Trong huyết tự chỉ thị này, cái nguy hiểm nhất chính là bức thư cuối cùng.

Kỳ thật nhắc nhở sinh lộ chỉ có một. Chính là hai cánh tay của quỷ.

Nhưng trước đó hộ gia đình bị tâm lý tác động, đã tự xác nhận giới tính của hai ngươi, nên chuyện cánh tay họ cũng không quá mức để tâm. Tất cả mọi người đều cho rằng nhắc nhở sinh lộ nằm trong những lá thơ, hoặc là tại Quầng Dương quán và Nguyệt Ảnh quán, mà bỏ qua nhắc nhở ngay trước mắt.

Cho nên, đến thời điểm cuối cùng tặng lễ phục liền xuất hiện vấn đề.

Quỷ hồn nghĩ rằng người đưa tin là người hầu trong nhà, nhưng nếu bạo lộ ra rằng, người đưa tin lại là kẻ lạ từ bên ngoài xâm nhập, dĩ nhiên sẽ tức giận rờikhỏi tầng hầm!

Loại cảm giác gần chạm tới Thiên Đường, nhưng lại rớt xuống địa ngục sâu thẳm làm Lý Ẩn muốn rơi vàotuyệt vọng!

Hắn đang cầm bộ đồ vest, hét to với Tử Dạ ở bên kia đầu dây: "Tử Dạ, ngươi là nói quỷ đã đi ra?"

"Đúng."

Tử Dạ giờ phút này đang chạy lên lầu một, dọc theo hành lang chui vào một gian phòng khoáng đạt. Mà Bạch Vũ và Thượng Quan Miên cũng chia nhau ra nấp ở một địa phương khác.

"Ta đưa bộ đồ vest đến cho ngươi!" Lý Ẩn hô: "Đưa lễ phục qua mà nói... có lẽ còn một đường sinh cơ!"

"Ta biết rồi, Lý Ẩn. Ta hiện tại chạy lên lầu, cho nên..."

"Để ta tới làm."

Bỗng nhiên Thượng Quan Miên đi vào gian phòng này, nói: "Ta sẽ tới lầu hai cầm bộ đồ vest, ngươi ẩn nấp đi, ta là người thích hợp làm nhiệm vụ này nhất."

Sau đó, nàng liền chạy ra ngoài.

Tử Dạ nhanh chóng nói qua đầu dây bên kia: "Lý Ẩn, Thượng Quan Miên sẽ tới lầu hai, ngươi nhanh đưa bộ vest cho nàng!"

Lúc này, Bạch Vũ đang chạy trên một đầu hành lang, vì quá vội vàng mà ngã một cái!

Quỷ đã ra khỏi tầng hầm. Trước mắt bọn hắn, tùy thời đều có thể chết!

Bây giờ là mười một giờ 50 phút. Chỉ còn mười phút nữa có thể rời khỏi nơi này. Nhưng cho dù có thể chạy ra khỏi quán, thì trên đường về nhà trọ vẫn vị quỷ hồn đuổi giết!

"Không, không muốn ah..." Bạch Vũ vừa chạy vừa không ngừng hướng phía sau nhìn lại, hắn đã sợ tới mức khóc rống lên.

Hai tay hắn che mặt, nước mắt không ngừng chảy xuống. Bây giờ hắn thật sự cảm thấy muốn chết ngay lập tức!

Vì cái gì ta lại gặp phải loại chuyện này? Cũng bởi ngày hôm đó đi tản bộ, vô tình tiến vào một ngõ nhỏ mà phải gia nhập vào nhà trọ!

Đây hết thảy,nếu là ác mộng thì vì sao còn chưa tỉnh lại?

Khóc một thời gian rất lâu, lần nữa khi hắn mở mắt ra, từ khe hở giữa các ngón tay hắn thấy được.... một gương mặt nam nhân trắng bệch!

Thượng Quan Miên giống như một đầu báo săn đã vọt lên tới lầu hai.

Nàng bộc phát ra tốc độ nhanh nhất của mình, đột nhiên một bước nhẩy vọt mười bậc thang ! Sau đó lại nhún người nhảy mạnh một cái, hạ cánh ở sàn nhà tầng hai!

Đúng vào lúc này một thanh âm bi thảm vang vọng khắp Nguyệt Ảnh quán!

Đây là tiếng kêu thảm thiết của Bạch Vũ!

Thượng Quan Miên đang ở trên lầu hai, khoảng cách tới gian phòng kia không tới 15 mét. Dưới tình huống toàn lực bộc phát, nàng không cần tới một giây.

Nhưng đúng vào lúc này, cửa gian phòng đó mở ra, từ bên trong bước ra một bóng đen mơ hồ không rõ ràng!

Thượng Quan Miên căn bản không dừng bước mà lập tức bắn ra 20 căn độc châm! Những độc châm kia... cơ hồ ngay khi bóng đen bước ra liền bắn tới!

Thượng Quan Miên lại tiếp tục lấy ra một quả boom plastic loại nhỏ. Loại boom này uy lực rất yếu, chủ yếu dùng để sử dụng khi phá hư két sắt, là một trong những vũ khí nàng thu được trong tay ám sát giả.

Thân thể nàng hơi hạ xuống lập tức quăng boom nhỏ về vách tường phía trước mặt.

Lý Ẩn lúc này đang đứng trước cửa sổ, bỗng nghe từ bên Nguyệt Ảnh quán truyền tới âm thanh bạo tạc!

Nghe thấy tiếng nổ mạnh, hắn ngạc nhiên một hồi: không thể nào? Con quỷ này rõ ràng có năng lực bạo tạc? Không xong, Tử Dạ nguy hiểm!

Qua giây lát, Thượng Quan Miên đã nổ ra được một lỗ nhỏ xông vào phòng!

Kế tiếp, chính là thời khắc quyết định sinh tử.

Kiện âu phục kia đã được Lý Ẩn kẹp vào thiết giáp đưa tới bên cửa sổ.

Khảng cách từ chỗ nàng tới cửa sổ khoảng tám mét, khoảng cách này đối với Thượng Quan Miên mà nói thoáng cái là tới.

Tám mét. Thượng Quan Miên lập tức bộc phát tốc độ, chỉ cần chưa tới một phần ngàn giây đã tới! Thế nhưng giờ phút này tốc độ của nàng cũng không có ý nghĩa.

Chỉ thấy một đạo bóng đen xẹt qua, cả người Thượng Quan Miên chợt nhẹ bẫng, lập tức cả thân người bị nhấc lên xoay 180o ra sau, thời điểm vừa chạm mặt đất nàng liền bật dậy, nhưng lại thấy bản thân mình đang ở lầu một!

Mà bóng đen kia hiện tại đang ở một đầu hành lang khác. Mà ở bên cạnh Thượng Quan Miên là Bạch Vũ!

Giờ phút này diện mục của Bạch Vũ vặn vẹo, mặt mũi tràn đầy thống khổ té trên mặt đất, rõ ràng đã chết.

Mà bóng đen ở hành lang đối diện cũng đang hướng nàng đi tới!

Thượng Quan Miên bỗng nhiên nắm lấythi thể Bạch Vũ, ném về phía bóng đen!

Sau đó thân thể nàng nhẩy vào gian phòng bên cạnh, lăn vài vòng trên mặt đất rồi bưng kín lỗ tai.

Một âm thanh bạo tạc kịch liệt vang lên!

Lầu một Nguyệt Ảnh quán bị lửa lớn bao trùm! Vách tường và cửa sổ thủy tinh bị chấn cho nát bấy, vô số gian phòng lập tức sụp đổ, ngay cả nóc nhà cũng bị thổi bay một góc lớn.

Vừa rồi, Thượng Quan Miên đem lựu đạn gài lên cơ thể Bạch Vũ sau đó ném tới.

Quả lựu đạn này uy lực không nhỏ, hầu hết mọi gian phòng trong lầu một đều bị cuốn vào, Thượng Quan Miên nằm trên mặt đất nhưng vẫn bị lực bạo tạc ảnh hưởng không ít, lực trùng kích đem nàng thổi bay đập lên vách tường, rồi ngã mạnh xuống sàn nhà, cộng thêm những mảnh thủy tinh vỡ vụn làm nàng bị thương khá nặng.

Bất quá, nàng vẫn đứng lên. Lập tức hướng về phía vách tường bị thủng lỗ chạy tới cầu thang!

Lý Ẩn, Phong Dục Hiển và Mộ Dung Thận nhìn thấy Nguyệt Ảnh quán bị nổ lớn, cả đám sợ ngây người.

"Không phải chứ?" Phong Dục Hiển quả thực không dám tin vào hai con mắt của mình: "Quỷ hồn này còn có thể bạo tạc? Quá khoa trương đi!"

"Tử Dạ..." Lý Ẩn nhìn bên kia không ngừng thoát ra những đám khói lớn hô lên: "Tử Dạ!"

Nàng không có việc gì chứ?

Mà khoảng cách tới nửa đêm 0 giờ, còn ba phút thời gian!

Thượng Quan Miên lại một lần nữa xông lên lầu hai, nhưng vừa chạy được một đoạn thì ở phía sau lưng nàng xuất hiện một đôi tay đem nàng túm chặt!

Thân thể Thượng Quan Miên bị lôi xuống cầu thang, khoảng cách tới gian phòng kia càng ngày càng xa!

Lý Ẩn cầm thiết giáp tay muốn tê lên rồi, nhưng bên kia vẫn không có người tới tiếp! "Tử Dạ… Tử Dạ, nàng sẽ không chết chứ?” Lý Ẩn thần sắc khủng hoảng.

Đúng lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy bộ đồ vest trên thiết giáp cử động, dần dần chui vào trong cửa sổ!

"Đây là... Đây là chuyện gì?"

Thượng Quan Miên đang bị túm chặt,nhưng nhón trỏ và nhón cái của nàng còn đang chăm chú kéo một sợi tơ!

Đúng!

Chính là sợi tơ mà lúc trước nàng giết bò cạp ma Sanders so!

Lần thứ nhất nàng tiến vào lầu hai đã đem một đầu sợi tơ cột và một con dao găm, sau đó phóng vào bộ đồ vest!

Bây giờ nàng đang kéo sợi tơ, làm bộ vest chui vào trong cửa sổ!

Tuy sợi tơ này cực kỳ mỏng manh nhưng trình độ cứng cỏi lại không thể nào nghi ngờ, đây chính là hung khí do cấm địa đen cố tình chế tạo cho nàng!

"Vừa rồi áo cưới là đưa sai rồi, bây giờ ta đem bộ đồ vest cấp cho ngươi!" Thượng Quan Miên hô to: "Buông tay ngay lập tức cho ta!"

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, khoảng cách tới nửa đêm 0 giờ ngày càng gần.

Lý Ẩn đã vọt tới trước cửa lớn lầu một, chỉ chờ thời gian tới sẽ chạy ra ngoài, tới Nguyệt Ảnh quán đối diện đem Tử Dạ trở về nhà trọ! Cái năng lực mở ra thông đạo này chỉ khi nào hắn nguyện ý mới có thể phát động.

Tử Dạ, hiện tại rất có thể nàng đang bị trọng thương!

"Đừng chết..." Lý Ẩn không ngừng cầu nguyện: "Làm ơn đừng chết, Tử Dạ... đừng chết!"

Mà lúc này bộ đồ vest kia cũng tới được tay Thượng Quan Miên!

"Cầm lấy đi!" Thượng Quan Miên nắm chặt bộ đồ vest nói: "Cầm lấy lễ phục của ngươi đi!"

Cánh tay kia bắt được bộ lễ phục, rốt cục lực đạo gắt gao túm lấy nàng dần rút đi.

Nửa đêm 0 giờ đã tới.

Lý Ẩn lập tức xông ra ngoài, từ một lỗ hổng xông vào lầu một Nguyệt Ảnh quán.

"Tử Dạ, Tử Dạ…. ngươi đừng chết, Tử Dạ!"

Tử Dạ đặt chuông chế độ rung, cho nên có gọi điện thoại cũng không nghe thấy tiếng chuông. Lý Ẩn từ trong những gian phòng đổ vỡ tìm kiếm.

Lúc này bỗng nhiên Lý Ẩn nghe được tiếng la: "Lý Ẩn, ta ở chỗ này!"

Lý Ẩn lập tức nhìn lại, Tử Dạ đang từ hành lang đối diện chạy tới. Tay phải của nàng tràn đầy máu tươi, hẳn là vụ nổ lúc nãy làm nàng bị thương, thoạt nhìn cánh tay phải đã hoàn toàn bị phế.

"Tử Dạ!"

Lý Ẩn lập tức nhào tới, nhưng thời điểm hắn sắp tới gần Tử Dạ, bỗng một nam quỷ gương mặt nhợt nhạt mặc một bộ lễ phục màu đen xuất hiện trước mặt hắn!

Vậy mà... liền chắn giữa hắn và Tử Dạ!

Là nam quỷ dưới mặt đất Nguyệt Ảnh quán!

Nếu như hiên tại Lý Ẩn nghĩ muốn lập tức về nhà trọ, có thể xông lên bắt lấy tay nam quỷ mang về nhà trọ, giống như Ngân Vũ lần trước giết chết quỷ hồn!

Nhưng nếu cứ tùy tiện xông lên, chỉ sợ chưa chạm vào hắn, bản thân đã mất mạng!

Bất quá, Lý Ẩn cắn chặt răng muốn trực tiếp tiến lên!

Nhưng đúng lúc này có một con dao phóng tới, đem cái đầu của nam quỷ chặt đứt! Cái đầu rớt khỏi cổ lăn lóc trên mặt đất!

Lý Ẩn lợi dụng cơ hội trong nháy mắt này chạy tới bên cạnh Tử Dạ, dùng tay phải nắm lấy tay trái của nàng, ý nghĩ muốn trở về nhà trọ!

Nhưng bỗng nhiên từ khuỷu tay phải của hắn xuất hiện một đạo bóng đen xẹt qua, ngay lập tức, khuỷu tay hoàn toàn bị chặt đứt!

Đồng thời lúc đó thân ảnh của Lý Ẩn cũng biến mất vô tung.

Mà Tử Dạ thì vẫn còn nguyên tại chỗ, cánh tay phải của Lý Ẩn vô lực rơi trên mặt đất.

Con quỷ cụt đầu cứ như vậy đứng trước mặt Tử Dạ!

Lúc này có một cánh tay nắm lấy Tử Dạ, đem nàng ném ra xa khoảng cách phải lên tới 20 m!

Là Thượng Quan Miên, con dao găm chặt đầu quỷ vừa nãy cũng là do nàng phóng ra.

Con quỷ này bị chặt đầu, nhưng thân thể vẫn cử động như trước. Sau đó hướng Thượng Quan Miên và Tử Dạ chạy tới!

Thượng Quan Miên liền lấy ra hai khẩu Sa Mạc Chi Ưng hướng tới quỷ cụt đầu không ngừng bắn phá!

Vô số viên đạn lập tức trút lên thân thể hắn! Nhưngvô luận bắn ra bao nhiêu viên đạn, quỷ hồn vẫn đứng tại chỗ, không hề nhỏ xuống một giọt máu nào.

Cuối cùng, đạn toàn bộ đã bắn hết ra. Mà khoảng cách giữa Thượng Quan Miên và nam quỷ ngày càng gần.

Bỗng nhiên thân thể nàng bay lên, đá một kích vào nam quỷ trước mắt!

Nhưng một cước vừa đá ra bỗng nhiên trước mắt tối om, còn chưa kịp phản ứng đã thấy dưới chân trống rỗng, phát hiện bản thân và Tử Dạ rõ ràng ngã trên cầu thang tầng hầm! Nàng nhanh chóng đứng lên, giữ chặt Tử Dạ, sau lưng nàng là cánh cửa sắt.

Mà ở một góc rẽ của thang lầu xuất hiện thân ảnh nam quỷ!

Hắn từng bước một hướng tới Thượng Quan Miên và Tử Dạ!

Cùng một thời gian, tại đại sảnh nhà trọ. Hoàng Phủ Hác, Hoa liên thành, Trương Hồng Na, Bùi Thanh Y, Tô tiểu mạt cùng vài hộ gia đình đang chờ đợi, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh hiện ra ở ngay trung ương sảnh.

Cái thân ảnh kia đúng là Lý Ẩn!

"Không... Không!" Lý Ẩn nhìn cánh tay phải bị cụt, tuyệt vọng quỳ trên sàn nhà: "Không muốn, Tử Dạ... Không muốn ah!"

Cánh tay cụt kia dần sinh ra cơ nhục, mạch máu, xương cốt, rất nhanh hồi phục lại như cũ. Nhưng Lý Ẩn hoàn toàn không có niềm vui sướng khi hoàn thành huyết tự chỉ thị này.

Tử Dạ… Tử Dạ, nàng có thể còn sống trở về nhà trọ sao?

Nếu như nàng chết rồi, mình còn ý chí để đối mặt với những huyết tự tiếp theo sao?

"Ta, ta muốn cứu Tử Dạ, ta muốn đi cứu nàng!"

Lý Ẩn lập tức hướng cửa xoay chạy ra, bị Hoa Liên Thành gắt gao giữ chặt, hắn nói với Lý Ẩn: "Lý Ẩn, đừng như vậy! Ngươi sống tới ngày hôm nay đã trải qua biết bao nhiêu công sức? Người chết thì cũng đã chết rồi! Coi như hết, Lý Ẩn, ngươi cứu không được nàng ấy!"

"Không! Không muốn, không thể!" Lý Ẩn gầm thét không ngừng, dãy dụa muốn thoát khỏi kìm kẹp của Liên Thành, mặt mũi tràn đầy nước mắt nói: "Chỉ kém một chút… chỉ kém một chút, ta đã bắt được tay nàng ấy, ta vốn có thể mang nàng còn sống trở về… vì cái gì, vì cái gì lại thành ra như vậy!"

Lúc này tại núi Không Minh, Phong Dục Hiển và Mộ Dung Thận đang liều mạng chạy trốn. Vốn muốn đáp nhờ Lý Ẩn chở về nhà trọ , nhưngvừa chạy vào Nguyệt Ảnh quán đã nhìn thấy Lý Ẩn bị cụt tay trở về nhà trọ rồi. Không có biện pháp, hai người chỉ có thể tiếp tục trốn. Đều là vì động tác của Lý Ẩn thật sự quá nhanh làm bọn hắn căn bản phản ứng không kịp.

Phong Dục Hiển thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hai cái quán sau lưng, bước chân không ngừng gia tốc. Mà Mộ Dung Thận tuy đang chạy trốn, nhưng nội tâm hắn đang tràn đầy hưng phấn.

Nguyệt Ảnh quán, tầng hầm ngầm.

Thượng Quan Miên chạy vào căn phòng dưới đất, dùng chân đá cánh cửa đóng lại!

Nàng nói với Tử Dạ: "Ngươi đứng đằng sau ta, đừng ảnh hưởng tới ta là được

Tử Dạ đã hoàn toàn minh bạch, Thượng Quan Miên tuyệt đối là người không đơn giản! Nhưng bây giờ nàng căn bản không suy nghĩ được nhiều như vậy.

Quỷ muốn vào!

Sau đó, Thượng Quan Miên đi tới bức tường phòng giam, gõ một cái. Vách tường rất cứng rắn hơn nữa không phải là gạch ngói, bên trong là thép và xi-măng, căn bản không có biện pháp phá hủy để ra ngoài!

Trên người tuy còn có lựu đạn, nhưng ở một không gian nhỏ hẹp như thế này mà kích nổ..., chỉ sợ hai người sẽ lập tức toi mạng.

Độc châm chỉ còn lại mấy cây, bất quá đạn vẫn còn đủ dùng. Nàng lập tức lấy súng ra nhanh chóng nạp đạn. Cho dù đạn vô dụng, nhưng vẫn còn tác dụng kiềm chế quỷ hồn một chút.

Mà lúc này, phiến cửa sắt kia bị đẩy văng ra...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play