Lý Ẩn hét lớn một tiếng, kéo tay Tử Dạ chọn một phương hướng chạy đi! Lúc này căn bản không có biện pháp mang theo Thâm Vũ.
Tất cả mọi người đều phản ứng giống nhau , nhìn thấy bóng đen kia càng ngày càng lớn, ai cũng lo lắng bỏ chạy!
Mà người thoát đi nhanh nhất, tự nhiên là Thượng Quan Miên, cơ hồ khi bóng đen kia bành trướng, nàng đã lựa chọn một phương hướng đào tẩu!
Đối với bọn hắn, những hộ gia đình không phải thực hành huyết tự chỉ
thị, có thể rời khỏi nơi này trở về nhà trọ! Nhưng cũng chính vì không
phải đang chấp hành huyết tự, nên Ngân Vũ không thể đem Ngân Dạ trực
tiếp trở về nhà trọ.
Đối với bọn người Lý Ẩn mà nói, nhất định phải lập tức ly khai khu rừng số 6, trốn về nhà trọ!
Thế nhưng một đoạn đường dài như vậy, Quỷ hồn chắc chắn sẽ không
ngừng đuổi giết..., thật sự có khả năng bình an trở về nhà trọ sao? Đối
với Lý Ẩn mà nói, đây không phải huyết tự chỉ thị, nói cách khác nhà trọ sẽ không gây ra hạn chế đối với quỷ hồn. Lúc trước Hạ Uyên sở dĩ bị nữ
quỷ trong biệt thự giết chết, là vì lúc đó hắn đang không ở trong thời
gian chấp hành chỉ thị, quỷ hồn không bị hạn chế mà ra tay giết người
ngay lập tức.
Ngân Dạ tự nhiên cùng với Ngân Vũ một chỗ bỏ chạy, bây giờ trong lòng hắn cũng nóng như lửa đốt, nếu cứ tiếp tục tiến sâu vào trong khu rừng
rộng lớn như thế mà trên người không hề có chuẩn bị, không có địa đồ và
la bàn, làm như thế nào trốn? Địa đồ và la bàn chỉ có trên người thần
cốc Tiểu Dạ Tử, nhưng nàng cũng đã sớm bỏ trốn vào rừng sâu, không thấy
bóng dáng. Bởi vậy, bọn hắn chỉ có thể chạy lung tung tìm đường ra khỏi
khu rừng rồi trở về nội thành!
Mà Mộ Dung Thận thì cõng Thâm Vũ, cũng lựa chọn một phương hướng đào
tẩu! Tinh Thần thì chạy theo hắn! Vô luận như thế nào, Thâm Vũ là điểm
mấu chốt, đi theo nàng..., có thể có biện pháp khắc chế quỷ hồn!
Về phần Phong Dục Hiển, thì lựa chọn chạy thục mạng theo Lý Ẩn và Doanh Tử Dạ.
Mỗi người đều lựa chọn cho mình một con đường, bọn hắn ai cũng đều vô cùng hoảng sợ và bối rối, nhất là đối với bọn người Lý Ẩn, loại sự tình đáng sợ này chưa bao giờ có tiền lệ, làm bọn hắn đánh mất đi năng lực
phán đoán. Lúc này, chỉ có thể giống như con ruồi không đầu chạy loạn!
Mỗi người đối với sự tình không biết đều vô cùng sợ hãi!
Lúc này, Mộ Dung Thận lưng cõng Thâm Vũ, không ngừng hướng sâu trong
rừng chạy đi! Mà Tinh Thần vẫn luôn bám sát theo hắn, không để mất dấu
của hai người!
Chạy thật lâu, Mộ Dung Thận rốt cục mệt mỏi, tốc độ bắt đầu chậm lại, sau đó hắn đặt Thâm Vũ dưới gốc cây, quay lại nhìn Tinh Thần, quát to:
"Ngươi, trong ba lô có thuốc cầm máu hay không? Nhanh lấy ra!"
Tinh Thần cũng không hi vọng Thâm Vũ chết đi, bây giờ nàng là mấu
chốt duy nhất có thể khắc chế con quỷ kia. Hơn nữa, hắn cũng không biết
Thâm Vũ đã không còn khả năng vẽ ra bức họa biết trước nữa.
Lấy thuốc ra ném cho Mộ Dung Thận, hắn bắt đầu tiến hành cầm máu cho
Thâm Vũ, giờ phút này mặt mũi Thâm Vũ tràn đầy mồ hôi, không ngừng cắn
răng chịu đựng.
"Hắn... Một mực đều biến thành bàn tay phải của ta..."
Thâm Vũ rên rỉ thốt ra từ trong kẽ răng, lúc này nỗi đau ở bàn tay
phải bị cụt làm thần kinh nàng sắp lâm vào biên giới sụp đổ, nàng đang
cố nén để bản thân mình không hôn mê.
"Mộ Dung Thận, " Tinh Thần bỗng nhiên nhìn chăm chăm vào tên pháp y
biến thái, hỏi: "Ngươi nhận thức Thâm Vũ? Ngươi nói nàng là 'Cất chứa
phẩm' của ngươi là có ý gì?"
"Có ý tứ gì? Chính là ý tứ trên mặt chữ." Mộ Dung Thận nâng gương mặt Thâm Vũ lên, nói: "Thật không nghĩ tới tay phải của ngươi cất dấu đồ
vật mỹ diệu như thế, thực hối hận lúc trước không có sờ nhiều vài cái
ah."
"Ta đang hỏi ngươi đó!" Tinh Thần bỗng nhiên một tay kéo lấy cổ áo Mộ Dung Thận hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi vì sao lại biết nàng? Ngươi đến tột cùng là ai!".
"Ha ha, cái này rất trọng yếu sao? Chúng ta, hiện tại chết chắc rồi " Mộ Dung Thận cười lên ha hả: "Ngươi, ta, còn có nàng... Chúng ta ai
cũng trốn không thoát, đều phải chết ở cái địa phương này. Thật là hứng
thú ah..."
Tinh thần giận dữ hét lên: "Nói! Nói rõ ràng cho ta! Các ngươi tại sao lại biết nhau! Không nói, ta sẽ giết ngươi!"
"Giết? Tựa như ngươi giết chết Mẫn sao?"
Những lời này vừa ra, Tinh Thần chấn động mãnh liệt, thân thể thiếu
chút nữa không đứng vững. Tay của hắn dần buông ra. "Ngươi, ngươi như
thế nào lại biết..."
"Ta đương nhiên biết rõ." Mộ Dung Thận nhe răng cười, duỗi tay, chỉ
chỉ lên ngực Tinh Thần: "Ngươi dùng một mạng người mua bức họa biết
trước, chuyện này ta biết rất rõ ràng. Vị đạo giết người như thế nào? Có phải phi thường thoải mái hay không ?"
"Đừng nói nữa!" Thâm Vũ bỗng nhiên mở miệng: "Cho là ta van ngươi đi, Mộ Dung Thận, đừng nói nữa!"
Lúc này, một hồi gió lạnh lẽo thổi tới! Ba người nhất thời lâm vào yên tĩnh.
Thâm Vũ hoảng sợ mở to hai mắt nhìn về phía trước, ở phía trước hơn
10m, có một đoàn bóng tối, một cỗ khí tức tà ác quen thuộc đang tới gần!
"Hắn... Hắn đến nữa..."
Tinh Thần lúc này cũng chẳng quan tâm tới tranh chấp, hắn chú ý bốn
phía. Hiện tại thể lực đã tiêu hao rất lớn, không thể vì một cơn gió mà
chạy thục mạng, cần phải quan sát.
Cảm giác giống như một loại vật tà ác muốn xâm chiếm cơ thể, cảm giác sởn hết cả gai ốcbắt đầu đánh úp lại.
Tinh Thần chậm rãi xoay người, nhưng ngay lập tức hắn nhìn thấy một bóng đen đứng ở ngay gốc cây sau lưng Thâm Vũ!
Sau đó, cái thân ảnh đó khẽ lẩn ra đằng sau gốc cây.
Tinh Thần còn chưa kịp phản ứng, nhưng Mộ Dung Thận đã nhanh hơn xông lại!
"Ta thấy được, thực là bóng tối tà ác xinh đẹp ah!"
Trên mặt của hắn thậm chí còn chảy ra nước mắt, hưng phấn nhảy ra sau gốc cây!
Thân thể của hắn khuất sau gốc cây, liền không còn thanh âm nào nữa!
Tinh Thần cắn răng, xông lên cõng Thâm Vũ, tiếp tục hướng rừng sâu bỏ chạy! Hắn căn bản quản không được sống chết của tên kia, bây giờ đối
với hắn mà nói, nhất định phải bảo vệ tốt nữ nhân này! Nàng luôn miệng
nói "Hắn", chắc chắn nàng biết rõ lai lịch con quỷ này!
Cũng bởi vậy, hắn mới lựa chọn dốc sức liều mạng bảo hộ nàng!
Tuy hắn đã từng căm hận, vì nàng mà tay hắn nhuốm máu, từng nguyền
rủa nàng vô số lần, nhưng bức họa của nàng thực sự đã cứu hắn khỏi tay
lão quỷ bà tóc trắng nhiều lần.
Hơn nữa, sau khi thâm nhập sâu hơn, hắn hiểu được những nỗi thống khổ mà nàng phải chịu đựng. Hắn đã từng giao lưu qua với nhiều những cô nhi ở cô nhi viện đó, những người cùng tuổi với Thâm Vũ hay những người đã
trưởng thành, hoặc là đang học đại học, hoặc là bắt đầu tìm việc làm.
Sau khi tiếp xúc với những người kia, hắn cũng có nghe nói về Thâm Vũ.
Cũng bởi vậy, hắn hiểu được nỗi thống khổ của nàng lớn lao như thế
nào. Nhất là khi hắn biết rõ cú sốc mà Mẫn mang đến cho nàng...
Hắn hiểu được nổi thống khổ của nàng. Điều này cùng với lúc trước hắn mất đi mắt phải cũng giống nhau.
Bởi vậy hận ý đối với nàng cũng tiêu giảm đi không ít.
"Ngươi..." Thâm Vũ vốn tưởng rằng Tinh Thần sẽ mặc kệ nàng, cứ như
vậy mà chạy đi, bởi vậy cũng có chút kinh ngạc, nói: "Ngươi không hận ta sao? Hay là ngươi hy vọng ta sẽ lại tiếp tục vẽ ra những bức họa biết
trước? Không có khả năng rồi, không có bàn tay kia, ta không còn có thể vẽ ra..."
Bước chân của Tinh Thần không dừng lại. Vô luận như thế nào, hắn không muốn cứ như vậy vứt bỏ Thâm Vũ.
"Bớt nói nhảm cho ta nhờ! Không muốn chết thì túm chặt lấy ta!"
Thời điểm Thâm Vũ nghe được câu này nội tâm lại cảm thấy ấm áp. Chưa
từng có người nói với nàng như vậy. Để ý sinh tử của nàng, để ý cảm thụ
của nàng.
Châm chọc chính là, người nam nhân này lại từng bị nàng tổn thương qua, ép hắn phải giết người.
Nàng nắm chặt lấy cổ Tinh Thần, thỉnh thoảng cũng quay đầu lại nhìn.
Đằng sau chỉ là một mảnh rừng cây, không có bất kỳ bóng người.
Cùng một khoảng thời gian, thân thể Thượng Quan Miên nhanh chóng di
động tới, xẹt qua xẹt lại giữa những hàng cây. Tốc độ di chuyển của nàng nhanh nhất, hơn nữa trên người còn mang theo boom và vũ khí.
Nàng lợi dụng trong khoảng thời gian này, chế tạo ra vài quả Boom có uy lực không tệ, tuy nhiên còn chưa tiến hành thực nghiệm. Về độc châm
Tri Chu, bản thân nàng mang theo rất nhiều Tri Chu tiến hành giao phối
sinh sôi nẩy nở, cho nên không cần lo lắng độc châm sử dụng hết.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy cái gì đó, quay đầu nhìn lại, một đạo bóng đen xẹt qua một thân cây!
Nàng lập tức chạy về hướng ngược lại!
Boom rất trân quý, không phải vạn bất đắc dĩ nàng không muốn sử dụng. Hơn nữa vũ khí vật lý đối (với) Quỷ hồn tổn thương phi thường có hạn,
thậm chí có thể nói không hề có tác dụng. Nàng không muốn lãng phí vũ
khí.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy có người tiếp cận, lập tức hướng phía bên đó nhìn lại, người tới đúng là Hoàng Phủ Hác!
Hoàng Phủ Hác nhìn thấy Thượng Quan Miên cũng sửng sờ, hắn cơ hồ
không thể tin được nhìn thiếu nữ trước mắt, hỏi: "Thượng Quan Miên?
Ngươi sao lại ở đây? Ngươi không phải không nhận được huyết tự chỉ thị
sao?
Hắn cũng không biết những chuyện vừa phát sinh khi nãy, nên không thể lý giải được sự tình!
Thượng Quan Miên nhanh chóng xẹt qua bên cạnh hắn, nói: "Không muốn chết, bỏ chạy!"
Sau đó nàng giống như một trận gió chạy về phía trước!
Hoàng Phủ Hác một hồi kinh nghi, cũng vội vàng chạy theo. Nhưng hắn làm sao có thể đuổi kịp Thượng Quan Miên?
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một bụi cỏ trên mặt đất khẽ động, Hoàng
Phủ Hác cảm giác nội tâm xiết chặt, ngẩng đầu nhìn lại, trên bầu trời,
vô số những sợi dây đen giăng khắp nơi như mạng nhện!
Những cái mạng nhện kia trải rộng tầm mắt, sau đó dần dần hiện ra một thân ảnh như bóng đêm phủ xuống, theo đó những mạng nhện cũng bắt đầu
hạ xuống, tới gần Hoàng Phủ Hác...
Giờ phút này Hoàng Phủ Hác thật không khác gì một con côn trùng đã bị bắt!
Nhìn kỹ lại mới phát hiện, trên bầu trời cũng không phải mạng nhện, mà là... Mà là...
Tóc, vô số tóc!
Bóng đen kia không ngừng rủ xuống, dần dần tiếp cận Hoàng Phủ Hác!
Bỗng nhiên một tiếng súng vang lên, bóng đen trước mắt khựng lại một
chút, nhưng không hơn. Thượng Quan Miên xuất hiện ở phía sau, trên tay
nàng cầm một khẩu Sa Mạc Chi Ưng còn bốc khói.
"Không có hiệu quả?"
Nàng còn chưa kịp phản ứng, một gương mặt màu đen từ sau ót nàng hiện ra...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT