Hề Hi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lòng cô lộn xộn, cảm thấy lượng tin tức biến đổi bất ngờ này đánh cho cô choáng váng đầu óc.
"Cho nên," cô khô cằn cố gắng làm ra tổng kết, "Người nhà họ Sầm là ông ấy
tìm tới để chịu tội thay, lòng ông ấy vẫn nghiêng về phía chúng ta?"
"Cũng có thể nói như vậy," Hề Duy vén tóc rơi ở khóe miệng cô ra, dịu dàng
nói, "Về sau nếu như chuyện này lộ ra ánh sáng, có thể Hề thị sẽ chịu
chút ảnh hưởng, nhưng sẽ không đả thương đến nền móng. Bỏ 2-3 con tôm
nhỏ nhà họ Sầm vào tổng công ty, cũng chỉ là vẽ trước một cái bánh nướng cho nhà bọn họ nhìn thôi, huống chi rửa tiền thu lợi cao, mặc dù không
phải không có chút sơ hở nào nhưng có cha là người đã
trải qua vài chục năm mưa gió đi trước dẫn đường, bọn họ sẽ nghĩ coi như gặp chuyện không may cũng có nhà họ Hề chúng ta ở phía trước chống đỡ.
Ai cũng không phải là người ngu, chỉ xem lúc đấu trí đấu dũng ai cao hơn một bậc thôi." Nói xong lời cuối cùng, mơ hồ mang theo ý vị châm chọc.
"Nhưng sao cha có thể bảo đảm sau khi chuyện này lộ ra ánh sáng sẽ không dính
líu đến ông ấy? Phải biết hiện tại cảnh sát rất lợi hại!"
Hề Duy
nói: "Anh cũng muốn biết động lực này của cha từ đâu mà tới, đáng tiếc
đến giờ cũng nghĩ không thông, nhưng mà nếu ông ấy sắp xếp như vậy thì
anh nghĩ, phải là đã chuẩn bị vẹn toàn đi? Huống chi lần rửa tiền này
không tiến hành ở Hề thị, mà là từ trong sổ sách công ty vật liệu xây
dựng của nhà họ Sầm, việc này cũng đã bớt cho chúng ta rất nhiều phiền
toái."
"Vậy chuyện này Sầm Úy biết không?"
"Chắc không
biết đâu." Hề Duy không sao cả suy đoán: "Dù sao bà ta cũng là phụ nữ đã lấy chồng, loại chuyện liên quan đến tính mạng này dĩ nhiên càng ít
người biết càng tốt, huống chi lại là một người phụ nữ, đàn ông nhà họ
Sầm đều có chủ nghĩa đàn ông tương đối lớn, mặc dù bình thường nịnh bợ
Sầm Úy nhưng thật ra khả năng là xem thường."
Thật ra thì Hề Hi
rất ghét loại đàn ông xem thường phụ nữ này, nhưng lúc này đối tượng là
Sầm Úy, ngược lại cô cảm thấy sảng khoái. Sực nhớ ra gì đó: "Anh, người
anh tìm điều tra những thứ kia... Có thể tin được không?"
Hề Duy
nói lâu như vậy đã hơi mệt chút, anh ta tựa vào gối ôm lớn, nhẹ nói:
"Yên tâm đi, những tin tức này đều là do những người khác nhau thu thập
được, người bình thường căn bản không nhìn ra nguyên nhân, coi như cha
phát hiện, ông ấy cũng chỉ cho là anh nhỏ mọn thôi."
Mặc dù cho
tới nay vẫn luôn cực kỳ sùng bái anh trai nhưng vào giờ phút này Hề Hi
thật sự là phục sát đất. Nếu như là cô, cho cô mười năm khả năng cũng
không tra ra những thứ này, người và người chênh lệch thật là lớn mà.
Đây tuyệt đối là chỉ số thông minh lấn áp hoàn toàn.
"Vậy kế tiếp nên làm cái gì? Cái người Trần Cương đó còn cần tìm không?"
"Tại sao không tìm?" Hề Duy cười nhìn cô: "Anh cho em biết những thứ này chỉ là để cho trong lòng em biết rõ ngọn nguồn, về sau nếu như... Cũng là
bảo đảm, còn nữa, trong tủ bào hiểm ở Ngân hàng XX của anh có một ít đồ
vật, nếu như... Những thứ này chính là lợi thế, anh cũng an tâm."
Anh ta nói hai lần “nếu như”, sau đó đều dừng lại một lát, lời nói tỉnh
lược trong đó cho dù lúc này Hề Hi tâm thần không yên cũng nghe hiểu một vài phần, lỗ mũi cô ê ẩm, hốc mắt khô khốc, đặc biệt không có cảm giác.
"Anh ~"
"Hề Hi à, trên đời này duy chỉ có em là anh không yên lòng, chuyện sau này
không ai nói trước được, em đừng suy nghĩ lung tung, nếu như có thể, anh khẳng định muốn bảo vệ em đến già, nói cái này chỉ là để ngừa ngộ nhỡ
thôi."
Trái tim Hề Hi bỗng chốc căng thẳng, đau rưng rức. Nhớ tới trước đó bởi vì chuyện Thẩm Vi mà cô không tha thứ và oán giận anh trai lại tự trách không thôi, vừa ảo não lại khó chịu.
"Anh, thật xin lỗi, bởi vì Thẩm Vi...... Em quá tùy hứng."
Ánh mắt Hề Duy nhu hòa, anh ta thật sự là một người cực kỳ thông minh, lời
của em gái có chút đột ngột, thế nhưng anh ta lại hiểu rõ, cười cười:
"Em là em gái anh, tùy hứng thế nào anh đều thích. Về sau... Có thể tùy
hứng hơn chút."
Trước đây, anh ta vẫn có kế hoạch vạch rõ giới
hạn với em gái, kéo ra khoảng cách, cũng không tiếc mượn người phụ nữ
khác tới làm sâu hơn cái kế hoạch này. Nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy
những thứ này đã không phải là rất trọng yếu, em gái là xương sườn mềm
duy nhất của anh ta, phần cảm tình này có lẽ trong mắt người khác là quỷ dị không hiểu, nhưng anh ta nghĩ, cho dù tình cảm đối với em gái vượt
qua phạm vi người thân thì như thế nào? Anh ta chỉ muốn cho cô cả đời
đơn giản vui vui vẻ vẻ, không vì tiền bạc mà phiền não, không vì thế tục mà thỏa hiệp, gả cho người yêu, sinh hạ một hai đứa bé, như vậy là đủ
rồi.
Anh ta sẽ tận lực vì cô mà chống lên một khoảng trời.
"Thời gian không còn sớm, đi ngủ đi, anh cũng có chút mệt mỏi." Hề Duy chủ
động mở miệng nói. Hề Hi bởi vì lời nói của anh ta mà phản ứng có chút
chậm lụt, lúc này hồi hồn, mím môi ừ một tiếng, đứng lên đỡ anh trai
chậm rãi từ ghế sa lon đứng dậy.
Hề Duy nằm dài trên giường, tùy em gái giúp anh ta đắp chăn lên.
"Anh, em đọc sách cho anh nghe nhé."
"Không mệt sao?"
"Hiện tại thời gian vẫn còn sớm mà, em không mệt."
Hề Duy lập tức gật đầu đồng ý đề nghị của em gái. Hề Hi chọn một quyển
sách văn xuôi, đây là Hạng Việt để lại, giọng nói của cô êm ái triền
miên, nghe vào trong tai người ta cực kỳ thoải mái. Trong tiếng đọc sách của em gái, Hề Duy từ từ tiến vào mộng đẹp.
Sau khi anh trai ngủ say Hề Hi từ từ đứng dậy, rón rén ra khỏi gian phòng. Trở lại phòng
mình, nhìn thời gian, đã trễ sắp 11 giờ rồi, trong lòng cô có
chuyện, nằm trên giường ngẩn người một hồi, không ngủ được đành lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho bạn trai, hỏi anh đã rời giường hay
chưa.
Hạng Việt rất nhanh gọi điện thoại tới đây, anh ở đầu dây bên kia hỏi: "Tại sao còn chưa ngủ?"
"Anh không thể nói một chút lời ngon tiếng ngọt à, mỗi lần gọi điện thoại
không phải hỏi em vấn đề ngủ chính là hỏi em ăn cơm chưa, không ngờ
trong suy nghĩ của anh em chính là một người chỉ biết ăn và ngủ thôi
đấy!"
Trong giọng nói của cô mang theo nũng nịu, không giống chất vấn ngược lại là làm nũng. Hạng Việt ở đầu đó cười lên, giọng nói ôn
hòa bên trong tràn đầy mềm mại: "Vậy xin hỏi, lời nói thế nào thì xem
như là lời ngon tiếng ngọt đây? Ví dụ như? Ừ, anh rất nhớ em?"
"Hạng Việt, em cũng nhớ anh."
Nghe ra trong lời nói của cô có quyến luyến, trong lòng Hạng Việt không khỏi mềm nhũn: "Ngoan nha, qua hết năm anh lập tức sang gặp em, rất nhanh,
nhiều nhất là một tuần."
"Còn phải một tuần à, em cảm thấy thời gian trôi qua chậm hơn."
"Sống một ngày bằng một năm? Như cách ba thu?" Anh ở đầu kia trêu ghẹo. Hề Hi tức giận: "Lời này vốn là anh nên nói! Anh còn có mặt mũi nhạo báng em! Thân là bạn trai, bác sĩ Hạng, anh nên tự xét lại á!"
Hạng Việt cười lên ha ha: "Em đấy, thật là một chút thua thiệt cũng không chịu ăn."
Cái này và thua thiệt có quan hệ gì! Hề Hi khó chịu: "Đừng cưỡng từ đoạt
lý, nói! Có thừa dịp em không có ở đây quyến rũ em gái khác không!"
"Anh luôn luôn thủ thân như ngọc, em cứ nói đi?"
Cô hừ hừ: "Tóm lại anh hãy đàng hoàng một chút, bệnh viện các anh nhiều
bác sĩ nữ và y tá nhỏ như vậy, đừng cho là em không biết có mấy con hồ
ly tinh muốn quyến rũ anh, chỉ là bình thường em không nói ra thôi, dù
sao anh cảnh giác một chút, nếu để cho em nghe được tin đồn gì, hai ta
chắc chắn không xong."
Cô mạnh miệng ghen tuông như vậy, Hạng
Việt chỉ cảm thấy đáng yêu, cười đến càng phát ra vui vẻ, thấy cô muốn
thẹn quá thành giận, vội vàng ăn nói khép nép nói rất nhiều lời ngon
tiếng ngọt mới dụ dỗ được người.
Hai người cách xa nhau hai đất
nước, chên chênh lệch tám giờ, Hạng Việt nói không nhớ cô, vậy thì thật
là có lỗi với trái tim mình. Chờ cúp điện thoại, không chỉ cô mất mát,
ngay cả anh cũng tiu nghỉu mất hồn.
Hạng Dĩnh đẩy cửa đi vào,
thấy em trai gương mặt phiền muộn nhìn điện thoại di động, cười hì hì:
"Em thật sự nên đi soi soi gương, nhìn dáng vẻ trên mặt chính mình một
chút, A Việt, cứ thích Hề Hi như vậy à? Trước kia sao lại không nhìn
ra?"
"Chị, chị đi vào sao không gõ cửa?" Hạng Việt vừa tức vừa buồn cười, cất điện thoại di động bất đắc dĩ nhìn chị gái mình.
Hạng Dĩnh liếc mắt xem thường: "Chị có gõ cửa, là em không nghe thấy được
không?" Còn nói: "Mau xuống lầu đi, người nhà mẹ đẻ của chị dâu em đến."
"Chị dâu cũng đến?"
"Chị ta nào có mặt, lần trước chọc mẹ tức giận thành hình dáng kia, nếu mà tới chị nhất định không buông tha cho chị ta!"
Hạng Việt bất đắc dĩ: "Chuyện lần trước không phải mẹ cũng nói đó không hoàn toàn là do chị dâu, chuyện này chúng ta cũng đừng nhúng tay vào, để cho bọn họ tự mình giải quyết đi, anh và chị dâu náo loạn thành như vậy,
không ly hôn khả năng cũng không được."
Hạng Dĩnh trả lại cho em
trai một cái liếc mắt: "Làm sao em lại phiền toái như vậy, được rồi được rồi, đừng nói nhiều nữa, xuống lầu nhanh lên một chút đi, chị phải hỗ
trợ cho A Trác, dù sao hai đứa trẻ đều phải để lại!"
Hạng Việt rất muốn nhắc nhở chị gái mình, mẹ đứa bé này cũng đang náo ly hôn tranh đứa bé với chồng đấy......
Hề Hi một đêm ngủ không sâu giấc, trong lòng có loại cảm giác khủng hoảng
không hình dung ra được, rất sợ một ngày kia tỉnh lại, nhận được điện
thoại nói cha bị bắt hoặc là sự việc bị bại lộ cái gì. Từ trước đến nay
theo quan điểm của cô, loại chuyện giống như rửa tiền này đều là việc
trong truyền thuyết, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra ngay ở trên những
người thân thiết của mình.
Cha dùng người nhà họ Sầm làm người
chịu tội thay, nói thật cô rất hả giận, chuyện anh trai bị thương lần
này không chỉ Sầm Úy, mà trong đó chắc tác dụng của nhà họ Sầm cũng
không nhỏ. Nếu như gặp chuyện không may, bọn họ cũng là trừng phạt đúng
tội.
Nhưng từ trước giờ cô không cảm thấy trên đời không có bức
tường nào không lọt gió, người ta nói lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt,
cha giống như đang tập tễnh đi về phía trước trên đoạn đường nguy hiểm
nhất, hơi không chú ý là sẽ vạn kiếp bất phục.
Đây chính là cha ruột! Cho dù ông ta không phải người chồng tốt, cũng chưa tính là người cha tốt, nhưng vẫn là cha ruột!
Vào sáng sớm Hề Hi cũng có vẻ lười biếng, Hề Duy biết chuyện tối ngày hôm
qua có ảnh hưởng rất lớn đến em gái, anh ta cũng không hỏi nhiều, một
ngày này trôi qua bình bình đạm đạm.
Thời gian cứ trôi qua, đến
giao thừa, cuối cùng Hề Hi cũng lên tinh thần, đồ tết đã sớm chuẩn bị
tốt, buổi sáng đã chui vào phòng bếp bận rộn. Chỉ có hai người anh trai và cô, không cần làm nhiều món ăn, nhưng nhất
định phải ăn ngon, dù sao cũng là ăn tết mà, không thể đối phó qua loa.
Tám giờ tối trong nước, tiết mục cuối năm đã phát sóng. Nhưng ở Luân Đôn
vẫn là vào buổi trưa. Hề Hi và anh trai canh giữ trước tivi xem chương
trình phát sóng trực tiếp, còn đặc biệt tỉ mỉ mang gối dựa mềm mại cho
anh trai, lại đắp tấm thảm mỏng ở trên người, cô ngồi ở bên cạnh, thỉnh
thoảng đút cho anh trai ăn chút trái cây đã cắt sẵn, đặc biệt chu đáo.
Lần đầu tiên Hề Duy đơn độc đón lễ mừng năm mới với em gái, đây là thể
nghiệm rất khó có được, có lẽ cuộc đời này cũng chỉ có một cơ hội này
thôi. Anh ta bất đắc dĩ nghĩ.
Sau một lát, Hề Hi lấy điện thoại
di động ra gọi điện thoại cho cha ruột, nói mình và anh trai cùng nhau
mừng năm mới chuẩn bị gì ăn, sau đó giao điện thoại cho anh trai. Trước
kia cô còn có thể lá mặt lá trái với cha một phen, hiện tại...... Nội
tâm còn chưa đủ mạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT