Buổi chiều thì Hề Bá Niên chuyển viện đến tổng viện quân khu, vào ở
phòng bệnh của cán bộ cấp cao, bác sĩ chính chính là Hạng Việt.
Hề Duy bớt thời gian trở về công ty, mặc dù đúng ngày mồng một tháng năm
là kỳ nghỉ ngắn, nhưng đối với người làm ăn bọn họ
mà nói, nhân viên có thể nghỉ còn ông chủ thì không được. Hề Hi ở lại
bệnh viện trông cha, Sầm Úy không muốn chờ ở phòng bệnh đối mặt với vẻ
mặt dối trá của kế nữ nên dẫn Hề Tễ tới nha khoa khám răng, nói là hai
ngày trước kêu đau răng, đi khám xem có phải sâu răng rồi không.
Chờ hai mẹ con rời đi, Hề Hi nhìn cha châm chọc: "Cha nói xem cha cưới bà
ta có ích lợi gì chứ, ngày hôm qua chỉ biết khóc khóc khóc, một chút
trách nhiệm cũng không có, còn không bằng Hề Tễ, ít nhất biết không gây
thêm phiền phức."
Hôm nay Hề Bá Niên bị hiếu tâm của con gái cảm
động, vào lúc này tâm tình cực tốt, không giống trước kia thiên vị nói
tốt cho vợ, ngược lại có điều ngụ ý mà nói: "Dù sao bà ấy cũng đi theo
ta vài chục năm, người cũng yên phận, mặc dù có chút tâm tư nhưng không
có gì ý xấu." Ông ta tự tay vén tóc rơi ở thái dương của con gái ra sau
tai: "Ta biết rõ con bởi vì chuyện mẹ con mà vẫn oán trách ta, thật ra
thì chẳng lẽ ta không hối hận sao? Từ khi mẹ con ngoài ý muốn chết đi,
ta đã hối hận rồi. Nhưng người sống chỉ có thể nhìn về phía trước, ngoại tình là lỗi của ta, khi đó thu mua cậu nhỏ của con cũng là ta hồ đồ,
nhưng con hãy tin tưởng ta, ta chưa bao giờ từng nghĩ kết quả mọi chuyện sẽ là như vậy. Nếu như thời gian có thể quay lại, ta nguyện ý trả bất
cứ giá nào, bao gồm sinh mạng, chỉ cần mẹ con có thể sống lại."
Đây là lần đầu tiên ông ta nói kĩ càng sự kiện này với con gái như thế, vừa nói vừa phân tích, đứt quãng, lại tạm dừng một lát, sau một lúc lâu,
ông ta cảm khái: "Ta thừa nhận lúc ấy ta rất khốn kiếp, bị thế giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài mê hoặc, nhưng người đều có giai đoạn phản
nghịch. Giống như con, hai năm trước con dám tin tưởng mình sẽ ở cùng
một chỗ với Hạng Việt sao? Thời gian thay đổi, suy nghĩ của người ta
cũng thay đổi, khi đó là lúc gian ác nhất của ta, khi tỉnh mộng mới biết chính mình đã quá sai lầm. Nhưng sai lầm lớn đã tạo thành rồi, chờ ta
hoàn toàn tỉnh ngộ thì mẹ con cũng đã qua đời, Sầm Úy đã gả cho ta."
Vẻ mặt thoải mái của Hề Hi từ từ thu lại, cô mím môi không nói một lời.
Hề Bá Niên cười khổ một tiếng: "Ta biết ta có nói thêm gì nữa thì con cũng không thể dễ dàng tha thứ cho ta, thật ra thì những thứ này sao không
phải là ta vì mình tìm lý do? Con một mực cảm thấy ta thiên vị Hề Tễ,
bình thường thương yêu cưng chiều lại len lén chuyển giao cổ phần cho
nó, nhưng Hề Hi, cổ phần trên danh nghĩa của con và Hề Duy đều đã cực kỳ nhiều rồi, về sau những thứ trên danh nghĩa của ta cũng chỉ là của con
và Hề Duy, Hề Tễ... Ta cũng chỉ có thể cho nó đến mức ấy, di chúc năm
ngoái ta cũng đã lập rồi, nếu như con không tin, hiện tại ta có thể lập
tức bảo luật sư đưa tới."
"Chúng ta đổi đề tài đi," Hề Hi ngắt
lời ông ta, "Cha không biết như thế không có nghĩa gì sao, chuyện lúc
trước của cha và mẹ con con không rõ ràng lắm, nhưng ngoại tình chính là ngoại tình, đây là không thể nghi ngờ, Sầm Úy là tiểu tam cũng là không thể nghi ngờ, con khinh thường bà ta không phải là bởi vì bà ta thành
công đạp mẹ con xuống, mà là người đàn bà này tâm thuật bất chính. Cha
nói bà ta không có ý xấu, ha ha, bà ta có ý xấu còn có thể để cho cha
biết? Đừng coi bà ta như kẻ ngốc, nếu Sầm Úy thật sự ngu xuẩn sẽ không
có khả năng đạp mẹ con xuống rồi. Người đàn bà này tâm cơ quá sâu,
chuyện di chúc cha ngàn vạn lần đừng để cho bà ta biết, nếu không không
chừng sẽ tìm người giết chết con và anh con cũng nên, đừng trừng con,
chỉ có cha mắt to à? Con thực sự chân thành mà nói, người đàn bà kia
chính là một kẻ yêu tiền, nếu bà ta biết cha chỉ cho con trai của bà ta
một ít đồ, không nghĩ tới chuyện xấu xa là không thể. Không tin? Cha
dừng hết cung ứng cho nhà họ Sầm trong vòng một tháng thử một chút, nhìn xem bà ta sẽ làm như thế nào."
Hề Bá Niên cảm thấy con gái cố
chấp nói không thông, Hề Hi cảm thấy cha ruột tự cho là đúng, quá để ý
mình. Hai cha con có chút ý tứ tan rã trong không vui. Lúc Hạng Việt cầm báo cáo kiểm tra tới đây đã nhìn thấy bọn họ một cúi đầu chơi điện
thoại di động một nhàm chán xem ti vi, ai cũng không để ý đến ai, không
khí có chút quỷ dị.
Thấy bạn trai trở lại, Hề Hi chủ động đứng lên: "Kết quả kiểm tra như thế nào?"
Hạng Việt đưa báo cáo kiểm tra trong tay cho cô: "Cũng không tệ lắm, không
có gì lớn, nằm viện quan sát mấy ngày nếu như không tái phát thì chú có
thể xuất viện." Nói xong nhìn về phía Hề Bá Niên: "Sau này
tha.lqđ.nhh.ưng chú phải giữ vững tâm tình vui vẻ, không thể vất vả,
không thể quá kích động, không thể uống rượu hút thuốc, lần này thật sự
là vận khí tốt, lần sau nếu lại tái phát sẽ không tốt, thân thể của mình không thể chỉ dựa vào người khác để ý, chú phải tự mình để ý mới được."
"Nghe thấy không, cha phải tự mình để ý," Hề Hi cũng theo sau báo cho cha
ruột, còn nói thầm, "Lại phát bệnh như hôm qua nữa có khả năng con cũng
phải đi kiểm tra trái tim, thiếu chút nữa bị dọa chết."
Thấy con
gái vẫn còn sợ hãi trong lòng, cảm xúc không vui khi nãy của Hề Bá Niên
lập tức biến mất, dịu dàng nói: "Yên tâm, ta vẫn phải chờ con lấy chồng
sinh đứa bé sống hạnh phúc thì mới có thể an tâm nhắm mắt đi gặp mẹ
con."
Ánh mắt Hề Hi soàn soạt một nổi lên lệ quang: "Còn có yên
hay không thế!" Nói xong cũng chạy ra khỏi phòng bệnh, để lại Hề Bá Niên bị nước mắt của con gái làm cho cảm động hồng vành mắt, thở dài một
tiếng nói với Hạng Việt: "Nếu không đối tốt với con bé, tương lai tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."
Lúc chạng vạng Hề Duy đi tới bệnh viện,
anh ta chuẩn bị trong khoảng thời gian cha nằm viện này cũng đóng quân ở nơi này tận hiếu. Tài ăn nói của Sầm Úy không đấu lại kế nữ, hơn nữa
chồng cũng không ủng hộ, bản thân bà ta cũng không yên tâm về con trai
nên mỗi ngày chỉ có thể ở lại vào ban ngày để tranh thủ tình cảm.
Không tới một tuần, Hề Bá Niên đã khang phục xuất viện. Về phần nguyên nhân
ngày đó ông ta cảm xúc kích động dẫn đến phát bệnh... Bất kể Hề Hi dây
dưa thế nào thì cha ruột đều dùng một câu nói chặn lại, cổ phiếu lén lút mua bị giảm mạnh nên bị đả kích, nhất thời kích động dẫn đến chảy máu
não.
Lý do này ngay cả Sầm Úy cũng không tin, đáng tiếc Hề Bá
Niên thật sự rất kín miệng, một chút ý tứ cũng không để lộ, cuối cùng
vẫn là Hề Duy khuyên em gái đừng hỏi nữa thì chuyện này mới chính thức
kết thúc.
******
Thời gian thoáng một đã đến tháng 7, được nghỉ hè, trời cũng đúng lúc nóng bức.
Gần đây Hề Hi đi theo anh trai đến công ty học tập, mỗi ngày dậy sớm về
muộn hết sức mệt mỏi. Nhị đại nhà người ta đến công ty đều là hình thức
như “lão phật gia” được người quan tâm, cô đến công ty lại là làm việc
vặt cho thư ký của anh trai, thỉnh thoảng còn phải kiêm chức phiên dịch
tiếng Pháp.
Tiếng Pháp là môn học phụ ở trường đại học của cô, cô gái này Hề Hi có thiên phú ngôn ngữ, không chỉ biết một chút tiếng
Pháp, mà ngay cả tiếng Nhật, tiếng Nga, tiếng Ý cũng có thể chạy ra nói
được mấy câu, đối thoại hằng ngày cũng không có vấn đề gì. Đối với cái
này, ngay cả Hề Duy cũng tự thẹn không bằng.
Buổi tối tắm xong nằm
trên giường gọi điện thoại cho Hạng Việt oán trách nói: "Anh em thật sự
coi em như nô lệ mà l;eq/uyd Hạng Việt ở đầu kia nghe được mừng rỡ, nén cười hỏi: "Vậy sao em không kháng nghị? Nếu không anh gọi điện thoại cho cậu ấy giải cứu em nhé?"
"Vậy cũng không cần," Hề Hi vội vàng cự tuyệt, "Mặc dù thật sự mệt mỏi,
nhưng quả thật có thể học được rất nhiều thứ, tốt hơn em đọc mấy cuốn
sách kia ở chỗ gần đây cũng có thể ứng dụng linh hoạt, em cũng không
phải là người không thể chịu được khổ."
Giọng Hạng Việt nhu hòa: "Vậy trưa mai anh làm thức ăn tốt hơn mang cho em có được không?"
"Ngày mai anh không phải đi làm sao?"
"Ngày kia phải đi thành phố Lâm họp nên ngày mai có thể nghỉ ngơi."
"Oh, anh phải đi công tác à? Thật tốt, năm nay em cũng chưa từng được đi đâu chơi đâu."
Hạng Việt cười: "Đi công tác có cái gì đáng hâm mộ, trời nóng như vậy ngồi
máy bay cũng không thoải mái." Còn nói: "Thật ra anh rất muốn dẫn em đi
chơi, chỉ là anh em cũng sẽ không đồng ý."
"Hứ, tháng trước nữa
anh ấy còn cùng Thẩm Vi cùng nhau đi công tác đấy, làm như em không biết sao? Em chỉ không thèm vạch trần anh ấy thôi."
Hạng Việt suy đoán: "Thẩm Gia nói với em?"
"Ừ, hiện tại anh ta là gốc cây gió chiều nào theo chiều đó, hai bên đều lấy lòng." Nói đến bạn tốt và chị họ Thẩm Vi của cậu ta, lời nói của cô gái này có chút ác độc: "Nhà họ Thẩm vội vàng muốn gả con gái, anh nói chị
ta có bao nhiêu oán hận khôn thể gả đi chứ, tuần trước cũng đã đến cửa
nhà rồi, em đi đón lão già tới bệnh viện tái khám, trở về vừa đúng lúc
đụng phải cha mẹ Thẩm Vi, da mặt thật dày."
Hạng Việt mỉm cười: "Hai nhà không phải đã thỏa thuận tháng mười năm nay đính hôn? Sao lại vẫn đến cửa nhà?"
"Nhà họ Thẩm muốn tháng mười đính hôn, cuối năm kết hôn, trước lúc Thẩm Vi ba mươi tuổi sẽ gả con gái ra ngoài."
Hạng Việt hiểu rõ, Hề Duy kiên trì hai năm sau mới làm hôn lễ, nếu cha mẹ
Thẩm Vi hi vọng con gái sớm gả đi thì dĩ nhiên đối với cái này sẽ có phê bình kín đáo. Chỉ là vội vã gả như vậy, là đàng gái mà nói, cuối cùng
vẫn khó coi.
"Đúng rồi, ngày mai anh tới công ty thì thuận tiện
đến phòng công tác Dịch Ninh giúp em cầm quần áo thời gian trước đặt làm về đi, gần đây khả năng em cũng không có thời gian đến đó một chuyến
đâu."
Phòng công tác Dịch Ninh là do vị hôn thê An Dịch của anh
em kết nghĩa Mục Thanh của Hạng Việt và phu nhân Trương Tư Ninh của tổng giám đốc Vệ Cẩm Huyên của Hoa Tin góp vốn cùng nhau mở, khỏi cần nói,
kiểu dáng quần áo bên trong quả thật thật không tệ, đều là có một không
hai, không giống những nhãn hiệu xa xỉ phẩm kia, động một có thể cũng
gặp phải nguy hiểm, cũng không giống những thứ thời trang cao cấp đắt
giá kia, trước giờ Hề Hi mua quần áo đều thích tới chỗ này.
Sáng
sớm hôm sau trước tiên Hạng Việt đi ra ngoài mua thức ăn làm bữa trưa
cho bạn gái, sau đó lái xe đến phòng công tác lấy đồ, thuận tiện trả nốt số tiền còn lại. Đến cửa lớn Hề thị, bảo vệ bên này đều biết anh nên
không có ai ngăn cản, ngược lại còn tiếp đãi rất nhiệt tình.
Hạng Việt đi thang máy đến tầng cao nhất, tầng này là khu làm việc của quản
lý cấp cao trong công ty, quen cửa quen nẻo mò tới phòng làm việc của
tổng giám đốc, còn chưa tới gần đã nhìn thấy bạn gái mặc một thân váy
ngắn bằng lụa mỏng màu gạo xinh đẹp đạp lên đôi giày cao gót cao ít nhất bảy đến tám centi mét từ khúc quanh đi tới, hai người vừa đúng lúc đối
mặt nhau.
Còn chưa kịp cười đã chú ý tới vẻ tức giận hầm hầm trên mặt cô. Lập tức kinh ngạc, đón lấy hỏi: "Đây là thế nào?"
Thấy bạn trai, Hề Hi không tức giận mà thay vào đó là uất ức, nước mắt lưng
tròng mím miệng nói: "Anh em và Thẩm Vi kết hợp tha.lqđ.nhh.ưng bắt nạt
em." Nói xong cũng xoạt xoạt rơi nước mắt. May thay lúc này đang là buổi trưa, đồng thời cũng là tầng của quản lý cấp cao nên không có người
nào, nếu không bị người thấy tiểu công chúa nhà họ Hề khóc thì chắc chắn sẽ bị xấu mặt rồi.
Hạng Việt không rõ ràng tình huống lắm nên
không phát biểu ý kiến, tiến lên hai bước ôm vai bạn gái: "Đừng khóc ở
đây, để cho người ta nhìn thấy sẽ thành chuyện cười, anh làm cho em
không ít đồ ăn ngon, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa nói chuyện có được không?"
Hề Duy đuổi theo ra tới nơi nghe được một câu sau cùng này lâp tức đi tới, trước tiên lau nước mắt trên mặt em
gái, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, đến phòng làm việc của anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT