Hề Hi nói xong nhìn Hạng Việt, Hạng Việt cũng
đang cúi đầu nhìn cô: "Anh có cảm thấy em máu lạnh không?" Cô cụp mắt
hỏi, có vẻ có chút chột dạ.
Đây là lần thứ ba trong hôm nay cô
hỏi anh lời tương tự: có phải ích kỷ không, có phải rất xấu không, có
phải máu lạnh không. Mang theo phủ định và phê phán bản thân, rõ ràng
rất mâu thuẫn, rồi lại kiên trì gặp mình, giống như dê con mê man luống
cuống, giương nanh múa vuốt phô trương thanh thế.
Trong lòng Hạng Việt như bị người nhéo một cái, đau.
Hình như cô có chút khiếp sợ, giống như kinh ngạc vì thế mới có thể nói ra
những lời như vậy: "Xong rồi, Hạng Việt, hiện tại l?ê’qu:ý Hạng Việt có chút
hối hận vì đã hỏi cái này, chủ yếu cũng không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời
nói vừa thông suốt vừa có chiều sâu, lại phản ứng lớn như vậy.
Lấy tay che mắt của cô ra, hôn hôn lên khóe miệng của cô: "Đừng để tâm đến
chuyện vụn vặt, ý nghĩ của em không có gì sai, người chính là chủ nghĩa
lý tưởng, suy nghĩ thì thật vĩ đại nhưng khi chuyện tới trước mặt thường thường sẽ trái ngược với lý tưởng. Hề Hi, em đúng, anh không nên hỏi em vấn đề này, vấn đề này một khi không xảy ra thì ai biết dũng khí của
mình có thể có bao nhiêu? Nói nhiều hơn nữa đều vô dụng, chỉ có thực tế
mới có thể trả lời vấn đề vừa rồi của anh."
"Mà em......"
"Ngoan, đừng nghĩ cái này, chúng ta nói chuyện về Thẩm Vi một chút có được không?"
Nói đến người không thích, nôn nóng trên mặt Hề Hi cũng dịu đi, cô ngẩn ra, lại “Ồ” một tiếng, có chút buồn bã ỉu xìu: "Em biết anh muốn nói chuyện gì, em cũng biết là em cố tình gây sự, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Chuyện chuyển đột ngột, Hạng Việt chút kinh ngạc, nhưng vẫn quay đầu lại liếc
nhìn đồng hồ báo thức trên tủ nhỏ: "Mười hai giờ 45"."
Hề Hi từ
trong ngực anh bò dậy, đưa tay lấy điện thoại trên tủ nhỏ bên trái mở
ra, bấm một dãy số. Hạng Việt xem nhìn thấy tên Hề Duy, anh nhíu mày suy tư nhưng cũng không lên tiếng hỏi thăm.
Điện thoại rất nhanh đã
có người nhận, Hạng Việt không nghe rõ giọng nói bên đầu điện thoại kia
nhưng lại nghe được cô gái nhỏ bên cạnh thấp giọng nỉ non: "Anh, thật
xin lỗi, em làm anh khó xử rồi, anh và Thẩm Vi ở chung một chỗ đi, dù
sao anh vui vẻ là được, em không phản đối, anh đừng giận em."
Đầu kia Hề Duy không biết nói những gì, Hề Hi thoáng chốc lại khóc thành
tiếng, nghẹn ngào nói: "Không cần, anh và chị ta ở chung một chỗ đi,
không phải em cố ý nổi giận, như anh vậy, em khó chịu!" Hề Duy giống như lại nói cái gì, Hề Hi không nói chuyện nữa, chỉ là thỉnh thoảng nhận
lời “Ừ” một tiếng, thỉnh thoảng nói “Được, được, không miễn cưỡng”cả
người gầy yếu cuộn thành một khối, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Hạng Việt nhìn có chút đau lòng, ôm cô vào ngực trấn an vỗ vỗ lưng, trừ việc này ra, anh cũng không làm cái gì, đây dù sao cũng là việc của anh em
bọn họ.
Cuối cùng, Hạng Việt nghe thấy cô nói với Hề Duy ở đầu bên kia: "Anh, anh là người thân nhất của em, vĩnh viễn đều đúng."
Cúp điện thoại rồi, Hề Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại tối đen trong tay ngẩn người hồi lâu lại nghiêng đầu nhìn Hạng Việt, Hạng Việt mỉm
cười nhìn cô: "Em rất tuyệt, Hề Hi." Những lời này giống như một cái van đóng cửa, một phen đâm thủng vẻ mặt ngưng trệ, Hề Hi lại lần nữa nhào
vào trong ngực Hạng Việt thất thanh khóc rống lên, so với bất kỳ lần nào trong tối nay đều lqđ.tha,nhh/ưng kịch liệt hơn, bất kể anh khuyên như
thế nào cũng vô dụng. Cuối cùng không có cách nào khác chỉ có thể để mặc cho cô tận tình khóc, khóc hết buồn bực ấm ức trong lòng xong có lẽ sẽ
tốt lên.
Hề Hi là khóc đến mệt mà ngủ, Hạng Việt nhìn cô nhóc
trong ngực cho dù ngủ vẫn còn thút tha thút thít một cái, cười cười,
thận trọng đứng dậy đến phòng tắm cầm khăn lông ướt ra ngoài lau mặt
giúp cô, sau đó mới cầm lên điện thoại di động của mình gửi cho Hề Duy
một tin nhắn, báo rằng sau cơn mưa trời lại sáng.
Cho dù ngay cả
anh đều không biết rõ sao cô lại đột nhiên nghĩ thông, những gì chuẩn bị sẵn trong đầu mặc dù “chết từ trong trứng nước” không có đất dụng võ gì nhưng bất kể là nguyên nhân gì, tự cô nghĩ thông hiểu rõ luôn đáng giá
làm cho người ta cao hứng.
***
Sáng ngày hôm sau Hề Hi là bị Hạng Việt cứng rắn kéo lên. Tối hôm qua ngủ quá muộn, rời giường lúc bảy giờ thật sự miễn cưỡng.
Nắm cái mũi của cô, Hạng Việt buồn cười: "Mau dậy đi, ngủ tiếp nữa sẽ muộn."
Hề Hi ê a một tiếng cau mày không kiên nhẫn phất tay đẩy anh, Hạng Việt
trốn ra, lại bóp lỗ mũi cô, qua lại ba bốn lần, heo cũng bị dày vò tỉnh
lại.
"Mắt em có sưng lên khonng?" Cô ngáp hỏi.
Hạng Việt nói không: "Tối qua anh lấy khăn lông nóng đắp giúp em, ngay cả quầng thâm mắt cũng không có."
Hề Hi hừ cười, giương tay nói: "Ôm ôm ~" giống như đứa bé còn buồn ngủ,
quyến rũ động lòng người. Hạng Việt cúi người kéo mông cô bế người lên,
hai cái chân nhỏ của Hề Hi thoải mái vòng lên hông của anh, còn không
biết xấu hổ cọ xát bụng anh, bị Hạng Việt vỗ một cái: "Gây nữa là ném
trên đất đấy." Nói xong thật sự làm ra ý muốn buông tay, Hề Hi vội vàng
ôm chặt cổ của anh: "Đừng làm rộn."
Hạng Việt: "......"Đánh răng rửa mặt ăn điểm tâm, Hạng Việt ra ban công mang quần áo giặt tối
hôm qua vào, hỏi cô hôm nay mặc gì, Hề Hi nhìn nhìn, có hàng cao cấp anh mua cho, cũng có quần áo giá rẻ cô mua ở chợ đêm, cuối cùng suy nghĩ
một chút, lộn xộn: mặc quần đùi jean thoải mái, phía trên là áo con nít
cổ tròn, lấy tất dài tới gối ngày hôm qua mua được ra, xỏ thêm giày vải
vào, xinh đẹp đáng yêu. Sau cùng lúc chỉnh sửa tóc còn đặc biệt tết tóc
đuôi sam, thoạt nhìn giống như học sinh trung học.
Hạng Việt thật thích cô như này, ôm hôn mấy cái, còn nói ba lần đẹp mắt. Hề Hi được
nước: "Anh nói hai ta cùng nhau đi ra ngoài, người ta có thể nghĩ anh là chú em hay không?"
Bác sĩ Hạng đen mặt, thật là một tiểu hỗn đản mà!
Xe Hề Hi vẫn còn đỗ ở bãi đậu xe của bệnh viện, vừa đúng lúc hôm nay Hạng
Việt cũng phải đi bệnh viện, buổi sáng anh có ca phẫu thuật, không thể
đi cùng cô tới viện phúc lợi được.
Hai người đi ô tô đến bệnh
viện, nhìn Hề Hi ngồi lên xe, Hạng Việt đưa ví tiền của mình ra: "Một
nửa tài sản của anh ở trong này, tiết kiệm một chút tiền nhé, đừng lấy
hết đi làm chuyện tốt đấy."
Nhìn ví đưa tới trước mắt, Hề Hi sợ
run lên, Hạng Việt cường thế nhét vào trong tay cô: "Ngoan, chờ sau này
kết hôn cho em trông nom hết, hiện tại đưa trước một nửa."
Hề Hi
vui vẻ cười hì hì, trên mặt tươi cười rực rỡ như mặt trời ban trưa, sáng rỡ chói mắt, sáng tới mức Hạng Việt không nhịn được, thấy
llê/quuý>đônn xung quanh không có người nào thì nghiêng người thò đầu qua cửa sổ xe hôn lên môi của cô, hôn xong rồi, Hề Hi nũng nịu: "Không
đứng đắn ~" Hạng Việt nhéo cái mũi của cô: "Đối với em không cần nghiêm
chỉnh."
***
Đã hẹn trước với mấy người bạn nhỏ sẽ tập hợp
trước cửa của cửa hàng thú cưng rồi nên lúc Hề Hi đến đó thì Thẩm Gia và Đào Bân đã đến rồi. Nhìn thấy cô, Thẩm Gia có chút không được tự nhiên, ngày hôm qua thông qua mẹ mình cậu ta mới biết được thì ra là hiện tại
chị họ đang cùng Hề Duy lui tới, lễ đính hôn cũng đang được hai nhà bắt
tay chuẩn bị rồi.
Hề Hi quan tâm anh trai Hề Duy bao nhiêu, làm
bạn bè đương nhiên cậu ta biết rất rõ. Bởi vì biết rõ, cho nên thái độ
ngày hôm qua của Hề Hi cũng có thể giải thích được, chị họ muốn mời cô
nhóc tham gia bữa tiệc, ý định nhất định là ý tốt, nhưng là người mắc
bệnh thương yêu em gái giai đoạn cuối —— trong mắt tiểu công chúa nhà họ Hề, khả năng sẽ bị coi là khiêu khích nhỉ?
Đối với tương lai chị dâu và em chồng ở chung...... Thẩm Gia bày tỏ sầu lo sâu sắc. Phải biết anh em nhà họ Hề một là anh trai yêu thương em gái, một là em gái yêu
thương anh trai, tương lai chị họ cậu ta bị kẹp ở giữa có thể chiếm được lợi ích gì chứ.
Đào Bân đang gọi điện thoại cho Tần Lạc Lạc, Hề
Hi và Thẩm Gia nhìn nhau không nói gì, chủ yếu là Hề Hi không muốn để ý
tới cậu ta. Mặc dù cô bày tỏ tôn trọng cùng nhượng bộ với anh trai,
nhưng rốt cuộc tâm kết vẫn phải có, cũng không phải nói qua là có thể
qua, dù sao cũng phải có quá trình hòa hoãn. Cho nên đối với bạn
tốt...... Ha ha, ai bảo câu ta họ Thẩm.
"Khụ, ngày hôm qua tức giận à?" Thẩm Gia mang theo một chút ý tứ lấy lòng hỏi.
Hề Hi liếc qua, Thẩm Gia dùng bả vai đẩy cô một cái: "Ngày hôm qua tôi
thật sự không biết chị tôi với anh cô lui tới, phải biết rằng tôi chỉ
giúp chị ấy truyền lời, tôi chính là đứng về phía cô."
Nói giống như thật, Hề Hi trợn trắng mắt, lúc trước cô tin là cậu ta không biết, nhưng nói đứng bên phía cô...... Ha ha.
"Được rồi, đừng tức giận nữa, từ viện phúc lợi về tôi mời cô ăn bữa tiệc lớn có được không?"
"Một bữa cơm đã muốn đuổi tôi à?"
Thấy cô chịu để ý tới mình, Thẩm Gia vui vẻ, thân mật ôm vai của cô nói:
"Nghe lời, tháng này ngay cả tiền xài vặt anh trai cũng chi ra, còn dư
lại một ít này còn có việc khác cần dùng, lúc này nhớ kỹ trước, chờ
tháng sau cô chủ trì, không hai lời!"
Hề Hi “Hừ” một tiếng, coi
như là tiếp nhận giải hòa của cậu ta. Thẩm Gia yên lặng lau lệ chua cay, lại nói thật là tai bay vạ gió mà. Cô nhóc này rõ ràng là giận chó đánh mèo, cố tình cậu ta lại vội vàng nịnh bợ lấy lòng...... Thẩm công tử
vừa cười nhạo chính mình, vừa đối với việc cô dễ dàng tha thứ như vậy có mấy phần thụ sủng nhược kinh.
Lúc Tần Lạc Lạc còn chưa tới, Hạ Y đã đến trước. Thấy cậu ta, Thẩm Gia rất vui vẻ, cuối cùng lúc này không bỏ gánh nữa.
Hề Hi giả bộ giống như người không liên quan chào hỏi Hạ Y, Hạ Y cũng nhàn nhạt nói với cô mấy câu, xem ra mặc dù không có gì khác bình thường
nhưng Thẩm Gia nhìn ra được, hai người này đã không thân thiết như trước nữa.
Chờ Tần Lạc Lạc cũng đến, Hề Hi đi vào trong cửa hàng lên
tiếng dặn dò nhân viên phục vụ, sau đó ra ngoài theo mấy người bạn nhỏ
cùng đi viện phúc lợi.
Trên đường hội hợp với một chiếc xe chở
hàng nhỏ, trong xe là mấy đồ lặt vặt mua cho bọn nhỏ. Đoàn người một
đường chạy thẳng đến viện phúc lợi.
Cũng không ở lại viện phúc
lợi lâu, còn chưa tới buổi trưa bọn họ đã rời đi. Hạ Y nói có chuyện, đi trước. Đào Bân và Tần Lạc Lạc muốn đi thế giới hai người, cũng rút lui, cuối cùng chỉ còn lại Hề Hi và Thẩm Gia.
Thẩm Gia vốn muốn mời
cô ăn bữa tiệc lớn, tiếc rằng đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ nói
có việc gấp bảo cậu ta trở về lqđ.tha,nhh/ưng một chuyến, vì vậy cuối
cùng chỉ còn Hề Hi là “người cô đơn” định trở về cửa hàng, buổi trưa chỉ ở quán món cay Tứ Xuyên bên cạnh tùy tiện ăn một bữa.
Vốn là một ngày rất bình thản, Hề Hi còn có chút hối tiếc tự buồn bã rối rắm
chuyện anh trai và Thẩm Vi, vậy mà buổi chiều lại nhận được điện thoại
quản gia trong nhà gọi tới nói cha đột nhiên té xỉu vừa mới đưa lên xe
cứu thương..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT