Hạng Việt liếc nhìn cô một cái: "Không có việc gì thì không thể tới tìm em sao?" Nhìn hai món đồ ăn trên bàn, một là cải trắng cay, một là khoai tây sợi, keo kiệt không thôi.

"Khi nào thì chuyển sang ăn chay rồi?" Nói xong lấy chiếc đũa ra ý bảo người phục vụ cho anh một bát cơm.

Hề Hi “Ai” một tiếng: "Đây là của em, đồ ăn của anh lập tức mang lên." Về phần ăn chay... Ha ha.

Hạng Việt đẩy tay cô ra khỏi đĩa rau, miệng nói: "Anh lại không ghét bỏ em."

"Em ghét bỏ anh được chưa!" Cô tức giận, lại thúc giục: "Rốt cuộc anh tìm em có chuyện gì?" Chủ yếu vẫn là không tin không có việc gì mà anh cũng tìm cô, cho tới bây giờ người này không từng chủ động liên hệ thanh hưng với cô, trừ khi thật sự có việc. Nhắc tới lại làm cho người ta buồn bực, cô đây là tâm tư thiếu nữ nha.

Hạng Việt thấy cô bày ra tư thế truy hỏi kỹ càng sự việc thì có chút buồn cười: "Thực sự không có việc gì, vừa lúc anh ở gần đây, nghĩ đến giữa trưa muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, thuận đường đến xem mặt tiền cửa hàng của em."

Lý do cực kỳ hợp lý, anh lại thản nhiên như vậy, Hề Hi nói không rõ là nên cao hứng vì anh có thể chủ động nhớ tới mình, hay vẫn là thất vọng vì anh chỉ thuận đường tìm đến đây, dù sao cũng có chút xíu xoắn xuýt. Khô cằn “À” một tiếng: "Trong cửa hàng của em đã trang hoàng gần xong rồi, chờ một lúc dẫn anh đi xem."

Lúc này đồ ăn đã bưng lên, là thịt bò xào ớt xanh, một lát sau lại bưng lên gà xào cay, cá chép kho tàu, còn có một phần cháo thập cẩm hoa quả. Hề Hi ăn cải trắng của mình, ánh mắt nhìn thịt bò, ánh mắt kia quá lộ liễu rồi.

Hạng Việt đẩy thịt bò đến trước mặt cô: "Muốn ăn thì ăn đi, nhìn như vậy là có ý tứ gì."

Hề Hi có chút xấu hổ, sâu sắc cảm thấy mất mặt. Hạng Việt hỏi: "Gần đây có phải em thiếu tiền hay không?" Anh biết chuyện Hề Duy cho cô 30 vạn, mỗi tháng cũng có tiền tiêu vặt, nhưng lại nhớ đến sự nghiệp từ thiện hàng tháng còn có chyện trang hoàng cửa hàng của gấu nhỏ, khả năng cũng sẽ bội chi, thiếu tiền cũng bình thường.

"Em có tiền." Cô trừng mắt ưỡn ngực, có vẻ rất lo lắng.

Hạng Việt coi hành động này là giấu đầu hở đuôi. Nhíu mày nhìn cải trắng khoai tây trên bàn: "Có tiền lại ăn cái này?" Trước đó lqd hai người đúng là từng có thời gian gần một tháng ở chung, Hạng Việt cực kỳ biết cô nhóc này là động vật ăn thịt, không thịt không vui.

Hề Hi ho khan hai tiếng, lúc này lại nói đơn giản là muốn ăn đoán chừng anh cũng không tin, muốn trách thì trách chính mình kiến thức hạn hẹp, thấy thịt bò lại nhìn chăm chú cả buổi. Có chút xấu hổ giận dữ, dứt khoát ngậm miệng ăn cơm, không để ý đến anh.

Hạng Việt đập vào ót cô: "Anh phát hiện tật xấu này của em, mất hứng một cái là không hé răng, làm cho người ta nhìn mà sốt ruột."

"Anh mới không sốt ruột vì em." Cô nói thầm nho nhỏ, lại không nghĩ rằng hắn thính lực của anh thật tốt, thế mà lại nghe được, xoa xoa tóc của cô: "Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, anh vẫn coi em là em gái mà thương yêu, làm sao có thể không quan tâm em."

Em gái...

Trái tim Hề Hi đau đớn chua xót, nước mắt lập tức xoạch xoạch rơi xuống. Thời điểm khóc cũng không biết chính mình đang khóc, lúc Hạng Việt luống cuống tay chân lau nước mắt thì cô mới biết được mình không có tiền đồ cứ thế mà khóc rồi, cảm thấy được mình lại dọa người ta, đẩy tay anh ra, cầm khăn tay từ trong túi ra lau lung tung. Tuy nhiên kỳ quái là trong lòng lại không có tư vị, nhưng lòng tự trọng không cho phép tiếp tục khóc, uống ly nước lọc, liếc anh một cái, nhàn nhạt nói: "Em có chút thiếu tiền." Một chữ cũng không nói khóc vì cái gì.

Hạng Việt trầm lặng một chút, dựa theo lời của cô nói: "Có phải chi cho cửa hàng vượt mức dự toán rồi hay không?"

Cô nói không phải: "Mấy ngày hôm trước viện dưỡng lão có hai người già phải làm phẫu thuật nối mạch máu, em đã đưa tiền trước rồi." Ngày đó cô mới vừa tan học đi đến cửa hàng, lại nhận được điện thoại xin giúp đỡ của viện trưởng viện dưỡng lão. Đó là viện dưỡng lão Gia Dân, bên trong đều là người già neo đơn, viện trưởng là người hiền lành, mấy năm nay vì chăm sóc những lqd người già này mà chính mình cũng đã bỏ không ít tiền bạc vào bên trong, ngay cả nhà cửa cũng đã mang đi thế chấp, con gái không hiểu cách làm của ông ấy gần như đã đoạn tuyệt quan hệ. Hàng tháng nhà nước trợ cấp cho mỗi người già trong viện dưỡng lão mấy trăm đồng tiền, khám bệnh uống thuốc cũng không phải bảo hiểm y tế có thể chi trả tất cả. Phẫu thuật nối mạch máu ít nhất cũng phải vài vạn, hai người ít nhất đến mười vạn, tình huống lúc ấy có vẻ nguy cấp đương nhiên là Hề Hi không thể khoanh tay đứng nhìn, đúng lúc lại là cuối tháng, các bạn nhỏ đều đã thiếu tiền, chỗ anh trai cũng không dám tìm, cô từng bảo đảm ngoại trừ chi tiền từ thiện cố định mỗi tháng ra, sẽ không xin nhiều hơn một phần tiền bạc... Về sau thì cắn răng một cái, tham ô tiền bạc trong cửa hàng.

Nói xong lại nhìn Hạng Việt: "Anh đừng nói với anh trai em chuyện này, tự em sẽ nghĩ biện pháp bổ sung tiền bạc."

Hạng Việt thấy trong mắt cô vẫn có một chút phiếm hồng, có chút đau lòng, dịu dàng nói: "Anh giúp em bổ sung khoản tiền này trước, mỗi tháng em chỉ có một chút tiền tiêu vặt đó, lại muốn làm từ thiện, khi nào thì có thể bổ sung đủ được? Việc buôn bán không có một chút vốn lưu động là không thể được, lại nói em không cần tiền thuê người à?"

Hề Hi là con gái nhà giàu, sản nghiệp trên danh nghĩa cũng không thiếu, tiếc rằng chuyện này lại do anh trai quản, bình lle.quyd.on thường tiền tiêu vặt gì gì đó đều bị khống chế, cho dù cuộc sống thoải mái hơn người nhưng cũng không phải có thể tiêu xài như nước giống như thiên kim tiểu thư trong phim truyền hình. Nhất là sau khi làm từ thiện, bị quản lý chỉ có càng nghiêm khắc hơn.

"Em không cần tiền của anh." Ứng xử rất có cốt khí, cô cảm thấy đây chính là thời điểm thể hiện cốt khí của mình.

"Coi như cho em vay."

"Vậy cũng không cần." Về chuyện này, Hề Hi vô cùng quật cường, bởi vì vừa rồi đã khóc nên Hạng Việt cũng không nói thêm gì, hai người im lặng ăn cơm, trong lúc đó anh gắp vào trong bát cô không ít thịt, ý tốt này làm người ta vô cùng xấu hổ, Hề Hi rất ngại, thời điểm ăn thịt cảm thấy mặt mình đều đã đỏ.

Sau khi ăn xong trả tiền, đương nhiên Hạng Việt không thể để cho cô một người “nghèo túng” trả tiền. Từ trong nhà hàng đi ra, Hề Hi dẫn theo anh đi tới mặt tiền cửa hàng của mình ở ngay bên cạnh, nhóm công nhân đã bắt đầu tiếp tục làm việc, Hạng Việt nhìn một vòng cửa hàng, chỉ vào hàng rào ở giữa hỏi: "Là muốn chia thành hai gian hàng?"

"Ừm, bên này bán đồ dùng cho thú cưng, bên này là bệnh viện thú cưng."

"Bệnh viện thú cưng? Vậy không phải muốn mời bác sỹ thú y?" Hạng Việt liếc cô: "Em là người thường mà mời bác sỹ thú y?"

Hề Hi “Hứ” một tiếng, có chút khó chịu: "Ánh mắt miệt thị này của anh là có ý gì? Em là người thường thì làm sao? Chê em không phải người trong nghề!" Cái gọi là người trong nghề, là một người bà con xa trong nhà Đào Bân, gọi là chị họ, học chuyên ngành bác sỹ thú y, vốn là tự mình mở tiệm về sau việc buôn bán của chồng thường cần tiền, nhà cửa xe cộ trong nhà cũng thế lqd chấp rồi, sau khi gán nợ lại vẫn thiếu một khoản tiền lớn, tuy là họ hàng xa nhưng dù sao cũng là thân thích, nhà họ Đào không thể nhìn thân thích bị người ta cho ngồi tù, bèn giúp đỡ chi tiền bạc bổ sung vào chỗ thiếu.

Nhưng cho dù là thân thích, anh em ruột vẫn còn tính sổ sách rõ ràng, tiền này của nhà họ Đào là phải trả. Thêm nữa hiện nay trong nhà nghèo rớt mồng tơi, còn có hai đứa nhỏ phải nuôi, không có biện pháp, người chị họ này của Đào Bân chỉ có thể tiếp tục ra ngoài làm việc, vừa lúc Hề Hi mở cửa hàng thú cưng thiếu người tài chuyên nghiệp, vì thế người chị họ này lập tức trở thành nhân viên chính thức đầu tiên trong cửa hàng.

Đi thăm trong cửa hàng, Hạng Việt chưa nói gì về việc dời đi, lúc này kỳ thật Hề Hi không muốn nghĩ đến phản ứng của anh nhưng lại không nói ra được lời đuổi người, hai người cứ như vậy chần chừ mù quáng tán gẫu nhân tiện để ý công nhân làm việc. Một lát sau, Hạng Việt đột nhiên nói: "Nơi này cũng không có chuyện gì của em, anh dẫn em đi tập xe?"

Hề Hi phản ứng không chậm: "Anh vừa rồi nói tiện đường tới tìm em, là anh em bảo anh tới đi? Anh ấy tới bệnh viện, anh cũng là từ bệnh viện tới?"

Hạng Việt không đáp hỏi lại: "Sao em biết anh em ở bệnh viện?"

"Hừ, em lại không ngốc, lúc anh ấy gọi điện thoại cho em, em đã nghe được bên cạnh có một cô gái gọi “Anh họ” rồi." Tuy chỉ là một tiếng rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe được.

Hạng Việt không nghĩ tới cô lại có thể bình tĩnh như vậy, tối qua vẫn vì người nhà kia nổi trận lôi đình đấy.

"Em không tức giận?" Dù sao cũng vì những người đó mà Hề Duy cho cô leo cây.

Hề Hi cười như không cười: "Không phải anh ấy bảo anh đến à?"

"Thật sự không phải cậu ta bảo anh tới." Hạng Việt cười: "Anh có bệnh nhân tình huống xuất hiện lặp lại, 4 giờ sáng đã tới bệnh viện rồi. Buổi sáng Hề Duy tới phòng làm việc tìm anh, bọn anh hàn huyên một thanh hưng lát, về sau lúc anh muốn đi thì đến phòng bệnh tạm biệt cậu ấy, vừa lúc thấy được cậu ấy gọi điện thoại cho em, lại nghĩ từ bệnh viện đến chỗ này của em cũng là tiện đường, cứ tới đây thử xem."

Nghe giải thích, cô càng mất hứng: "Anh đây là thương hại em?" So với anh tự chủ trương tới thì không bằng là được người nhờ vả thì trong lòng cô còn thoải mái hơn chút.

Hạng Việt nắm cổ tay cô kéo ra bên ngoài, miệng nói: "Em cũng quá nhạy cảm, nói là tiện đường, hôm nay vừa lúc anh nghỉ ngơi, anh bồi em tập lái xe, như vậy ngày mai em có thể lái xe ra ngoài, thật tốt."

Tốt cái rắm! Hề Hi rất muốn tiêu sái bỏ anh lại phía sau, nhưng lại tham luyến cơ hội cùng anh ở một chỗ. Thật sự là không cứu được nữa, cô một bên tự giễu một bên lại theo bước của anh đi, không già mồm cãi láo được.

Nói đi nói lại, cô như thế nào lại đột nhiên nhìn trúng anh đây? Ánh mắt thật sự quá kém!

Tập xe đương nhiên vẫn là về nhà của cô lấy Maserati thì tốt hơn, như vậy có thể thuận tiện nâng cao kĩ năng, về sau lái xe cũng có thể càng thuận buồm xuôi gió hơn. Hạng Việt mở Lamborghini phong cách ra đưa cô về nhà, hai người còn chưa đi đến nhà, trực tiếp thay đổi xe, anh ngồi ghế phụ, cô lái xe, chạy dọc theo khu dân cư đến trên đường cái, vẫn đều cực kỳ ổn định, mãi đến trên đường Văn Hóa, người đi đường nhiều hơn, xe cứ đi đi ngừng chỉ ngừng, một lần không cẩn thận suýt chút nữa đâm vào xe người khác.

Hề Hi dừng xe vào ven đường, liếc nhìn anh: "Đều tại anh, ngồi bên cạnh em làm cho em rất áp lực."

"Hôm nay cuối cùng anh cũng biết cái gì gọi là người xấu cáo trạng trước rồi." Hạng Việt một bộ dáng nhìn thế là đủ rồi, mắt Hề Hi trợn trắng: "Con đường này nhiều người lắm, đổi con đường khác thoàng hơn." Cô nghĩ muốn lên cầu vượt, Hạng Việt không cho: "Tới phía trước rẽ sang đường Quảng Lăng đi, ở đó người qua đường ít," lại ý bảo, "Em xuống đi, hôm nay chủ nhật, con đường này nhiều người đi, để anh lái." Cũng là anh không suy nghĩ chu đáo, lúc vừa rồi suýt chút nữa đâm vào người khác, anh cũng khẩn trương một trận.

Hề Hi cũng sợ kỹ thuật của mình không tốt đâm vào người khác, ngoan ngoãn xuống xe. Hạng Viết dịch sang chỗ tay lái, chờ cô thắt dây an toàn xong, anh mới khởi động xe, bên này là mảnh đất phồn lqd hoa nhất, càng đi người càng nhiều, khuỷu tay Hề Hi tựa lên cửa sổ kính, nhìn người đi đường bên ngoài một lát, lại thỉnh thoảng nhìn trộm người bên cạnh một cái, giống như không để ý hỏi: "Nhiều năm như vậy anh vẫn không tìm được người thích hợp để yêu đương à?"

Hạng Vệt nhìn không chớp mắt, một khắc sau mới mở miệng nói: "Duyên phận còn chưa tới."

"Anh em nói anh có chút yêu thích sạch sẽ."

Hạng Việt cười cười, từ chối cho ý kiến. Hề Hi không ngừng cố gắng: "Anh thật sự tính toán tìm cô gái hoàn hảo"?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play