Mấy người bạn của Hề
Hi và Hạng Việt cũng không tính là người xa lạ. Người có tiền có quyền ở Vũ Lăng nhiều như vậy, hàng năm trong nhà ai không làm chủ tổ chức mấy
bữa tiệc? Hôn hợp với hôn, bạn bè lqd hợp với bạn bè, buôn bán hợp với
buôn bán, quan hệ giăng khắp nơi, coi như không có một người quen ở đây, cũng có thể lăn lộn mà quen mặt, gặp được, giới thiệu tên họ, sau đó
“Oh, thì ra là anh a”, bừng tỉnh hiểu ra, kề vai sát cánh, thẳng thắn mà nói, không cần biết trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt luôn là không có trở ngại.
Như bây giờ, mọi người đều tự giới thiệu mình,
không cần lãng phí đầu óc, Hạng Việt đã nhận biết được toàn bộ tám người trẻ tuổi trước mắt, đại não tự động xuất tình huống trong nhà bọn họ ra ngoài, nhất nhất nhập tọa, biết rõ tất cả.
Trong những người này Hề Hi là nhỏ tuổi nhất, cô đi học sớm hơn người khác, thời điểm tiểu
học lại nhảy cấp, 18 tuổi đã là sinh viên đại học năm thứ hai, qua tháng chín năm nay là có thể bay lên đại học năm 3, những người khác tuy là
bạn học cùng nhau, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng lớn hơn cô hai ba tuổi. Tại đây, lại vẫn để cho cô lăn lộn trở thành xã trưởng, không thể không nói nhân duyên của cô gái này rất được, về phần năng lực tổ chức cái
gì. . . . . . Thôi đi, một đứa nhóc “gấu” như thế, không phải là người
khác nhường cho, coi như là con nhà giàu được gia đình hun đúc ai lại có thể không có một chút năng lực tổ chức?
Ở trong hội, Hạng Việt
cũng được coi như là danh nhân. Là “con nhà người ta” được đông đảo
trưởng bối nhắc tới nhiều nhất lúc giáo dục đứa bé nhà mình, nhân phẩm
học vấn cái gì cũng đều ưu tú, tài đức vẹn toàn, chững chạc lão luyện,
vân vân… Tất cả lời ca ngợi dùng trên người của anh thanh hưng cũng
không chê nhiều. Mấy đứa trẻ giấy nhỏ hơn anh vài tuổi trước mắt này hầu như là nghe ca ngợi về anh mà lớn lên, cậu ba nhà họ Hạng từ nhỏ đã là
học sinh hạng ưu, cuộc thi hàng năm chưa bao giờ xuống hạng ba, tinh
thông Piano, sáo, đàn cổ, hội họa, thư pháp, đoạt vô số giải, vừa hiếu
thuận lại hiểu lễ, tao nhã lịch sự, rất có phong thái quân tử. Là kiêu
ngạo trong mắt trưởng bối, là cơn ác mộng trong mắt bạn cùng lứa tuổi.
Cũng may những năm gần đây anh thường ở nước ngoài, cho dù ở giới y học đạt
được thành tựu không nhỏ, nhưng lực ảnh hưởng ở trong vòng ( Hề Hi thế
hệ này) không sâu giống như năm đó, khổ ép đám công tử bột nhiều lắm
chính là nghe trưởng bối trong nhà càu nhàu mấy câu thôi, cũng không để
vào trong lòng, bình thường coi như thỉnh thoảng ở bữa tiệc nhìn thấy,
không phải bạn cùng lứa tuổi lại cũng không phải là một vòng, người nào
để ý anh! Cho nên đối với Hạng Việt, mấy người này trong lòng không có
cái bài xích gì, ngược lại còn thật tò mò.
Viện trưởng viện mồ
côi là một người phụ nữ trung niên, dung mạo rất phúc hậu, khi cười lên
rất bình dị gần gũi, đón mấy người vào, trong miệng còn lẩm bẩm với Hề
Hi: "Mới vừa rồi dì bảo mấy người bọn họ đi vào trước, lại còn không
nghe, nói muốn chờ cháu."
Hề Hi có chút kiêu ngạo cười ha ha: "Tất nhiên, không có cháu ở đây, bọn họ nào có người tâm phúc!"
Lời này thật sự là khoác lác vô sỉ, Hạ Y ở một bên hừ một tiếng: "Chúng tôi là lo lắng đứa nhóc cô không nhận ra đường." Cậu ta lqd vừa nói, những
người khác lập tức phụ họa, còn cùng nhau chọc cô. Một cô gái gọi là Tần Lạc Lạc dùng đầu đụng vào đầu dưa của cô một cái, chế nhạo: "Cô ấy
không phải không biết đường, là làm chuyện xấu bị “bề trên” bắt được!"
Người “bề trên” này tự nhiên là chỉ Hạng Việt đang đi ở một bên.
Hạng Việt khóc cười đều không được, anh tự nhận vẫn còn rất trẻ, ngay cả 30
cũng chưa tới, không ngờ tại đây trong mắt đám người chừng hai mươi tuổi này cũng đã đạt đến vinh hạnh trưởng bối đặc biệt, thật sự để cho người ta không biết làm sao. Trước tiên Hề Hi liếc mắt xem thường trừng tới
đây, thật giống như đang giận Hạng Việt làm “bại hoại” danh tiếng của
cô, sau đó tức giận làm mặt quỷ với thằng nhóc dáng dấp tương đối xinh
đẹp Hạ Y: "Tôi là đứa bé thì anh là cái gì, lần trước anh ở trong núi
lạc đường vẫn là tôi tìm được! Dân mù đường không có quyền cười nhạo
tôi!"
Hạ Y trực tiếp đưa tay gõ đầu của cô: "Không lớn không
nhỏ." Đoán chừng cậu ta cũng dùng chút hơi sức, Hề Hi che đầu “A” một
tiếng, đau đến mặt cũng nhăn lại rồi. Gương mặt búp bê của cô dài ra,
ngũ quan trắng noãn như bánh bao nhăn vào một chỗ, vô cùng dễ thương.
Một cô gái khác tên là Du Khả Dương để túi trong tay vào trong ngực nam
sinh bên cạnh, ôm đầu Hề Hi vào trong ngực, vừa an ủi cô nhóc đáng
thương bị ức hiếp, vừa khiển trách trừng Hạ Y: "Anh và đứa bé khi không
chấp nhặt nhiệt tình cái gì, cười nhạo anh hai câu thì sao, cô ấy lại
cũng không phải là nói láo! Anh có bản lãnh thì đừng luôn lạc đường a!"
"Đại Dương, cô đừng lo chuyện bao đồng, cẩn thận “vợ con” đáng thương của cô buồn bực a!" Khiếu Trương Trạch, nam sinh dáng dấp cao gầy thanh tú như que tăm khoa trương hô lên. Hề Hi từ trong ngực Du Khả Dương thò đầu ra, mắng cậu ta: "Anh ghen tỵ với tôi à, đáng tiếc
Dương Dương không thích bác gái như anh vậy!"
"Hắc! Nhóc gấu
này!" Trương Trạch vén tay áo lên muốn đánh người, Hề Hi le lưỡi tránh
khỏi Du Khả Dương, trực tiếp chạy tới bên cạnh Hạng Việt, hai cái móng
vuốt còn đặc biệt tự giác bắt lấy vạt áo khoác của anh, ngẩng cằm nhỏ
làm mặt quỷ với Trương Trạch, vô cùng đắc ý, thật sự giống như Hạng Việt là trưởng bối núi dựa. Hai tay Hạng Việt kéo va li, chỉ có thể mặc cho
cô túm quần áo mình. Lại nói, Trương Trạch thật sự có một chút kiêng kỵ
Hạng Việt, tay áo đã xắn lên nhưng cũng không tiến đến bắt người, chỉ
trừng mắt giận: "Tránh phía sau người ta tính là hảo hán cái gì!"
"Anh ngốc à! Tôi không tránh chẳng lẽ để cho anh đánh tôi?!" Hề Hi hừ hừ,
suy nghĩ một chút lại châm chọc: "Anh là bạn thân của tôi, cái gì hảo
hán với không hảo hán, đã xem nhiều lần “Thủy Hử truyện” đi, coi mình là Tôn Nhị Nương!" Cô nói xong, Tần Lạc Lạc và Du Khả Dương còn có một cô
gái khác cùng nhau rối rít nở nụ cười. Nam sinh cao lớn nhưng mỏng manh
như tờ giấy đang thay Du Khả Dương cầm đồ Đào Bân hỏi: "Tôn Nhị Nương có quan hệ gì với tình huống hiện tại?" Điều cậu ta hỏi cũng là tiếng lòng của Hạng Việt, Hề Hi đúng lý hợp tình nói: "Nhân vật nữ trong Thủy Hử
tôi chỉ nhớ bà ấy!"
"Tôi đi! Bảo bối, cô như vậy khiến A Trạch
làm sao mà chịu nổi!" Thẩm Gia ăn mặc đẹp đẽ nhất cũng đi theo tham gia
náo nhiệt. Hề Hi hừ hừ, không để ý cậu ta, Trình Hạo cảm thấy mấy người
này không đứng đắn, nhắc nhở: "Đừng chậm chạp nữa, cũng không nhìn một
chút mấy giờ rồi."
Viện trưởng vẫn đứng ở một bên xem bọn họ huyên náo cười ha ha: "Không có việc gì, bọn trẻ bây giờ còn chưa có tan lớp!"
Hạng Việt hỏi: "Hôm nay thứ bảy vẫn đi học?"
Anh coi như là khuôn mặt mới lqd trong cái đoàn thể nhỏ này, mặc dù mấy năm trước Hạng Việt từng tới nơi này quyên góp, chỉ là viện trưởng này đã
không phải là vị kia, cho nên hai người cũng không nhận ra. Nghe được
anh hỏi, viện trưởng Triệu nói: "Là lớp học năng khiếu, một tuần lễ chỉ
có thứ bảy chủ nhật lúc các thầy giáo nghỉ ngơi mới có thể tới đây dạy
bọn họ vẽ tranh đánh đàn miễn phí." Những lão sư kia, tự nhiên cũng là
người tình nguyện có lòng thương người.
Hạng Việt nghe có chút
thổn thức, Hề Hi ở một bên nhỏ giọng nói: "Nơi này coi như tốt, anh
không biết những người kia lúc chuẩn bị mở cô nhi viện, đừng nói lớp học năng khiếu, ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề."
Đề tài một khi
dính đến những thứ này, mọi người cũng không còn tâm tình chơi đùa rồi.
Cho dù cuộc sống bọn họ cực tốt, nhưng cũng là ăn uống trong nhà, trước
kia tiêu tiền như nước, lại trải qua cuộc sống danh lợi, mặt mũi có quan hệ trực tiếp với
tiền bạc, ai nghĩ muốn để dành tiền? Đừng nói để dành tiền, mình cũng
thường không đủ xài! Dĩ nhiên, tìm người trong nhà lấy tiền sẽ bớt việc, dù sao cũng là làm người tốt chuyện tốt, lý do chính đáng, nhưng vấn đề là anh muốn một lần hai lần còn có thể, lâu dài là không thể nào, có
câu châm ngôn nói, cứu cấp không cứu nghèo, cho dù anh là tỷ phú cũng
không cứu vớt được hết người đáng thương trong thiên hạ.
*cứu cấp = cấp cứu
Cho nên các trưởng bối trong nhà sẽ ủng hộ anh làm việc thiện, lại sẽ không thật sự mặc anh tiêu xài vô độ, tiền có thể lấy ra thực sự là có hạn.
Mười vạn trăm vạn thoạt nhìn rất nhiều, thả vào trong hoàn cảnh lớn lại
có vẻ đặc biệt như muối bỏ biển, nhất là tiền thuốc thang, quả thật hù
chết người! Lão nhân phải làm giải phẫu nối mạch máu, bình thường trên
thân thể của những đứa bé trong cô nhi viện cũng có chút không trọn vẹn, sứt môi a, kém thông minh a, khiếm thính a. . . . . . Vụn vặt linh tinh cộng lại cũng là con số rất kinh người.
Người cần giúp đỡ quá
nhiều, một Vũ Lăng nho nhỏ, anh không đi tìm hiểu hoàn toàn không biết
sẽ có nhiều nhóm trẻ nhỏ như vậy tồn tại. Lúc mới thành lập xã đoàn, Hề
Hi cũng chỉ là linh quang chợt hiện, là kết quả của việc bị kích thích,
nhìn cô tìm thành viên đã biết, đều là người có quan hệ thân thiết từ
nhỏ, trong nhà vừa có tiền lại thích quần áo lụa là, không có một người
nào nghiêm chỉnh thích làm người tốt chuyện tốt. Nhưng cũng không ngờ,
đám người này lại thích không buông tay rồi. Tình yêu sự nghiệp làm một
năm có thừa, trưởng bối trong nhà vui mừng thì vui mừng, nhưng muốn
nhiều tiền hơn lại khó khăn, chín người bọn họ chỉ có thể dùng tiền tiêu vặt của mình, trừ đi tiêu pha cần thiết mỗi tháng tụ tập cùng nhau nặn
ra một hai ba trăm ngàn, đối với người bình thường xem ra thật không ít, đáng tiếc bọn họ phải giúp đỡ quá nhiều người, tiền ném ra ngay cả một
tiếng vang cũng không có.
Mười một giờ đúng, những đứa bé kia tan lớp. Quy mô của viện phúc lợi Thái Dương không phải rất lớn, nơi này
thu nhận và giúp đỡ hơn sáu mươi đứa bé, chín người bọn họ mỗi người
trông nom bảy còn thừa ra ba, phân về trong đội ngũ của Hề Hi, Hạ Y và
Tần Lạc Lạc.
Những đứa bé này lớn nhất mười một mười hai tuổi,
nhỏ nhất mới vừa biết đi đường. Mà cái đứa trẻ nhỏ nhất lại có bệnh tim
bẩm sinh, bình thường chăm sóc cô bé phải cực kỳ cẩn thận. Hề Hi để bé
trai khoảng mười tuổi gọi là Đông Đông đi phân phát đồ cô mang tới, mấy
bé củ cải vây quanh hai thùng giấy đứng thành một vòng, cũng không bắt
đầu tranh đoạt, ngoan ngoãn khéo léo chờ Đông Đông thả đồ vật vào trong
tay bọn chúng.
Hề Hi ôm Nha Nha nhỏ nhất nói chuyện trêu chọc cô bé, trước tiên Hạng Việt nhìn mấy đứa bé trước mặt, phát hiện những đứa bé này hoặc nhiều hoặc ít cũng có
chút vấn đề, tỷ như Đông Đông, cậu bé là sứt môi, Nha Nha là bệnh tim
bẩm sinh, cô gái nhỏ bốn năm tuổi gọi là Đóa Đóa cùng hai đứa nhỏ khác
đều là trẻ khiếm thính, còn hai đứa bé khác lại là bệnh bại liệt, người
cuối cùng là cô nhóc khoảng bảy • tám tuổi trên mặt có một cái bớt lớn
gần như chiếm hết nửa gương mặt. . . . . . Lại nhìn đến những đứa bé
khác cũng đều là thân thể tật bệnh phong phú, trong mấy chục đứa nhỏ nơi này hầu như không tìm được một đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh bình thường.
Tâm tình Hạng Việt có chút nặng nề, khi anh thật sự đang ở trong loại không khí này thì rung động đến từ tâm linh mới có thể kinh người chưa từng
có. Mấy năm trước anh tới nơi này thì viện phúc lợi mới vừa thành lập
không bao lâu, số lượng đứa bé được thu nhận không tới mười, hiện tại,
mới mấy năm ngắn ngủn đã hơn ra gấp mấy lần, chuyện này thực sự không
phải là một tin tức làm cho người ta mừng rỡ.
Ở viện phúc lợi
này, nhân duyên của mấy người Hề Hi cực tốt, bọn nhỏ đều rất thích bọn
họ, luôn miệng nói chuyện líu ríu lqd không ngừng, nếu không nói chuyện
cũng sẽ cười hì hì chen chúc chung một chỗ tham gia náo nhiệt, âm thanh
mười mấy đứa bé ở trong một gian phòng cũng là không thể khinh thường .
Giao Nha Nha cho người chăm sóc đặc biệt của cô bé, Đông Đông lập tức lôi
kéo tay áo Hề Hi hỏi: "Chị, xe, chị hôm nay có lái xe tới không?"
Hề Hi cười đến rực rỡ: "Nhất định rồi, chị chưa bao giờ nuốt lời đâu! Hiện tại giúp các em thử quần áo trước, chờ ăn cơm trưa xong chị sẽ cho bọn
em ngồi xe đi hóng gió!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT