Trên đường về tôi ghé tiệm Duane Reade mua một lon nước tăng lực không đường. Tới năm giờ thì tôi quyết định là sẽ phải tới phòng tập chạy bộ.
Dù là thành
viên của Equinox nhưng tôi muốn tới phòng tập Cross Trainer. Đang cảm
thấy không an tâm về chuyện giữa tôi và Gideon, nên tôi nghĩ tới một nơi mà hai đứa có kỷ niệm đẹp chắc sẽ giúp tôi thấy dễ chịu hơn. Hơn nữa,
tự nhiên tôi thấy mình có trách nhiệm ủng hộ anh trong tất cả mọi việc,
bởi anh là người đàn ông của tôi, là người tôi muốn sống chung trọn đời
này.
Tôi đi bộ về nhà, mặc cho mồ hôi đầm đìa vì dù sao lát nữa
cũng đi tập. Lúc ra khỏi thang máy, tôi không khỏi liếc qua cánh cửa căn hộ bên cạnh. Mân mê cái chìa khóa Gideon để sẵn, tôi cố cưỡng lại cơn
tò mò muốn vô coi thử. Không biết có giống căn hộ của anh trên tầng
thượng ở đại lộ số Năm không, hay sẽ có phong cách hoàn toàn khác?
Căn hộ kia của anh mang một vẻ quyến rũ hoài cổ với lối kiến trúc kiểu xưa
tuyệt đẹp. Trong không gian sang trọng vẫn có sự ấm cúng, thân mật,
khiến tôi hình dung đến cả tiếng trẻ con vui đùa lẫn buổi tiệc chiêu đãi quan khách sang trọng.
Không biết nơi ở tạm của anh sẽ thế nào.
Tiện nghi tối thiếu với tranh ảnh thương mại treo trên tường và một căn
bếp trống không chăng? Anh có định bài trí kỹ càng không?
Tôi
đứng lại một lúc, nhìn chằm chằm cánh cửa, đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng tôi cưỡng lại được cơn tò mò. Tôi muốn được anh cầm tay dắt vô hơn.
Bước vô phòng khách, tôi nghe tiếng con gái cười rúc rích, không ngạc nhiên
khi thấy một cô ả tóc vàng chân dài đang cuộn người cạnh Cary trên bộ sô pha màu trắng. Tatiana Cherlin để tay giữa hai đùi Cary, rõ ràng là
đang vuốt ve anh qua lớp vải quần, trong khi Cary vẫn đang ở trần, vòng
tay ôm lấy cô nàng, xoa xoa cánh tay một cách âu yếm.
“Chào cưng”. Anh toét miệng cười. “Hôm nay công việc thế nào.”
“Cũng như mọi ngày. Chào Tatiana”
Cô nàng đáp lại bằng cái hất cằm. Tatiana rất đẹp, cũng dễ hiểu bởi cô
nàng là người mẫu mà. Nhưng chỉ được cái mã ngoài thôi, còn lại thì từ
khi mới gặp đến giờ tôi chưa bao giờ có cảm tình với cô ả cả. Tuy nhiên
nhìn Cary lúc này thì có thể thấy Tatiana đang làm cho anh ấy vui.
Mấy vết bầm đã phai hết, nhưng Cary vẫn chưa hồi phục hẳn sau vụ bị Nathan
phục kích tấn công, chuyện ấy đã kéo theo tất cả mọi sự việc xảy ra sau
đó, khiến tôi với Gideon phải xa nhau như bây giờ.
“Em thay đồ rồi ra phòng tập đây”. Tôi nói rồi đi thẳng vô hành lang.
Tiếng Cary nói với Tatiana sau lưng. “Chờ chút, anh phải nói chuyện với cô em gái cái đã.”
Vô tới phòng tôi thảy túi xách lên giường, đang lục tủ lấy quần áo thì Cary xuất hiện trước của. “Anh thấy sao rồi”. Tôi hỏi.
“Đỡ hơn rồi”. Đôi mắt xanh lục hấp háy ranh mãnh. “Còn em sao?”
“Cũng đỡ rồi.”
Anh khoanh tay trước ngực. “Có phải là nhờ cái anh chàng đấu vậy với em tối quan không?”
Toi đóng ngăn kéo, hỏi lại. “Thiệt đó hả? Em đâu có nghe được tiếng từ phòng anh đâu, sao anh nghe tiếng bên phòng em hay vậy?”
Cary gõ ngón tay lên thái dương. “Anh có máy dò mà.”
“Nói vậy nghĩa là em không có hả?”
“Chắc cũng có, mà bị Cross làm đứt dây rồi. Mà anh vẫn còn thắc mắc anh chàng đó lấy đâu ra từng đó sức lực nha. Ước gì hắn ta đổi tính, chuyển qua
làm cho anh đứt dây nhỉ.”
Tôi ném cái áo vô người Cary.
Anh chụp rất nhanh, hỏi tiếp. “Vậy cuối cùng thì đó là ai hả?”
Tôi cắn môi, không muốn nói dối Cary chút nào. Anh chưa bao giờ giấu tôi
chuyện gì, dù có tệ tới cỡ nào đi nữa. Những đành chịu thôi. “Một anh
chàng làm chung trong tòa nhà Crossfire thôi.”
Nụ cười vụt tắt,
Cary bước hẳn vô phòng, đóng cửa lại. “Vậy là cự nhiên em nổi hứng đưa
người ta về nhà cả đêm vậy hả? Anh tưởng hôm qua em đi tập Krav Maga
chứ.”
“Thì em đi tập mà. Nhưng anh ấy ở gần đây, lúc đi tập về em tình cờ gặp anh ấy, thế là…”
“Anh có nên bắt đầu lo lắng không?” Cary nhìn tôi chăm chú khi đưa trả lại
cái áo. “Lâu rồi em đâu có qua lại với người lạ như vậy nữa.”
“Không phải như anh nghĩ đâu.” Tôi cố nhìn thẳng vào mắt Cary để anh tin hơn.
“Em… bắt đầu hẹn hò với anh ấy mà. Tối nay tụi em có hẹn ăn tối nè.”
“Có định giới thiệu với anh không?”
“Có chứ, nhưng không phải hôm nay. Lát nữa em qua nhà anh ấy”
Cary mím môi. “Em có chuyện gì đang giấu anh. Nói ra đi coi.”
Tôi nói dối. “Sáng nay em thấy anh hôn Trey trong bếp”
“Ừ”
“Hai người vẫn ổn hả?”
“Không có gì phải phàn nàn hết.”
Trời ạ. Thật khó mà làm Cary xao lãng. Tôi lại ráng lần nữa.
“Hôm nay em có nói chuyện với Brett.” Tôi cố nói một cách bình thường. “Anh
ấy gọi tới công ty tìm em. Mà Brett không phải người tối qua đâu.”
Cary nhướm mày. “Cậu ta muốn gì?”
Tôi cởi giày, vô phòng tắm rửa sạch lớp trang điểm. “Anh ấy sắp quay lại
New York để ra mắt đoạn phim bài Golden. Brett muốn em đi cùng trong
buổi ra mắt đó.”
“Eva à…” Cary bắt đầu cái giọng cảnh cáo như kiểu cha mẹ chuẩn bị giáo huấn đứa con hư.
“Em muốn rủ anh đi chung.”
Nghe vậy giọng anh dịu lại một chút. “Để là bảo mẫu cho em hả? Em không tin tưởng bản thân mình chứu gì?”
Tôi nhìn Cary qua tấm kiếng trên tường. “Cary à, em sẽ không quay lại với
Brett đâu. Mà thật ra ngay từ đầu bọn em cũng chưa bao giờ thật sự quen
nhau cả, nên anh không phải lo lắng chuyện đó. Em muốn anh đi chung vì
em nghĩ anh sẽ thích, với lại một phần em cũng muốn Brett bỏ hẳn hy vọng đi. Anh ấy đã đồng ý chỉ coi nhau như bạn bè, nhưng em nghĩ tốt hơn hết nên nhắc nhở anh ấy một cách thật là triệt dể, vậy cũng công bằng cho
anh ấy hơn.”
“Lẽ ra em nên từ chối.”
“Thì em cũng ráng từ chối mà.”
“Thì cứ nói không dứt khoát thôi, cưng à, có gì khó lắm đâu.”
“Thôi đi”. Tôi chùi mắt bằng bổng tẩy trang. “Em thấy đủ tội lỗi rồi. Mà
chính anh là người không nói trước với em là buổi hòa nhạc đêm nọ là của Brett, để em bất ngờ đó, anh tưởng em sẽ vui lắm hả. Đừng có tra tấn em nữa!”
Vì chắc chắn thế nào Gideon cũng sẽ tra tấn em cho coi.
Cary cau có. “Việc quái gì mà em lại thấy tội lỗi”
“Thì tại em mà Brett bị đánh một trận”
“Không, hắn ta bị đánh là vì dám hôn bừa một cô gái mà không nghĩ tới hậu quả.
Anh chàng phải nghĩ tới chuyện em đã có bạn trai chứ. Mà hôm nay em bị
làm sao vậy”
“Em không cần giáo huấn về chuyện của Brett, hiểu
không?” Tôi đang cần chia sẻ về chuyện với Gideon, nhưng lại không thể
kể với anh được. Phải giấu trong lòng càng làm mọi thức tồi tệ hơn. Tôi
cảm thấy vô cùng cô đơn lạc lõng. “Em nói rồi, em sẽ không quay lại con
đường đó đâu mà”
“Ừ, vậy thì anh mừng.”
Tôi nói một câu thật lòng, vì biết Cary sẽ thông cảm. “Em vẫn còn yêu Gideon”
“Đương nhiên rồi”. Cary gật đầu ngắn gọn. “Anh chắc là vụ chia tay này cũng làm hắn ta khổ sở.”
Tôi ôm Cary. “Cảm ơn anh”.
“Vì sao?”
“Vì anh cứ là anh thôi”
Anh khịt mũi. “Anh không có ý kêu em chờ đợi hắn. Rõ ràng Cross đang bị như vậy, dù vì lý do gì đi nữa. Nhưng anh nghĩ em không nên vội vã nhảy xổ
vào người khác như vậy. Anh biết em không hợp với mấy chuyện tình một
đêm đâu. Đối với em chuyện lên giường phải có một ý nghĩa nhất định. Cho nên nếu em ráng vờ như chuyện chẳng là gì thì em sẽ lại bị tổn thương
thôi”
“Ừ, em không làm vậy được”. Tôi đồng ý, rồi quay lại rửa mặt tiếp. “Vậy anh có đi với em tới buổi ra mắt của Brett không?”
“Có, anh đi”
“Muốn rủ Trey hay Tatiana không?”
Cary lắc đầu, quay lại nhìn vô gương, đưa tay sửa tóc rất điệu nghệ. “Làm
vậy thì thành ra hai cặp rồi. Cứ để anh đi một mình làm kỳ đà cản mũi
thì tốt hơn”
Tôi nhìn anh, mỉm cười dịu dàng. “Em quý anh lắm”
Cary tặng tôi một nụ hôn gió. “Vậy thì phải chăm sóc cho mình. Anh chỉ cần em làm vậy thôi”
*
Món quà tặng mừng tân gia yêu thích của tôi là bộ ly uống rượu hiệu
Waterford. Đối với tôi, đó là một sự kết hợp hoàn hảo giữa sự sang
trọng, tinh nghịch và cả tính hữu dụng nữa. Tôi từng tặng một bộ như vậy cho một người bạn không hề biết Waterford nhưng lại thích uống rượu
martini hương táo, rồi một bộ cho mẹ tôi, người không bao giờ uống rượu
nhưng lại thích hiệu Waterford. Đó sẽ là món quà mà tôi yên tâm tặng cho Gideon, người giàu đến mức tiền đếm không hết.
Nhưng lúc gõ cửa nhà anh thì trên tay tôi đang cầm không phải là ly rượu.
Tôi hồi hộp không yên, đưa tay vuốt thẳng lại cái đầm mặc trên người. Sau
khi đi tập về tôi đã bỏ thời gian ra làm tóc và trang điểm cho thật đẹp
theo phong cách “Eva mới” với mắt tô màu khói, son không phai màu hồng
nhạt, mặc một cái đầm kiểu dây yếm màu đen khoét khá sâu.
Bên
dưới phần thân váy rất ngắn là đôi giày hở mũi của Jimmy Choos. Tôi đeo
chiếc vòng kim cương giống hôm đầu tiên đi dự tiệc với anh, thêm chiếc
nhẫn anh tặng, chiếc nhẫn có thiết kế mấy chữ X nạm kim cương ôm lấy
vòng nhẫn giống dây thừng bằng vàng. Theo lời anh thì chữ X là anh đang
che chở cho tôi.
Cửa mở, tôi hơi lảo đảo khi nhìn thấy người đàn
ông đẹp trai quyến rũ đến chết người. Hẳn Gideon cũng đang xúc động.
Trên người anh là cái áo màu đen mà anh mặc hôm gặp tôi ở hộp đêm, cũng
là lần đầu tiên bọn tôi đi chơi với nhau. Nhìn anh thật tuyệt, một sự
kết hợp tuyệt vời giữa sự thoải mái tự nhiên và phong thái lịch lãm, gợi tình, thêm chiếc quần vải màu xám, đôi chân trần, làm tôi ngất ngây
trong khao khát.
“Chúa ơi!” Anh rên lên. “Em đẹp quá. Lần sau nhớ nhắc anh chuẩn bị tinh thần trước khi mở cửa nha”
Tôi nhoẻn cười. “Xin chào, Đem và Nguy hiểm”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT