Hiện tại trời lạnh, buổi sáng lúc ra cửa bầu
trời đã có tuyết rơi nhỏ. Hề Duy quấn chặt khăn quàng cổ cho em gái thêm chút, dặn dò: "Anh đi bốn năm ngày sẽ về, lúc về sẽ mua quà cho em, sẽ
không làm chậm trễ ngày đính hôn."
"Anh, từ hôm qua anh cũng đã
nói thật nhiều lần rồi," Hề Hi cũng giúp anh trai sửa sang lại cà vạt,
vỗ vỗ vai anh ta, thong dong nói, "Tình huống đột phát bên nước Anh kia
cũng không phải là anh có thể dự liệu, lại nói em và Hạng Việt chỉ là
đính hôn cũng không phải là kết hôn, anh không kịp về cũng không quan
trọng, đừng ép mình quá gấp, chính sự quan trọng."
Nếu như là mấy tháng trước, Hề Duy tin tưởng em gái tuyệt đối sẽ không nói ra được
những lời thoả đáng như vậy. Cô nhất định sẽ bĩu môi bộ mặt mất hứng
châm chọc, sau đó làm nũng quấn lấy anh ta, để cho (die nda nl rq uyd
on) anh ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngày đính hôn cả đời có lẽ
chỉ có một lần này. Hiện tại em gái hiểu chuyện hơn rất nhiều, cũng như
thái độ với Thẩm Vi mấy ngày nay, mặc dù vẫn không gần gũi như cũ nhưng
lại không có náo loạn không vui. Giống như mưa xuân không tiếng động,
thật giống như chẳng biết lúc nào, cô gái nhỏ luôn yếu ớt không nói đạo
lý thích nũng nịu đã thành màu sắc trong trí nhớ.
Nói không ra là cảm giác gì, nhưng Hề Duy nghĩ, anh ta có chút thất vọng, mặc dù những
thứ này cũng là cục diện anh ta đang hy vọng.
Hề Hi vốn tưởng
rằng anh trai sẽ như rất nhiều lần trong quá khứ, đi công tác, sau đó
trở lại, thuận thuận lợi lợi giống như máy móc. Lại không nghĩ rằng ngày thứ ba anh trai đến Luân Đôn, gần rạng sáng giờ trong nước lại nhận
được điện thoại của phụ tá Phùng Tranh của anh trai.
Tựa như một
quả bom nổ chậm “ông” một cái nổ tung trong đầu, cho đến khi trong lồng
ngực đè ép đến buồn bực mới ý thức được mình lại quên hô hấp.
Bên đầu điện thoại kia Phùng Tranh vẫn còn nói: "Tổng giám đốc đã từng nói, có bất kỳ tình huống đột phát nào đều phải liên lạc với cô trước, nghe
cô an bài, tiểu thư, cô..."
"Đừng thông báo cho những người
khác." Lời ra khỏi miệng, ngay cả bản thân Hề Hi đều sợ hết hồn, cô lại
có thể bình tĩnh như vậy. Nhưng phục hồi tinh thần lại, lại lập tức nói
tiếp: "Hiện tại tôi sẽ bay sang, cho dù như thế nào cũng phải giữ được
mạng của anh tôi. Gửi số tài khoản của anh cho tôi, tôi chuyển ít tiền
cho anh."
Cô bình tĩnh không thể nghi ngờ đã lây đến Phùng Tranh
bên kia, anh ta cũng từ từ tỉnh táo lại, nói: "Tiền không cần, Hề tổng
vẫn có một tài khoản để ở chỗ tôi, chính là vì ứng phó tình trạng đột
phát."
***
Bởi vì anh trai đi công tác, gần đây Hề Hi vẫn ở trong nhà Hạng Việt, hơn nữa vẫn ngủ cùng một giường lớn. Trải qua mấy
ngày nay, mặc dù hai người không có thân mật đến một bước cuối cùng,
nhưng thân mật nên có cũng không sai biệt lắm đều đã có rồi.
Điện thoại còn là Hạng Việt đưa cho cô, từ lúc đầu anh vẫn dựa vào một bên
không nói tiếng nào, cho đến lúc cúp điện thoại, Hạng Việt bế cô vào
trong ngực, mặc dù không biết rốt cuộc Hề Duy xảy ra chuyện gì ngoài ý
muốn, nhưng nghĩ đến có thể cũng không lạc quan.
"Hôm nay anh em đến công trường, bị vài tên côn đồ chặn lại, trên người bị ba đao, trong đó có một đao......"
"Ngoan, đừng nóng vội, Hề Duy không có việc gì," Hạng Việt cắt đứt lời nói
nghẹn ngào của cô, quả quyết nói, "Hiện tại anh lập tức đặt vé máy bay,
em đi thay quần áo, đi về lấy hộ chiếu của em trước, em hỏi lại một chút Hề Duy đang ở bệnh viện nào, Vệ tổng của Hoa Tin ở nước Anh giao thiệp rất rộng, hiện tại anh sẽ gọi điện thoại cho đại ca Mục Thanh của anh,
để cho anh ấy giúp một tay liên lạc với Vệ tổng."
Giống như Phùng Tranh bởi vì Hề Hi tỉnh táo mà có chỗ dựa, hiện tại Hề Hi cũng là như
thế. Hạng Việt nói rõ ràng mạch lạc để cho cô lần nữa trấn định lại, hít thở sâu mấy hơi, bắt buộc mình tỉnh táo.
Mục Thanh nhận được
điện thoại nhờ giúp đỡ của anh em đó là nghĩa bất dung từ không hai lời, cũng bảo đảm sẽ không để lộ chuyện đại thiếu gia nhà họ Hề ngàn cân
treo sợi tóc ra ngoài. Rất nhanh đã liên lạc với Vệ Cẩm Huyên, cũng lấy
được sự đồng ý của đối phương, trước tiên liên lạc với nước Anh bên kia, chờ Hề Hi và Hạng Việt ngồi lên máy bay thì Hề Duy ở bệnh viện bên kia
cũng lại nghênh đón một nhóm bác sĩ.
Từ sân bay ra ngoài, ở Luân
Đôn chính là chưa tới tám giờ sáng. Ngoài phi trường có nhân viên Vệ Cẩm Huyên sắp xếp nhận điện thoại, từ lúc lên máy bay Hề Hi đã bắt đầu trầm mặc, lúc này càng không ý định hàn huyên với người khác. Nhiệm vụ này
đành giao cho Hạng Việt, trước tiên cô liên lạc với Phùng Tranh, Phùng
Tranh vẫn chưa từng nghỉ ngơi, từ trong giọng nói có thể nghe ra tràn
đầy mệt mỏi: "Phẫu thuật coi như thành công, nhưng còn chưa thoát khỏi
thời kỳ nguy hiểm......"
Từ phi trường đến bệnh viện hao tốn một
ít thời gian. Lúc xuống xe chân Hề Hi có chút nhũn ra, nếu như không
phải là Hạng Việt tay mắt lanh lẹ, có thể cô sẽ quỳ xuống đất. Hạng Việt cũng không dám buông tay cô ra, người tới sân bay đón là một người Anh
chính gốc, anh ta rất hiểu cảm thụ của cô gái nhỏ Trung Quốc này, đồng
tình nói: "Xin đừng lo lắng, vị tiên sinh kia có toàn bộ các bác sĩ tốt
nhất nước Anh, Thượng Đế sẽ bảo đảm cho cậu ấy."
Hạng Việt cảm
kích cười cười với anh ta, tay đỡ Hề Hi bước nhanh vào bệnh viện. Phùng
Tranh ở bên ngoài phòng quan sát đặc biệt lo lắng không yên, nhìn thấy
Hề Hi, đấng mày râu ba mươi tuổi trước tiên hồng vành mắt: "Cô đã tới.
Tổng giám đốc... Ở phòng quan sát."
Hề Hi mím môi không lên
tiếng, gạt tay Hạng Việt ra đi tới phía trước cửa sổ cách ly, tựa vào
cửa sổ nhìn người nằm bên trong. Trên người anh trai cắm rất nhiều ống,
vô tri vô giác nằm ở nơi đó, nước mắt tràn ra không thấy rõ mặt của anh
trai.
Hạng Việt nói đôi câu đơn giản với Phùng Tranh, lúc đi tới
sắc mặt cũng nặng nề. Anh nhẹ giọng nói với người yêu bên cạnh: "Anh đi
nói chuyện với bác sĩ một chút, em... Ngoan ngoãn đừng có chạy lung
tung." Thấy Hề Hi không nói một lời, anh không tiếng động thở dài, để
Phùng Tranh tiếp tục ở lại nhìn Hề Hi, Uy Nhĩ Tốn tiên sinh nhận điện
thoại dẫn anh đi gặp bác sĩ trưởng.
Phùng Tranh thấy Hạng Việt
rời đi, anh đi tới nhỏ giọng báo cáo với Hề Hi: "Sự kiện lần này tôi
hoài nghi là có người cùng nhau dự mưu cố ý đả thương người, tôi và tổng giám đốc chỉ tách ra không tới mấy (tha.nhh;ưng) phút đi lái xe, khi
trở về tổng giám đốc đã bị thương ngã xuống. Vả lại những người đó không có cướp đoạt tài sản, đả thương người xong lập tức chạy trốn, tôi vốn
muốn đuổi theo nhưng lại không yên lòng tổng giám đốc," gương mặt Phùng
Tranh tràn đầy xấu hổ, "Tiểu thư... Thật xin lỗi, tôi không chăm sóc tốt cho tổng giám đốc."
Hề Hi lưu luyến thu hồi tầm mắt, ánh mắt
bình tĩnh nhìn sang, giống như mặt hồ yên tĩnh không gợn sóng: "Chuyện
này cảnh sát nói thế nào?"
"Cảnh sát đã đi thu thập chứng cứ,
nhưng hình như không có tiến triển." Phùng Tranh dừng một chút, nói: "Có thể cần phải đi đại sứ quán một chuyến, chuyện này phải có phía chính
phủ trong nước làm áp lực mới được. Chỉ là như vậy thì chuyện tổng giám
đốc bị thương nằm viện có thể sẽ không giấu được..."
Mặc dù Hề Hi tâm loạn như ma nhưng vẫn biết chuyện anh trai bị thương nằm viện này
tạm thời cần giữ bí mật. Không chỉ là nguyên nhân thân thể của lão cha
trong nhà, còn có công việc công ty đều cần chuẩn bị.
"Chi nhánh công ty bên Anh này có biết chuyện anh trai nằm viện hay không?"
"Đến công trường là quyết định nhất thời của tổng giám đốc, không thông báo
cho người của công ty bên này, công nhân cũng không biết chúng tôi,
trước mắt sẽ không có ai biết."
Hề Hi nghe vậy như có điều suy
nghĩ, thấy vẻ mặt Phùng Tranh mệt mỏi, nhỏ nhẹ nói: "Trợ lý Phùng, anh
về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, bên này đã có tôi trông, cho dù ai liên lạc với anh, anh chỉ nói Hề tổng có chuyện tạm thời vòng đi Washington, cũng không muốn ai đi theo, bây giờ anh cũng không liên lạc được."
Phùng Tranh có chút chần chừ: "Như vậy có thể tạo thành khủng hoảng không
đáng có hay không?" Dù sao Hề Duy bị thương nặng như vậy, khi nào tỉnh
lại còn chưa biết được.
"Tôi chỉ cần thời gian." Hề Hi nhàn nhạt
nhìn anh ta: "Chuyện này của anh tôi sẽ không giấu diếm được lâu, nhưng
phải làm xong công tác truyền thông trước. Chuyện này tôi đã có sắp xếp, anh đi về nghỉ trước đi."
Phùng Tranh biết trong chuyện này anh
ta chỉ có thể nghe theo vô điều kiện, dù sao cô gái nhỏ trước mắt này ở
nhà họ Hề địa vị không thể lay động, nếu như Hề Duy gặp chuyện không
may, như vậy bằng sự thương yêu của chủ tịch đối với cô, thí sinh đón
lấy công việc tổng giám đốc chỉ có thể là người trước mắt.
Hạng
Việt không bao lâu đã trở về, biểu hiện trên mặt không nhìn ra bất kỳ
điều gì. Thấy Phùng Tranh đã không có ở đây, chỉ có mình Hề Hi nằm ở
phía trước cửa sổ cách ly, anh đi tới cố làm vẻ tò mò hỏi: "Phùng Tranh
đâu?"
"Em bảo anh ta về nghỉ ngơi rồi." Hề Hi quay đầu lại nhìn anh: "Bác sĩ nói thế nào?"
Bây giờ Hề Hi nhìn có vẻ cực kỳ tỉnh táo, nhưng bởi vì quá bình tĩnh lại
khiến Hạng Việt có chút lo lắng. Nhưng đối với chuyện này anh lại không
thể ra sức, chỉ có thể thả chậm giọng nói hơn một chút, càng thêm cẩn
thận tìm từ: "Trước mắt tình huống của Hề Duy vẫn tương đối lạc quan,
bác sĩ trưởng dự đoán, trong vòng 48 giờ Hề Duy cần phải tỉnh lại."
"Cần phải?"
Hạng Việt “Ừ” một tiếng, Hề Hi lại tiếp tục: "Nếu như không tỉnh lại đây?"
"Hề Hi."
"Không tỉnh lại sẽ chết sao?!"
"Hề Hi!"
"Hạng Việt, bây giờ người em có thể tin tưởng chỉ có anh," Hề Hi vịn cánh tay của anh, trên mặt là loại lạnh lùng không hình dung ra được, "Có người
muốn tính mạng của anh ấy! Anh giúp em tìm ra hung thủ có được hay
không?"
Hạng Việt ôm cô vào trong ngực vỗ về: "Ngoan, anh giúp em tìm, chuyện này giao cho anh, đừng lo lắng, Hề Duy sẽ không có việc
gì."
Bởi vì rời đi vội vàng, trong nước có một số việc sẽ không
kịp sắp xếp. Hạng Việt đã xin bệnh viện nghỉ rồi, bây giờ lại xin phép
trong nhà, nói có một người bạn tốt xảy ra chút chuyện, Hề Hi cùng anh
đi thăm. Cát Phương Hoa đang ở trong điện thoại quở trách con trai, nói
con tự mình tự đi là được, còn mang theo Hề Hi, còn nói hôm nay muốn đi
chọn lễ phục cái gì.
Sắp xếp chuyện riêng xong, Hạng Việt gọi
điện thoại cho Mục Thanh. Mục Thanh của Kim Bác bây giờ cùng Hoa Tin là
quan hệ hợp tác, vả lại bởi vì quan hệ của An Dịch và Vệ Thái Thái không giống bình thường, cho nên chuyện Hề Duy này, Hạng Việt nghĩ lại nghĩ, nếu như muốn giấu giếm nước ngoài, cho dù là phương diện nhân phẩm hay
là giao thiệp, Vệ tiên sinh không thể nghi ngờ là người chọn lựa thích
hợp nhất. Mặc dù anh và Vệ tiên sinh tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng lại vô cùng tin tưởng Mục Thanh, Mục Thanh đã nói là người tốt, tự nhiên
đáng tin cậy.
Lại nói mặc dù Hoa Tin và Hề thị còn có quan hệ
cạnh tranh, nhưng chuyện này nếu Vệ Cẩm Huyên bỏ đá xuống giếng thì quá
thấp kém, chỗ tốt không thấy được, chỗ xấu lại có rất nhiều.
Mục
Thanh của Kim Bác lại vẫn còn là sản nghiệp mới xuất hiện, năm nay vừa
mới đưa ra thị trường, cùng vòng thượng lưu chân (lee quyy donn) chính
của Vũ Lăng vẫn có khoảng cách nhất định. Anh ta không có một chút hứng
thú nào với chuyện nhà họ Hề, nhận được điện thoại của Hạng Việt, căn cứ vào nghĩa khí anh em, lại gọi điện thoại cho Vệ Cẩm Huyên.
Vệ
Cẩm Huyên đối với người trẻ tuổi Hề Duy này vẫn có ấn tượng rất tốt,
trước đó đã giúp đỡ đề cử bác sĩ, hiện tại lại giúp làm áp lực cho phía
cảnh sát truy tìm hung thủ nhưng mà cũng chỉ là một cái nhấc tay. Anh ta lập tức đồng ý không chút do dự, Trương Tư Ninh nghe chồng nói đến
chuyện này có chút thổn thức: "Hề Hi là đứa nhỏ rất đáng yêu, anh trai
của cô ấy có phải chọc phải người nào hay không?"
"Không nhất
thiết là trêu chọc đâu." Vệ Cẩm Huyên vén sợi tóc rơi bên tai vợ về sau
tai, "Cá nhân anh có khuynh hướng nghiêng về tranh đấu gia tộc hơn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT