Thế nhưng bom không hẹn giờ vẫn không thể tự mình đi dỡ bỏ, người duy nhất có thể dỡ bỏ là Triệu Trọng Sơn, cũng chỉ có hắn có năng lực hủy đi.
Dĩ nhiên, Chu Mạch chất xúc tác này ngược lại có thể ở phía sau quạt gió thổi lửa, mấu chốt là phải nắm chặt tốt nhiệt độ này, độ lửa không đủ nàng có thể lại thật sự nổ tung, độ lửa vượt lớn liền dẫn lửa thiêu thân.
Ngày đó, Triệu Trọng Sơn vào núi săn thú nhưng thật ra không có thuận lợi bắt được con thú lớn nào, chỉ đành phải bắt một con hồ ly cùng hai con thỏ, hồ ly rơi vào trong cạm bẫy tự chui đầu vào lưới, đã chết mất rồi, mà hai con thỏ ngược lại còn hoạt bát vui vẻ, Triệu Trọng Sơn nói sau khi đem da cáo hong gió thì cho Đông Nhi lót giường, thịt hồ ly thì đốt ăn đi. Chu Mạch để cho hắn nuôi thỏ trong nhà, cho Đông Nhi nuôi, nàng làm như vậy chủ yếu là nghĩ bồi dưỡng ái tâm của Đông Nhi, nàng vẫn cảm thấy đứa bé nuôi sủng vật là có ích cho chuyện cả người phát triển, nàng vẫn còn muốn nuôi con chó, đã hỏi người khác có một con chó mẹ, để lần sau chó nhà hắn ấp thì để lại cho mình một con chó nhỏ.
Chu Mạch nghe liên tiếp khoát tay. Nàng chỉ ăn thịt gia cầm thường, thịt heo thịt bò cùng thịt gà cùng thịt dê, thịt động vật khác nàng đều không muốn ăn, kiếp trước cũng chỉ ăn bốn loại thịt này, dĩ nhiên cũng có ăn các loại hải sản. Chẳng qua chỗ này vừa nhìn chính là cách bờ biển rất xa, nàng chỉ có thể thỉnh thoảng ăn hai con cá cho đỡ thèm thôi. Triệu Trọng Sơn cũng không tiếc mà ném thịt hồ ly đi, chỉ nói ngày mai sau khi thu thập xong đưa hai thợ săn cùng đi săn thú là được.
Buổi tối hôm đó sau khi lên giường, Triệu Trọng Sơn không có giày vò Chu Mạch, hắn rõ ràng lần trước chơi đùa Chu Mạch quá độc ác, khiến nàng nhớ lại cơn tức này. Bởi vì ban ngày vào núi bận bịu cả ngày, nằm trên giường liền trực tiếp ngủ.
Để lại Chu Mạch ở một bên trằn trọc trở mình, muốn hỏi hắn buổi sáng tại sao cùng Hồ Nhị Lệ đó đến gần? Tại sao đưa thịt cho nàng ta? Tại sao còn phải cùng nàng ta dính dáng với nhau?
Nhưng khi nhìn nam nhân bên cạnh ngủ say như vậy, nàng cũng chỉ có thể lộ vẻ tức giận ngủ.
Mấy ngày tiếp theo, Triệu Trọng Sơn dọn dẹp con hồ ly này, sau đó lại thu thập chuồng heo, trời đã tiến vào cuối tháng mười một âm lịch, lạnh thấu xương. Mà hắn duy trì những lúc này cũng đều chỉ là mặc áo mỏng, mặc dù hắn chỉ chú ý vùi đầu làm việc, nhưng cũng không có coi thường bộ dáng Chu Mạch cứ như đang muốn nói lại thôi.
Mỗi lần hắn quay đầu lại nhìn Chu Mạch, xác định nàng nhìn chăm chú vào mình, ánh mắt nhìn đến bản thân liền vội vàng chuyển dời tầm mắt đến chỗ hắn.
Mà Chu Mạch càng là vì dời đi sự chú ý của mình tìm cho mình rất nhiều việc, nàng cảm thấy mình cần tỉnh táo lại mới có thể cùng Triệu Trọng Sơn nói, vì vậy lúc Triệu Trọng Sơn ở trong sân vội tới vội đi, nàng liền suy tư làm thế nào thu thập phòng ốc trấn trên của mình một chút, vì vậy nàng trước viết một phong thư thật dài cho Tào phu nhân.
Ý tứ thư đại khái chính là hi vọng nàng trước tìm người giúp một tay quét phòng ốc kia sạch sẽ, rồi giúp một tay mua chút gia cụ. Sau đó hỗ trợ nhìn ba gian phòng sát đường có người mướn hay không, tiền mướn thì một lượng bạc chừng một tháng là được rồi. Viết xong sau đó nàng sẽ cầm ba lượng bạc theo Tín Nhất đưa cho Hồ lão nhân, để lúc hắn ngày mai đi trấn trên tập hợp giúp một tay mang cho bà chủ khách điếm Phúc Lâm.
Nhưng sau khi hết bận những thứ này, Chu Mạch chỉ có thêu thùa có thể làm, vì vậy nàng ngồi ở cửa phơi nắng, trong tay thêu thùa chút, mắt vẫn nhịn không được hướng tới chỗ Triệu Trọng Sơn làm việc nghiêng mắt nhìn, thấy hắn nhìn mình liền vội vàng cúi đầu.
Rốt cuộc, Triệu Trọng Sơn không nhịn được, hắn bỏ lại xiên sắt dùng làm việc, đi tới trước mặt Chu Mạch hỏi "Tiểu Mạch, nàng có phải có chuyện gì muốn nói với ta hay không?"
Nghe hắn hỏi như thế, Chu Mạch cúi đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện kia giấu ở trong lòng mình thật sự khó chịu, hỏi hắn cho rõ là tốt nhất, mấy ngày nay buổi tối cũng có chút mất ngủ, nàng không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Vì vậy Chu Mạch đứng dậy, không muốn làm cho nam nhân đứng đối diện ở trên chiếm quá nhiều ưu thế, chỉ là sau khi đứng lên nhớ tới mình lùn hơn hắn gần một cái đầu, đứng lên giống như càng không có khí thế. Vì vậy nàng nói một câu, chúng ta vào nhà nói, liền xoay người vào nhà ngồi xuống.
Sau khi Chu Mạch ngồi xuống thì trong lòng cảm thấy cỗ áp lực không có rõ ràng như vậy, liền khẽ mở môi mỏng dịu dàng hỏi Triệu Trọng Sơn.
"Trọng Sơn, ít ngày trước chàng đi ra ngoài đưa thịt heo rừng lúc đó có gặp chuyện gì không?" Thật ra thì nàng nghĩ trực tiếp hỏi chàng có gặp mối tình đầu của chàng hay không, nhưng nàng muốn cho Triệu Trọng Sơn chủ động thẳng thắn, cho dù đợi vài ngày cũng không thấy hắn nói một nửa cho mình về chuyện của Hồ Nhị Lệ.
"Gặp chuyện gì? Không có a, buổi sáng hôm đó thì đưa cho bọn họ chút thịt, có thể có chuyện gì?" Triệu Trọng Sơn bộ mặt nghi vấn nói.
Thấy Triệu Trọng Sơn không giống đang giả bộ, không biết là thật không có để Hồ Nhị Lệ ở trong lòng, vẫn là chuyện không duyên cớ đem khối thịt cho nữ nhân không liên hệ nhau.
Chu Mạch liền gọn gàng dứt khoát hỏi: "Vậy chàng có thể có nhìn thấy Hồ Nhị Lệ không?"
"Gặp được."Triệu Trọng Sơn cũng không giấu giếm.
"Có thể có cho nàng thịt heo rừng của chúng ta?" Sau khi Chu Mạch thấy hắn thừa nhận gặp qua nữ nhân kia, nhưng không có tiếp tục nói, chỉ có thể tự mình hỏi.
"Cho a, bây giờ nàng cô nhi quả mẫu sống nhờ ở nhà mẹ đã là không dễ." Triệu Trọng Sơn cau mày nói, hắn cảm thấy Chu Mạch tức giận, mà tức giận đó là không hề có lý do.
"Nàng Hồ Nhị lệ nhưng là người Triệu gia chúng ta à? Nhưng là thân thích gì của chúng ta à? Nhưng là hàng xóm thường ngày ở gần à?" Chu Mạch thấy hắn cảm giác mình giống như là cố tình gây sự, liền nổi giận, nhưng mà vẫn ẩn nhẫn, đều âm điệu hỏi hắn.
"Đều không phải." Trên mặt Triệu Trọng Sơn hiện lên một chút không nhịn được, thì ra mấy ngày nay Chu Mạch không được tự nhiên chính là do chuyện này, nhưng hắn không cảm thấy đã cho bạn chơi nối khố khối thịt đáng giá nhỏ như vậy là không tốt mà tức giận.
"Không quen không biết, không phải là hàng xóm không phải là bằng hữu, vậy sẽ không có lý do cho nàng khối thịt kia." Chu Mạch thấy trên mặt hắn chợt lóe lên tia không bình tĩnh hoàn toàn bị chọc giận. Nàng đứng lên, nhìn chằm chằm mặt của Triệu Trọng Sơn nói.
"Nàng là bằng hữu từ nhỏ ta cùng nhau chơi đùa đến lớn, hai chúng ta quan hệ tốt, hiện tại nàng gặp nạn cho nàng một miếng thịt thì thế nào?" Rõ ràng Triệu Trọng Sơn cũng có chút tức giận, cảm thấy hiện tại Chu Mạch là hoàn toàn cố tình gây sự.
"Giữa nam nữ, chưa từng có tình hữu nghị đơn thuần, chàng còn nói đến quan hệ nam nữ thuần khiết?" Chu Mạch giận quá hóa cười, nhìn chằm chằm cặp mắt Triệu Trọng Sơn gằn từng chữ nói.
Không đợi Triệu Trọng Sơn nói tiếp, nàng liền hỏi tiếp "Triệu Trọng Sơn, chàng cũng đã biết nữ nhân kia kéo mẹ qua để làm mai đi lão viện đề cập thành hôn với mẹ chàng, người ta cũng khóc kêu muốn làm nhỏ cho chàng, chàng còn không tránh hiềm nghi cùng nàng có dính dấp. Chẳng lẽ chàng lại thật muốn học Triệu Tề, muốn hưởng tề nhân chi phúc?"
"Không có! Ta chưa từng nghĩ qua như vậy!" Triệu Trọng Sơn cũng bị chọc giận, hung hăng đáp một câu liền quay đầu không để ý tới Chu Mạch.
Chu Mạch thấy hắn như vậy hít sâu mấy hơi: "Chàng không có nghĩ qua, vậy sau này cũng không cần cùng nàng có bất kỳ quan hệ gì, giữa nam nữ vốn phải kiêng dè, hơn nữa ta chuyện muốn nương nàng đi lão viện chàng cũng biết đến, họ ước lượng tâm tư gì, lòng dạ tất cả mọi người biết rõ."
Lúc Chu Mạch nói vẻ mặt là dịu dàng, giọng nói là kiên định, ánh mắt là đau thương, thật ra thì nàng càng muốn nói là nếu sau này chàng sẽ bị nữ nhân kia quyến rũ, chúng ta liền chia ly, chỉ là nàng biết rõ không thể ép nam nhân quá chặt. Cho dù ở hiện đại, vợ lớn gặp tiểu tam như vậy cũng chỉ có thể bó tay hết cách, nàng có thể giả bộ đáng thương, giả trang vô tội, chính là không cùng người cứng rắn đối đầu, duy nhất có thể trông cậy vào là hi vọng nam nhân này có lòng kiên định.
Mà mình lại không thể ép nam nhân đối diện quá ác, như vậy chỉ biết đẩy hắn dịu dàng đối với Hồ Nhị Lệ.
Lần đầu tiên Triệu Trọng Sơn nghe nàng gọi mình cả tên cả họ, ngay cả Tôn Thị cũng không phải là gọi mẹ ta, mà là mẹ chàng. Triệu Trọng Sơn quay đầu lại nhìn nàng thật sâu, chỉ là âm thanh nói ra đã sớm không còn căng thẳng vừa rồi, ôn hòa không ít.
"Từ ngày nàng bắt đầu gả cho người khác, ta liền hạ quyết tâm sẽ không bao giờ liên quan gì đến nàng, chỉ là tình cảm từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn vẫn còn, hôm đó buổi sáng gặp nàng trên tay ta xách chút thịt, nói mẹ con bọn họ ở nhà mẹ, anh trai và chị dâu có nhiều nơi không muốn gặp, thường ngày cái ăn cũng khấu trừ hết sức, ta nghe đáng thương mới cho nàng một miếng thịt." Triệu Trọng Sơn chậm rãi giải thích.
Sau đó còn nói: "Nàng giải thích với ta nàng bị đuổi ra ngoài là bị oan uổng, là chính thê Vương gia ngại nàng rất được cưng chiều nên hãm hại nàng bị đuổi ra Vương gia, nàng vốn định cùng ta nhiều lời, ta không có nghe liền vội vàng rời đi, chỉ sợ người ta nói xấu."
Chu Mạch nghe, trong lòng im lặng, nàng đều không có bắt đầu nhiều lời với chàng? Chàng đều nghe được nhiều tin tức như vậy, nhất định chính là mục đích Hồ Nhị Lệ muốn đạt tới, nàng muốn truyền lại tin tức mình bị oan uổng để chàng nhận được.
"Vậy chàng có thể tin là nàng bị oan uổng hay sao?" Chu Mạch ôn hòa nhã nhặn mà hỏi.
"Mặc kệ nàng có bị oan uổng hay không, có quan hệ gì với chúng ta đâu, nếu như nàng không muốn sau này ta nói chuyện với nàng, ta liền thấy nàng núp xa xa là được." Triệu Trọng Sơn cũng lại mới vừa trong tức giận thoát khỏi, hắn nhớ tới trước kia trong quân đội nghe nói lòng nữ nhân đang lúc ghen tỵ thật là đáng sợ, đặc biệt là gia đình giàu có nhà cao cửa rộng, bởi vì có khối nữ nhân đang lúc tranh thủ tình cảm huyên náo làm cửa nát nhà tan.
Thật ra thì trong lòng Triệu Trọng Sơn thật không chuẩn bị cùng Hồ Nhị Lệ như thế nào, chỉ là thái độ hắn đối với Chu Mạch rất bất mãn.
Đầu tiên Chu Mạch đối với mình thậm chí ngay cả điểm tin tưởng cũng không có, hắn cho là hai người đã thổ lộ tình cảm rồi, nàng mới có thể cảm nhận được tâm ý của mình.
Tiếp theo hắn cảm thấy Chu Mạch có chút chuyện bé xé ra to, chỉ là một chuyện cục thịt, không cần thiết so đo như vậy.
Chỉ là trải qua suy tư ngắn ngủi mới vừa rồi, hắn đại khái hiểu tại sao Chu Mạch lo lắng, cho nên mới vừa rồi đã nói chỉ cần Chu Mạch không muốn, sau này hắn sẽ không nói chuyện cùng Hồ Nhị Lệ.
Chu Mạch nghe hắn nói như vậy, nghĩ thầm ta không thích các người tiếp xúc chàng mới không gặp nàng, nội tâm chính chàng là dạng gì, chàng có thật không muốn gặp nàng hay không.
Chỉ là, nàng cũng cảm thấy bây giờ dây dưa nữa sẽ chỉ làm quan hệ của hai người căng thẳng, nên không nói thêm gì nữa, không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Sau này chàng vẫn là không nên cùng nàng lui tới, khiến người trong thôn thấy chung quy sẽ nói xấu."
Triệu Trọng Sơn nghe Chu Mạch nói như vậy, trong lòng căng thẳng, buồn khổ, thì ra là nàng nói với ta những chuyện này chỉ là sợ người trong thôn nói xấu, ban đầu tưởng trong nội tâm của nàng thật là quan tâm ta, nhìn nàng mới vừa rồi cũng nổi giận, là tức giận chính mình nói chuyện với Hồ Nhị Lệ đi, nhưng bây giờ lại nói như vậy. Triệu Trọng Sơn nghĩ như vậy, cảm thấy trăm móng cào tâm. Nàng không để cho ta cùng Hồ Nhị Lệ lui tới, chỉ là sợ người trong thôn nói xấu sao?
Hai người cũng có chút nặng nề kết thúc đối thoại mới vừa rồi, Chu Mạch cảm giác mình làm hư việc, nàng xét lại mình là ép Triệu trọng Sơn quá chặt hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT