Chu Mạch đang mơ màng ngủ thì cảm thấy có một luồng không khí làm nàng hít thở không thông, liền vội mở to mắt nhìn, thì thấy Triệu Trọng Sơn chỉ mặc tiết khố đang nằm trên người nàng, dưới ánh đèn dầu mờ nhạt nàng có thể nhìn thấy được làn da màu đồng, cơ ngực cùng cơ bụng săn chắc của hắn.

Chu Mạch cảm thấy hô hấp của nàng đã bắt đầu không còn bình thường, nàng biết chuyện gì nên đến thì cũng sẽ đến, đối diện với nam tử hô hấp chìm nổi lúc này, cộng với bị hơi thở phái nam bao vây làm cho Chu Mạch có chút không được tỉnh táo.

Chu Mạch biết tiếp theo sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nàng lại không có chút cảm giác ngại ngùng gì cả, nam nhân trước mắt này nàng cũng có chút thích, nếu như cả hai có chu công chi lễ, vậy cũng rất tốt.

Chu Mạch bỗng nhiên cảm thấy thân dưới chợt lạnh, liền nhìn xuống thì thấy, thì ra là Triệu Trọng Sơn xốc lên chăn bông của nàng, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy nóng lên, một cây gậy nóng hầm hập đã để giữa hai chân nàng. Tim Chu Mạch không khống chế được mà nhảy nhanh hơn, hoa huyệt không tự chủ co rút hai cái.

Chu Mạch còn chưa kịp vẽ phác thảo số đo của Triệu Trọng Sơn thì hắn đã hôn lên môi nàng, sau đó Chu Mạch bi ai phát hiện nam nhân này không biết cách thức hôn như thế nào, hắn chỉ không ngừng hôn ngoài môi hoặc là dùng đầu lưỡi liếm môi nàng. Chu Mạch bị hắn quyến rũ nhịn không được vươn cái lưỡi thơm tho đưa vào miệng hắn, Triệu Trọng Sơn sửng sốt một chút, nhưng liền lập tức phản ứng lại, học Chu Mạch đem đầu lưỡi vói vào cái miệng nhỏ của nàng, hút đi chất ngọt thơm tho giữa răng môi nàng.

Đồng thời, tay của hắn cũng không nhàn rỗi, lủi vào trong áo của nàng, theo một đường từ bụng nàng vuốt ve lên trên, thẳng đến đỉnh núi kia mới dừng lại, sau đó hắn nhẹ nhàng xoa nắn đóa hồng mai trên đỉnh, Chu Mạch càng thở gấp dồn dập, hạ thân cũng có chút ẩm ướt, trong tận đáy lòng Chu Mạch không thể không thừa nhận nàng đang khát vọng, khát vọng nam nhân này đối với nàng như thế, càng khát vọng những động tác mãnh liệt của hắn đối với thân thể nàng.

Cùng lúc, bàn tay trái bao ở nơi đẫy đà của nàng dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy đóa hồng mai đã sung huyết, nơi mềm mại cao vút đó vừa vặn một bàn tay, hắn liền bắt đầu động tác nắm bóp.

Mà tay phải của Triệu Trọng Sơn cũng không nhàn rỗi, ôm chặt Chu Mạch tiến hành các loại vuốt ve phía sau lưng nàng, Chu Mạch dưới sự tấn công của cả hai phía trước sau bị kích thích nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, Triệu Trọng Sơn nghe được âm thanh như muốn ăn mòn xương cốt hắn liền bắt đầu động thủ lột đi quần áo của nàng, rời khỏi môi nàng, môi mỏng của hắn hôn một đường xuống dưới, liếm cắn gáy nàng, cuối cùng đến bên chỗ hồng mai bên phải, nhẹ nhàng ngậm cắn, Chu Mạch chịu không nổi càng phát ra tiếng rên rỉ lớn hơn nữa, hạ thân cũng đã tràn ra ướt át.

Tiếng rên rỉ của Chu Mạch là chất xúc tác tốt nhất, Triệu Trọng Sơn nhịn không được vọt vào thân thể của nàng, trong sự kết hợp trong nháy mắt, hắn phát ra tiếng rên rỉ. Chu Mạch cũng nhịn không được phát ra tiếng cảm thán, hắn xâm nhập kích thích làm cho hoa huyệt của nàng co rút không ngừng, mà tay của nàng cũng không nhàn rỗi nắm lưng của hắn một chút, Triệu Trọng Sơn phát huy sở trường bào cây làm thợ mộc của hắn, lặp đi lặp lại động tác đưa vào rút ra, mà Chu Mạch trong miệng kìm lòng không đậu duyên dáng gọi to tên hắn cùng với những từ vô vị đơn độc một âm tiết.

"A... Trọng Sơn... Nhẹ chút... A... Sâu quá... Ô... Ô... Không cần... A... Ân... A... Không được... A..." Tiếng Chu Mạch yêu kiều mềm mại kích thích Triệu Trọng Sơn không ngừng tăng nhanh tốc độ, môi mỏng lưu luyến không rời hai đóa hồng mai trước ngực của nàng.

Ngay tại lúc Chu Mạch gặp được thiên đường là lúc cảm thấy bên trong cơ thể có một cỗ sóng nhiệt, bên tai là tiếng rống của Triệu Trọng Sơn, sau đó thì lâm vào hôn mê. Triệu Trọng Sơn mồ hôi đầy đầu ngã sấp trên người nàng, hắn sợ đè nặng nàng nhưng lại luyến tiếc rời đi nơi ấm áp đang bao vây lấy hắn như thế, hắn dùng tay chống nửa thân trên, nhìn thấy nàng đã hôn mê rồi, hắn không khỏi mỉm cười, lại khẽ hôn vài cái trên thân thể của nàng, sau đó lặng lẽ rời khỏi, đem cơ thể hắn và nàng lau chùi sạch sẽ mới lên giường ôm Chu Mạch.

P/s : mệt chết ta, má ơi hic hic….a a a a a……..

Chu Mạch đã chìm vào hôn mê nên không cần phải suy nghĩ gì, nhưng Triệu Trọng Sơn thì không được như thế, rốt cục hiện tại hắn đã có thể hiểu được tại sao nam nhân trong quân doanh lại thích đi dạo kỹ viện như vậy, cái loại tư vị thực cốt mất hồn vừa rồi hắn đã từng được nếm qua một lần, không thể tưởng tượng được thê tử của hắn ở trên giường còn có thể mang bộ dạng phong tình như vậy, chỉ cần nhớ đến âm thanh rên rỉ của nàng, hạ thân của hắn lại bắt đầu sưng lên, nhưng nhìn qua đã thấy thê tử của hắn đã mệt mà ngất đi, hắn chỉ có thể nhịn mà thôi, tự an ủi nói sau này có rất nhiều thời gian, liền ôm Chu Mạch nặng nề mà ngủ.

Buổi sáng hôm sau, Chu Mạch bị ánh mặt trời từ rèm cửa sổ đánh thức, nàng trở mình, cảm thấy thân thể như đã ăn được một bữa đại tiệc như mong ước, trước nay chưa có cảm giác thỏa mãn như thế. Nàng chợt nhớ tới hình ảnh tối hôm qua, lại nhìn trên cơ thể đầy dấu hôn chi chít, mặt nàng bỗng chốc đỏ lên, kiếp trước nàng cũng từng có trải qua, nhưng cũng không được vui vẻ vì chỉ muốn thỏa mãn cảm giác cho chồng cùng mục đích sinh con đẻ cái. Nàng cho tới bây giờ cũng không biết bản thân khi ở trên giường có thể lẳng lơ đến thế, cũng lần đầu tiên biết khi làm chuyện ấy lại có thể có được niềm vui vẻ lớn đến thế, mà Triệu Trọng Sơn cùng nàng ở phương diện này lại có thể hòa hợp đến vậy.

Nghĩ đến Triệu Trọng Sơn, nàng quay đầu nhìn bên cạnh, phát hiện hắn đã sớm rời giường, nhìn ra bên ngoài thấy ánh mặt trời tươi đẹp như thế, nàng vội vàng mặc quần áo, chịu đựng hai chân đau nhức bước ra khỏi phòng. Đông Nhi đang ở trong sân chơi đùa cùng Tiểu Thúy, nhìn thấy Chu Mạch đi ra, vội vàng chạy đến chỗ nàng.

"Nương, điểm tâm cha để trong nồi, cha nói hôm qua nương đào hầm mệt, cho nương ngủ nhiều một chút." Đông Nhi vội vàng nhìn nương của nó thấy vẻ mặt có chút suy yếu, cho rằng nương của nó thật sự là bị mệt.

"Cha con đâu?" Chu Mạch không thấy được cái người làm cho eo cùng chân của nàng đau nhức liền hỏi con gái.

"Ở nhà đại bá đào hầm." Chu Mạch mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua hắn đã đồng ý đi nhà cách vách hỗ trợ.

"Nương, chờ con, con đi gọi cha về." Đông Nhi nói xong liền chạy đi nhà cách vách kêu Triệu Trọng Sơn.

"Không cần đâu, Đông Nhi, con lấy cơm trong nồi ra giúp nương nhé, nương rửa mặt sẽ khỏe lên thôi." Chu Mạch ngăn nó lại, cảm thấy bản thân thật sự rất đói bụng.

"Nhưng cha nói, thấy nương tỉnh là phải gọi cha về." Đông Nhi chớp đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn Chu Mạch nói, trong lòng nó do dự không biết là nghe theo cha hay là nương. Tuy rằng cha nó chỉ mới trở về có mấy tháng, nhưng nó cảm thấy cha đối với nó tốt lắm, mua kẹo cho nó, còn dạy nó biết chữ, còn làm giường cho nó ngủ. Nhưng nương cũng luôn đối tốt với nó nữa. Tiểu cô nương ở trong lòng làm đấu tranh.

Chu Mạch không nhận thấy được Đông Nhi do dự, vội đi rửa mặt, cuối cùng Đông Nhi quyết định nghe theo lời nương, bởi vì nó không sợ cha. Vì thế liền rửa tay vào bếp đem bữa sáng mang đặt trên bàn ở nhà chính, sau đó lại quay đầu cùng Tiểu Thúy đi chơi.

Chu Mạch ăn xong điểm tâm cảm thấy khôi phục được chút sức lực, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng khi phải đối mặt với nam nhân đã thân mật với nàng tối hôm qua, liền nói với Đông Nhi nói nàng đi Chu gia thôn một chuyến, bảo Đông Nhi nói với Triệu Trọng Sơn nàng không về ăn cơm trưa, chiều mới về.

Chu Mạch chân trước vừa ra khỏi cửa thì Triệu Trọng Sơn liền từ nhà đại ca hắn đi về, hắn đoán Chu Mạch giờ này chắc cũng tỉnh rồi, liền vội vàng nói với đại ca hắn về nhà lấy khăn lau mồ hôi sẽ quay lại. Về nhà thì biết Chu Mạch đã ra khỏi nhà, hắn chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Lúc đi đến Chu gia thôn, Chu Mạch cũng không ghé vào nhà mẹ đẻ nàng, mà là chân không ngừng bước thẳng tiến đến trấn trên, hiện giờ là đầu tháng, nàng muốn đi Phúc Lâm khách sạn lấy lợi tức, đầu tháng trước nàng lấy được sáu lượng bạc, nhìn tình huống buôn bán trong tiệm, tháng này chắc sẽ nhiều hơn một chút.

Bởi vì nàng tính toán sẽ ở trấn trên ăn cơm, cho nên Chu Mạch cũng không gấp, hôm nay không phải ngày họp chợ, nàng có thể nhàn nhã đi dạo một chút, trước tiên nàng đi đến hiệu sách mua ít sách, nàng thấy Triệu Trọng Sơn xem đi xem lại cũng chỉ xem có một quyển sách:《 Lí Bạch thi tập 》, nên nàng muốn mua chút thoại bản, du ký gì đó trở về mà xem, dù sao lúc này cũng là mùa nông nhàn, cả ngày cũng chỉ có thể làm tổ trong nhà, xem một chút sách cùng may vá để giết thời gian một chút cũng tốt.

Mua bốn quyển sách tốn hai lượng bạc, nàng phát hiện ở thời đại này cái gì cũng đều tương đối rẻ, nhưng giá sách vở lại mắc, đa số đều là hạ phẩm, chỉ có đi học mới được đọc những sách thượng phẩm, Chu Mạch nhớ được đại đa số quan văn triều Minh là gián ngôn, không chừng bọn họ cũng có phần thúc đẩy làm cho giá sách cao như vậy.

Đem mấy quyển sách cho vào túi vải, nàng lại đi đến tiệm vải, mua hai cuộn vải màu trắng, nàng đã sớm muốn làm vài vỏ chăn, nhưng lại không muốn làm chăn, tháo giặt vỏ chăn so với làm chăn dễ dàng hơn.

Sau khi trả tiền, Chu Mạch mới nhớ tới hôm nay nàng đi bộ đến đây, còn phải đi Phúc Lâm khách sạn, ôm nhiều đồ như vậy thì không tiện, cho nên nàng hỏi tiểu nhị tiệm vải có thể cho nàng gửi vải ở trong tiệm được không, chờ lần sau hợp chợ nàng lại đến lấy, tiểu nhị này cũng rất sảng khoái, liền cầm tiền trả lại cho nàng, bảo nàng lần sau có đến đây thì hãy trả tiền, loại vải bố này ở trong tiệm vẫn còn rất nhiều. Vì thế Chu Mạch bước ra khỏi tiệm vải với hai tay trống trơn, đã có kinh nghiệm, nàng đi thẳng đến Phúc Lâm khách sạn, tuy hôm nay không có họp chợ, nhưng từ rất xa liền có thể nhìn thấy ở ngoài cửa tiệm có năm sáu người đang đứng chờ đến lượt, khi nàng đi vào tiệm thì thấy bên trong đã đầy người.

Cái tên tiểu nhị họ Chung có đôi mắt rất tốt, lần này cũng là hắn thấy Chu Mạch trước, liền vội vàng bảo tên tiểu nhị bên cạnh đi phía sau viện mời phu nhân, còn bản thân hắn thì nở nụ cười bước tới tiếp đón nàng.

"Xin lỗi Triệu Đại tẩu, hôm nay trên lầu không có phòng nào trống, tôi mang tẩu đến viện phía sau, hôm nay ông chủ không có ở tiệm, phu nhân đang ở đó." Tiểu nhị vừa nói vừa dẫn nàng đi về phía sau.

Chu Mạch cười nói không sao, tiểu Chung vén rèm cửa đi vào hậu viện nàng liền đi theo hắn, đây cũng là lần đầu tiên Chu Mạch rảo bước đến hậu viện của Phúc Lâm khách sạn, chỉ thấy một loạt năm gian nhà nằm ở hai hướng Bắc Nam, ở hai bên sườn mỗi gian nhà có hai sương phòng. Đều được lợp mái ngói, có cảm giác màu sắc cổ xưa, ở giữa viện còn có một cái đình bát giác, trái phải có hai đường nhỏ, xung quanh thì trồng sồi xanh xen kẽ với các khóm hoa, hiện tại với thời tiết này thì chỉ có sồi xanh cùng hai khóm mai vàng là có chút sức sống.

Đang lúc nàng quan sát đánh giá hậu viện thì Tào phu nhân từ trong phòng chính đi ra, thấy Chu Mạch nàng ta vô cùng thân thiết lôi kéo vào phòng, trong phòng có đốt sẵn bếp lò, ngoài ra còn có một nha đầu cùng một lão mụ tử. Nha đầu vẫn là Đông Tuyết nàng đã từng gặp vài lần, lão mụ tử thì Chu Mạch cũng có gặp qua một lần, lần đó nàng tương đối vội, lão mụ tử này đi thu dọn chén đĩa.

Tào phu nhân thấy Chu Mạch nhìn lão mụ tử, vội vàng giới thiệu: "Tiểu Mạch, đây là bà vú của ta, Lí ma ma." Tào phu nhân cùng Chu Mạch đã quen thân nên không xưng hô tẩu tử với nhau mà gọi thẳng khuê danh của nhau. Chu Mạch không chịu, thấy bọn họ lớn hơn nàng vài tuổi, cho nên nàng kêu bọn họ là Tào đại ca, Tào đại tẩu. Còn Tào phu nhân thì gọi thẳng tên nàng. Chu Mạch hướng Lí ma ma chào hỏi, Lí ma ma vội vàng bước đến cản nàng lại, miệng còn không ngừng nói không được không được, còn bà thì vội vàng cúi người chào Chu Mạch.

Nàng thường xuyên nhìn thấy trên tivi, trong tiểu thuyết có cảnh con cái nhà giàu có nào cũng đều có bà vú nuôi lớn, sau khi đi đến nơi này đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có nhân vật bà vú, nhưng nhìn mặt mày Lí ma ma hiền lành, đã lớn tuổi như vậy vẫn còn làm người hầu, trong lòng Chu Mạch cảm thấy các bà ấy sống cũng không dễ dàng gì. Hai người hàn huyên vài câu liền phân chủ khách ngồi xuống.

Chu Mạch lấy ra thực đơn với năm món mới, nói với Tào phu nhân đều là những món ăn bổ dưỡng thích hợp ăn vào mùa đông. Tào phu nhân nhận lấy sau đó phân phó Đông Mai đi lấy bạc, lại nói với Chu Mạch lợi nhuận tháng trước là tám mươi lượng bạc, để sau sẽ chia cho nàng, nói xong nàng không khỏi cảm thán: "Tiểu Mạch, ít nhiều nhờ muội, con số tám mươi lượng bạc này ở nửa năm trước tôi có muốn cũng không dám nghĩ đến, một năm trước chúng tôi còn muốn đem tiệm này bán đi với giá ba bốn mươi lượng bạc. May mắn là đã không bán."

Chu Mạch nhớ lại cảnh tượng nàng nữ phẫn nam trang đến đàm phán giá cả với ông chủ Tào, Chu Mạch cũng cảm thấy buồn cười, nói là do vợ chồng Tào phu nhân vận khí tốt.

"Thực không dám giấu diếm muội, ông ấy hôm nay không có ở nhà là do phải đi ra ngoài xem cửa hàng, chúng tôi tính muốn mở thêm một tửu lâu, không mở khách điếm, chỉ phục vụ cho việc ăn uống. Mấy ngày nay ông ấy đều bận rộn vì việc này. Tôi cũng đã nói với ông ấy tìm tiệm dựa theo chỉ dẫn lần trước muội nói với tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play