“Anh không muốn em phải giải quyết chuyện quá khứ của anh”
“Thì anh làm vậy cho em đó thôi”
“Đó là chuyện khác”
“Đây vẫn là một mói đe dọa mà, đâu phải quá khứ. Cô ta tự tìm tới em, cho
nên em có thể lợi dụng điều đó để dò la xem cô ta muốn gì”
Gidoen bực bội giơ tay lên trời rồi lại ôm đầu. Phần trên cơ thể anh để trần,
uyển chuyển đầy quyến rũ theo cử động đó, làm tôi phải rán lắm mới không bị phân tâm. “Anh khôn quan tâm lắm cô ả muốn gì hết. Em đã biết sự
thật rồi, và em mới là người quen trọng thôi.”
“Nếu anh nghĩ em sẽ ngồi yên nhìn cô ả tấm công anh trên mặt báo thì anh lầm rồi”
“Cách duy nhất để cô tay làm lại anh là tấn công vào em, và rất có thể đó là ý đồ của cô ta đó”
“Cái đó phải nói chuyện với cô nàng thì mới biết được” Tôi lấy tấm danh
thiếp trong bóp ra, bấm số của Deanna, không quên chỉnh chế độ không
hiện số người gọi.
“Chết tiệt thật, Eva”
Tôi bật loa trên điện thoại rồi đặt lên bàn.
“Deanna Johnson nghe đây” Cô nàng trả lời máy rất nhanh.
“Deanna, Eva Tramell đây”
“A, chào Eva”. Deanna đổi giọng, nghe như thân thiết lắm. “Cô khỏe không”
“Tôi khỏe, còn cô thế nào?” Tôi nhìn Gideon xem anh có phản ứng gì khi nghe
giọng Deanna không. Anh trừng mắt nhìn tôi, rõ ràng là rất tức giận.
Phải thừa nhận một chuyện là dù tâm trạng anh như thế nào thì tôi cũng
thấy anh vô cùng hấp dẫn.
“Nhiều thứ lộn xộn lắm, mà trong ngành của tôi thì như vậy là tốt”
“Tìm ra sự thật cũng là một chuyện tốt.”
“Đó chính là lý do tôi gọi cho cô hồi chiều. Tôi có một nguồn tin khẳng
định là có lần Gideon bắt gặp cảnh ăn chơi thác loạn của cô với anh
chàng ở chung nhà và thêm một anh chàng khác nữa, anh ta nổi điên đánh
một người phải nhập viện. Giờ người đó đang đòi kiện ra tòa. Có đúng vậy không?”
Tôi sững người, máu sôi lên. Đúng vào cái đêm tôi gặp
Corinne lần đầu tiên, lúc về tới nhà thì Cary đang làm chuyện khó coi đó với ba người nữa trong phòng khác. Trong đó có một gã tên là Ian, khi
đó đang trần truồng, còn trơ trẽn mò lại rủ rê tôi cùng nhập bọn. Và câu trả lời của hắn là nắm đấm của Gidoen
Tôi nhìn qua Gideon, bụng
thắt lại vì lo lắng. Sự thật đúng là như vậy. Anh đang bị gã kia kiện.
Tôi có thể đoán được qua gương mặt không chút cảm xúc của anh. “Không
phải như vậy” Tôi trả lời Deanna.
“Phần nào không phải?”
“Tôi không nói thêm được gì”
“Tôi còn có tin là Gideon và Brett Kline đã xung đột dữ dội khi bắt gặp cảnh cô tình tứ với Kline. Có phải không”
Tôi bấu lấy cạnh bàn
“Rồi gần đây người bạn ở chung nhà với cô bị hành hung nữa. Gideon có liên quan tới chuyện đó không?”
Chúa ơi… Tôi lạnh lùng. “Cô điên rồi”
“Đoạn phim quay được cảnh hai người cãi nhau trong công viên Bryant cho thấy
anh ta rất hung hăng và có khuynh hướng bạo lực, cô có bị Gideon Cross
bạo hành không? Cô có sợ hắn ta không, Eva?”
Gideon quay người bỏ đi, bước nhanh qua hành lang vô phòng làm việc.
“Cô là đồ khốn, Deanna” Tôi quát “Cô sẵn sàng hủy hoại uy tín của một người vô tội chỉ bởi vì dám bắt đầu mà không dám chấp nhận chuyện tình một
đêm. Kiểu gì vậy hả?”
“Hắn ta nghe điện thoại!” Deanna rút lên
“Khi đang giữa chừng, hắn ta nhấc điện thoại lên, rồi bắt đầu bàn chuyện thẩm tra gì đó ở một trong các công ty của hắn. Nói được một lúc, hắn
quay qua nhìn tôi đang nằm chờ rồi nói: ‘Cô về đi’. Vậy đó, hắn đối xử
với tôi như một con điếm, chỉ có khác là tôi không được trả tiền thôi.
Thậm chí còn không được mời uống nước nữa”
Tôi nhắm mắt. Chúa ơi. “Tôi rất tiếc. Deanna à, thật sự rất tiếc. Bản thân tôi cũng gặp nhiều
kẻ khốn kiếp rồi, có vẻ như trong trường hợp của cô anh ấy là một tên
khốn như vậy đó. Nhưng chuyện cô đang làm là không đúng”
“Nếu tất cả những chuyện tôi vừa hỏi là sự thật thì không có gì không đúng cả.”
“Nhưng sự thật không phải vậy”
Deanna thở dài. “Tôi rất tiếc vì kéo cô vô chuyện này, Eva”
“Cô đâu thật sự thấy tiếc đâu”. Tôi cúp máy, đứng tựa vào thành bàn, thấy cả căn phòng chao đảo xung quanh mình.
*
Khi tôi vô phòng làm việc, Gideon đang hồn chồn đi lại phía sau bàn. Anh
đeo tai nghe, nhưng không thấy nói gì cả, quay lại nhìn tôi, nét mặt hết sức lạnh lùng. Dù chỉ đang mặc trên người cái quần đùi ở nhà, nhìn anh
vẫn đầy quyền lực như mọi ngày. Từng cử động trên cơ thể anh đều mang
dáng vẻ của kẻ bề trên, thậm chí cả người anh như tỏa ra một không khí
khiến tôi hơi sợ.
Chàng trai thoải mái, vui vẻ vừa ăn tối với tôi biến mất, thay vào đó là một người đàn ông có bản lĩnh thống trị của
một con thú săn mồi.
Tôi bỏ ra ngoài.
Tôi đã tìm được thứ
tôi muốn tìm là cái máy tính bảng của anh, trong cặp da. Nhìn cái màn
hình có cái mật mã, tôi bắt đầu run rẩy. Có vẻ như cái điều tôi lo sợ
đang bắt đầu trở thành sự thật.
“Thiên thần”
Tôi ngước lên thấy anh đã ra tới hành lang.
“Mật mã là thiên thần” Anh giải thích.
Sự hùng hổ biến mất, tôi chỉ còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. “Lẽ ra anh phải nói em nghe vụ kiện cáo chứ Gideon”
“Tới thời điểm này thì làm gì có vụ kiện nào, chỉ là một lời đen dọa thôi.
Gã Ian đó chỉ cần tiền, còn anh thì cần giữ kín sự việc. Anh sẽ dàn xếp
ổn thỏa với hắn thôi” Giọng anh vẫn bình thản.
Tôi ngồi bệt xuống ghế, bỏ máy tính lên đùi rồi nhìn anh đi tới. Bất cứ ai cũng sẽ dễ dàng bị choáng ngợp bởi vẻ bề ngoài của Gideon, và không bao giờ nhìn thấy
tâm hồn cô độc của anh. Nhưng anh cũng đã từng cố gắng học cách chia sẻ
với tôi những khó khăn trong cuộc sống.
“Không cần biết là sẽ có kiện cáo thật hay không, nhưng anh phải kể với em chứ” Tôi cãi.
Gideon khoanh tay trước ngực. “Anh cũng định kể với em”
“Anh định hả?” Tôi đứng phắt dậy. “Em vừa kể với anh là em không muốn nói
chuyện với mẹ bởi vì bà giấu em nhiều thứ, vậy mà anh vẫn muốn chơi trò
bí mật với em sao?”
Anh đứng yên như tượng một lúc, nhưng rồi
cuối cùng cũng lên tiếng. “Hôm nay anh về sớm là cũng định nói với em,
nhưng nghe em kể chuyện với mẹ xong anh nghĩ không nên bắt em nghe thêm
chuyện đó vào lúc này”
Tôi nguôi giận, ngồi trở lại xuống ghế. “Nhưng đó là cách duy nhất để duy trì một mối quan hệ, cưng à”
“Anh chỉ vừa có em lại mà thôi, Eva à, anh không muốn thời gian ở bên nhau mà cứ phải nói mấy chuyện không vui đó”
Tôi vỗ nhẹ lên ghế bên cạnh mình. “Lại đây”
Nhưng anh ngồi lên bàn, đối mặt với tôi, rồi cầm hai tay tôi đưa lên môi hôn. “Anh xin lỗi”
“Em không trách anh đâu. Nhưng nếu anh còn giấu em chuyện gì thì bây giờ anh nói luôn đi”
Anh chồm tới phủ lên người tôi, thì thầm. “Anh yêu em”
Trong một mớ bòng bong những phiền phức rắc rối ngày hôm nay, thì câu đó nghe ra vô cùng đúng đắn.
Vậy là đủ.
*
Hai đứa nằm trên sa lông, ôm nhau ngủ. Tôi cứ chập chờn, phần vì lo lắng,
phần vì giấc ngủ trái cữ hồi chiều. Nhờ vậy mà tôi cảm nhận được những
cử động của Gideon, khi anh bắt đầu thở mạnh hơn, nắm tay siết lại. Rồi
anh run lên bần bật, kéo tôi run theo. Tiếng rên rỉ lớn dần trong đêm
khuya.
“Gideon” Tôi xoay người đối diện với anh, cử động đó làm
anh tỉnh giấc. May là lúc hai đứa ngủ quên chưa tắt đèn, nên khi mở mắt
ra Gideon không phải đối diện với bóng tối.
Tim anh đập thình thịch, người toát mồ hôi Gideon thở hổn hển. “Sao vậy? Có chuyện gì hả?”
“Em nghĩ là anh bắt đầu thấy ác mộng” Tôi hôn lên khắp mặt anh, thầm mong tình yêu sẽ giúp anh xua đuổi bóng ma quá khứ.
Gideon định ngồi dậy thì bị tôi ôm ghì xuống.
“Em có sao không?” Anh vuốt ve khắp người tôi. “Anh có làm em đau không?”
“Em không sao”
“Chúa ơi!” Anh nằm hẳn xuống, vắt một tay lên che mắt lại. “Anh không nên ngủ bên cạnh em như vầy. Mà hôm nay anh lại quên uống thuốc nữa chứ. Anh
bất cẩn quá.”
“Anh nè” Tôi chống khủy tay lên, tay kia đặt trên ngực anh. “Đâu có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Đừng có coi thường chuyện này, Eva à.” Anh nhìn tôi cương quyết. “Tuyệt đối không được đâu”
“Em không có ý đó” Nhìn anh vô cùng mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, nếp nhăn xuất hiện trên khóe miệng.
“Em ngủ chung với anh không an toàn đâu, nhất là bây giờ, sau khi anh đã giết người.” Gideon nói ngắn gọn.
“Gideon…” Tôi bỗng hiểu tại sao gần đây anh thường gặp ác mộng hơn. Đúng là anh
có lý do để tự biện bạch có hành động của mình, nhưng như vậy không có
nghĩa là lương tâm anh được thanh thản.
Tôi vuốt tóc khỏi trán anh. “Nếu có gì không ổn anh phải nói với em đó.”
“Anh chỉ cần em được an toàn thôi”
“Ở bên cạnh anh là em thấy an toàn nhất. Anh đừng tự dằn vặt mình nữa.”
“Lỗi của anh mà.”
Tôi cãi. “Vậy chứ trước khi gặp em có phải là cuộc sống của anh đơn giản hơn nhiều không?”
Anh nhìn tôi hài hước. “Có vẻ như anh thích rắc rối hơn”
“Vậy thì đừng có nghĩ ngợi nhiều nữa. Ngồi yên đây chờ em một chút”
Tôi vô phòng ngủ thay cái áo thun Cross Industries rồi cầm theo cái mền
trên giường, xong ghé qua phòng Gideon lấy thuốc ra cho anh.
Gideon nhìn tôi quay ra phòng khác, bỏ cái mền xuống rồi đi vô bếp lấy ra chai nước. Không lâu sau hai đứa đã yên ấm trong mền, đèn trong nhà cũng tắt gần hết.
Tôi rúc sát vô người anh. Rõ ràng là thuốc mà bác sĩ
cho không giúp anh được gì, nhưng Gideon vẫn uống, vì anh nói nó có tác
dụng về mặt tâm lý, và anh làm vậy cũng là vì tôi.
“Anh có nhớ anh nằm mơ thấy gì không?” Tôi hỏi.
“Không. Anh chỉ mong được mơ thấy em thôi.”
“Em cũng mong vậy” Tôi gối đầu lên ngực, nghe hơi thở anh chậm dần. “Nếu anh mơ thấy em thì sẽ như thế nào nhỉ?”
Người anh bắt đầu giãn ra, nằm thoải mái áp sát bên tôi.
“Sẽ là một ngày trong veo bên bờ biển Ca-ri-bê.” Anh lẩm bẩm.
“Bãi cát trắng không một bóng người, chỉ có căn lều để trống nhìn ra biển. Em không mặc gì hết, nằm dài trên ghế”
“Dĩ nhiên là không mặc gì rồi”
“Em nằm đó dưới ánh mặt trời, uể oải lười biếng, tóc tung bay trong gió,
miệng nở nụ cười mãn nguyện như vừa lên đỉnh xong. Mình không phải đi
đâu, không phải làm gì hết. Thời gian là vô tận”
“Nghe giống thiên đường quá.” Tôi cảm giác được người anh trĩu nặng dần. “Mình sẽ đi tắm biển nữa chứ”
“Ừm…. ” Gideon ngáp. “Anh buồn ngủ quá”
“Em muốn có thêm một thùng bia lạnh nữa.” Tôi nói tiếp, hy vọng kéo dài câu chuyện để làm anh dễ ngủ hơn. “Thêm chanh nữa, để em vắt hết lên người
anh rồi nhấm nháp”
“Chúa ơi, anh thích lắm”
“Vậy thì anh phải nằm mơ thấy nó mới được, với lại tất cả những trò mình cùng làm với nhau”
“Nói anh nghe vài ví dụ đi”
Tôi tiếp tục nói, giọng nhỏ nhẹ dần, tay vuốt ve cho đến khi chìm vào giấc ngủ
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
“Anh không muốn em phải giải quyết chuyện quá khứ của anh”
“Thì anh làm vậy cho em đó thôi”
“Đó là chuyện khác”
“Đây vẫn là một mói đe dọa mà, đâu phải quá khứ. Cô ta tự tìm tới em, cho
nên em có thể lợi dụng điều đó để dò la xem cô ta muốn gì”
Gidoen bực bội giơ tay lên trời rồi lại ôm đầu. Phần trên cơ thể anh để trần,
uyển chuyển đầy quyến rũ theo cử động đó, làm tôi phải rán lắm mới không bị phân tâm. “Anh khôn quan tâm lắm cô ả muốn gì hết. Em đã biết sự
thật rồi, và em mới là người quen trọng thôi.”
“Nếu anh nghĩ em sẽ ngồi yên nhìn cô ả tấm công anh trên mặt báo thì anh lầm rồi”
“Cách duy nhất để cô tay làm lại anh là tấn công vào em, và rất có thể đó là ý đồ của cô ta đó”
“Cái đó phải nói chuyện với cô nàng thì mới biết được” Tôi lấy tấm danh
thiếp trong bóp ra, bấm số của Deanna, không quên chỉnh chế độ không
hiện số người gọi.
“Chết tiệt thật, Eva”
Tôi bật loa trên điện thoại rồi đặt lên bàn.
“Deanna Johnson nghe đây” Cô nàng trả lời máy rất nhanh.
“Deanna, Eva Tramell đây”
“A, chào Eva”. Deanna đổi giọng, nghe như thân thiết lắm. “Cô khỏe không”
“Tôi khỏe, còn cô thế nào?” Tôi nhìn Gideon xem anh có phản ứng gì khi nghe
giọng Deanna không. Anh trừng mắt nhìn tôi, rõ ràng là rất tức giận.
Phải thừa nhận một chuyện là dù tâm trạng anh như thế nào thì tôi cũng
thấy anh vô cùng hấp dẫn.
“Nhiều thứ lộn xộn lắm, mà trong ngành của tôi thì như vậy là tốt”
“Tìm ra sự thật cũng là một chuyện tốt.”
“Đó chính là lý do tôi gọi cho cô hồi chiều. Tôi có một nguồn tin khẳng
định là có lần Gideon bắt gặp cảnh ăn chơi thác loạn của cô với anh
chàng ở chung nhà và thêm một anh chàng khác nữa, anh ta nổi điên đánh
một người phải nhập viện. Giờ người đó đang đòi kiện ra tòa. Có đúng vậy không?”
Tôi sững người, máu sôi lên. Đúng vào cái đêm tôi gặp
Corinne lần đầu tiên, lúc về tới nhà thì Cary đang làm chuyện khó coi đó với ba người nữa trong phòng khác. Trong đó có một gã tên là Ian, khi
đó đang trần truồng, còn trơ trẽn mò lại rủ rê tôi cùng nhập bọn. Và câu trả lời của hắn là nắm đấm của Gidoen
Tôi nhìn qua Gideon, bụng
thắt lại vì lo lắng. Sự thật đúng là như vậy. Anh đang bị gã kia kiện.
Tôi có thể đoán được qua gương mặt không chút cảm xúc của anh. “Không
phải như vậy” Tôi trả lời Deanna.
“Phần nào không phải?”
“Tôi không nói thêm được gì”
“Tôi còn có tin là Gideon và Brett Kline đã xung đột dữ dội khi bắt gặp cảnh cô tình tứ với Kline. Có phải không”
Tôi bấu lấy cạnh bàn
“Rồi gần đây người bạn ở chung nhà với cô bị hành hung nữa. Gideon có liên quan tới chuyện đó không?”
Chúa ơi… Tôi lạnh lùng. “Cô điên rồi”
“Đoạn phim quay được cảnh hai người cãi nhau trong công viên Bryant cho thấy
anh ta rất hung hăng và có khuynh hướng bạo lực, cô có bị Gideon Cross
bạo hành không? Cô có sợ hắn ta không, Eva?”
Gideon quay người bỏ đi, bước nhanh qua hành lang vô phòng làm việc.
“Cô là đồ khốn, Deanna” Tôi quát “Cô sẵn sàng hủy hoại uy tín của một người vô tội chỉ bởi vì dám bắt đầu mà không dám chấp nhận chuyện tình một
đêm. Kiểu gì vậy hả?”
“Hắn ta nghe điện thoại!” Deanna rút lên
“Khi đang giữa chừng, hắn ta nhấc điện thoại lên, rồi bắt đầu bàn chuyện thẩm tra gì đó ở một trong các công ty của hắn. Nói được một lúc, hắn
quay qua nhìn tôi đang nằm chờ rồi nói: ‘Cô về đi’. Vậy đó, hắn đối xử
với tôi như một con điếm, chỉ có khác là tôi không được trả tiền thôi.
Thậm chí còn không được mời uống nước nữa”
Tôi nhắm mắt. Chúa ơi. “Tôi rất tiếc. Deanna à, thật sự rất tiếc. Bản thân tôi cũng gặp nhiều
kẻ khốn kiếp rồi, có vẻ như trong trường hợp của cô anh ấy là một tên
khốn như vậy đó. Nhưng chuyện cô đang làm là không đúng”
“Nếu tất cả những chuyện tôi vừa hỏi là sự thật thì không có gì không đúng cả.”
“Nhưng sự thật không phải vậy”
Deanna thở dài. “Tôi rất tiếc vì kéo cô vô chuyện này, Eva”
“Cô đâu thật sự thấy tiếc đâu”. Tôi cúp máy, đứng tựa vào thành bàn, thấy cả căn phòng chao đảo xung quanh mình.
*
Khi tôi vô phòng làm việc, Gideon đang hồn chồn đi lại phía sau bàn. Anh
đeo tai nghe, nhưng không thấy nói gì cả, quay lại nhìn tôi, nét mặt hết sức lạnh lùng. Dù chỉ đang mặc trên người cái quần đùi ở nhà, nhìn anh
vẫn đầy quyền lực như mọi ngày. Từng cử động trên cơ thể anh đều mang
dáng vẻ của kẻ bề trên, thậm chí cả người anh như tỏa ra một không khí
khiến tôi hơi sợ.
Chàng trai thoải mái, vui vẻ vừa ăn tối với tôi biến mất, thay vào đó là một người đàn ông có bản lĩnh thống trị của
một con thú săn mồi.
Tôi bỏ ra ngoài.
Tôi đã tìm được thứ
tôi muốn tìm là cái máy tính bảng của anh, trong cặp da. Nhìn cái màn
hình có cái mật mã, tôi bắt đầu run rẩy. Có vẻ như cái điều tôi lo sợ
đang bắt đầu trở thành sự thật.
“Thiên thần”
Tôi ngước lên thấy anh đã ra tới hành lang.
“Mật mã là thiên thần” Anh giải thích.
Sự hùng hổ biến mất, tôi chỉ còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. “Lẽ ra anh phải nói em nghe vụ kiện cáo chứ Gideon”
“Tới thời điểm này thì làm gì có vụ kiện nào, chỉ là một lời đen dọa thôi.
Gã Ian đó chỉ cần tiền, còn anh thì cần giữ kín sự việc. Anh sẽ dàn xếp
ổn thỏa với hắn thôi” Giọng anh vẫn bình thản.
Tôi ngồi bệt xuống ghế, bỏ máy tính lên đùi rồi nhìn anh đi tới. Bất cứ ai cũng sẽ dễ dàng bị choáng ngợp bởi vẻ bề ngoài của Gideon, và không bao giờ nhìn thấy
tâm hồn cô độc của anh. Nhưng anh cũng đã từng cố gắng học cách chia sẻ
với tôi những khó khăn trong cuộc sống.
“Không cần biết là sẽ có kiện cáo thật hay không, nhưng anh phải kể với em chứ” Tôi cãi.
Gideon khoanh tay trước ngực. “Anh cũng định kể với em”
“Anh định hả?” Tôi đứng phắt dậy. “Em vừa kể với anh là em không muốn nói
chuyện với mẹ bởi vì bà giấu em nhiều thứ, vậy mà anh vẫn muốn chơi trò
bí mật với em sao?”
Anh đứng yên như tượng một lúc, nhưng rồi
cuối cùng cũng lên tiếng. “Hôm nay anh về sớm là cũng định nói với em,
nhưng nghe em kể chuyện với mẹ xong anh nghĩ không nên bắt em nghe thêm
chuyện đó vào lúc này”
Tôi nguôi giận, ngồi trở lại xuống ghế. “Nhưng đó là cách duy nhất để duy trì một mối quan hệ, cưng à”
“Anh chỉ vừa có em lại mà thôi, Eva à, anh không muốn thời gian ở bên nhau mà cứ phải nói mấy chuyện không vui đó”
Tôi vỗ nhẹ lên ghế bên cạnh mình. “Lại đây”
Nhưng anh ngồi lên bàn, đối mặt với tôi, rồi cầm hai tay tôi đưa lên môi hôn. “Anh xin lỗi”
“Em không trách anh đâu. Nhưng nếu anh còn giấu em chuyện gì thì bây giờ anh nói luôn đi”
Anh chồm tới phủ lên người tôi, thì thầm. “Anh yêu em”
Trong một mớ bòng bong những phiền phức rắc rối ngày hôm nay, thì câu đó nghe ra vô cùng đúng đắn.
Vậy là đủ.
*
Hai đứa nằm trên sa lông, ôm nhau ngủ. Tôi cứ chập chờn, phần vì lo lắng,
phần vì giấc ngủ trái cữ hồi chiều. Nhờ vậy mà tôi cảm nhận được những
cử động của Gideon, khi anh bắt đầu thở mạnh hơn, nắm tay siết lại. Rồi
anh run lên bần bật, kéo tôi run theo. Tiếng rên rỉ lớn dần trong đêm
khuya.
“Gideon” Tôi xoay người đối diện với anh, cử động đó làm
anh tỉnh giấc. May là lúc hai đứa ngủ quên chưa tắt đèn, nên khi mở mắt
ra Gideon không phải đối diện với bóng tối.
Tim anh đập thình thịch, người toát mồ hôi Gideon thở hổn hển. “Sao vậy? Có chuyện gì hả?”
“Em nghĩ là anh bắt đầu thấy ác mộng” Tôi hôn lên khắp mặt anh, thầm mong tình yêu sẽ giúp anh xua đuổi bóng ma quá khứ.
Gideon định ngồi dậy thì bị tôi ôm ghì xuống.
“Em có sao không?” Anh vuốt ve khắp người tôi. “Anh có làm em đau không?”
“Em không sao”
“Chúa ơi!” Anh nằm hẳn xuống, vắt một tay lên che mắt lại. “Anh không nên ngủ bên cạnh em như vầy. Mà hôm nay anh lại quên uống thuốc nữa chứ. Anh
bất cẩn quá.”
“Anh nè” Tôi chống khủy tay lên, tay kia đặt trên ngực anh. “Đâu có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Đừng có coi thường chuyện này, Eva à.” Anh nhìn tôi cương quyết. “Tuyệt đối không được đâu”
“Em không có ý đó” Nhìn anh vô cùng mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, nếp nhăn xuất hiện trên khóe miệng.
“Em ngủ chung với anh không an toàn đâu, nhất là bây giờ, sau khi anh đã giết người.” Gideon nói ngắn gọn.
“Gideon…” Tôi bỗng hiểu tại sao gần đây anh thường gặp ác mộng hơn. Đúng là anh
có lý do để tự biện bạch có hành động của mình, nhưng như vậy không có
nghĩa là lương tâm anh được thanh thản.
Tôi vuốt tóc khỏi trán anh. “Nếu có gì không ổn anh phải nói với em đó.”
“Anh chỉ cần em được an toàn thôi”
“Ở bên cạnh anh là em thấy an toàn nhất. Anh đừng tự dằn vặt mình nữa.”
“Lỗi của anh mà.”
Tôi cãi. “Vậy chứ trước khi gặp em có phải là cuộc sống của anh đơn giản hơn nhiều không?”
Anh nhìn tôi hài hước. “Có vẻ như anh thích rắc rối hơn”
“Vậy thì đừng có nghĩ ngợi nhiều nữa. Ngồi yên đây chờ em một chút”
Tôi vô phòng ngủ thay cái áo thun Cross Industries rồi cầm theo cái mền
trên giường, xong ghé qua phòng Gideon lấy thuốc ra cho anh.
Gideon nhìn tôi quay ra phòng khác, bỏ cái mền xuống rồi đi vô bếp lấy ra chai nước. Không lâu sau hai đứa đã yên ấm trong mền, đèn trong nhà cũng tắt gần hết.
Tôi rúc sát vô người anh. Rõ ràng là thuốc mà bác sĩ
cho không giúp anh được gì, nhưng Gideon vẫn uống, vì anh nói nó có tác
dụng về mặt tâm lý, và anh làm vậy cũng là vì tôi.
“Anh có nhớ anh nằm mơ thấy gì không?” Tôi hỏi.
“Không. Anh chỉ mong được mơ thấy em thôi.”
“Em cũng mong vậy” Tôi gối đầu lên ngực, nghe hơi thở anh chậm dần. “Nếu anh mơ thấy em thì sẽ như thế nào nhỉ?”
Người anh bắt đầu giãn ra, nằm thoải mái áp sát bên tôi.
“Sẽ là một ngày trong veo bên bờ biển Ca-ri-bê.” Anh lẩm bẩm.
“Bãi cát trắng không một bóng người, chỉ có căn lều để trống nhìn ra biển. Em không mặc gì hết, nằm dài trên ghế”
“Dĩ nhiên là không mặc gì rồi”
“Em nằm đó dưới ánh mặt trời, uể oải lười biếng, tóc tung bay trong gió,
miệng nở nụ cười mãn nguyện như vừa lên đỉnh xong. Mình không phải đi
đâu, không phải làm gì hết. Thời gian là vô tận”
“Nghe giống thiên đường quá.” Tôi cảm giác được người anh trĩu nặng dần. “Mình sẽ đi tắm biển nữa chứ”
“Ừm…. ” Gideon ngáp. “Anh buồn ngủ quá”
“Em muốn có thêm một thùng bia lạnh nữa.” Tôi nói tiếp, hy vọng kéo dài câu chuyện để làm anh dễ ngủ hơn. “Thêm chanh nữa, để em vắt hết lên người
anh rồi nhấm nháp”
“Chúa ơi, anh thích lắm”
“Vậy thì anh phải nằm mơ thấy nó mới được, với lại tất cả những trò mình cùng làm với nhau”
“Nói anh nghe vài ví dụ đi”
Tôi tiếp tục nói, giọng nhỏ nhẹ dần, tay vuốt ve cho đến khi chìm vào giấc ngủ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT