“Mẹ nói là bố làm tình như cái máy không biết mệt vậy đó.”

Gideon ngồi cạnh tôi trên sàn nhà, liếc qua, toét miệng cười. “Trong đầu em có cả một kho mấy câu thoại kỳ cục trong phim ha”

Tôi cầm chai nước lên tu một ngụm rồi trích dẫn tiếp một câu khác từ phim Cảnh sát trường mẫu giáo. “Bố tôi là bác sĩ phụ khoa, nên ông ấy được nhìn chỗ kín của phụ nữ cả ngày”

Giọng cười của anh là tôi lâng lâng hạnh phúc. Tôi chưa bao giờ thấy Gideon thoải mái và rạng rỡ như hôm nay. Có lẽ một phần là vì tôi vừa làm anh sung sướng tột độ trên sa lông và cả sau đó ở trong nhà tắm nữa. Nhưng tôi biết lý do chủ yếu là vì có tôi bên cạnh.

Hễ khi nào tôi ma vui vẻ là Gideon cũng vui theo. Tôi không ngờ mình lại có ảnh hưởng lớn như vậy lên anh, người đàn ông rất tự chủ và đầy quyền lực luôn thao túng được mọi người xung quanh này. Tôi nể phục mỗi khi nhìn thấy anh như vậy, hài hướng, quyến rũ và hoàn toàn là của tôi.

“Mà nè, nếu con anh nói câu đó với thầy giáo của chúng thì anh sẽ không còn cười được nữa đâu.”

“Nếu chuyện đó thì anh biết chắc là bọn chúng nghe câu đó từ em, nên em sẽ là người bị ăn đòn”

Nói xong anh quay qua coi tivi tiếp như không có chuyện gì. Trước giờ Gideon đã quen với một cuộc sống hoàn toàn cô độc, vậy mà anh đã mở cửa đón nhận tôi, rồi giờ đây còn hình dung cả một tương lai có tôi trong đó. Nghĩ tới đó tôi bỗng sợ hãi, vì biết đâu mình đang tự chuốc lấy một kết cục đau khổ quá sức chịu đựng khi mọi thức không được như ý muốn.

Thấy tôi im lặng, anh đặt tay lên đầu gối tôi rồi hỏi. “Em còn đói không”

Tôi liếc nhìn cái hộp đựng mấy món Trung Quốc để trên bàn bên cạnh bó hoa anh mang từ văn phòng về để ngắm mấy ngày cuối tuần.

Không muốn mình nghĩ ngợi nhiều nữa, tôi nói luôn. “Đói anh thôi”

Tôi đưa tay lên đùi anh, cảm giác được anh hơi cựa quậy bên dưới cái quần đùi màu đen mà tôi chỉ cho anh mặc vô lúc hai đứa ra ăn tối.

“Em đúng là nguy hiểm” Anh lẩm bẩm rồi nhích lại gần hơn.

Không chút chần chừ, tôi chồm tới hôn lên môi anh. “Phải như vậy để còn theo kịp anh chứ. Đen và nguy hiểm à”

Anh mỉm cười.

“Em muốn hỏi thử Cary coi mẹ đã về chưa.”

“Em ổn chứ”

“Ổn.” Tôi nghiêng đầu tựa lên vai anh, “Không gì bằng liều thuốc mang tên Gideon cả”

“Anh quyên nói là anh có phục vụ tận nhà đó, lúc nào cũng được”

Cắn nhẹ lên tay anh, tôi đáp. “Để em gọi Cary đã, rồi em sẽ chăm sóc cho anh thêm lần nữa”

“Anh khỏe mà, không cần chăm sóc đâu, cảm ơn em” Gideon trả miếng.

“Nhưng mình vẫn chưa đả động gì tới mấy cô bé của em mà”

Anh khom người úp mặt lên ngực tôi. “Xin chào”

Tôi cười phá lên, định đẩy anh ra thì bị anh đẩy nằm sàn ngay bên cạnh bộ sô pha. Anh chống tay lên bên trên, nhìn khắp người tôi vố đang chỉ mặc mỗi bộ đồ lót màu đỏ. Lúc nãy tắm xong tôi cố tình chọn bộ này để khiêu khích anh.

“Em đúng là bùa may mắn của anh” Anh nói.

“Vậy hả”

“Ừ” Lưỡi anh bắt đầu lướt lên ngực tôi. “Em quyến rũ đến mức khó tin”

“Ôi trời” Tôi cười phá lên. “Mùi mẫn quá”

Mắt anh lấp lánh. “Thì anh đã nói trước là anh không biết lãng mạn mà”

“Xạo. anh là người lãng mạn nhất mà em từng yêu. Em không ngờ anh treo mấy cái khăn Cross Trainer mà em đem về trong phòng tắm.”

“Sao lại không? Mà anh nói nghiêm túc là em mang lại may mắn cho anh đó” Một nụ hôn theo sau câu đó: “Anh đang đầu tư vào một sòng bạc ở Milan thì có một nhà thầy đồng ý cung cấp thêm hầm rượu vang trong sòng bạc, một ý tưởng mà trước giờ anh khá thích. Đoán coi tên nó là gì? La Rose Nỏir”

“Xây hầm rượu trong sòng bạc hả? Vậy ra anh vẫn là ông trùm trong lĩnh vực ăn chơi giải trí”

“Phải vậy mới làm em hài lòng được chứ, nữ thần thích khoái lạc, ủy mị và đầy ham muốn của anh”

Tôi rà tay xuống. “Khi nào thì em được thử rượu đây?”

“Khi nào em giúp anh làm chiến dịch quảng cáo”

“Anh vẫn chưa bỏ ý định đó hả?” Tôi thở dài

“Anh đã muốn cái gì là sẽ không bỏ cuộc đâu”. Anh ngồi dậy rồi kéo tôi theo. “Và anh rất muốn em”

“Thì anh có em mà”. Tôi nhắc lại lời anh.

“Anh có trái tim với thể xác của em rồi, giờ anh muốn cả trí tuệ của em nữa. Anh muốn hết tất cả”

“Em phải chừa lại gì đó cho mình chứ”

“Không được. Em cứ lấy hết của anh đi.” Gideon vòng tay ra sau ôm lấy mông tôi. “Dù anh rất tiếc phải cho em biết là trao đổi kiểu này thì về mặt chất lượng em là người bị thiệt”

“Hôm nay anh ăn gian nhiều quá đó”

“Ừ, hôm nay lúc thương thảo với anh xong thì Giroux đã vui vẻ chấp nhận mà, em cũng sẽ hài lòng với phi vụ này, anh hứa đó”

“Giroux hả?” Tim tôi nhảy một nhịp “Có liên quan già tới Corinne không?”

“Đó là chồng cô ấy, dù bây giờ hai người đang ly thân và sắp sửa li dị”

“Trời đấy. Anh làm ăn chung với chồng cô ta hả”

Anh nở nụ cười buồn. “Lần đầu thôi, mà chắc cũng không có lần sau đâu. Dù anh có nói với anh ta là anh đã có một người yêu rất đặc biệt và không phải là vợ anh ta”

“Nhưng vấn đề là cô ấy yêu anh”

Gideon kéo đầu tôi lại để cọ mũi vào nhau. “Em gọi Cary nhanh đi, anh dọn dẹp thức ăn rồi mình sẽ mơn trớn”

“Đồ yêu râu xanh”

“Giống em thôi.”

Tôi bò dậy tìm túi xách để lấy điện thoại. Gidoen nắm dây nịt tất của tôi kéo lại. Tôi đập mạnh tay anh rồi co chân phóng ra xa.

Sau hồi chuông thứ hai thì Cary nhấc máy. “Em không sao chứ”

“Em không sao. Anh là người bạn tốt nhất trên đời đó. Mẹ em còn ở bên đó không?”

“Cô đi về cách đây hơn một tiếng rồi. Em đang ở bên nhà anh chàng người tình mới đó hả?”

“Ừ. Anh có cần em về nhà làm gì không”

“Cũng không. Trey đang trên đường qua”

Nghe vậy tôi cũng đỡ áy náy vì không ngủ ở nhà đã hai đêm rồi. “Em gửi lời chào Trey nhé”

“Rồi, anh sẽ hôn cậu ta giùm em một cái luôn”

“Ừ, nếu hôn giùm em thì đừng có ướt át mùi mẫn quá nhá”

“Làm cụt hứng. À hôm trước em có nhờ anh điều tra thông tin của bác sĩ Lucas đó, nhớ không? Tới giờ anh vẫn chưa tìm được gì nhiều. Có vẻ như ngoài công việc ra thì ông ta không làm gì khác hết. Không có con, còn vợ là bác sĩ tâm lý”

Tôi liếc ra chõ Gideon, cảnh giác không để anh nghe được. “Thật hả?”

“Bộ chuyện đó quan trọng lắm hả?”

“À, không. Chỉ là… em cứ nghĩ mấy nhà tâm lý học thường rất tinh ranh đó chứ”

“Bộ em quen bà ta hả?”

“Không có”

“Có chuyện gì vậy hả Eva? Dạo này em cứ úp úp mở mở hoài, anh bắt đầu bực mình rồi đó.”

Tôi ngồi hẳn lên ghế, cố gắng giải thích cho anh hiểu. “Em gặp Lucas ở một buổi tiệc từ thiện, rồi thêm một lần nữa trong bệnh viện chỗ anh nằm đó. Cả hai lần gặp em ông ta đều nói xấu Gideon, nên em tò mò muốn biết lý do thôi”

“Trời ạ, Eva. Thì còn lý do nào khác nữa đây, chắc là Cross ngủ với vợ ông ta chứ gì”

Tôi im lặng vì biết mình không có quyền kể chuyện của người khác. “Trưa mai em về. Tối mai đi với với Megumi và Shawna, anh không muốn đi chung thật hả?”

“Lại đánh trống lảng rồi. Ừ anh không đi đâu. Anh chưa sẵn sàng để lui tới mấy chỗ đó lại, chỉ nghĩ tới thôi anh còn rùng mình nè”

Cary bị Nathan tấn công khi vừa bước ra khỏi một hộp đêm, tới hôm nay vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn. Tôi quên mất là tinh thần còn lâu hồi phục hơn cả thể xác. Anh luôn cố tỏ ra bình thường nhưng đáng lẽ tôi phải nghĩ tới chuyện đó. “Vậy tuần sau nữa anh muốn đi San Diego với em không? Đi thăm bố với bạn bè mình bên đó, rồi nếu được thì ghé qua bác sĩ Travis luôn”

“Nói lảng khá lắm, Eva” Anh cộc lóc. “Nhưng nghe được đó, chắc anh phải mượn tiền em trước vì anh vẫn chưa đi làm lại”

“Không sao, để em thu xếp rồi mình tính lại sau”

“Mà anh quên mất, hôm nay có Deanna bạn em gọi điện, nói là có tin tức gì đó muốn em gọi lại cho cô ta. Hồi chiều đến giờ anh quên nói với em”

Tôi đưa mắt nhìn Gideon. Anh bắt gặp ánh mắt đó như đoán được có gì không ổn, trên tay là túi đồ ăn thừa đã cột gọn gàng.

“Anh có nói gì với cô ta không?” Tôi hạ giọng.

“Nói gì mới được chứ?”

“Thì nói những gì không nên nói với cánh phóng viên đó, cô ả là phóng viên Cary à”

Gideon đi ngang qua, mặt lạnh như tiền, bỏ túi rác vô máy rồi quay lại đứng cạnh tôi.

“Em chơi với phóng viên nữa hả? Em có điên không vậy?” Cary hỏi

“Em không bạn bè gì với cô ta hết, không biết cô ả lấy số điện thoại ở đâu ra. Hay chắc là đứng dưới quầy lễ tân gọi lên”

“Vậy cô ta muốn gì”

“Muốn moi tin về Gideon. Cô ta bắt đầu điều tra chuyện của em, giờ suốt ngày cô ả chỉ lần theo Gideon như đỉa vậy”

“Nếu cô ta gọi lại anh sẽ mắng cho một trận.”

“Thôi đừng. Chỉ cần anh đừng nói gì là được rồi. Mà anh có nói em đi đâu không”

“Anh nói em đi ra ngoài thôi”

“Tuyệt vời. Cảm ơn anh, Cary. Cần gì thì gọi em nhé”

“Chơi bời vui vẻ nhé”

“Trời ạ, Cary” Tôi lắc đầu cúp máy

“Deanna Johnson gọi em hả?” Gideon khoanh tay nhìn tôi.

“Ừ, em sắp gọi lại cho cô ta đây”

“Không đời nào”

“Thoi đi, ông già ạ. Đừng có giở cái bài Cross ra với em nữa” Tôi vặc lại. “Em nhắc cho anh nhớ là mình giao ước rồi. Em là của anh thì anh cũng là của em. Em phải bảo vệ cái thuộc về em chứ”

“Eva à, đừng làm vậy nữa, anh sẽ tự bảo vệ mình”

“Em biết anh làm được, trước giờ anh vẫn làm vậy, nhưng giờ anh có em rồi, chuyện này để em làm cho anh”

Có gì đó thoáng qua nét mặt anh, nhanh đến mức tôi không biết có phải là anh đang giận hay không

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play