Lúc Hoàng Phủ Hác chứng kiến cái huyết thủ kia, hắn hoàn toàn ngây dại.

Cái Huyết Thủ xuất hiện cực nhanh, biến mất còn nhanh hơn.

Trong chớp mắt,liền thu trở về. Mà Lý Thiên Tường dường như không cảm giác thấy, còn bảo hộ mẫu thân, nói: "Tâm Điệp tuyệt đối không phải là hung thủ, tuyệt đối không phải!"

"Ngươi nói không phải thì không phải sao?" hàng xóm với nhà Hoàng Phủ Hác, Trương Mẫn ở tầng thứ năm đi đến nói: "Chồng của ta, hắn nói, Tôn tâm điệp nói trên bả vai hắn có cái gì mà Huyết Thủ, thế nhưng ta căn bản cái gì cũng không thấy! Lúc đầu ta còn nghĩ nàng bị bệnh tâm thần, thế nhưng ngày hôm đó, chồng của ta liền chết trong thang máy!"

Trượng phu Lí Nguyên củaTrương Mẫn, thi thể được phát hiện ở trong thang máy. Trừ lần đó ra, còn có hai người, một người chết ở trên sân thượng nhà trọ, còn một người chết ở trong cầu thang. Tất cả nguyên nhân, đều là bị bóp cổ mà chết.

"Ngươi nói đùa gì vậy? Nếu như Tâm Điệp là hung thủ, nàng sẽ báo cho người đó sao?" Lý Thiên Tường phẫn nộ vì nữ nhân mình yêu thích mà giải thích: "Chẳng lẽ trước khi giết người nàng còn tới nhà các ngươi nói, ta muốn giết ngươi sao?"

Nhưng mà, một người khác thê tử bị chết không kềm được giận dữ nói: "Ai biết nàng có phải là tên sát nhân biến thái hay không? Có vài tên sát thủ biến thái, nói cho đối phương biết, ta muốn giết ngươi, sau đó mới động thủ đấy! Hơn nữa, nàng không chừng chính là đang lợi dụng cái tâm lý này của chúng ta!"

"Lui một bước tiến vạn bước, " lại có một hộ gia đình nói: "Cho dù nàng không phải là hung thủ, cũng khẳng định có quan hệ với hung thủ, nếu không nàng như thế nào biết trước được ai sẽ bị sát hại?"

Hoàng Phủ Hác vừa muốn xông ra, lại trông thấy Lý Tuyết Thực đứng ở trước mặt hắn. gương mặt Tuyết thực tràn đầy sợ hãi, nhìn Hoàng Phủ Hác nói: "Ta, ta thật sự rất sợ. Như thế nào sẽ phát sinh ra nhiều chuyện đáng sợ như thế này, lời của ngươi và mẹ ngươi, ta thực sự khó tin tưởng, không có biện pháp tin tưởng..."

Cảnh sát lại nhằm vào vụ án này tiến hành điều tra cụ thể hơn nữa. Lúc này mẫu thân là người có đạihiềm nghi, tuy chưa tới tình trạng bị bắt giữ, nhưng cảnh sát đã bắt đầu giám sát mọi hành động của mẫu thân.

Lúc ấy mẫu thân nhìn thấy huyết thủ trên vai Lý Thiên Tường. Cho nên đêm hôm đó nàng để Hoàng Phủ Hác lưu lại trong nhà, đem chìa khóa giao cho hắn, nói: "Hác, nhớ khóa hết cửa lại, cả cửa sổ cũng phải khóa, một khi gặp chuyện không may ngươi lập tức chạy đi! Hiện tại ta đi qua gặp Lý thúc thúc, nghe cho kỹ, vô luận như thế nào, không được tới gần nhà Lý thúc thúc! Ta nhất định phải cứu hắn, nhất định!"

Trong mắt Mẫu thân tràn đầy quyết tuyệt. Nàng liều mạng hết thảy để cứu người mình yêu mến.

"Mụ mụ!" Hoàng Phủ Hác rất khẩn trương, hắn lo lắng cho an nguy của mẫu thân, nhưng hắn biết, mẫu thân sẽ liều hết thảy để cứu Lý Thiên Tường đấy!

Mẫu thân chính là người như vậy.

Mà khi mẫu thân ra khỏi cửa, cũng là lần cuối cùng hắn và mẫu thân được ở cạnh nhau.

Hắn rất hi vọng có thể đi theo, nhưng cái huyết thủ kia làm hắn sợ hãi chỉ có thể rúc ở trong phòng, nỗi sợ hãi không ngừng thôn phệ nội tâm của hắn.

Hơn tám giờ tối, hắn nghe được âm thanh mẫu thân kêu thảm thiết.

Hoàng Phủ Hác rốt cục hạ quyết tâm, mở cửa xông ra ngoài! Mà đến trước cửa Lý gia, hắn thấy Tuyết Thực đang đứng ngoài không ngừng gõ cửa.

"Chuyện gì xảy ra?" Hoàng Phủ Hácchạy tới hỏi Tuyết Thực: "Chuyện gì phát sinh rồi hả?"

"Ta..." Tuyết thực cơ hồ muốn khóc: "Ba ba và mẹ ngươi sau khi gặp mặt, kêu ta tới nhà ngươi, thế nhưng mà ta rất lo lắng, nên một mực ở ngoài cửa nghe động tĩnh. Thế nhưng..."

Lúc này bỗng nhiên có hai gã cảnh sát lao đến, chính là hai người giám thị mẫu thân.

Cửa bị cưỡng ép mở ra, mà bên trong, mẫu thân đang ôm thi thể của Lý Thiên Tường khóc rống.

Lý Thiên Tường cũng đã chết.

Mẫu thân bị bắt. Hơn nữa, còn bị buộc tội là hung thủ cho chuỗi thảm án ở nhà trọ. Nhất là Lý Thiên Tường, lúc ấy chỉ có nàng ở trong phòng với Thiên Tường, cảnh sát dùng kính viễn vọng quan sát từ sân thượng của cao ốc đối diện, nhìn thấy mẫu thân gắt gao bóp lấy cái cổ Thiên Tường.

Cảnh sát nhận định thần kinh mẫu thân không bình thường, bởi vì bản thân nàng cho khẩu cung nói rằng, lúc đó nàng lao vào muốn gỡ bàn tay của quỷ đang bóp cổ Thiên tường.

Lúc tiến hành khởi tố, đoạn khẩu cung này của nàng bị coi là vọng tưởng. Nhưng kết quả xem xét tinh thần của nàng, kết luận nàng là người có hành vi bình thường, cho nên nàng nhất định phải chịu trách nhiệm hình sự.

Hoàng Phủ Hác căn bản không thể tiếp nhận được kết quả này.

Lên toà án, mặc dù kiểm sát trưởng ép hỏi, nàng vẫn kiên trì nói: "Thật sự! Thật là một con quỷ! Các ngươi nói trên thế giới này không có quỷ? Không phải, thật sự có quỷ! Con quỷ kia bóp cổ Thiên Tường! Không phải ta, ta không phải hung thủ giết người!"

Toà án bắt đầu điều tra, có phải nàng tham gia vào một đoàn thể tà giáo nào đó hay không, hoặc là mê tín gì đó, mới có thể nói ra những điều như vậy. Nhưng kết quả điều tra rất bình thường.

Vô luận xử án lần một hay lần hai, đều không thể tra ra được động cơ giết người của mẫu thân, mà mẫu thân cũng thủy chung kiên trì, nàng không có giết người. Nhưng lời nói của nàng quá mức hoang đường, không thể làm cho người khác tin tưởng.Thời điểm vụ án xảy ra, trong phòng không có ai ngoài nạn nhân và nàng, như vậy hung thủ chỉ có thể là Tôn Tâm Điệp.

Hoàng Phủ Hác nhiều lần nhìn mẫu thân, nàng đều nói với hắn: "Hác, ta nói thật! Bọn hắn đều nói ta đầu óc không bình thường, nói là mê tín, mà kiểm sát trưởng thì nói ta giả ngây giả dại để thoát tội... Không phải! Thiên Tường thật sự không phải ta giết, ta yêu hắnnhư vậy, làm sao có thể giết Thiên Tường chứ? Không phải, tuyệt đối không phải!"

Hoàng Phủ Hác đương nhiên hoàn toàn tin tưởng lời nói của mẫu thân, bởi vì hắn cũng nhìn thấy cái Huyết Thủ kia. Hơn nữa hắn còn muốn ra tòa làm chứng.

Nhưng thời điểm hắn thề son sắt những lời hắn nói là thật thì tất cả mọi người trong phòng xử án đều phẫn nộ: "Hắn là bị mẫu thân hắn xúi giục đấy!"

"Quan toà đại nhân, nhất định phải phán nữ nhân kia tử hình!"

"Tử hình! Nàng tuyệt đối là tên biến thái, giết người không cần lý do!"

Mà để cho hắn thất vọng đau khổ nhất, là lời nói của Tuyết Thực trên ghế dự thính.

"Thỉnh quan toà làm chủ cho chúng ta!" Nàng chỉ vào Hoàng Phủ Hác nói: "Đừng tin lời nói của hắn! Ba ba ta là bị Tôn Tâm Điệp giết chết! Nhất định phải làm chủ cho chúng ta!"

Tuyết thực, hoàn toàn cho rằng mẫu thân hắn là hung thủ giết người.

Thời điểm ra tòa án, Hoàng Phủ Hác bị TuyếtThựcphẫn nộ, đổ nước vào mặt.

"Ngươi như thế nào có thể giúp mẹ ngươi giả làm chứng!" Nàng túm lấy quần áo Hoàng Phủ Hác, quát lên: "Mẹ của ngươi là hung thủ giết người! Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi nói sao? Ngày hôm đó ta căn bản chẳng thấy có Huyết Thủ nào trên vai phụ thân! Mẹ của ngươi là hung thủ giết người, hung thủ giết người!"

"Không!" Hoàng Phủ Hác đẩy nàng ra, lớn tiếng gầm thét: "Không phải! Giết chết Lý thúc thúc , còn có những người kia , đều là quỷ! Là quỷ giết bọn họ, mẫu thân của ta căn bản không phải là hung thủ! Nàng không có nói dối, không có nói dối!" Lúc này những người nhà nạn nhân cũng nhìn hắn khinh miệt: "Ngươi tuổi còn nhỏ, như thế nào cũng theo mẹ ngươi nói dối?"

Trương Mẫn nói: "Đều nói thượng bất chính, hạ tắc loạn, ta xem đứa bé này cũng không phải vật gì tốt!"

Sau hai ngày thẩm án, luật sư biện hộ tới tìm Hoàng Phủ Hác.

"Hiện tại, chúng ta có lợi ở chỗ mẹ ngươi không hề có động cơ giết bất kỳ ai trong số những nạn nhân. Nhưng ở hai ngày thẩm án, mẹ ngươi luôn miệng nói quỷ đã giết người. Bất luận là ai cũng không có khả năng tin tưởng lời chứng này, muốn ta biện hộ cho nàng vô tội, ta như thế nào có thể biện ah? Chẳng lẽ muốn ta thuyết phục quan toà trên thế giới này có quỷ sao? Căn bản không có khả năng!"

Lời của mẫu thân, không có người tin tưởng. Lúc đó điện thoại và máy tính cũng chưa được phổ cập, nếu không vụ án này sẽ thành chủ đề đứng đầu trên các trang mạng, hấp dẫn vô số người yêu thích linh dị tham dự thảo luận. Cho nên, đại đa số người tham dự, đều cho rằng mẫu thân giả dại để thoát tội.

Cuối cùng, toà án chung thẩm, phán xử mẫu thân tử hình, lập tức chấp hành.

Một khắc khi nghe thấy phán quyết, Hoàng Phủ Hác quả thực không thể tin được. Mẫu thân vì muốn giúp đỡ, cứu vớt người khác, vì cái gì lại rơi vào kết cụcbi thảm như vậy?

"Không muốn —— "

Ngày xưa, những chuyện mẫu thân chiếu cố mình hiện rõ mồn một trước mắt.

"Hác, nhớ kỹ ah, trên thế giới này, không có chuyện gì là làm không được , chỉ nhìn ngươi có nguyện ý làm hay không. Sau này ngươi nhất định phải trở thành một người có tín niệm và quyết tâm."

Câu nói xưa kia của mẫu thân thoáng hiện trong lòng Hoàng Phủ Hác.

Khi đó hắn đã quyết định... Muốn chứng minh, cái chết của bọn người Lý Thiên Tường không phải do mẫu thân, mà thực sự là do quỷ ! Mẫu thân không phải hung thủ giết người, nàng không nói dối!

Nhưng thời gian tử hình càng ngày càng tới gần. Vô luận Hoàng Phủ Hác khẩn cầu và hi vọngnhư thế nào, đều không thể cứu được mẫu thân.

Hắn cho đến nay sẽ không quên, thời khắc cuối cùng hắn được gặp mặt mẫu thân.

"Hác, dời xa khỏi cái nhà trọ kia đi, đi cho thật xa... Hảo hảo chiếu cố Tuyết Thực, nhất định phải hảo hảo chiếu cố nàng. Về sau ta không có biện pháp chăm sóc ngươi nữa rồi. Đừng nghĩ tới báo thù, tuyệt đối đừng nghĩ tới báo thù! Nó là quỷ, người không đấu lại được đâu!"

Trên thế giới này, không tồn tại pháp luật chế tài quỷ hồn,tư pháp ở trên thế giới này cũng không tin tưởng vụ án do quỷ hồn tạo thành.

Hơn nữa, điều này không thể nào cải biến được. Mặc dù thật sự có quỷ tồn tại, chính phủ cũng nhất định sẽ phong tỏa chân tướng, không người người thường biết được để tránh gây khủng hoảng.

Gương mặt mẫu thân thống khổ vặn vẹo, làm hắn cảm giác tuyệt vọng vạn phần.

Ngày tử hình, nhìn xe pháp viện trở mẫu thân đi, hắn quỳ rạp trên đường cái, mà đứng ở sau lưng, là người nhà những nạn nhân, còn có cả Tuyết thực.

"Đi." Tuyết Thực lạnh nhạt nói với hắn: "Ngay mai ngươi đi thật xa cho ta, tới nơi nào cũng có thế, đừng để ta gặp mặt ngươi, đừng để ta nhìn thấy ngươi!"

Hoàng Phủ Hác chầm chậm quay đầu lại nhìn những người sau lưng, còn cả Tuyết Thực.

"Mẫu thân của ta không nói dối! Ta cũng đồng dạng không nói dối! Là chính các ngươi không ai tin tưởng ta!" Hắn rít gào: "Tốt, rất tốt! Ta sẽ đi, nhưng ta sẽ chứng minh , ta sẽ chứng minh mẫu thân không có nói dối! Ta sẽ chứng minh... trên thế giới này đích xác có Quỷ hồn tồn tại! Sau đó ta cũng chứng minh, mẫu thân của ta không có giết người!" "cho dù mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm... cho đến khi ta chết ta cũng không từ bỏ! Bất luận phải trả cái giá gì, hy sinh nhiều hay ít, ta sẽ chứng minh mẫu thân trong sạch!"

Cái này lànguyện vọng của Hoàng Phủ Hác.

Về sau này, hắn bắt đầu quá trình nghiên cứu linh dị học dài dằng dặc của mình. Từ khi internet phổ cập, thông qua những diễn đàn trò chuyện, hắn kết bạn được với rất nhiều người có kinh nghiệm về hiện tượng linh dị , hơn nữa thời điểm mười tám tuổi, hắn đi du lịch khắp các nơi ở Trung Quốc. Thành lập kỳ linh hội, dựa vào rất nhiều tư liệu điều tra, hắn biết được trong lịch sử thành phố K có rất nhiều tin đồn kỳ quái.

Sở dĩ hắn tiến vào nhà trọ là do theo đuổi những hiện tượng đó.

Cái ngày hắn phát thệ trước mặt Tuyết Thực, cho đến nay hắn vẫn nhớ rõ. Hắn, thề nhất định phải mang theo bằng chứng chứng minh mẫu thân vô tội tới gặp Tuyết Thực!

Thời điểm tiến vào nhà trọ hắn nhìn thấy được một vài sự việc ly kỳ, biết được khi chấp hành huyết tự chỉ thị hắn sẽ đối mặt với quỷ hồn chân thật, làm hắn hưng phấn tới mức hai tay run rẩy, thiếu chút nữa bị Lý Ẩn hiểu lầm là tên biến thái đồng dạng với Mộ Dung Thận.

Hao phí hơn mười năm thời gian, rốt cuộc tìm được manh mối!

Hoàng Phủ Hác khi đó vẫn một mực giám thị hướng đi của nhà trọ đó. Hơn mười năm sau cái chết của mẫu thân, không hề phát sinh thêm một vụ giết người nào nữa. Điều này cũng làm cho oan khuất của mẫu thân trở nên càng thêm sâu nặng. Cũng trong khoảng thời gian này, không hề có hộ gia đình nhận được huyết tự chỉ thị tiến tới khu trọ kia. Đồng thời, hắn cũng điều tra được, từ khi khởi công xây dựng ở đó chưa từng có tiền lệ phát sinh ra án giết người.

Nói cách khác, nếu hắn một mực sống sót mà nói..., có thể sẽ nhận được huyết tự chỉ thị tiến và căn nhà trọ đó! Như vậy, hắn lại một lần nữa có thể nhìn thấy cái Huyết Thủ kia!

Hoàng Phủ Hác quyết định đánh cuộc một keo!

Sống sót trong nhà trọ, sau đó đem oan khuất của mẫu thân tẩy trừ! Mặc dù không cách nào chứng minh trên thế giới này Quỷ hồn hoàn toàn tồn tại, ít nhất cũng phải để Tuyết Thực minh bạch, mẫu thân không phải hung thủ giết chết phụ thân nàng!

Bởi vì, mẫu thân luôn đối đãi với Tuyết Thực như con gái, nên Hoàng Phủ Hác cũng một mực xemTuyết Thực như muội muội của mình.

Kết thúc hồi tưởng, hắn nói ra quyết định của mình với Lương Thiên Diễn.

"Bức họa kia ta cũng có. Ta sẽ gửi cho ngươi."

Nếu như mẫu thân còn sống, cũng nhất định sẽ làm như vậy a?

Hoàng Phủ Hác cười khổ một tiếng cúp điện thoại, cũng không để ý tới Lương Thiên Diễn kích động nói lời cảm tạ, chỉ là hồi tưởng về mẫu thân, muốn một lần nữa tiếp xúc với cái huyết thủ kia mà sống sót!

"Chỉ cần ta sống qua lần thứ 5 huyết tự, là có thể đem quỷ hồn vào nhà trọ để nó bị hắc động hút vào!"

Sống sót... Nhất định phải sống sót!

Thời gian, buổi trưa. Tạm thời, quỷ lão phụ còn chưa có xuất hiện.

Thần cốc Tiểu Dạ Tử và Tinh Thần đứng dưới ánh mặt trời nóng bức, dựa vào vầng thái dương để xua tan đi nỗi sợ hãi.

"Mệt chưa? Nghỉ ngơi một chút ah."

Thần cốc Tiểu Dạ Tử nói đúng ý nguyện của Tinh Thần.

"Ta muốn hỏi ngươi một câu, " thần cốc Tiểu Dạ Tử đột nhiên nói: "Về bức họa biết trước, ngươi có thể nói cụ thể cho ta được hay không? Ngươi thật sự không biết Bồ Thâm Vũ ở nơi nào sao?"

"Không biết." Tinh Thần lắc đầu: "Ta thật sự không biết nàng ở nơi nào."

Thần cốc Tiểu Dạ nhìn nét mặt của hắn không giống như đang nói dối, thở dài. Cầm điện thoại di động của mình lên viết một đoạn tin nhắn.

Nội dung là:

" Viện trưởng Lý Ung:

Sự tình ngươi ủy thác, ta đã có chút manh mối, nhưng vì điều này mà ta bị cuốn vào một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Ta vẫn sẽ tiếp tục sưu tầm manh mối. Căn cứ vào ước định giữa ta và ngươi, mỗi tháng ta sẽ báo cáo kết quả một lần, hiện tại ta nói cho ngươi một chút.

Đầu tiên, ta cho rằng, cái chết của Doanh Thanh liễu bác sĩ (hôm trước edit vội, nhầm. Nàng là bác sĩ và bị giết không rõ nguyên nhân trong bệnh viện Chính Thiên)và Doanh Thanh Ly giáo thụ có liên quan rất lớn tới một người, tên là Bồ Thâm Vũ. Sở dĩ nhiều năm qua không tra ra được điều này, là vì lúc trước Doanh thanh liễu bác sĩ đã sửa đổi lịch ghi chép bệnh nhân. Ta cũng là điều tra rất kỹ về cái chết của Doanh Thanh ly giáo thụ mới tra ra được người này.

Còn có, nội dụng kế tiếp ta muốn nói với ngươi vượt qua sự tưởng tượng của nhân loại, là một hiện tượng hoàn toàn siêu nhiên.

Thỉnh ngươi suy nghĩ thật kỹ một chút, nếu như quyết định tin tưởng lời nói của ta, ta sẽ gửi tư liệu cụ thể về Bồ Thâm Vũ cùng với những việc đáng sợ ta điều tra ra được tới cho ngươi. Hiện tại ta nói có thể là rất khoa trương, nhưng mỗi phút mỗi giây tính mạng của ta đang không ngừng bị đe dọa.

Thần cốc Tiểu Dạ Tử "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play