Thượng Quan Miên giờ phút này vẫn đang đứng trước cửa sắt, khuôn mặt
khắc nghiệt, có thể nói, đây bộ dạng khi sát ý của nàng lên đến mức đỉnh phong, lúc trước cùng Tử thần chiến một trận, chính là loại trạng thái
này đây!
Tử Dạ đi qua bên người nàng, cảm giác giống như đi qua một đầu mãnh thú vậy!
Thượng Quan Miên... Nàng là người nào?
Tử Dạ đi đến trước cửa sắt, vươn tay định gõ cửa.
Bỗng nhiên, Bạch Vũ chạy tới, nhìn thấy Tử Dạ định gõ cửa thì sắc mặt trắng bệch vội vàng nói: "Lá thư này..."
Vèo một tiếng, Bạch Vũ chỉ nhìn thấy một đạo hàn quang bay qua còn
chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy trên cánh tay Tử Dạ bị một căn thiết
châm thật dài đâm trúng!
Cánh tay Tử Dạ sắp chạm tới cánh cửa sắt lập tức dừng lại, đau đớn
kịch liệt đánh vào tâm thần nàng, cả thân thể nhanh chóng khụy xuống,
ngã trên nền nhà, nội tạng như bị xé ra, lấp tức phun ra một ngụm máu!
Trên cây châm này bôi một chất kịch độc, một khi tiến vào huyết dịch tuần hoàn là có thể nhanh chóng đưa người vào chỗ chết!
Thượng Quan Miên chạy tới trước mặt nàng, trên tay không biết khi nào đã nhiều hơn một cái ống tiêm. Trong ống tiêm chứa huyết thanh của loại độc tố này, nếu không có huyết thanh ngay lập tức tiêm vào, nhất định
sẽ chết.
Tử Dạ lúc này đã hôn mê, sau khi Thượng Quan miên tiêm huyết thanh
vào, gương mặt vốn đang tái nhợt rốt cục khôi phục lại chút huyết sắc.
Nếu như chỉ tiêm chậm một chút nữa, Tử Dạ phải chết không thể nghi ngờ!
Mọi chuyện xảy ra chỉ tầm năm sáu giây thời gian, làm Bạch Vũ xem tới choáng váng.
Hắn vội vàng chạy tới, đè thấp âm thanh nói: "Cây kim kia là cái gì? Ngươi..."
"Ngươi ở nơi này trông coi, ta mang nàng lên."
Thượng Quan Miên cõng Tử Dạ hướng lầu một đi tới. Sau đó đặt Tử Dạ
nằm trên mặt đất, lá thư vẫn đang trong tay nàng bị Thượng Quan Miên
đoạt lấy mở ra.
Bộ dạng vừa rồi của Bạch Vũ rõ ràng cho thấy nội dung thư tín có vấn
đề, bởi vậy nàng mới không chút do dự ném căn độc châm lên người Tử Dạ.
Nên nói Mộ Dung Thận vận khí thật sự rất tốt, nếu hắn và Thượng Quan
Miên cùng ở trong một quán, giờ phút này có lẽ hắn đã tới địa phủ đưa
tin rồi. Thượng Quan Miên tuyệt đối sẽ không tiêm huyết thanh cho cái
tên biến thái kia.
Cuối cùng, nàng phát hiện vấn đề trong thư tín.
Đoạn sau cùng viết: "Ta vẫn là tha thứ cho ngươi, Lý Ngang."
Đây là thư tín đưa cho Vị Hạnh a! Phạm phải loại sai lầm này, căn bản chính là tự chui đầu vào rọ!
Dùng tính cẩn thận và tỉnh táo của Tử Dạ, rõ ràng sẽ không phạm phải
sai lầm sơ đẳng như vậy, có thể thấy được tinh thần của nàng bị trùng
kích phi thường lớn.
Thượng Quan Miên vo lá thư thành một đoàn rồi vứt đi. Lập tức, nàng
tới lầu hai lấy giấy bút viết lại một bản khác, đoạn cuối sửa "Lý Ngang" thành "Vị hạnh" .
Sau khi lá thư được viết xong, Tử Dạ cũng vừa tỉnh lại. Nàng nhìn
thấy lá thư đã được Thượng Quan Miên ghi lại, ấp úng nói: "Thượng
Quan... Tiểu thư, ngươi..."
Bỗng nhiên một con dao găm lạnh lẽo kề lên cổ họng nàng.
Ánh mắt phệ người kinh khủng của Thượng Quan Miên làm nàng không rét mà run.
"Vừa rồi ta tiêm huyết thanh giải độc cho ngươi chỉ có ba mũi. Ta sẽ
không dùng trên người ngoài, nhưng vì trí tuệ của ngươi nên ta ưu đãi
ngươi một lần." Nàng lạnh lùng nói: "Nhưng đây là lần đầu tiên cũng là
lần cuối cùng. Nếu lần sau ngươi còn phạm sai lầm, ta nhất định sẽ giết
ngươi!"
"Lá thư vừa rồi..." Tử Dạ cẩn thận nhớ lại cũng phát hiện được sai lầm của mình.
Tức khắc thân thể nàng lạnh lẽo, suýt nữa nàng đã đẩy tất cả mọi người vào tử lộ!
"Chờ một chút, châm vừa rồi... Có độc?" Tử Dạ kinh ngạc nhìn Thượng
Quan Miên: "Là độc tố do ngươi điều phối? Ngươi mới vừa nói huyết thanh? Là rắn độc sao?"
Nhưng coi như là rắn độc, hiệu quả cũng quá nhanh đi.
"Người ít hỏi mạng mới dài."
Thượng Quan Miên nói lời này làm Tử Dạ lập tức hiểu được. Thiếu nữ trước mắt tuyệt đối là người không đơn giản!
Nhưng Tử Dạ nằm mơ cũng không nghĩ tới, thiếu nữ trước mắt, chính là nữ sát thủ nổi danh thế giới ngầm Châu âu "Thụy mỹ nhân" .
Nàng lập tức nhẹ gật đầu: "Đã biết, ta sẽ không hỏi nữa."
Thượng Quan Miên thu hồi dao găm. Nàng biết rõ người sống trong nhà trọ đều chỉ lo như thế nào sống sót, vậy cũng đỡ phiền phức.
Nếu không, Bạch Vũ trông thấy nàng phi châm đâm Tử Dạ cũng đã giết
chết. Giết chết hai người mà nói, đối với nàng chẳng khác gì bóp hai con kiến.
Kế tiếp, Quầng Dương quán và Nguyệt Ảnh quán đều đưa ra hồi âm.
Tám giờ ba mươi phút tối, hồi âm đáng sợ nhất xuất hiện.
Lần hồi âm này đẩy tất cả mọi người tới vách núi. Không có địa phương có thể bỏ chạy.
Lá thư của Lý Ngang là:
"Vị hạnh:
Kế tiếp chuyện ta muốn nói, ngươi nhất định sẽ rất khiếp sợ , nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi biết.
Kỳ thật...
Ta đã chết rồi.
Ngươi có phải cảm thấy rất khó tin? Nhưng là thật đấy.
Ta rất lâu trước kia đã tự sát. Bởi vì một mực không thu được hồi âm
của ngươi, ta cho rằng ngươi đã thỏa hiệp, cho nên ta liền dùng dao ăn
tự kết liễu chính mình.
Nhưng cho dù chết, ta vẫn luôn nhớ tới ngươi, vẫn hi vọng ở cùng một
chỗ với ngươi. Có thể trong thơ biết được rằng ngươi vẫn còn yêu ta,
thật tốt.
Bởi vậy, Vị Hạnh, ta muốn kết hôn với ngươi.
Ngươi yêu ta như vậy, không có khả năng bởi vì ta chết rồi mà cự
tuyệt ta chứ? Nếu như ngươi cự tuyệt ..., ta sẽ cưỡng ép đến Nguyệt Ảnh
quán, cho dù đưa ngươi đến thế giới bên kia ta cũng không muốn cùng
ngươi tách ra!
Ngươi nhất định sẽ nguyện ý chứ?
Ta sẽ chờ hồi âm của ngươi.
Yêu ngươi Lý Ngang "
Mà lá thư của Vị Hạnh cũng không sai biệt:
"Lý Ngang:
Kỳ thật, ta đã chết rồi.
Một mực lừa gạt ngươi, thực xin lỗi.
Khi đó, ta không thu được hồi âm của ngươi nên đã dùng dao ăn tự sát.
Ta đã chết, liền sẽ không cách nào cùng người sống sinh sống đồng
dạng. Nhưng dù vậy ta vẫn hi vọng cùng ngươi ở cùng một chỗ, hy vọng có
thể gặp lại ngươi.
Cho nên, thỉnh ngươi đáp ứng ta, cùng ta kết hôn được không?
Cho dù chúng ta Âm Dương cách xa, ít nhất ta vẫn hy vọng có thể cùng ngươi thành phu thê.
Ngươi nhất định sẽ nguyện ý chứ? Vị hạnh? Sẽ không bởi vì ta là người chết mà ghét bỏ ta chứ? Nếu như ngươi vì vậy mà không yêu ta, ta coi
như là hóa thành Lệ Quỷ, cũng muốn đến Quầng Dương quán vĩnh viễn quấn
quít lấy ngươi!
Yêu ngươi vị hạnh "
Boom tấn.
Tuyệt đối là Boom tấn!
So với lá thư này, những lá thư trước chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
Lý Ẩn và Tử Dạ đang đứng tại lầu hai, đối diện nhìn ngắm lẫn nhau.
Nên làm cái gì bây giờ? Nguyện ý? Không muốn?
Bên nào cũng đều là tử lộ.
Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút mà nói..., hai cái lựa chọn này cũng có thể là sự quá độ từ tử lộ sang sinh lộ.
Kỳ thật cả hai cũng có thể là tử lộ, cũng có thể là sinh lộ.
Đồng ý kết hôn, hai con quỷ sẽ cảm thấy mỹ mãn. Khi đi ra cử hành hôn lễ, sẽ không giết hộ gia đình.
Không đồng ý, sẽ có khả năng chúng tiến tới tầng hầm của quán đối
diện, đem người kia kéo vào Địa phủ. Sau đó hai con quỷ song song biến
mất, hoặc là quấn quít lấy đối phương, vậy sẽ không viết thơ nữa. Đương
nhiên điều kiện tiên quyết là trực tiếp di động đến tầng hâm bên kia và
trong quá trình này không giết hộ gia đình.
Nhà trọ đưa cho hộ gia đình một nan đề.
Chọn cái nào? Cái nào là sinh lộ? cái nào là tử lộ?
Hơn nữa phải là cả hai bên đều chọn đúng. Nếu có một bên chọn đúng, một bên chọn sai, như vậy cũng vô dụng.
Một hồi gió lạnh lẫm liệt thổi tới, Lý Ẩn nhìn Tử Dạ ở phía đối diện, Tử Dạ cũng là nhìn chăm chú lên Lý Ẩn.
Bọn người Phong Dục Hiển, Bạch Vũ cơ hồ đã cam chịu rồi, đem hết
thảy quyết định giao cho Lý Ẩn và Doanh Tử Dạ. Mà Phong Dục Hiển thì một mực nhìn Mộ Dung Thận, không để cái tên biến thái này tùy tiện đưa vào
một phong hồi âm nào.
Lý Ẩn cầm điện thoại nhìn Tử Dạ phía bên kia nói: "Tử Dạ. có lẽ buổi tối hôm nay là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau rồi."
"Lý Ẩn, ngươi chọn cái nào?"
"Không biết. Chọn cái nào, cũng có thể là sinh lộ, cũng có thể là tử
lộ. Ta nghĩ. Sau khi đưa phong thư này chúng ta được giải thoát rồi. Vô
luận là dùng phương thức nào giải thoát."
Hai phong thư đưa tới thời gian đều là 8 0 phút. Nói cách khác, trễ nhất là 11 0 phút phải đưa hồi âm.
Cho dù Lý Ẩn trở về nhà trọ trước nửa giờ thời gian thì cả bọn vẫn là chết.
"Tử Dạ." Lý Ẩn đột nhiên nói: "Còn nhớ rõ vấn đề lúc trước ngươi hỏi
ta? Hỏi ta, vì cái gì lúc đó đã yêu ngươi? Vừa gặp mặt đã yêu sâu sắc
như vậy? Lúc đó ta còn chưa trả lời ngươi?"
"Ân. Đúng vậy, Lý Ẩn. Đột nhiên nói tới cái này..."
"Ta nghĩ, ít nhất hiện tại nên nói cho ngươi biết đáp án. Bởi vì, ta
lần đầu tiên trông thấy ngươi liền nhận định ngươi chính là người bầu
bạn trong linh hồn ta, trái tim của ta nói với ta rằng, chính là nàng
rồi. Tìm kiếm vô số tuế nguyệt, giống như kiếp trước ta và ngươi đã
từng quen biết nhau, một khắc đó ta liền yêu mến ngươi. Cái thuyết pháp
'Vừa thấy đã yêu' nghe rất giả dối đi? Nhưng thật sự lúc đó ta đối với
ngươi chính là yêu. Bất quá, Tử Dạ, cẩn thận ngẫm lại, sự tình quỷ hồn
cũng có thì đầu thai chuyển thế cũng không phải chuyện lạ.'Thế giới kia " cũng rất có thể tồn tại đấy. Chỉ là đối với chúng ta mà nói nó quá mức
xa xôi , quá xa vời, cho nên chúng ta cần cố gắng hết sức để sống sót."
"Lý Ẩn..." khóe mắt của Tử Dạ đã có chút ẩm ướt.
"Chúng ta, có lẽ tại kiếp trước yêu nhau, cho nên kiếp này lần đầu
tiên nhìn thấy ngươi ta mới nhận ra ngươi. Nếu như, còn có kiếp sau...,
vô luận là mười năm, hai mươi năm, hay là một trăm năm, chỉ cần ta có
thể lại lần nữa gặp ngươi, chắc chắn ta sẽ nhận ra ngươi, sau đó còn có
thể yêu mến ngươi. Nếu như ngươi có thể nhìn thấy ta, thỉnh ngươi làm ơn hãy nhận ra ta, Tử Dạ."
Tử Dạ dùng tay bưng kín mặt, nàng rất rõ ràng Lý Ẩn cũng gần như đã tuyệt vọng.
Trong mấy giờ này, hai người đem tất cả thư tín ra suy nghĩ thêm một
lượt, làm ra vô số giả thiết, nhưng vẫn không phát hiện dấu vết có liên
quan tới sinh lộ. Thậm chí cũng gọi điện cho Ngân Dạ và Ngân Vũ, nhưng
huynh muội bọn họ cũng không có đầu mối.
Cái huyết tự này rất có thể đã vượt qua trí tuệ của Tử Dạ và Lý Ẩn rồi.
"Kỳ thật ta cũng giống như vậy." Tử Dạ bỗng nhiên nói với Lý Ẩn: "Lý
Ẩn ngươi cũng là người bầu bạn trong linh hồn ta. Ta nhìn thấy ngươi
cũng cảm giác ngay lập tức, hình ảnh của ngươi in vào tâm khảm ta. Nhưng lúc đó ta mới vừa gia nhập nhà trọ, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện làm
như thế nào để sống sót. Khi ta còn sống trở về từ quỷ ốc, ngươi hỏi ta
có muốn làm bạn gái ngươi hay không, ta cảm thấy rất vui. Nhưng lúc đó
ta nghĩ tới ta và ngươi không có tương lại, nên mới chần chừ chưa đáp
ứng. Nhưng sau khi từ Ngân Nguyệt đảo trở về, ta quyết định. Vô luận tại nhà trọ này, chúng ta phải nghênh đón điều gì cũng không làm ta có thể
buông tay ngươi, cho dù là chết, ta cũng hy vọng có thể vì ngươi mà
chết."
Bởi vì một ánh mắt, làm hai linh hồn tương giao, làm hai con người quấn quýt cùng một chỗ.
Hôm nay, tại thời khắc cuối cùng này, chỉ còn vài khắc nữa tử vong sẽ hạ xuống. Nhưng thực là kỳ quái, thời khắc sợ hãi nhất cũng chính là
lúc con người dễ dàng thẳng thắn đối mặt.
"Lý Ẩn..." Tử Dạ bỗng nhiên nói qua điện thoại: "I love you, I love you, I love you..."
Liên tiếp nói vô số "I love you", nước mắt rốt cục cũng vỡ đê mà ra.
Lý Ẩn đồng dạng, nước mắt của hắn cũng ngăn không được mà chảy xuống.
"I love you, " Lý Ẩn nói vào trong điện thoại: "I love you, I love you, I love you, I love you, I love you..."
Phảng phất như muốn đem ba chữ "I love you" trong suốt cả cuộc đời nói hết ra trong đêm nay.
Sau đó, hai người quyết định.
Bọn hắn tại 11:29 phút đem lá thư thật đi xuống. Dù sao vô luận tuyển một bên nào cũng có thể là tử lộ, không bằng đem hai lá thư thật gửi
đi. Như vậy,tỷ lệ sinh cơ sẽ lớn hơn một chút.
Buổi tối mười một giờ 45', lại hai phong hồi âm đồng thời đưa ra ngoài.
Lý Ngang hồi âm là:
"Vị hạnh:
Không nghĩ tới, ngươi và ta đồng dạng đều đã chết, không những vậy còn có suy nghĩ giống ta!
Làm cho ta thật sự rất cao hứng.
Tốt, ta chờ mong hôn lễ cùng với ngươi!
Yêu ngươi Lý Ngang "
Vị hạnh hồi âm là:
"Lý Ngang:
Thì ra trên thực tế hai ta đều đã chết.
Nghĩ tới ngươi cũng đã chết, ta cảm thấy rất đau lòng, nhưng chỉ cần có thể cùng ngươi ở cùng một chỗ ta sẽ không thấy sợ hãi.
Ta đáp ứng ngươi, ta nguyện ý kết hôn với ngươi, cùng ngươi trở thành phu thê.
Thực tế, ta đã rất muốn cùng ngươi kết hôn, còn đặt may lễ phục.
Mặt khác, người hầu đưa tin ở bên ngoài, ta có thể phiền ngươi một
chút hay không? Ta biết ngươi khẳng định có nhìn lén thư của ta, nhưng
ta không so đo. Tại đoạn cầu thang thứ nhất xuống tầng hầm, bậc thang
thứ tư có thể gỡ ra được, bên trong có một không gian rất lớn, ta bỏ vào đó lễ phục chú rể và cô dâu. Có thể mang cho ta bộ lễ phục của ta, đưa
cho Lý Ngang bộ lễ phục của hắn? Làm ơn giúp ta việc này một chút, ta
muốn cho Lý Ngang một cái kinh hỷ.
Trong vòng năm phút đồng hồ nhất định phải đưa vào, nếu không hỗ trợ, ta có biến thành Lệ Quỷ cũng không tha cho các ngươi!
Yêu ngươi Vị Hạnh "
Theo trong thư Vị Hạnh nhắc tới, ở đoạn cầu thang đầu tiên nấc thang
thứ tư quả thật có thể gỡ ra. Sau khi xốc lên, quả thực bên trong có hai cái hộp hình chữ nhật.
Mở ra bên trong, một hộp là lễ phục chú rể, một hộp là lễ phục cô dâu.
"Đưa vào đi thôi." Tử Dạ cau chặt lông mày nói: "Chúng ta không có lựa chọn khác."
Lễ phục chú rể thì dùng thiết giáp đưa qua Quầng Dương quán. Thời điểm Lý Ẩn tiếp nhận bộ lễ phục nội tâm có chút run rẩy.
Chẳng lẽ còn muốn mình tự tay đưa lễ phục cho hắn?
Tử Dạ bưng lấy áo cưới cùng hồi âm đi xuống tầng hầm, tới trước cửa sắt gõ cửa.
Lập tức, cánh tay gầy còm kia đưa ra ngoài, cầm lấy bộ lễ phục cô dâu cùng hồi âm
Sau đó Tử Dạ quay đầu lại nói với Bạch Vũ và Thượng Quan Miên trước mặt: "Đi thôi, tới bên trên."
Kế tiếp nhất định phải tìm chỗ trốn!
Lý Ẩn bưng lấy lễ phục chú rể và hồi âm đi tới trước cửa sắt, định gõ cửa.
Bỗng nhiên, thân thể của Lý Ẩn run lên một cái.
V ..v ...... Vì cái gì lại vẽ vời ra chuyện tặng lễ phục?
Lý Ẩn tâm lực lao lực quá độ ban đầu cũng không suy nghĩ nhiều. Bởi
vì hắn cho rằng thời điểm hồi âm gửi ra, cho dù sinh lộ hay tử lộ đều đã được quyết định.
Nhưng, trên thực tế không phải.
Sinh lộ, hay là tử lộ căn bản vẫn chưa được quyết định.
Quyết định sinh hay tử chính là hiện tại.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ nói...
Lý Ẩn phát hiện chính mình đã không để ý tới một sự thật khủng bố.
Nhà trọ cũng không phải ẩn tàng tình báo, mà là đem một cái tình báo đã bị nói dối đưa cho bọn hắn!
Lý Ẩn lập tức vọt tới lầu một gọi điện thoại cho Tử Dạ.
"Tiếp đi, tiếp đi, Tử Dạ!"
Hắn chạy một mạch tới cửa sổ lầu hai: "Tử Dạ! Không nên đem áo cưới đưa..."
Lúc này điện thoại đã thông.
"Tử Dạ sao?" Lý Ẩn lập tức nói: "Áo cưới ngươi chưa đưa vào chứ?"
"Vừa mới, " Tử Dạ trả lời: "Ta vừa mới cầm áo cưới và hồi âm cùng đưa vào."
Tức khắc đầu óc của Lý Ẩn trống rỗng!
Chỉ một chút nữa, chỉ kém một chút nữa!
"Làm sao vậy? Lý Ẩn?" Tử Dạ cảm giác không ổn: "Chuyện gì phát sinh hay sao?"
"Tử Dạ... Chúng ta đều chưa từng xem ảnh của Tùng Vị Hạnh và Nhiệm Lý Ngang?"
"Ân, đúng, đúng vậy..."
"Ngươi lại không thấy kỳ quái ư? Tay của Vị Hạnh và Lý Ngang, vì cái gì tay người trước thì gầy còm tay người sau thì trắng nõn"
Tử Dạ sững sờ, lập tức thân thể của nàng kịch liệt run rẩy!
"Ta có một cái tưởng tượng kinh nhân. Trên thực tế... Tùng Vị Hạnh là nam nhân! Còn Nhiệm Lý Ngang mới là nữ nhân! Chúng ta đều bị danh tự
của họ lừa gạt rồi! Trong tin tức căn bản không đề cập tới ai là nam ai
là nữ! Là chúng ta lâm vào lối mòn trong suy nghĩ, cho rằng Tùng Vị hạnh là nữ nhân, Nhiệm Lý Ngang là nam nhân!"
Tay Tử Dạ run rẩy ngày càng lợi hại, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất.
Nàng nhớ lại, lúc trước tìm kiếm tin tức, hoàn toàn chỉ có nói là
phát hiện ra xác một nam một nữ, là hài tử của Tùng gia và Nhiệm gia,
phân biệt gọi gọi là Tùng Vị Hạnh và Nhiệm Lý Ngang. Nhưng lại không nói rõ ai là nam nhân ai là nữ nhân! Nếu dùng danh tự để phán đoán tất
nhiên Vị hạnh chính là nữ, Lý Ngang chính là nam!
Mà giới truyền thông đưa tin về hai người cũng không nhắc tới giới
tính, bởi vì toàn dùng ngồi thứ ba (anh ấy, cô ấy) nên căn bản cũng
không nhìn ra. Thời điểm Vị Hạnh nói cùng "Người kia" phát sinh quan hệ, cũng là dùng ngôi xưng thứ ba "Người kia" . Nói cách khác, người dụ dỗ
Vị Hạnh trên thực tế là một nữ nhân, cũng có thể là Trọng Hạnh! Hơn nữa
cẩn thận ngẫm lại, một nữ nhân là người cầm trịnh một sòng bài ngầm
không thấy kỳ quái ư, nhưng nếu là nam nhân thì tự nhiên hơn! Hơn nữa
trong thư cũng chỉ đề cập tới "Kết hôn", chứ không phải là "Gả", "Lấy"! Cũng không có những lời đại loại như "Ta muốn làm thê tử của ngươi",
"Ta muốn làm chồng của ngươi" xuất hiện!
Nhưng đem áo cưới của nữ giới cho nam quỷ thì chứng tỏ rằng bọn họ là kẻ từ bên ngoài xâm nhập vào mà không phải là người hầu trong nhà! Như
vậy quỷ hồn dĩ nhiên là muốn giết chết bọn hắn!
Trước kia những hồi âm bạo lộ điều tư ẩn, cũng chỉ là để làm thần
kinh của bọn hắn không ngừng suy yếu, cuối cùng từng bước đánh mất năng
lực phán đoán, là khúc nhạc dạo trước khi đưa bọn hắn vào bẫy rập mà
thôi!
Tử Dạ lập tức chạy hướng xuống tầng hầm, có lẽ bây giờ còn kịp để đổi lại! Nàng sẽ nói "Thực xin lỗi ta đưa sai rồi, đợi lát nữa ta sẽ đưa đồ chính xác đến" !
Tử Dạ nhanh chóng chạy xuống tầng hầm, tới đoạn cầu thang cuối cùng
dẫn tới phòng giam... chỉ thấy, giờ phút này cánh cửa mở toang! Bên
trong không một bóng người...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT