Buổi sáng cơm nước xong, Triệu Trọng Sơn cắt đi mấy khối thịt heo rừng còn chưa hoàn toàn hong gió xong, đưa qua cho Tôn Thị và mấy nhà hàng xóm ở gần, Chu Mạch đối với hành động hiếu kính cha mẹ, làm thân với làng xóm của hắn phần lớn là tán dương, cho nên cũng ủng hộ hắn làm như vậy.
Hắn đưa thịt xong liền mang theo công cụ vào núi, hôm nay Chu Mạch muốn xoay chuyển chiến trường bát quái, cầm giỏ may vá đi đến nhà Tiểu Lý Thị, nàng biết Lưu tẩu tử mấy ngày nay muốn may mấy chiếc túi lưới, không rảnh nói chuyện phiếm với các nàng, không thể làm gì khác đành đi đến nhà Tiểu Lý Thị, hai người vừa trò chuyện vừa làm chút may vá, ở nhà một mình yên lặng thiêu thùa may vá thật sự là quá khô khan, quá nhàm chán.
Thật ra thì Chu Mạch không cần thêu thùa may vá gì cả, nàng lại không giống những phụ nhân khác trong thôn, muốn thêu chút hà bao, may vài cái túi lưới để bán kiếm thêm chút tiền cho gia đình, nàng chỉ phụ trách may y phục, chăn đệm giường cho một nhà ba người là được rồi, chỉ là người trong nhà ít, một hai năm làm một chiếc chăn là được rồi, nghĩ như vậy , Chu Mạch đối với trạng thái cuộc sống trước mắt mình như thế vẫn là rất hài lòng.
Trong thời gian ba tháng Triệu Trọng Sơn trở về, Chu Mạch đã may cho mỗi người ba cái áo kép, ba cái áo bông, bốn năm chiếc áo lót. Cho nên hôm nay đi đến nhà Tiểu Lý Thị, chỉ để chút vải vụn vào trong giỏ may vá, chuẩn bị làm vài cái tiểu hà bao cho Đông Nhi đựng tiền tiêu vặt.
Tiểu Lý Thị sinh một nam một nữ, nhi tử của nàng ta và Đông Nhi ra đời cùng năm cùng tháng, hiện đang học vỡ lòng ở lớp tư thục trong thôn, nữ nhi bốn tuổi cũng không cần nàng ta chăm sóc vì đã có thể tự đi chơi, mà trượng phu của nàng Triệu Tần là một người thợ xây , lúc nông nhàn thì đi xây phòng ốc, xây chuồng nuôi gia súc, ngược lại kiếm được chút tiền, cho nên trong nhà trôi qua cũng coi là tốt.
Đến nhà Tiểu Lý Thị, quả nhiên chỉ thấy một mình nàng ta ngồi may y phục ở trước cửa nhà, thấy Chu Mạch tới đây vội vàng mang cái ghế từ trong nhà ra: "Tiểu Mạch, hôm qua ta đến nhà ngươi tìm ngươi thì ngươi không ở, không thấy ai ở nhà nên ta liền trở về."
Chu Mạch cười nói: "Ha ha, ngày hôm qua chúng ta đi trấn trên, nếu không phải Trọng Sơn săn được heo rừng, mà chúng ta cũng ăn không hết nhiều thịt như vậy nên mang đi trấn trên bán, hôm qua vừa đúng có họp chợ nên phải đi ngay, đổi chút tiền bạc."
"Đúng vậy , Trọng Sơn là một người có bản lãnh, có thể săn được heo rừng, vừa rồi hắn còn mang cho nhà chúng ta một khối. Ngươi xem ra là gả được cho người t ốt, là một người có phúc, coi như là không uổng phí 5, 6 năm chịu đựng." Tiểu Lý Thị cười hâm mộ nói.
"Phúc họa đều có liên quan mật thiết với nhau , trước kia chịu đựng khó khăn gian khổ không phải là vì quả ngọt hôm nay sao?" Chu Mạch cũng cười nói.
"Ngươi nói có đạo lý, nhưng cũng có người không biết xấu hổ , cho là dựa vào gương mặt của mình mà có thể làm đảo điên cả thiên hạ." Tiểu Lý Thị chợt khinh thường bĩu môi nói.
"Còn không phải là chuyện Triệu Tề lần trước,cả nha môn và kỹ viện tổng cộng tốn 40 lượng bạc mới đem người chuộc trở về, chúng ta không phải mỗi nhà ra mười mấy văn tiền, ngươi nói chuộc hắn về thì hắn ta phải yên tĩnh chút, kết quả người ta không làm, la hét muốn đem kỹ nữ lấy về nhà làm thiếp , này không hôm qua nghe nói đã định xong rồi." Tiểu Lý Thị giận dữ nói. Nàng bình thường quan hệ khá với Lục Thị vợ Triệu Tề, cho nên đối với chuyện này đúng là lòng đầy căm phẫn.
"A! Nhà mẹ Lục Thị sẽ nguyện ý sao?" Chu Mạch nghi ngờ hỏi, nàng nhớ nhà mẹ Lục Thị có sáu ca ca.
"Không muốn thì có thể làm gì , không phải là Triệu gia cũng bỏ tiền chuộc lão đại Lục gia về sao, dù sao cũng là Triệu Tề gây chuyện. Ai!" Tiểu Lý Thị than thở.
"Nhưng kỹ viện này cũng thả cô nương kia, không phải nói không khai bao sao?" Chu Mạch càng thêm tò mò điểm này.
"Người nào ở kỹ viện có thể kẹp chặt chân của mình, Triệu Tề đã sớm ngủ với nữ nhân kia, trả mười lượng bạc kỹ viện mới thả người, trả tất cả cái gọi là Khế Ước Bán Thân của Hoa Lan nữ nhân cho người đi giao tiền là Tam đệ Thúc Hà, Thúc Hà đưa cho Triệu Tề mới vừa được thả khỏi nhà giam. Buổi chiều ngày hôm qua nữ nhân kia liền theo Triệu Tề trở về." Tiểu Lý Thị nhắc tới những điều này là giận dễ sợ, làm nguyên phối hận nhất chính là các loại Tiểu Tam.
Chu Mạch nghe xong cảm thấy lần này không uổng công, nghe được rất nhiều chuyện thú vị, an ủi lòng nàng nhiều ngày nhàm chán. Dĩ nhiên nàng không giống Tiểu Lý Thị, nhắc tới Hoa Lan liền cắn răng nghiến lợi, loại chuyện như vậy một cây làm chẳng nên non, ở cổ đại này là xã hội Nam Quyền, trách nhiệm phần lớn là xuất hiện ở trên thân nam nhân, nàng tin tưởng nếu Triệu Tề không đi trêu chọc cô nương người ta, nàng ta cho dù có gan to hơn nữa cũng sẽ không leo tường bỏ trốn theo Triệu Tề.
"Lục gia không đồng ý còn có thể như thế nào đây, ai! Triệu Tề luôn mồm nói là tìm muội muội cho Lục Thị, Hoa Lan chỉ là thiếp, về sau ở nhà phải gọi Lục Thị một tiếng tỷ tỷ , bưng trà rót nước, nấu cơm quét sân đều là Hoa Lan làm." Tiểu Lý Thị nói tới chỗ này, than thở không ngừng, xem ra là tức giận không ít.
" Lục Thị cũng đồng ý?" Trong đầu Chu Mạch hiện ra bộ dáng đường đệ muội luôn buồn bực không thích nói chuyện.
"Không nhận còn có thể làm như thế nào đây, chẳng lẽ thật muốn hòa ly với Triệu Tề sao, nếu hòa ly thật nàng ta về sau dựa vào cái gì để sống, nàng ta còn có một con trai ba tuổi, chỉ là cũng may có một nhi tử lại là chánh thê, tiện tỳ này cho dù tương lai sinh con trai cũng không được chia cái gì." Tiểu Lý Thị nói tới chỗ này cảm thấy trong lòng có chút ít an ủi.
Chu Mạch nghe trong lòng không nhịn được thổn thức, số mạng cô gái cổ đại, thật là làm chủ mẫu khó khăn. Không nhịn được cũng nhăn mày lại, đối với chuyện của người khác, nàng thương mà không giúp gì được, hi vọng về sau Lục Thị có thể cường hãn chút, không nên bị một tiểu thiếp đè ở trên đầu.
Thấy Chu Mạch cau mày, Tiểu Lý Thị cho là nàng nghĩ tới điều gì, vội vàng nhắc nhở nàng nói: "Chỉ là, Tiểu Mạch, ngươi gần đây cũng phải coi chặt Trọng Sơn nhà ngươi, liền ngày hôm nay buổi sáng Trọng Sơn đưa thịt thời điểm, chính ta tận mắt thấy Trọng Sơn cho Hồ Nhị Lệ một miếng thịt ở cửa viện." Nàng như vậy thả con tép một câu nói mới vừa nói xong, Chu Mạch vọt một cái đứng lên, chặt tiếng của hỏi: "Chị dâu, ngươi nói nhưng thật?"
Không ngờ Chu Mạch sẽ có động tĩnh lớn như vậy, Tiểu Lý Thị sửng sốt một chút gật đầu.
Chu Mạch đáy lòng tức giận tiểu vũ trụ bộc phát trong nháy mắt, trước đây nàng chưa bao giờ để tình địch vào mắt, là bởi vì tin tưởng Triệu Trọng Sơn không phải một người thay đổi thất thường, nhất là hắn là một nam nhân có cốt khí, quyết sẽ không cùng một nữ nhân bỏ rơi mình đi chung với nhau.
Chỉ là nàng không lập tức bộc phát, mà là hết sức nghiêm túc hỏi Tiểu Lý Thị: "Chị dâu, ngươi đem tình huống lúc đó kể lại cẩn thận với ta."
Thấy Chu Mạch nghiêm túc như vậy, Tiểu Lý Thị cũng nghiêm túc: "Ta chỉ thấy Trọng Sơn sau khi rời khỏi nhà ta liền đụng phải Hồ Nhị Lệ, ta xem chừng nữ nhân kia đã đi theo Trọng Sơn từ trong nhà ra ngoài, nếu không không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy, chỉ thấy bọn họ hai người đứng chung một chỗ nói mấy câu, nhiều nhất không hơn mười câu, bởi vì thời gian rất ngắn. Sau khi nói xong Trọng Sơn liền đưa cho nàng một khối thịt bọc rơm rạ, sau đó xoay người rồi rời đi." Tiểu Lý Thị nói cho Chu Mạch chuyện buổi sáng nhìn thấy một năm một mười.
Chu Mạch sau khi nghe lại ngồi xuống, không nhịn được hỏi nói: "Chị dâu, ngươi có nhìn thấy hai người bọn họ có tiếp xúc tứ chi không?"
"Tứ chi tiếp xúc?" Tiểu Lý Thị nghi ngờ hỏi.
"Chính là tay hai người họ có chạm nhau hay không?" Chu Mạch theo sát giải thích.
"Vậy cũng không có, ban ngày ban mặt, bọn họ dám lôi lôi kéo kéo như vậy sao!" Tiểu Lý Thị hận hận nói.
Nghe nàng ta nói như vậy, Chu Mạch cảm thấy mình quá lo lắng, nàng cũng tin tưởng cho dù Hồ Nhị Lệ có ý nghĩ chạm tay Triệu Trọng Sơn, cũng không dám làm giữa ban ngày ban mặt.
Nhìn Chu Mạch cau mày trầm tư, Tiểu Lý Thị không nhịn được khuyên nhủ: "Chuyện như vậy ngươi cũng đừng quá để ở trong lòng, ta xem Trọng Sơn đối với nàng ta thật sự là không có gì, chỉ là nữ nhân kia thật là da mặt so với da heo cũng dày, cả nhà bọn họ da mặt cũng đủ dày , nghe nói ít ngày trước xách theo quà tặng đi thăm bà bà ngươi rồi, kết quả bị đuổi đi ra. Bọn họ còn lấy người làm mai đi đến chỗ bà bà ngươi thuyết tình, nói là nguyện ý gả cho Trọng Sơn làm thiếp, chỉ cần Trọng Sơn không ngại. Chỉ là xem ra một nhà các ngươi không muốn gặp nàng ta, đây cũng là lúc nàng ta bị hưu , cả ngày ở nhà , mấy ngày nay cũng thường thấy nàng ra ngoài, ngươi có thể phải chú ý chút ít."
Nghe xong trong lòng Chu Mạch đã rõ như gương, cha mẹ Hồ Nhị Lệ là ngại nghèo yêu giàu, ban đầu chính là ghét bỏ Triệu Trọng Sơn là tiểu tử nghèo mới không gả khuê nữ cho hắn, hôm nay khuê nữ của chính mình đã là Tàn Hoa Bại Liễu rồi.
Nhưng cho dù Tàn Hoa Bại Liễu này muốn tìm nhà dưới, cũng phải tìm gia đình giàu có chút, thấy Trọng Sơn nhập ngũ trở về, tất nhiên biết hắn có chút tiền, gần đây lại xây nhà, rất rõ ràng là kiếm được rất nhiều tiền. Cô nương nhà mình diện mạo cả thôn số một số hai, nàng cũng không chú ý lúc đi ngang qua đầu thôn nghe được mẹ Hồ Nhị Lệ ở đó tán dương cô nương nhà mình dáng dấp cỡ nào xinh đẹp, không giống như người đã từng sinh con.
Dĩ nhiên những lời này cũng có thể là bà ta nhìn thấy Chu Mạch đi ngang qua mới cố ý nói, nhưng là một mình bà ta ở bên ngoài khen cô nương nhà mình bộ dạng xinh đẹp thì phải, thế nào mở được miệng khen tư thái, bà ta không chê khó coi nhưng mấy người trẻ tuổi chung quanh nghe bà ta nói chuyện cũng đỏ mặt.
Nói đến tư thái, Chu Mạch tự nhận thân thể của mình không thể so được với Hồ Nhị Lệ nhu nhược, mình mặc dù cũng hơi gầy, nhưng là muốn ngực có ngực, muốn cái mông có mông, không giống phi trường tình địch. Hơn nữa bởi vì chính mình chăm chỉ rèn luyện và làm việc, thân thể tương đối bền chắc, không giống búp bê Hồ Nhị Lệ.
Nghe Tiểu Lý Thị nhắc nhở, Chu Mạch rút đi vẻ không vui trên mặt, mỉm cười nói với nàng: "Chị dâu, ngươi yên tâm, mấy ngày nay Trọng Sơn vội vàng săn thú, còn nhà mẹ ta đang xây phòng ốc, hắn cũng muốn thường xuyên đi hỗ trợ, không có thời gian để bị quyến rũ ."
"Ách. . . . . . , nhưng mà cẩn thận vẫn tốt." Tiểu Lý Thị dặn dò.
Hai người lại nói chút chuyện râu ria, Chu Mạch liền đứng dậy cáo từ, cho tới trưa một cái tiểu hà bao cũng không làm xong cho Đông Nhi, chỉ lo tán gẫu.
Trở về nhà, ngồi trên ghế thái sư duy nhất ở trong nhà, Chu Mạch bắt đầu suy nghĩ, trước mắt, Hồ Nhị Lệ không thể nghi ngờ gì là một bom không hẹn giờ bên cạnh mình, không chừng ngày nào đó liền nổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT