới vết thương, dường như bản thân chạy chưa được 1km?, khoảng
cách gần như vậy, làm nàng không hề có cảm giác an toàn! Mặc dù nói toàn bộ khu rừng số 6 này không có nơi nào an toàn, nhưng cách xa một chút
vẫn tốt hơn!
Nàng nhấc tay phải muốn bám vào một cành cây nào đó để đứng lên, nhưng lại chạm vào... một bàn tay cực kỳ lạnh lẽo!
"Tiếp ah, nhanh tiếp đi!"
Hoàng Phủ Hác lại gọi cho thần cốc Tiểu Dạ Tử một lần nữa, nhưng đối phương không hề trả lời!
"Cái này, rốt cuộc là làm sao vậy?"
Mà cùng một thời gian, ở vị trí cách Hoàng Phủ Hác đại khái khoảng
một km, trong một mảnh cây cối có một người đang trợn mắt nhìn trừng
trừng khung cảnh trước mắt.
"Cái này... Đây là nơi nào?"
Người này, đúng là Bồ phi linh!
Nàng, cũng từng bị Thâm Vũ vẽ ra khi Lý Ẩn và Tử Dạ tìm tới nhà nàng. Cho nên, nàng cũng không may mắn thoát khỏi vận mệnh bị nguyền rủa.
Cuối cùng, còn có một người, cũng đồng dạng bị đưa vào bên trongkhu rừng số 6 này.
Ở sâu trong rừng, bên dưới một ngọn đồi có một cái huyệt động.
Lý Ung từ chỗ đang ngồi ở phòng viện trưởng sáng trưng bị chuyển tới
một nơi tối tăm ẩm thấp. Hắn vừa mới đứng người lên, thì đầu bị cụng một cái vào đỉnh huyệt.
Hắn, cũng từng bị Thâm Vũ vẽ ra. Lúc trước Thâm Vũ vẽ lại cảnh Lý Ẩn đem mảnh vỡ cất ở trong nhà cũng vẽ luôn cả Lý Ung.
Tất cả những bức họa của Thâm Vũ từ khi sinh ra đến giờ đều bị vong
hồn của Bồ Mỹ Linh nguyền rủa. Cái nguyền rủanày, rất gần với một cuốn
manga nhật bản 《 Dead Note》 chỉ cần đem tên một người viết lên trên cuốn notebook đó là họ sẽ chết. Bức họa của Thâm Vũ cũng cùng loại với cuốn
sổ đó, chỉ cần bị nàng vẽ ra gương mặt, sẽ nhận lấy nguyền rủa, vào ngày 1 tháng 5 hàng năm sẽ bị Bồ Mỹ Linh giết chết. Mà dưới bình thường tình huống, Thâm Vũ luôn bị vong linh Bồ Mỹ Linh xóa đi trí nhớ.
Mà Hạ Uyên tuycũng bị Thâm Vũ vẽ ra, nhưng hắn không có chết, nguyên
nhân là vì ngày một tháng năm hôm đó hắn ở trong nhà trọ. Vong hồn Bồ Mỹ Linh tuy có thể không ngoại lệ giết chết tất cả người bị nguyền rủa,
nhưng không thể tiến vào nhà trọ.
Ở trong nhà trọ đó, chỉ có người mới có thể sinh tồn, là Cấm khu
tuyệt đối của Quỷ hồn, một khi bước vàosẽ bị cái hắc động kia hút vào,
không biết đi tới nơi nào.
Cho nên, một khắc khi Hạ Uyên kết ước định cùng Thâm Vũ, hắn đã định
sẽ phải chết. Cho dù hắn đã hoàn thành mười lần huyết tự và rời khỏi nhà trọ thì đến ngày 1 tháng 5 hắn cũng phải chết, đây là kết cục không thể thay đổi.
Lại nói tiếp, mấy người này thực không biết nên nói là vận khí tốt
hay không tốt, mà hôm nay lại không một ai ở trong nhà trọ! Nếu không,
Bồ Mỹ Linh cũng không thể nào tóm gọn được cả nhóm. Ngân Dạ và Ngân Vũ
là vì đã chuyển ra khỏi nhà trọ, chỉ trở về sau 48 tiếng đồng hồ; Thượng Quan Miên thì đang luyện tập đao pháp và thương pháp ở bên ngoài; Phong Dục Hiển thì đangchạy bộ ở phòng tập thể thao; Tử Dạ tới bệnh viện
chính thiên, còn Lý Ẩn thì đi tìm nàng; về phần Mộ Dung Thận... Cũng
không cần nói.
Bất quá, cho dù bọn hắn hôm nay có trở về được nhà trọ, nhưng vong
linh của Bồ Mỹ Linh cũng không phải là Quỷ hồn trong huyết tự chỉ thị,
cho nên tính là bọn hắn đã trở về nhưng cũng không thể tiêu trừ được
nguyền rủa. Ngày 1 tháng 5 năm sau bọn hắn chắc chắn sẽ phải chết. Cho
dù bọn hắn giết chết Thâm Vũ, điểm này cũng không thay đổi.
Tuy những người bị vẽ trong bức họa qua mỗi năm đều chết đi, nhưng
bởi vì hộ gia đình trong nhà trọ lúc nào cũng phải đối mặt với tử vong,
cho nên Thâm Vũ cũng không chú ý lắm tới điểm này. Cũng vì bản thân bức
họa có nguyền rủa đáng sợ như vậy, nên hộ gia đình có được cứu khỏi
huyết tự thì cũng vẫn phải chết, cho nên nhà trọ cũng không can thiệp
vào sự tồn tại của bức họa.
Đây chính là hết thảy chân tướng.
Cho nên Thâm Vũ mới có thể nói "Hẳn phải chết không thể nghi ngờ". Lý Ẩn bọn hắn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho dù tránh được ngày
hôm nay nhưng không thể tránh được cả đời. Tinh Thần bọn hắn cũng đồng
dạng, quỷ hồn lần huyết tự chỉ thị này chính là quỷ lão bà, mà không
phải Bồ Mỹ Linh.
Sau khi Thâm Vũ đem thần cốc Tiểu Dạ Tử, Hoàng Phủ Hác và Biện Tinh
Thần vẽ xuống, cái nguyền rủa này cũng ứng nghiệm trên ba người rồi.
Cuối cùng, vong linh của Bồ Mỹ Linhhiện thân, lại bắt đầu giết chóc mỗi
năm. Cũng giống như lúc trước... Bồ Mỹ Linh tự tay vẽ ra cái chết của
Doanh Thanh Liễu và Doanh Thanh Ly!
Mà sau ngày hôm nay, Bồ Mỹ Linh sẽ lại lần nữa tiêu trừ đi trí nhớ
của Thâm Vũ, một lần nữa biến thành tay phải của nàng, sau đó tiếp tục
cái nguyền rủanày. Mà bọn người Lý Ẩn sau khi chết, mảnh vỡ khế ước liền không thể nào tụ tập cùng một chỗ, sẽ không có ai còn có thể phong ấn
được ma vương.
Hao phí năm mươi năm, rốt cục vào hôm nay cái nguyền rủa này, sẽ làm
Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, biến thành nhiệm vụ khó giải chính thức
trên ý nghĩa!
Đây là ý chỉ của nhà trọ? Vẫn là ý chỉ của Ma Vương ? Hay là vận mệnh sâu trong tối tăm?
Không có ai biết.
Giờ phút này, Tinh Thần lưng cõng Thâm Vũ, càng chạy càng mệt mỏi,
rốt cục không thể không hạ nàng xuống, ghé vào một thân cây nghỉ ngơi.
Vốn, tìm người rơm kia, dùng thuật vu cổ, đâm kim vào nó là có thể phong ấn lão bà quỷ, hoàn thành huyết tự chỉ thị, nhưng nằm mơ cũng không
nghĩ tới, hết thảy lại có thể chuyển sang một hướng khác đáng sợ như
thế!
Tuy không thể nào biết được hết thảy sẽ có kết cục như thế nào, nhưng...
Thực sự vẫn là không tránh được sao?
Thẳng đến khi tánh mạng hắn kết thúc, hắn cũng không thể siêu việt
được ca ca. Không thể nào đạt được sự tán thành của mẫu thân. Tinh Thần
dần dầntuyệt vọng, cái tuyệt vọng kia giống như một bộ phận của hắc ám,
thôn phệ linh hồn hắn.
"Ngươi..." Tinh Thần nhìn Thâm Vũtrước mắt, nàng chính là cây cỏ cứu
mạng cuối cùng của hắn: "Ngươi có biết tay phải của ngươi vì sao lại
biến thành như thế kia? Tay phải của ngươi đến tột cùng là..."
"Ta không biết." Thâm Vũ lúc này cũng đánh mất năng lựcphán đoán: "Ta không biết tay phải của ta là thứ khủng bố như vậy, ta thật sự không
biết! Ta, khẳng định ta không có khả năng vẽ ra bức họa biết trước,
trong đầu ta thực sự không hiện lên bất kỳ một hình ảnh nào cả, là do
bàn tay phải đem đến, tất cả là do bàn tay phải!"
Nàng không có biện pháp khắc chế con quỷ kia sao? Thật không có hi vọng sao?
"Ngươi nhất định biết!" Tinh Thần vẫn chưa từ bỏ ý định: "Ta đã hỏi
qua mọi người ở cô nhi viện! Bọn hắn đều nói, ngươi từ lúc còn rất nhỏ
đã rất hay vẽ ra những Quỷ hồn U Linh kia, ngươi có được bàn tay này gần hai mươi năm, chẳng lẽ không biết bí mật gì sao? Bất cứ chuyện gì cũng
được, nói cho ta biết! Nói cho ta biết... Van cầu ngươi..."
Nói đến đây, nước mắt hắn tuôn rơi.
"Ta không muốn chết... Ta không muốn chết..."
Thâm Vũ nhìn hắn thống khổ, dùng bàn tay trái còn lại khẽ vuốt ve bờ
vai của hắn, nàng muốn an ủi hắn một vài lời, nhưng lúc này có thiên
ngôn vạn ngữ nàng cũng không biết nên nói như thế nào.
Trong khu rừng tĩnh mịch, hết thảy đều bị hắc ám bao trùm.
Giờ phút này, nơi này... chính là địa ngục!
"Bức họa..." Tinh Thần bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, nói với nàng: "Những bức họa kia có thể tồn tại một bí mật nào đó hay không? Con quỷ
kia rốt cuộc là cái gì?"
"Ta không biết, ta không biết..." Nàng nói năng có chút lộn xộn: "Ta
không biết đó là cái gì, ta thật sự không biết! Trước tới giờ chưa từng
phát sinh qua chuyện như vậy."
"Ngươi tuyệt đối biết rõ!" Bỗng nhiên Tinh thần dùng một tay nhấc
nàng lên, nói: " Lúc trước ngươi nói, 'Hắn', không phải sao? Ngươi biết, ngươi biết hắn là vật gì! Ngươi biết!"
Thâm Vũ sững sờ: "Ta cũng không biết, chỉ là theo bản năng ta cảm
giác được rất nguy hiểm,cho nên mới nói như vậy. Trước kia, ta từng một
lần dự cảm thấy cái bóng đen này, lúc đó là huyết tự ở Quầng Dương quán
và Nguyệt Ảnh quán, 'Hắn' ở nơi đó vẽ tranh..."
Tinh Thần tức khắc ngạc nhiên.
Lý Ẩn suy đoán, Bồ Mỹ Linh chính là "Ác ma" mà hai con quỷ kia đề cập đến. Như vậy, con quỷ kia chính là Bồ Mỹ Linh đã chết đi sao?
"Hắn là... Phụ thân của ngươi?"
Phụ thân?
Một từ nghe thật quen thuộc cũng thật lạ lẫm, Thâm Vũ tựa hồ lâm vào yên lặng.
Phụ thân, là người mang tới cho nàng danh hiệu "Ác ma chi tử", để Mẫn đối với nàng là hận thấu xương, những người còn lại thì đều lạnh nhạt,
đối xử với nàng như dị đoan.
Nhưng... hắn cũng là người để nàng xuất hiện trên thế giới này, có thể hô hấp, có thể suy nghĩ, có thể còn sống!
Nàng thực sự rất muốn gặp mặt Bồ Phi Linh, nàng muốn biết, phụ thân
ôm tâm tình như thế nào khi nàng sinh ra? Hắn là từ tận đáy lòng mong
muốn nàng sinh ra sao? Hắn có thể tự nói với mình, nàng sinh ra trên thế giới này, là một chuyện tốt sao?
"Ngươi nói... cái tay phải biến thành quỷ kia... là phụ thân của ngươi?"
Điểm này, Thâm Vũ khó có thể tưởng tượng, nhưng hiện tại xem ra quả
thực là như thế. Bởi vì, nàng đã từng nghe Mẫn đề cập, nói rằng phụ thân cũng có năng lực vẽ ra bức họa biết trước!
Thật sao? Thật là hắn sao? Nàng có thể có được đáp án về giá trị sinh tồn của mình từ miệng người kia?
Ở nơi này không có ai cần nàng, không có ai chấp nhận nàng, đối xử
với nàng như dị loại, hắn thực sự có thể nói cho nàng biết giá trị sinh
tồn của mình sao?
"Ta... Phụ thân của ta?"
Hốc mắt Thâm Vũ đã đẫm lệ.
Thật là hắn? Thật sự, có thể nhìn thấy hắn sao?
"Nói cho ta biết!" Tinh Thần tiếp tục hô: "Ngươi đến tột cùng biết
được điều gì! Có biện pháp nào khắc chế hắn hay không! Ngươi phải biết
chứ. Ta còn phải ở lại nơi này chờ đến 0 giờ đêm ngày mai! Nói cách
khác, ta căn bản không thể nào rời khỏi khu rừng số 6 trở về nhà trọ!
Nếu như không có sinh lộ, ta không có biện pháp sống sót ah! Nhất định
có sinh lộ , đúng không? Ngươi, ngươi chính là nhắc nhở sinh lộ nhà trọ
đưa ra, không phải sao? Không phải sao?"
"Hắn, có lẽ có yêu ta." Thâm Vũ bỗng nhiên nói: "Có lẽ, có ta ở đây,
hắn liền không giết các ngươi! Hắn, là hi vọng ta sinh ra đấy. Có phải
hay không? Nhất định là như vậy, nhất định..."
"Hắn không có yêu ngươi."
Một giọng nói làm cho người ta băng lãnh từ phía sau truyền tới. Sau
một bóng cây, Thượng Quan Miên xuất hiện. Nàng từ lúc bắt đầu đã quyết
định phải bám theo Thâm Vũ, cho nên ở trên người Thâm Vũ bị nàng dính
lên máy định vị. Nàng là sát thủ, ra tay so với nhà ảo thuật còn nhanh
hơn, căn bản không ai biết được.
"Ngươi..." Thâm Vũ lập tức cả giận nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Làm sao ngươi biết..."
"Ta đương nhiên biết rõ." Thượng Quan Miên, đem một bản nhật ký bản ném tới.
Bản nhật ký kia vốn đã bị Thượng Quan Miên thiêu hủy hoàn toàn, thật
không ngờ sau khi nó biến thành tro tàn, lại một lần nữa biến trở về
thành cuốn nhật ký. Nói cách khác, nó là một đồ vật bên trong nhà trọ!
Đoán chừng Bồ Mỹ Linh đã từng tiếp xúc với hộ gia đình trong nhà trọ
vàthu được vài vật phẩm cũng không kỳ quái. Hắn có thể vẽ ra bức họa,
tất nhiên có thể yêu cầu hộ gia đình mang cho hắn vài cuốn notebook cũng không có gì khó khăn. Đoán chừng, là vì cân nhắc vấn đề bảo tồn nên hắn mới dùng vật phẩm của nhà trọ.
" Bản nhật ký này tìm được ở giữa tầng hầm Nguyệt Ảnh quán và Quầng Dương quán. Bên trong có ghi lại tất cả."
Thâm Vũ lập tức mở cuốn nhật ký, đọc nội dung bên trong.
" Ngày 20 tháng 2 năm 1991
Ta thật sự rất cao hứng, Mẫn mang bầu con của ta.
Với tư cách làngười phát ngôn củaác ma, loại hành vi khinh nhờn thầnnày, tự nhiên là ta muốn làm đấy.
Ta nó với Mẫn, đứa bé này, nàng nhất định phải sinh ra, nếu không ta nhất định sẽ giết nàng.
Hơn nữa, hài tử sau khi sinh ra, bất kể là nam hay nữ nhất định phải đặt cho nó cái tên Thâm Vũ.
Bồ Thâm Vũ. Con gái của Bồ Mỹ Linh.
Trong vực sâu, mưa to vĩnh viễn không cách nào đình chỉ.
Đây chính là nguyền rủata giao phó cho đứa bé này. Nàng sẽ cùng ta đồng dạng, hóa thân thành ác ma mà sống."
Giao phó... nguyền rủa Vĩnh viễn. Mà cái nguyền rủa này, thực sự ứng
nghiệm rồi. Từ khi vừa mới bắt đầu, nàng chính là vì cái nguyền rủa này mà sinh ra.
Phụ thân không có yêu nàng.
Cái này là sự thật.
Bản nhật ký kia làm nàng đầu óc trống rỗng.
"Không... Không phải, đây là giả dối, là ngươi giả tạo, là ngươi..."
Thượng Quan Miên lạnh lùng nói: "Đừng ôm suy nghĩ viển vông nữa.
Ngươi là người duy nhất biết khả năng khắc chế quỷ hồn kia, nói cho ta
biết hết thảy những điều mà ngươi biết, nếu không ta sẽ lập tức giết
ngươi. Không nên ôm bất luận cái suy nghĩ may mắn nào!"
Bản nhật ký cứ như vậy mà rớt xuống đất, lúc này hai mắt Thâm vũ đã chẳng còn chút thần thái nào.
Đây là hy vọng cuối cùng mà nàng bấu víu vào. Nhưng hiện tại, nàng đã minh bạch. Cái tay phải kia, ngay từ đầu chính là phụ thân ở dạng ký
sinh sống trong cơ thể nàng.
Phụ thân của nàng coi nàng như một công cụ để nguyền rủa thế giới này mà thôi! Nàng bất quá là do "Ác ma chi tử" muốn khinh nhờn thần linh mà sinh ra!
Lúc này nàng cảm thấy linh hồn mình run rẩy, hai tay gắt gao bám lấy đầu không ngừng thở hổn hển.
"Ta... Chỉ là, một công cụđể nguyền rủa... của Phụ thân ta, hắn căn bản không có yêu ta? Ta nên vì cái gì mà sống sót đây?"
Cái nguyền rủa kia đại biểu nàng chính là ác ma chi tử, là người mà
thần linh không cho phép tồn tại. Trên thế giới này sẽ không ai chấp
nhận thứ dị đoan như nàng, không nơi nào có thể cứu rỗi nàng.
"Ah, ah, ô, ah, ô..." Nàng phát ra những âm thanh vô nghĩa, nước mắt
như vỡ đê tuôn rơi. Giờ phút này trên mặt nàng chẳng còn chút huyết sắc, nhìn như người đã chết.
Mà hình ảnh lúc này của nàng làm Tinh Thần như thấy được bản thân trước kia.
" Biện gia chúng ta làm sao lại có một nhi tử không có trí tiến thủ như ngươi!"
Xưa kia, bộ dáng mẫu thân nắm chặt tóc hắn, hét vào mặt hắn: "Ta căn
bản không cần ngươi! Ta cần chính là Tinh Viêm, ngươi biết không?
Ngươi, loại nhi tử như ngươi chỉ làm liên lụy tới ta, chỉ có Tinh Viêm
mới chiếm được thưởng thức của lão gia tử, để tương lai hắn càng có thể
đoạt thêm nhiều di sản hơn nữa! Ta chỉ cần Tinh Viêm, ngươi căn bản
không cần tồn tại, Biện gia không cần ngươi!"
Không cần ngươi...
Mẫu thân cũng không thương hắn. Phụ thân đối với mẫu thân là nói gì nghe nấy, chỉ có thể dùng ánh mắt thương hại nhìn mình.
Tinh Thần có thể hiểu được nỗi thống khổ của Thâm Vũ. Không được cha mẹ yêu thương, ngay cả ý nghĩa sinh tồn cũng bị tước đoạt.
"Không phải!"
Tinh Thần bỗng nhiên đem Thâm Vũ ôm vào ngực, lớn tiếng nói: "Không
có người nào vì gánh vác nguyền rủa mà sinh ra cả, không có người nào
sinh ra đã là tội nhân! Con người sinh ra, sao có thể gọi là tội ác! Cái thế giới này, tuyệt đối không phải không có ai yêu ngươi, không có ai
không cần ngươi!"
Lúc này hai mắt Thâm Vũ vẫn là một mảnh chết lặng, không hiểu được ý tứ của Tinh Thần.
"Ngươi không phải ác ma, lại càng không là cái gì nguyền rủa!" Tinh
Thần càng ôm chặt lấy nàng nói: " Ác ma chính thức vốn không phải
ngươi!"
Sau đó hắn nhặt lên bản nhật ký hung hăng xé nát, nói: "Loại vật này
cái gì cũng không phải! Coi như họ hàng gần loạn luân thì sao! Đã tính
ngươi bị nguyền rủa thì thế nào!"
"Ngươi vẫn là ngươi! Không ai thay thế được cả! Cho dù hoa sen có bị
dính nhiều bùn đất hơn nữa, nó vẫn không bị ô nhiễm! So với huyết mạch,
cái trọng yếu hơn chính là bản chất con người!"
"Cho nên..." Nói đến đây, Tinh Thần bắt đầu chảy nước mắt: " Đừng nên nói ngươi không còn ý nghĩa sinh tồn gì cả... đừng nên nói như vậy..."
Thâm Vũ lúc này cũng vỡ òa. Nàng đưa tay ôm lấy Tinh Thần, Tinh Thần cũng cảm thụ được độ ấm hai tay của Thâm Vũ...
V ..v ......
Hai tay?
Quay đầu lại, một gương mặt ngũ quan thấm đẫm bóng đêm đang nhe răng cười với Tinh Thần...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT