Edit: Thanh Hưng

Ba năm sau

Hề Hi mang thai ba tháng, ăn cái gì ói cái đó, khổ không thể tả.

Buổi sáng lúc đánh răng lại phun một lần, cả người cũng có vẻ ỉu xìu ủ rũ, giống như bông hoa thiếu hụt chất dinh dưỡng, có vẻ phờ phạc rã rượi.

Hạng Việt đau lòng không thôi, cả ngày nghiên cứu sách dạy nấu ăn, tìm người hỏi phương thuốc dân gian, còn cố ý tìm lão trung y hỏi thăm. Đáng tiếc nôn nghén là phản ứng bình thường của phụ nữ có thai, dù là bác sĩ lợi hại hơn nữa cũng bất lực.

"Tiểu gia hỏa này tương lai nếu dám không hiếu thuận, em nhất định sẽ lột da nó!"

Hạng Việt cảm thấy buồn cười, xoa xoa cái bụng vẫn bằng phẳng như cũ của cô: "Ngoan, tương lai chờ sinh ra rồi, con muốn giày vò thế nào đều được."

"Hừ, bây giờ nói thật dễ nghe, không chừng đến lúc đó lại trở mặt không nhận người đấy," Nhớ tới lúc mới vừa biết mình mang thai thì cái người này vô cùng vui mừng nhiệt tình, Hề Hi lại không dễ chịu, "Nói, em quan trọng hay là nó quan trọng?"

Thật là một đứa bé. Hạng Việt bất đắc dĩ nghĩ, ngoài miệng lại không do dự: "Không ai quan trọng hơn em được, em là bảo bối của anh ~" Lời ngon tiếng ngọt thật sự há mồm là có thể nói ra. Điều này cũng phải cảm ơn thói quen những năm gần đây dưỡng thành, cô nhóc này thích nghe những lời dễ nghe, lòng hư vinh tương đối mạnh. Nhất là trên mặt tình cảm của hai người lại càng nghiêm trọng hơn. Hạng Việt vui lòng cưng chiều cô, còn kém không sủng người tới tận trời cao thôi, ngày đó Thẩm Nam thật sự không chịu nổi độ bám dính của hai người này, đợi lúc cô đi nhận điện thoại thì không nhịn được mà châm chọc: "Cậu cũng quá cưng chiều cô ấy rồi, phụ nữ không thể quá cưng chiều, nếu không sớm muộn gì cũng có lúc cậu sẽ hối hận đấy." Anh ta cảm giác mình đây là nói lời vàng ngọc, lại không nghĩ rằng bạn tốt lại không cảm kích, nhàn nhạt nói: "Tôi lại thích nhìn dáng vẻ không chút kiêng kỵ của cô ấy.”

Lại nói vợ nhà mình nhiều lắm là kiêu ngạo trước mặt anh một chút, bình thường cũng rất có chừng mực, cũng rất hiếu thuận với cha mẹ anh, lại tôn kính anh chị, mến yêu tiểu bối, còn vui vẻ làm việc thiện, dù sao theo ý anh, không còn ai có thể làm người khác yêu thích hơn cô nhóc này được nữa rồi.

Gương mặt Thẩm Nam lúc đó à...... Không cần phải nói.

***

Bởi vì phản ứng mang thai rất nghiêm trọng, gần đây Hề Hi đều ở nhà làm việc. Hạng Việt phải đi làm, không thể nào canh giữ 24 giờ được, sau đó không có sau cách nào, chỉ có thể gọi chị Trần trong nhà tới giúp một tay trông chừng thuận tiện giúp làm một chút cơm. Vốn là người mẹ chồng Cát Phương Hoa rất muốn đảm nhận nhiệm vụ này, đáng tiếc từ sau phẫu thuật mấy năm trước thì thân thể cũng không tốt, chồng và con trai con gái cộng thêm nàng dâu đều phản đối, cho nên chỉ có thể rút lui.

Buổi tối Hề Duy tới hỏi thăm sức khỏe em gái thuận tiện ở lại ăn cơm, thấy Hạng Việt còn chưa trở lại, cũng có chút bất mãn: "Cậu ta đâu?"

"Lúc buổi chiều có gọi điện thoại, nói tạm thời phải làm phẫu thuật, chắc phải rất khuya mới trở lại." Hề Hi miễn cưỡng uống chén cháo dứa chua chua ngọt ngọt, nhiều hơn nữa thì không ăn được. Hề Duy thấy thế thì ấn đường nhăn lại: "Chỉ ăn chút này sao được?"

"Có thể uống chén cháo đã là tiến bộ rồi~" Hề Hi đẩy món ăn trước mặt về phía anh trai: "Anh mau ăn đi, không cần phải để ý đến em. Đúng rồi, anh, hôm nay cha gọi điện thoại cho em, nói có thể trở lại trễ mấy ngày. Anh nói ông ấy...... Sẽ không đón Hề Tễ về đây chứ?" Tuần trước Hề Bá Niên nói đi thăm Hề Tễ, tính cả hôm nay đã đi gần mười ngày rồi.

Hề Duy vẫn còn đang rối rắm ở vấn đề ăn uống của em gái, nghe cô nhắc tới cha và em trai khác mẹ, rất không sao cả nói: "Không biết, Sầm Úy không thể nào để Hề Tễ trở lại, đó là tiền đặt cuộc duy nhất mà bà ta có thể dựa vào."

"Vậy vạn nhất Sầm Úy cũng trở lại thì sao?"

Hề Duy cười như không cười liếc nhìn cô một cái: "Em cảm thấy bà ta dám không?"

Hề Hi cho rằng hẳn là không dám.

Ăn cơm xong, hai anh em ở phòng khách nhắc tới chuyện vận hành công ty, Hề Hi lập tức có vẻ phiền muộn: "Mới đưa ra thị trường game online nhưng hưởng ứng không tốt lắm, thật sự thua xa dự đoán trước kia, có thể trò chơi này sẽ trở thành nét bút hỏng." Công ty trò chơi của cô trải qua ba năm cọ sát, lại không thiếu tiền, bây giờ đã coi như có chỗ đứng trong giới, lúc trước đưa ra trò chơi bơi lội kia phản ứng cũng còn không coi là tệ, vốn định năm nay thừa thắng xông lên bước thêm một bước dài, đáng tiếc thực tế rất mất mặt, hôm nay sau khi xem qua phản hồi thị trường mà thư ký đưa tới, trong lòng có chút chán nản.

Hề Duy nói: "Hai ngày trước anh cũng thử chơi trò chơi này của công ty các em, kịch bản đại khái còn có thể, hình ảnh (di^da^l^qy^do) không tồi, chỉ là nội dung quá nhiều, kỹ năng thuộc tính phân loại quá nhỏ lẻ, có vẻ lộn xộn, ban đầu sẽ có rất ít người chơi kiên nhẫn đi nghiên cứu những thứ này."

"Ặc, thật vậy sao? Lúc em chơi cảm thấy cũng bình thường mà." Không chỉ cô, người trong công ty còn có chồng cô là Hạng Việt chơi đều cảm thấy không tệ.

Hề Duy nói: "Trò chơi này là bản thân các em phát triển, đã quen thuộc với nội dung, dĩ nhiên cảm thấy thuận buồm xuôi gió, nhưng là phải cân nhắc cảm thụ của đại chúng bình thường, hơn nữa còn có một ít người đã đi làm, bình thường công việc đã mệt chết đi rồi, lại còn đốt tế bào não đi nghiên cứu những thứ này? Nếu như vậy thà rằng trực tiếp đổi trò chơi khác chơi còn hơn."

Hề Hi mím môi trầm tư, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Tổng giám sát công ty yêu cầu đơn giản hóa trò chơi. Tổng giám sát kể khổ, bày tỏ cứ như vậy thì cả trò chơi cũng phải thay đổi, là công trình lớn, đối với trò chơi đã bắt đầu đưa ra thị trường mà nói không khác nào tự sát.

"Đưa ra thị trường một tháng, mỗi ngày số lượng người đăng nhập chỉ có một chút, cứ tiếp tục như vậy cũng không khác gì tự sát, sửa lại còn có cơ hội thành công, nếu như cứ dậm chân tại chỗ thế này cũng không khác gì chờ chết." Cường thế nói xong, cô lại dụ dỗ: "Lão Mạnh, anh nghĩ một chút xem chúng ta đã tốn bao nhiêu tâm huyết vào trò chơi này rồi? Không nói người khác, chỉ riêng anh đã thức trắng bao nhiêu đêm? Tăng thêm bao nhiêu ca? Ngay cả lúc chị dâu sinh con cũng thiếu chút nữa không đến kịp, anh nhẫn tâm nhìn tâm huyết của mình bị chà đạp như vậy sao?"

Chờ thảo luận với Tổng giám sát xong, Hề Hi cúp điện thoại, thấy anh trai mình đang nhìn mình, cô cười cười: "Sao lại nhìn em như thế?"

Hề Duy hiếm có lúc cảm khái: "Em trưởng thành rồi." Không giống một là một như trước kia, mà là hiểu được đường cong cứu quốc, đổi lại cách nói, chính là em gái đã trở nên giảo hoạt, càng giống như một thương nhân và ông chủ tiêu chuẩn.

Mặc dù Hề Hi không phải là con giun trong bụng anh trai, nhưng cũng có thể từ trong mấy chữ này nghe ra một chút ý tứ, giận dữ liếc anh ta một cái: "Dưới tay em phải nuôi sống năm mươi nhân viên, anh, năm mươi nhân viên bao gồm cả người nhà bọn họ đều dựa vào em đấy, đương nhiên em phải để cho người ta cảm thấy đáng tin mới được."

Lúc này Hạng Việt đã trở lại, đề tài ngưng hẳn. Hề Hi hỏi: "Không phải nói sẽ trở về rất khuya sao?"

Trước tiên Hạng Việt lên tiếng chào hỏi Hề Duy, sau đó mới trả lời: "Phẫu thuật tương đối thuận lợi, cho nên kết thúc sơm hơn." Anh cởi áo khoác xuống ném lên trên ghế sa lon, hỏi chị Trần còn có cái gì ăn hay không, chị Trần nói có, nhưng phải đi phòng bếp hâm lại.

Tiễn Hề Duy đi, Hề Hi đứng ở cạnh cửa nhìn xe đi xa, hơi xúc động, Hạng Việt ôm lấy cô đi vào nhà, hỏi thế nào. Hề Hi nói: "Từ năm trước sau khi ly hôn với Thẩm Vi, bên cạnh anh em vẫn không hề thấy người phụ nữ nào khác, anh ấy một mình em cảm thấy thật đáng thương."

Hạng Việt chỉ có thể an ủi nói: "Có thể là duyên phận không tới, trước kia không phải em đã nói Thẩm Vi không đủ tư cách làm phu nhân sao? Thay vì về sau cô ấy và A Duy tương kính như tân, tình cảm nhạt nhẽo, thì ly hôn cũng không có gì không tốt, không làm chậm trễ A Duy đi tìm mùa xuân thứ hai đúng không?"

Hề Hi oán trách đạp anh một chút: "Cái gì mà mùa xuân thứ hai thứ ba, điều kiện anh em tốt như vậy, có biết bao nhiêu phụ nữ chạy theo như vịt đấy!"

Hạng Việt nói: "Em thật sự đã trưởng thành."

Hề Hi liếc mắt xem thường: "Hôm nay anh em cũng nói như vậy."

"Trước kia chỉ cần bên cạnh anh em có phụ nữ, em đều muốn tức giận nửa ngày, khi đó không phải còn vì chuyện Thẩm Vi mà khóc mấy lần à?" Thấy bà xã muốn thẹn quá thành giận, vội vàng nói tiếp: "Em xem hiện tại, A Duy ly hôn cũng không thấy em vui mừng, bây giờ bên cạnh cậu ấy không có phụ nữ em còn lo lắng, thật là biến hóa khổng lồ, không phải trưởng thành thì là cái gì?"

Hề Hi tức giận: "Không thể nhắc lại thời niên thiếu ngu ngốc của em á!"

"Được được, còn trẻ ngu ngốc thì còn trẻ ngu ngốc."

***

Hôm sau An Dịch dẫn theo hai đứa bé tới đây thăm Hề Hi. Hề Hi đặc biệt vui mừng, bảo chị Trần chuẩn bị nhiều thêm mấy món ăn và điểm tâm mà đứa bé thích ăn.

Cặp sinh đôi nhà An Dịch năm nay vẫn chưa tới bốn tuổi, nhưng lời nói đã rất rõ ràng, hai đứa bé giống nhau như đúc, manh manh lộc cộc, đặc biệt đáng yêu.

Chỉ là mặc dù dáng dấp giống nhau, tính tình lại bất đồng, lão đại tên là Mục Hàm, đặc biệt hoạt bát hiếu động, một chút cũng không ở yên được, dùng lời nói của An Dịch, con trai này tựa như quá hiếu động, trừ ngủ ra bình thường đừng nghĩ để cho cậu nhóc yên tĩnh được. Lão nhị tên là Mục Thần, tương đối yên tĩnh, ngoan ngoãn đáng yêu rất giống con gái.

Hề Hi thích nhất là Mục Thần, bởi vì đứa bé này làm cho người thích, Mục Hàm thật sự quá gấu, cô không trị được.

"Thân thể cô như thế nào rồi? Nôn nghén còn nghiêm trọng hơn sao?" An Dịch hỏi. Dung mạo của cô ấy thật sự xinh đẹp, vóc người lại đẹp, không giống mẹ đứa bé chút nào.

Hề Hi ôm Mục Thần ngoan ngoãn đáng yêu □□ mặt bánh bao, nghe được câu hỏi, mới ha ha cười khổ nói: "Trừ chua chua ngọt ngọt gì đó còn có thể ăn một chút, cái khác ăn cái gì ói cái đó, khoảng thời gian trước tôi còn nói muốn giảm cân, hiện tại không cần giảm cũng gầy, ngày hôm qua tôi bước lên cân, thế nhưng giảm hai kí lô."

An Dịch cười lên: "Cô kiên trì một chút, một hai tháng đã trôi qua rồi, lúc tôi mang thai hai đứa bọn chúng cũng nôn nghén, so với cô bây giờ còn nghiêm trọng hơn một chút, nhưng sau đó là tốt rồi, ba tháng cuối cùng khẩu vị lại tốt lên."

Hề Hi vừa muốn nói gì, đã nghe được “phịch” một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang, thì ra là Mục Hàm đụng đổ giỏ hoa bằng trúc ở góc tường đập vào trên tủ bên cạnh phát ra âm thanh.

An Dịch vội vàng chạy tới đỡ con trai biết rằng mình đã làm chuyện xấu mà nằm trên đất giả chết dậy, Hề Hi còn khẩn trương hỏi: "Không có sao chứ, có bị thương hay không?"

"Không có việc gì, nó cố ý," trước tiên An Dịch quay đầu an ủi phụ nữ có thai, sau đó siết chặt cái mũi nhỏ của con trai, thấy cậu bé cười lấy lòng, có chút bất đắc dĩ, "Lúc đi ta nói với con thế nào? Con cứ bướng bỉnh thế này lần sau sẽ không dẫn con đi nữa."

"Mẹ, con sai rồi, người đừng tức giận, cũng đừng nói cho ba có được hay không?" Con trai non nớt nhận sai, trong lòng An Dịch lập tức mềm đến rối tinh rối mù, nhưng cũng biết không thể dễ dàng bỏ qua như vậy nếu không về sau khẳng định còn tệ hại hơn, vì vậy nghiêm mặt nói: "Xem biểu hiện của con, nếu như lát nữa còn bướng bỉnh, ta sẽ nói cho ba con biết."

Vì vậy kế tiếp cho đến tận lúc ba mẹ con rời đi, Mục Hàm đều vô cùng ngoan ngoãn, kể cả lúc Mục Thần đi chơi lung tung thì cậu bé đều ngồi ở bên cạnh An Dịch không động loạn.

Buổi tối Hề Hi và Hạng Việt nói tới chuyện này, còn hiếu kỳ hỏi: "Bình thường Mục tiên sinh rất nghiêm khắc sao? Em thấy Mục Hàm rất sợ anh ta."

Hạng Việt cười nói nào có: "Đại ca anh rất thương hai đứa bé, chỉ là nghiêm phụ từ mẫu, cha mẹ dù sao cũng phải có một người giả trang mặt đen, nếu không làm sao trấn áp được đứa bé? Em trước đây gấu như vậy, nếu như không phải là A Duy, ai có thể quản được em?"

Hề Hi trực tiếp ngắt một vòng bên hông mềm của chồng, cho đến khi chồng khiêm tốn cầu xin tha thứ mới hừ hừ buông ra: "Về sau tên nhóc con này ra ngoài, em muốn làm từ mẫu, người xấu anh đi làm."

"Được được được, em nghĩ thế nào cũng được." Đối với bà xã, anh luôn ngoan ngoãn phục tùng.

***

Đến tháng ba năm sau, Hề Hi chọn cách sinh tự nhiên sinh ra một bé gái, nhũ danh là Bánh Trôi, nguyên nhân là lúc sinh cô bé mẹ cô bé đặc biệt muốn ăn bánh trôi.

Bánh Trôi ra đời, thành hòn ngọc quý trên tay nhà họ Hạng và nhà họ Hề, không nói thế hệ trước, ngay cả Hề Duy cũng cưng chiều đứa bé này như châu như bảo, có lúc ngay cả em gái ruột cũng bị gạt sang một bên. Buổi tối Hề Hi tố cáo với chồng: "Em chỉ là để cho con bé luyện tập lật người, anh trai em đã nói em bắt nạt con bé, đây chính là con gái của em đấy, ruột!"

Hạng Việt ôm bà xã an ủi: "Ngoan, A Duy là thương con gái chúng ta, nhiều người thương con bé, thật tốt."

"Trước kia anh em hiểu rõ em nhất."

Được rồi, ăn giấm của con gái. Hạng Việt thấy rằng ngôn ngữ đã không thể an ủi được bà xã, vì vậy thân mật một phen, đè lên trên người bà xã, trực tiếp hôn lên miệng, kế tiếp chính là cả đêm triền miên á.

***

Lúc Bánh Trôi ba tuổi, đã biến thành một tiểu ác ma, vô pháp vô thiên đến mức quả thật làm cho người ta giận sôi.

Được rồi, đây là hình tượng trong mắt mẹ ruột. Ở những người khác xem ra, cũng chỉ là tròn hơn vừa đáng yêu xinh đẹp dễ thương thôi~ nhìn mắt to này, long lanh nước, nhìn miệng nhỏ này, thật mềm mại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, thật mượt mà.

Hề Hi và con gái không hợp, ngày nào đó trực tiếp ném cho anh trai mang đi, nhưng đợi buổi tối, lại muốn con bé, lăn qua lộn lại không ngủ được, còn đẩy đẩy chồng đã ngủ thiếp đi ở bên cạnh: "Anh nói buổi tối con nhóc kia không nhìn thấy em có thể sẽ khóc không?"

Hạng Việt nửa mê nửa tỉnh, ôm lưng của cô vỗ vỗ: "Ngoan, nếu như Bánh Trôi náo loạn thì A Duy sẽ gọi điện thoại, buổi tối trong điện thoại cậu ấy còn nói Bánh Trôi thật biết điều."

Hề Hi bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không biết ngủ lúc nào. Sau đó rạng sáng ngày hôm sau đã tỉnh lại, chống đôi mắt thâm quầng lái xe tới nhà anh trai, vào cửa chỉ thấy con gái ngoan ngoãn đáng yêu ngồi ở trong ngực cậu của con bé ăn cơm, trên cổ vây quanh cái túi vải, khỏi nói có bao nhiêu đáng yêu.

Tâm từ mẫu của Hề Hi, rào rào lạnh, con gái này của cô tâm cũng quá lớn.

***

Lúc con gái bốn tuổi, rốt cuộc Du Khả Dương cũng trở về Vũ Lăng. Cô ấy là len lén trở lại, không thông báo cho bất luận kẻ nào, chỉ nói cho cô. Hề Hi lại nhìn thấy bạn thân lần nữa, không khỏi kích động, quét mắt nhìn chằm chằm cô ấy từ trên xuống dưới một vòng.

Du Khả Dương cảm thấy buồn cười: "Vài năm này tôi sống rất tốt, yên tâm đi."

Lần này Hề Hi nhận ra biến hóa của cô ấy, để tóc dài, người cũng gầy, nhưng là xinh đẹp có khí chất hơn rồi, mặc dù chỉ là một thân T-shirt màu sữa tươi đơn giản nhưng cũng hiện ra xinh đẹp kiểu khác.

"Cô trở nên đẹp."

"Tôi đây tính là xinh đẹp cái gì, cô mới phải, mấy năm không gặp thế nào xinh đẹp lên nhiều thế?" Nói xong Du Khả Dương đưa tay siết chặt gương mặt trắng nõn nà mặt của cô, giống như động tác trước đây, đôi mắt Hề Hi có chút hồng: "Những năm này cô không biết tôi lo lắng cho cô nhiều thế nào đâu, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ một ngày nào đó không nhận được tin tức của cô nữa."

Du Khả Dương cười cười: "Đồ ngốc, tôi lại không phải đi các quốc gia Trung Đông, lo lắng cái gì chứ."

Hai người trò chuyện về tình hình mấy năm này, nói đến những người bạn nhỏ trước kia, Hề Hi lần lượt nói: "Trình Hạo và Đồng Dao sau khi về nước thì kết hôn, nhưng mà bây giờ đang sống ở Bắc Kinh, Thẩm Gia vẫn còn độc thân, gần đây đang đi công tác Italy, hiện tại anh ta rất lợi hại, đã tự mình mở công ty mậu dịch riêng, định mức năm buôn bán là số này," cô khoa tay múa chân một cái, sau đó nói, "Cả ngày đắc ý không thôi, còn cười nhạo công ty của tôi không kiếm được bao nhiêu tiền." Nói xong còn nghiến răng, thấy Du Khả Dương nở nụ cười điềm tĩnh, Hề (L^Q^D) Hi nói tiếp: "Lạc Lạc và Đào Bân năm ngoái đã ly hôn, hình như là Đào Bân có người phụ nữ bên ngoài, thích một người phụ nữ nước Pháp, nhưng mà cuộc sống của bọn họ cũng ở nước ngoài, sự tình thật sự không rõ ràng, cụ thể tôi cũng vậy không biết rõ lắm. Hạ Y cũng không trở về nước, anh ta và Lý Miêu Miêu đó không kết hôn, hủy bỏ hôn ước, mấy năm này nhà họ Hạ càng ngày càng loạn, tôi cảm thấy được anh ta không trở lại cũng tốt, thanh tịnh. Trương Trạch...... Ừ, anh ta vẫn còn độc thân, không có bạn gái." Cô không dám nói Trương Trạch còn đang chờ lời của cô..., nhưng ý tứ trong đó cũng có thể nghe rõ.

"Cô không phải cẩn thận dùng từ như thế, chuyện đã qua tôi đã quên," Du Khả Dương thong dong cười một tiếng, "Đúng rồi, con gái cô đâu? Sao không dẫn con bé ra ngoài?"

"Haizzz, đừng nói nữa, đi Thượng Hải với ông ngoại con bé rồi, nói là đi xem Chuột Mickey, đừng thấy con nhóc kia còn nhỏ tuổi, rất có tâm cơ đấy, người trong nhà cũng cưng chiều, nếu không phải là tôi đè ép, chắc phải lật trời."

Đứa bé bốn tuổi thì lật cái gì trời, Du Khả Dương thấy buồn cười, thấy khả năng bạn tốt cũng là cực kỳ thương yêu con gái, vẻ mặt lúc cô nhắc tới con gái vừa nhìn trong mắt đã biết.

Hôm biết được Du Khả Dương lại muốn đi, Hề Hi rất không bỏ được. Du Khả Dương nói: "Lần này tớ muốn đi loanh quanh trong nước, cũng không phải là ra nước ngoài nữa, lần sau rất nhanh sẽ gặp mặt."

Buổi tối tự nhiên nhắc tới Du Khả Dương với Hạng Việt, Hề Hi rất cảm khái: "Lúc nhìn thấy Du Khả Dương, em mới thật sự cảm thấy em đã sắp đầu ba rồi. Thời gian trôi qua thật là nhanh mà."

"Vậy anh còn sắp đến đầu bốn rồi, sao em không nói?"

Hề Hi ôm chồng, đột nhiên có chút thương cảm: "Về sau em sẽ nghiêm túc chăm chỉ qua mỗi một ngày, sẽ không đùa bỡn tùy hứng với anh nữa, Hạng Việt, anh phải yêu em hơn mới đúng."

Hạng Việt hôn ánh mắt của cô: "Anh mỗi ngày đều yêu em."

"Muốn phải thời thời khắc khắc mỗi phút mỗi giây."

Hạng Việt: đã nói không bao giờ đùa bỡn tùy hứng nữa rồi đấy?

Nhưng mà anh lại yêu thích cô như vậy, cho nên cho dù yêu cầu này không hợp lý, anh vẫn là gật đầu nói được, chỉ cần cô nhóc trong ngực vui mừng là tốt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play