Lý Ung lúc này đang ở trong văn phòng viện trưởng, hắn chờ tin nhắn của thần cốc Tiểu Dạ Tử đã lâu.
Sau khi mở tin nhắn ra xem, nhìn thấy ba chữ "Bồ Thâm Vũ" thì lập tức vui vẻ!
Tự mình sang Nhật Bản mời nữ thần thám đó quả là sáng suốt. nhiều năm qua hắn điều tra không có chút manh mối, mà thần cốc Tiểu Dạ Tử chỉ
trong mấy tháng đã có thu hoạch!
Mà nhìn thấy bên trong nội dung có đề cập đến "Hiện tượng siêu tự
nhiên", làm Lý Ung cảm giác được, thần cốc Tiểu Dạ Tử không phải là cố
lộng huyền hư(cố làm ra vẻ cao siêu). Đến tột cùng nàng phát hiện cái
gì? Trong báo cáo tháng trước nàng có nói đã đạt được vài manh mối quan
trọng, rất nhanh có thể tiếp cận chân tướng.
Vô luận như thế nào, Lý Ung hi vọng có thể biết rõ chân tướng cái
chết của Thanh Ly, mà hắn cũng hiểu được sau lưng chuyện này có tồn tại
thuộc về phi nhân loại.
Vì vậy hắn nhắn tin lại, hy vọng nàng sẽ nói rõ ràng chi tiết cho hắn.
Một lát sau, lại nhận được một tin nhắn mới.
Lý Ung kiên nhẫn ngồi đọc hết đoạn tin nhắn còn dài hơn nữa.
"Một nhà trọ cưỡng chế nguyền rủa người khác tiến về địa phương có
quỷ hồn tồn tại? ác ma được ma vương giao phó cho năng lực? loạn luân
sinh ra nhi tử và bức họa biết trước. Còn có..."
Sau khi xem xong hết thảy, Lý Ung có cảm giác tâm thần của hắn không đuổi kịp suy nghĩ.
"Làm sao có thể, sao lại có những chuyện như thế này?"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử, cũng không biết Lý Ung là phụ thân của Lý Ẩn.
"Bồ Mỹ Linh... Bồ Thâm Vũ..." Lý Ung lẩm bẩm những cái tên này, sau đó, hắn có quyết định.
Nhất định phải tìm được người gọi là Bồ Thâm Vũ, nàng là mấu chốt để cởi bỏ chân tướng cái chết của Thanh Ly!
Lương thiên diễn lúc này đang chạy tới tầng cao nhất trong tòa nhà.
Hiện tại hắn căn bản không có biện pháp xuống dưới. Bởi vì, hướng xuống
dưới mà chạy, không phải là tầng trệt, mà vẫn là tầng hai như cũ!
Cầu thang đã bị nguyền rủa!
Mà từ cửa sổ nhảy xuống cũng không có khả năng , bởi vì lúc trước hắn chạy trốn quỷ hồn, cũng tính nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng không ngờ nhìn
lên, cao hơn mười tầng, nhìn xuống cao hơn 10 tầng, cho dù nhảy xuống mà nói… hắn phải chết không thể nghi ngờ!
Hắn tức khắc hối hận vì không nghe lời Lý Ẩn! trong huyết tự chỉ thị tiến vào nhà cao tầng là tối kỵ!
Nhưng hiện tại, có hối hận cũng vô dụng. Cái nhà xưởng này rõ ràng đã rơi vào nguyền rủa, mà hắn không thể nào thoát ly khỏi nơi này!
Cũng may, Hoàng Phủ Hác nói, sẽ chia sẻ bức họa với hắn, có lẽ còn một đường sinh cơ.
Tuy không biết hắn nói là thật hay giả, nhưng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
Lương thiên diễn cũng phát hiện, bất kể tiến lên trước thế nào, cũng
không thể tới được tầng cao nhất, tòa nhà này đã biến thành tòa nhà cao
vô hạn rồi!
Rốt cục, hắn sức cùng lực kiệt, dừng lại ở một tầng nào đó.
Từng cái tầng lầu, đều giống lầu hai như đúc. Tựa hồ quỷ lão bà sao
chép ra vô hạn tầng hai. Lương thiên diễn vịn lấy vách tường, không
ngừng thở hổn hển.
Phía bên ngoài cửa sổ, bầu trời bị mây đen dần dần bao phủ."Hiện tại tuy là giữa trưa, nhưng tối chẳng khác nào nửa đêm.
Điều này làm lòng người cảm thấy bứt rứt bất an.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử vừa gửi đi tin nhắn cho Lý Ung, nhìn bầu trời như thế cũng cảm thấy tối tăm phiền muộnmột hồi. Mới vừa rồi thái dương còn sáng ngời như thế, mà bây giờ đã không thấy đâu rồi.
Lúc này, thần cốc Tiểu Dạ Tử cảm thấy điện thoại chấn động, vì vậy lập tức đem nó mở ra.
Một tin nhắn mới gửi tới, mở ra là một bức họa, tràng cảnh bên trong, so với những bức ảnh trước làm người ta cảm thấy khủng bố tới cực điểm!
Thâm Vũ lúc này cũng cảm giác tay mình như nhũn ra. Bất quá nhìn nội dung bức họa mới vẽ ra cho nàng có cảm giác.
"Năng lực biết trước tựa hồ như đã khôi phục được chút ít, " nàng
nhìn bức họa nói: "Đã hóa giải được vấn đề không ổn định. Chẳng lẽ bởi
vì độ khó của huyết tự từng bước đề thăng, cho nên hạn chế của năng lực
này cũng yếu đi rồi sao?"
A Hinh cũng nhìn bức họa kia nói: "Năng lực khôi phục? Khôi phục nhiều hay ít?"
"Đại khái khoảng hai ba thành." Nàng chỉ vào bức họa: "Trước mắt bức
họa được vẽ ra cách thời gian hiện thực khoảng hơn kém 5 phút."
Bức họa vẽ một hành lang hẹp hòi, quỷ lão phụ đang gắt gao cầm lấy cái đầu của Lương thiên diễn!
Mà tin nhắn còn kèm theo một đoạn nội dung: "Dự tính sau khi các
ngươi nhận được tin nhắn, sau năm phút đồng hồ sẽ phát sinh thật sự."
Năm phút đồng hồ!
Hoàng Phủ Hác mở nắp một chai nước khoáng, không ngừng đổ vào trong
miệng. Không thể dừng lại để đi bộ, thể lực của hắn tiêu hao càng lúc
càng lớn. Hắn biết rõ, lúc này bổ sung thể lực là điều phi thường trọng
yếu.
Hắn cũng không nhớ nổi bản thân đã đi được bao lâu rồi, nếu không
phải trước đây hắn có kinh nghiệm chạy nam ra bắc, thì có lẽ không thể
chống đỡ nổi tới bây giờ.
Hắn vẫn như trước không thể tìm ra được sinh lộ.
Vừa rồi, đã nói chuyện với Lý ẩn, nhưng Lý Ẩn cũng chưa đưa ra được
cách nghĩ gì. Hoàng Phủ Hác cũng biết, Lý Ẩn không phải Thần Tiên, hắn
cũng cần manh mối và suy nghĩ mới đưa ra được kết luận.
Dù sao manh mối trước mắt quả thực mà nói, ít tới mức gần như không.
Lúc này, tin nhắn gửi tới hắn mở ra xem xét, là của thần cốc Tiểu Dạ
Tử. Trên bức họa, rõ ràng lão phụ kia đang cầm... cái đầu của Lương
Thiên Diễn!
Nhìn thấy một mànnhư vậy làm hắn ngây dại!
Chẳng lẽ Lương Thiên Diễn đã chết? Hay là nói sắp chết đi?
Nhìn thấy đoạn chú thích đi kèm cùng tin nhắn, mới biết đây là chuyện sẽ xảy ra sau năm phút nữa. Nhưng nghĩ tới đây, cũng làm hắn toàn thân
co rúm!
Hoàng Phủ Hác cũng không phải không sợ quỷ. Nhưng nghĩ đến thần sắc
tuyệt vọng thống khổ của mẫu thân, nghĩ đến chuyện Tuyết Thực thóa mạ
mẫu thân, nghĩ đến mẫu thân vì Lý thúc thúc mà chết không nhắm mắt...
Hắn liền đè nén sợ hãi, đi nghiên cứu hết thảy.
Hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho con quỷ đã giết mẫu thân! Tuyệt đối sẽ không!
Hắn đem bức tranh theo ước định gửi cho Lương Thiên Diễn.
Sau khi Lương Thiên Diễn nhận được tin nhắn liền vội vàng mở ra,
nhưng đập vào mắtlà một màn làm cho hắn suýt nữa kêu to lên! Ngoài cửa
sổ, bầu trời tối tăm u ám, làm hắn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Lúc này, một giọt, lại một giọt nước xuất hiện trên gương mặt Thiên
Diễn. Ở trước mắt của hắn có một cánh cửa, bỗng nhiên he hé mở ra!
Điều này làm Lương Thiên Diễn mặt mũi trắng bệch, lập tức hướng về
phía cầu thang chạy đi! Dù sao hướng lên trên hay xuống dưới đều giống
nhau, quỷ ở phía dưới, còn không bằng chạy lên trên!
Thâm Vũ hít sâu một hơi.
Giờ phút này, nàng cảm giác càng ngày càng mệt mỏi. Lúc trước vẽ
tranh cho Hạ Uyên cũng chưa từng mệt nhọc như vậy. Mà A Hinh thì đang
gọt trái cây, thỉnh thoảng còn cười âm hiểm nhìn Thâm Vũ.
Thâm Vũ cũng chẳng muốn để ý tới nàng. Lúc này nàng đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi ma chưởng của hai tên biến thái A hinh và Mộ Dung Thận, vì chuyện này nàng không tiếc hy sinh một cái giá lớn.
Hiện tại hy vọng lớn nhất của nàng chính là cô cô Bồ Phi Linh. Nàng
cũng không nghĩ tới, ngoại trừ Mẫn nàng còn có một thân nhân khác trên
đời này.
Nàng cực độ khát vọng được gặp mặt cô cô, nếu như có thể nhìn thấy
nàng, có lẽ sẽ biết được ngày xưa phụ thân đối với mình như thế nào.
Phụ thân và cô cô, có ai yêu nàng hay không?
Lúc này trong đầu nàng lại hiện lên một loạt hình ảnh, cánh tay không tự chủ mà cầm chặt bút vẽ. Lần này nàng cảm giác được, đoạn hình ảnh
này sẽ xảy ra sau hai giờ nữa! Hạn chế của năng lực biết trước đang
không ngừng suy yếu, là nhà trọ làm sao?
Nàng cầm lấy bút vẽ, chậm rãi phác họa cảnh tượng, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng chuông. A Hinh tức khắc hưng phấn kêu lên: "Ah, là chủ nhân đến!"
Nàng vội vàng chạy tới cửa lớn, đứng ngoài cửa quả thực là Mộ Dung
Thận. Mộ Dung Thận vừa bước vào liền nhìn thấy Thâm Vũ đang vẽ tranh,
cùng với trên bàn còn mấy bức tranh nữa, lộ ra bộ dạng tươi cười. Hắn
không ngừng tiến tới gần Thâm Vũ, cầm lấy mái tóc nàng hôn hít, nói:
"Ah, Thâm Vũ, ngươi thực là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, thực là quá hoàn mỹ."
Nhìn xem nàng đang phác họa dần bối cảnh, hắn cũng chăm chú dõi theo.
"Ah, đây là..."
Hắn sao lại tới gần nàng như thế, Thâm Vũ quả thực rất muốn giết chết Mộ Dung Thận. Trên thực tế, nàng cũng từng nghĩ, dùng bức họa biết
trước dụ dỗ Thượng Quan Miên giúp mình giết Mộ Dung Thận. Có thể nói,
chỉ cần Thượng Quan Miên nguyện ý, bất luận một hộ gia đình nào, nàng
cũng có thể đơn giản giết chết. Đối với nàng mà nói, cho dù là giết hết
toàn bộ hộ gia đình trong nhà trọ cũng chỉ là sự tình trong vài phút.
Về phần giết Mộ Dung Thận, càng là đơn giản như bóp một con kiến.
Nhưng, một câu kế tiếp của Mộ Dung Thận đánh nát toàn bộ tưởng
tượngcủa nàng: "Thâm Vũ ah, ngươi nên nhớ kỹ một việc, nếu như ngươi
nhờ một hộ gia đình nào đó giết ta..., A Hinh sẽ lập tức giết chết
ngươi. A Hinh là người không sợ chết , cho dù ngươi thỉnh Thượng Quan
Miên tới giết nàng, nàng cũng có thể trước tiên đem ngươi đưa vào âm tào địa phủ. Mặt khác, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, trên tay của A Hinh, thế nhưng mà đã giết hơn vài chục nhân mạng rồi đó. Ngươi có biết vì sao nàng lại làm như vậy hay không? Bởi vì, ta nói với nàng, ta
thích giải phẫu thi thể của xử nữ, nên nàng giúp ta giết rất nhiều
người, ở bót cảnh sát chỗ ta, những vụ án giết các thiếu nữ từ mười sáu
trở nên đều do nàng ra tay, bởi vì những người đó, khả năng là xử nữ rất cao. Sau đó, ta sẽ tự tay giải phẫu từng người từng người một, cái
khoảnh khắc đó làm ta.... vô cùng~~ hưng phấn ah!"
"Chỉ, chỉ vì cái này?" thân thể Thâm Vũ cũng bắt đầu phát run : "Ngươi chỉ vài cái này mà kêu A Hinh đi giết người?"
"Đúng!" bỗng nhiên một tay hắn vươn vào trong cổ áo của Thâm Vũ, cầm
chặt một bên nhũ phòng của nàng không ngừng xoa nắn, nói: "Ngươi nói chỉ là vì cái này? Nghĩ đến những thiếu nữ kia bị A Hinh từng đao từng đao
tàn nhẫn giết chết, sau đó đến lượt ta tự mình giải phẫu thi thể của các nàng , cái kia thật đúng là sự tình quá mức thoải mái! Loại khoái
hoạtnày, cũng gần giống với tiếp xúc những sự vật thần bí siêu tự nhiên
ah!"
Thâm Vũ muốn giãy dụa, thế nhưng A Hinh cầm dao gọt trái cây đặt ngang cổ họng nàng.
"Rất lớn, rất đầy đặn " hắn không ngừng tiếp tục xoa nắn lấy một bên
ngực của Thâm Vũ, vật dưới thân Mộ Dung Thận đã biến lớn, tiếp tục nói:
"A Hinh, thật là nô bộc tốt nhất của ta. Đúng không, A Hinh?"
Nói xong, tay còn lại cũng thò vào trong cổ áo A Hinh, gắt gao nắm
lấy một bên nhũ phong của nàng nói: "A Hinh, bộ ngực của ngươi vẫn co
dãn như vậy, mềm mại như vậy ah..."
Hai cái tên biến thái này, trước sau không ngừng trùng kích tinh thần Thâm Vũ!
Nghĩ đến lời nói của Mộ Dung Thận, những nữ hài tử cùng tuổi với
mìnhbởi cái loại lý do này, bị A Hinh giết chết, sau đó bị Mộ Dung Thận
giải phẫu, nàng cơ hồ muốn đem bút vẽ trong tay bẻ gẫy!
Hai người bọn họ không phải người! Bọn họ mới chính là ác ma!
Nhất định phải giết chết bọn hắn! Không thể không giết Mộ Dung Thận và A Hinh!
Nhưng giết như thế nào? Làm cách nào giết được bọn họ? A Hinh lúc nào cũng ở bên cạnh mình, bình thường chỉ khi mua thức ăn mới rời đi, mà
khi đó Mộ Dung Thận sẽ thay ca trông chừng nàng.
Cho nên, cơ hội duy nhất chính là lần tiếp theo, thời điểm Mộ Dung
Thận nhận được huyết tự chỉ thị. Cũng chỉ có thể hi vọng, cái tên pháp y biến thái này chết trong huyết tự chỉ thị!
Hoặc là, nghĩ biện pháp đem địa chỉ của mình tiết lộ cho một hộ gia
đình! Nhưng toàn bộ tin nhắn nàng phát ra đều bị A Hinh kiểm soát, hơn
nữa có người lạ tới, A Hinh cũng sẽ lập tức giết mình!
Đến cùng nên làm cái gì bây giờ? Thế nào mới có thể đem tin tức của mình truyền lại cho hộ gia đình?
"Chủ nhân, " A Hinh bị Mộ Dung Thận vuốt ve đỏ bừng cả khuôn mặt,
nói: "Nhanh, đến ngược đãi ta đi, đến vũ nhục ta đi, chà đạp thân thể
của ta, thân thể của A Hinh, chính là để cho chủ nhân phát tiết , mau
tới ah chủ nhân..."
Mộ Dung Thận cười âm hiểm, bỗng nhiên đem quần áo một bên ngực của A Hinh xé mở!
Thâm Vũ nhìn sang, lập tức nàng trợn tròn con mắt!
Nơi ngực A Hinh, vậy mà tràn đầy vết sẹo! Những vết sẹo này, có cái
dường như do dao chém , có cái dường như bị kéo đâm! Hơn nữa những vết
thương này không phải là vết thương mới, vết thương cơ hồ bao trùm toàn
bộ ngực! Mà dưới cổ có một khối lớn làn da, bị phỏng cực kỳ nghiêm
trọng, cái vết sẹo đó là người khác nhìn vào mà run rẩy.
"Ah, chủ nhân, đây là những vết sẹo ngày xưangươi để lại trên người A Hinh, đây là minh chứng A Hinh chính là nô bộc của người, nhanh, lại
tiếp tục tra tấn A Hinh đi, cho ta thêm càng nhiều vết thương hơn nữa,
chỉ cần để A Hinh được tiếp tục bên cạnh chủ nhân..."
Thâm Vũ cưỡng ép đè nén xúc động muốn nôn mửa. Bất quá,tử tưởng và
hành vi biến thái của hai người này, người bình thường không thể lý giải nổi, nàng cũng chỉ có thể cố gắng nín nhịn.
Thâm Vũ bỗng nhiên nghĩ đến, có thể cân nhắc điểm này! A Hinh rõ ràng là người rất ưa thích bị ngược đãi, như vậy có thể lợi dụng ham mê biến thái này mà giết chết nàng!
Bức tranh mới đã hoàn thành.
Sau đó, thần cốc Tiểu Dạ Tử và Biện Tinh Thần nhận được một tin nhắn
mới. Mà sau khi nhìn rõ bức họa, hai người đều mở to hai mắt không thể
tin được.
Tại khu rừng số 6 bên dòng sông Uyển Thiên, có một căn nhà ở nho nhỏ, ở phía trước ngôi nhà có một người bù nhìn. Mà người bù nhìn kia... mặc một thân áo liệm!
Đồng thời còn có một dòng chữ: "Ta cho rằng, người bù nhìn này rất có thể chính là bản thể của lão phụ tóc trắng, nếu như có thể hủy diệt
được người bù nhìn này mà nói..., có thể làm cho tất cả quỷ lão phụ đều biến mất!"
"Người bù nhìn?" Tinh Thầnvà thần cốc Tiểu Dạ Tử đều gắt gao nhìn chằm chằm vào người bù nhìn mặc áo liệm kia.
"Tới lưu vực sông Uyển Thiên!" Tinh Thần quyết định: "Tới đó đem
người bù nhìn này hủy diệt! Hủy diệt được người bù nhìn này, chúng ta
được cứu rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT