Hơn hai tháng trước Chu Mạch có đến nhờ hai vợ chồng bọn họ tìm giúp nàng một cửa hàng nằm trên đường cái ở trấn trên có ai muốn bán hay không, lúc đó Triệu Trọng Sơn còn chưa trở về, nàng vốn nghĩ rằng qua vài năm nữa nếu trượng phu không trở về thì nàng có thể nghĩ cách rời khỏi Triệu thôn, kỳ thực sống ở trong thôn cũng không có gì không tốt, có nhóm người Lưu tẩu tử trò chuyện, còn có thể ăn được rau dưa tươi mới, nhưng lý do chính là nàng đã không còn chịu nổi Lí thị được nữa, loại người như ả ta không có chuyện gì làm thì lâu lâu lại đến tìm nàng gây chuyện ầm ĩ, cùng với việc muốn mua cái gì đều phải chạy đi trấn trên nên nàng cảm thấy rất bất tiện. Dù sao kiếp trước sống ở thành phố lớn nàng cũng đã quen với sự thuận tiện của nó rồi.

Nhưng bây giờ trượng phu của nàng đã trở lại, trong thời gian ngắn xem ra nàng không có cơ hội chuyển đến đây ở. Nhưng nhà thì nàng nhất định phải mua, dù sao có nhà thì nàng cũng có cảm giác an toàn hơn, cho nên Chu Mạch nghe được Tào phu nhân nói như vậy cũng nổi lên ý muốn đi xem một chút, vì thế liền ở chỗ Phúc Lâm khách sạn ăn cơm trưa, chờ ông chủ Tào trở về, mới cùng hắn đi xem tiệm kia.

Vị trí của tiệm này cũng không được tốt lắm, ở cuối con phố, mà hai bên con phố này tất cả đều là cửa hàng bán hoa màu cùng lương thực khô. Cửa hàng này bán mộc nhĩ, nấm khô, bởi vì vị trí không được tốt lại có nhiều đối thủ cạnh tranh cho nên sinh ý của tiệm không được tốt, vừa lúc trong nhà của chủ tiệm này xảy ra chút chuyện rất cần tiền, nên muốn đem cửa hàng này bán đi.

Tiệm nằm trên đường cái đã đúng ý của Chu Mạch, là một tiệm ba gian phòng mà thôi, nhưng khi bước vào hậu viện, mắt Chu Mạch sáng rực lên, sân này so với sân nhà của Tào phu nhân còn lớn hơn một chút, đối diện là một gian nhà với sáu gian phòng với nhà chính ở giữa, hai bên trái phải đều xây sương phòng, trong sân thì trồng đủ các loại cây ăn quả như lựu, thị, táo cùng đào, còn có mấy khóm mai vàng. Chu Mạch nhịn không được tưởng tượng đến cảnh khi mùa hè đến lúc ấy trong sân sẽ đầy quả chín mà vui vẻ. Lần đầu tiên nhìn thấy nhà này, nàng đã cảm thấy nó rất giống với nhà nội của nàng ở nông thôn khi nàng sống lúc nhỏ, ấm áp mà yên tĩnh.

Kỳ thực nàng chỉ luôn muốn mua một căn nhà chứ cũng không có ý tưởng muốn làm cái gì, thứ nhất nàng cũng không thể mở tiệm có liên quan đến nghề ăn uống, như vậy sẽ xung đột với ông chủ Tào; thứ hai bất luận làm gì, tốt nhất là cùng người nha môn ở trấn trên có chút liên quan, quan hệ này sẽ giúp ích cho việc buôn bán tại trấn trên ở trấn Lạc Hoa này, mà bản thân nàng lại không biết ai ở trong nha môn, về sau xảy ra chuyện nhỏ gì cũng không có người che chở; cuối cùng chính là trong tay nàng lại không có đủ tiền để mua nhà lớn hơn nữa, nhưng với cái giá này thì quả thật có chút hơi cao, cuộc sống bây giờ đã ổn định, có nhiều người buôn bán hơn, sau này giá chỉ tăng chứ không hạ. Chu Mạch cẩn thận ngẫm lại cảm thấy nếu đem cho thuê cũng không tệ, đem ba gian phòng sát đường cho thuê, nàng thì ở phía sau, đến ngày thu tiền thì chỉ cần đi hai bước hoặc la to hai tiếng là lấy được tiền. Đừng coi thường ba gian phòng này, tiền thuê một tháng cũng được một lượng bạc. Qua vài năm nữa nếu đem bán đi, kiếm được sẽ không chỉ có bấy nhiêu đó thôi.

Quyết định xong, Chu Mạch lại dùng ánh mắt quan sát phòng ốc một chút, đồ đạc bên trong đã chuyển đi gần hết, chủ tiệm nóng lòng cho nên chỉ một mình ông ta ở chỗ này chờ, cùng từng người đến xem cửa hàng cò kè mặc cả.

Chu Mạch nhìn xong hậu viện cũng không trực tiếp hỏi giá, mà chỉ nói vị trí của tiệm này bất tiện, phòng ở phía sau cũng không nhiều, nếu mua thì phải xây thêm mấy phòng nữa. Nói xong sau đó mới hỏi ông chủ tiệm đã có chút sốt ruột đứng bên cạnh giá cả.

"Vị tẩu tử này, tôi thấy cô thật lòng muốn mua, liền nói giá thật, năm mươi lượng bạc, buổi sáng có người khách đến xem tôi còn nói năm mươi lăm lượng đấy." Người đàn ông trung niên với bộ mặt hiền lành cũng gọn gàng dứt khoát, ông ta hiện tại thật sự là rất cần tiền.

Đang chuẩn bị trả giá Chu Mạch đột nhiên nhớ tới bản thân hôm nay đến đây chỉ màng theo năm lượng bạc, cùng với mười lăm lượng bạc vừa rồi Tào phu nhân mới đưa.

Nàng trước tiên mỉm cười với chủ tiệm, sau đó nháy mắt với ông chủ Tào, hai người bước ra ngoài nói chuyện.

"Tào đại ca, trước đó vài ngày huynh đến xem tiệm này thì chủ tiệm nói giá bao nhiêu?" Chu Mạch hỏi.

"Ông chủ tiệm này thật không có gạt muội, lúc ta hỏi là giá năm mươi lăm lượng." Ông chủ Tào nói, nhưng ngay sau đó còn nói thêm: "Bất quá ta cảm thấy có thể giảm giá thêm hai lượng bạc nữa, bốn mươi tám lượng chắc ông ta sẽ đồng ý."

Nghe thấy vậy, Chu Mạch nhịn không được nhíu mày, nàng thật không ngờ nàng ở đây chỉ mới hơn nửa năm, mà giá nhà lại tăng nhanh như vậy, giá thị trường của Phúc Lâm khách sạn cũng có ít nhất tám mươi lượng, đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là vì tiệm buôn bán tốt.

"Tào đại ca, lúc này trên người tôi chỉ có mười lăm lượng, tôi nghĩ đợi lát nữa nếu trả giá được, huynh có thể cho tôi mượn chút bạc trước hay không, lần sau đến tôi sẽ đưa lại cho huynh." Chu Mạch hỏi ông chủ Tào.

Ông chủ Tào không chút do dự liền gật đầu, hắn không sợ Chu Mạch quỵt nợ, nhất là đã cùng nữ tử trước mắt này hợp tác lâu như vậy, biết nàng là một người thẳng thắn lại giữ chữ tín, hơn nữa nếu nàng ta quỵt nợ sẽ không lấy được lợi tức hàng tháng từ tiệm của hắn nữa. Tuy nghĩ thế nhưng hắn lại nói thêm: "Tiểu Mạch, lần hợp chợ tới muội nhất định phải trả cho ta, ta nhìn trúng một cửa hàng, cũng đã định giá xong, không thể để lâu được."

Chu Mạch gật đầu cam đoan nhất định sẽ nhanh chóng đến tiệm đưa cho hắn. Sau đó hai người còn thảo luận một chút cái thuận lợi và bất tiện của tiệm này. Trong lòng đã có một con số, hai người cùng quay vào nhà, nhìn thấy biểu cảm sốt ruột của chủ tiệm, Chu Mạch đi thẳng vào vấn đề nói: "Bốn mươi lăm lượng bạc, trong vòng nửa canh giờ sẽ giao tiền. Nhiều thêm một văn tiền tôi cũng không mua." Lúc nàng nói lời này rất mạnh mẽ hùng hồn, không dùng từ nếu, cũng không dùng hư từ, bởi vì như vậy chỉ làm gia tăng suy đoán của đối phương, cảm thấy còn có khả năng bán giá cao hơn.

Quả nhiên, cuối cùng lấy giá bốn mươi lăm lượng bạc thành giao, Chu Mạch nhìn phòng ở thêm vài lần, khóa chặt cửa cáo biệt ông chủ Tào, ôm chặt khế đất trong người vui vẻ rạo rực đi Chu gia thôn. Xem ra vẫn là tiền cùng nhà cửa là có thể làm cho bản thân có cảm giác thành tựu cùng cảm giác an toàn.

Đến nhà mẹ đẻ, thấy Trần thị đang ở trong sân cùng thợ xây nhà ở Chu gia thôn bàn bạc chuyện xây phòng ốc, người nọ cũng biết Chu Mạch, thấy nàng đến liền chào hỏi sau đó cùng Trần thị cáo biệt, hai người cũng đã bàn bạc thống nhất ý kiến xong.

"Tiểu Mạch, lúc các con xây nhà nương cũng không đến nhìn một chút, nương nghĩ là nhân dịp này bán nhiều mầm đậu một chút, chờ đến lúc xây nhà lại không bán được." Lời Trần thị nói làm Chu Mạch có chút chột dạ, nàng làm nũng với Trần thị, không đồng ý nói: "Nương, nương nói vậy không phải là đang chọc con sao? Con là tiểu bối nên thường đến thăm nương mới đúng."

Trần thị cười vỗ vỗ tay nàng, dẫn nàng vào nhà chính, nói trong khoảng thời gian này sẽ không làm mầm đậu, bà muốn xây phòng xong lúc đó cũng gần đến tết, đến lúc đó vừa lúc kịp tết là dịp tốt để bán.

Chu Mạch nghe xong hỏi: "Nương, phòng ở đều phá đi xây lại vậy nương cùng đệ đệ ngủ nơi nào? Trời cũng lạnh như thế."

"Đi đâu mà ngủ chả được, còn có nhà của hai bá bá cùng tứ thúc của con nữa mà, đều ở cùng thôn, nhưng bởi vì nhà nhị bá của con gần nhà chúng ta hơn, cho nên nương đã nói với họ sẽ qua ở nhờ nhà họ vài ngày." Trần thị không để ý nói.

Chu Mạch đến nhà mẹ đẻ đã nhiều lần, cũng nhớ được những người thân thích này, huynh đệ của phụ thân tương đối nhiều, có hai ca ca cùng một đệ đệ, hơn nữa kỳ lạ là, cả bốn huynh đệ đều chỉ có một nữ một nam, trùng hợp nữa là cả bốn nữ nhi cũng đều đã xuất giá, nam thì chỉ có con của đại bá Chu Hiên đã thành thân. Chu Phong nhà nhị bá cùng Chu Nguyên nhà tứ thúc thì vẫn chưa thành thân.

Chu Phong nhà nhị bá ở trấn trên làm chân chạy việc cho Quảng Nguyên Lâu, hàng tháng cũng đem về nhà gần một lượng bạc. Cho nên cuộc sống trong nhà cũng coi như tạm ổn, cũng đã đính ước rồi, qua hết năm sẽ thành thân. Chu Nguyên nhà tứ thúc còn chưa đến mười tuổi, cho nên không có sớm như vậy.

Trần thị đột nhiên nở nụ cười: "Bây giờ thì xây nhà, đầu xuân sang năm chúng ta sẽ tìm mối hôn nhân cho đệ đệ con, lúc đó chắc con gái phải sắp thành hàng đấy, nhà ngói lớn với năm gian phòng, cô nương nhà ai nhìn mà không thèm muốn."

Chu Mạch nghe thế cũng cười vui vẻ, mục đích nàng muốn đến đây là nói với Trần thị cách làm mầm đậu nhanh gọn mà tiện lợi, cho nên nàng dùng nhánh cây nhỏ vẽ trên mặt đất hình cái rổ cho Trần thị nhìn, dặn dò bà dựa theo hình vẽ mà làm, khi làm thì nhớ dặn họ làm mười hay tám cái, nàng tin tưởng thời đại này người thợ mộc giỏi tay nghề có thể làm ra được vật dụng như thế, dù sao làm cái này cũng không tốn bao nhiêu tiền. Như thế thì sau này lúc làm mầm đậu sẽ dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần lót một miếng vải đen ở mặt trên là được. Nàng còn nói với bà lúc thời tiết lạnh, nhớ để cách xa bếp lò một chút.

Dặn dò Trần thị xong, Chu Mạch liền chuẩn bị rời đi, Trần thị lại kín đáo đưa cho nàng ba lượng bạc, Chu Mạch lần này cũng không từ chối lập tức nhận lấy. Bởi vì nàng tính một chút, trừ đi ba mươi lượng bạc nàng trả cho ông chủ Tào, bản thân nàng còn lại cũng không đến năm mươi văn tiền. Mà nhà ở trấn trên còn phải tìm người tu sửa phòng ốc một chút, như vậy mới có thể cho thuê được, đến lúc đó nàng cũng cần có chút tiền.

Sau khi nàng về tới nhà, mặt trời còn chưa xuống núi, nhưng Triệu Trọng Sơn cùng Đông Nhi lại không ở nhà. Nàng rón rén nhìn qua sân nhà Lí thị mấy lần, cũng không nhìn thấy hai cha con bọn họ, cho nên đành phải quay về chuẩn bị cơm chiều.

Chu Mạch vừa mới vào phòng bếp thì chợt nghe thấy trong sân có người vào nhà, vội vàng đi ra ngoài nhìn xem, là Đông Nhi cùng Tiểu Thúy từ bên ngoài chơi đùa mới về.

Đông Nhi nhìn thấy nương đã về, ngọt ngào gọi nương. Chu Mạch mỉm cười đáp lời, hỏi cha nó đã đi đâu.

"Cha bị nhà Triệu Tam gia gọi đi rồi. Còn có ông nội của con nữa." Đông Nhi nhu thuận trả lời.

Chu Mạch nghe xong trong lòng sửng sốt, vừa rồi ở sân nhà Lí thị nàng nhìn thấy Triệu Bá Tuyền, sao chỉ có công công cùng trượng phu nhà mình bị kêu đi, nàng biết rõ tính khí của Triệu Tam gia, là một người hòa nhã không lắm chuyện. Xử lý chuyện gì cho tới bây giờ cũng đều rất công bằng.

Càng nghĩ trong lòng nàng càng thấy bất an, suy nghĩ xem gần đây có chuyện gì mà kinh động đến Triệu Tam gia cần ông ta ra mặt, nghĩ mãi cũng không nhớ thật sự là đã có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đợi Triệu Trọng Sơn trở về để hỏi.

Nhưng cho đến khi Chu Mạch làm xong cơm chiều cũng không thấy Triệu Trọng Sơn trở về, nàng lấy ra một phần cơm bảo Đông Nhi ăn trước, do con bé ngủ tương đối sớm, cho nên để con bé ăn cơm quá muộn sẽ không tốt.

Chu Mạch lại tiếp tục đợi cho đến khi Đông Nhi bước lên giường đi ngủ, nàng đứng ngồi không yên, thường xuyên đi đến trước cửa nhìn ra ngoài sân trông ngóng, trực giác nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện gì đó, bởi vì từ lúc Triệu Trọng Sơn trở về, chưa bao giờ mặt trời đã xuống núi mà hắn không có mặt ở nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play