Edit: Thanh Hưng

Hề Hi hắt xì hai cái liên tục, xoa lỗ mũi giận dữ liếc anh một cái, cảm thấy người này chính là quạ đen: "Anh thật đúng là không muốn thấy em sống tốt."

Lời này thật sự là không nói đạo lý chỉ là rất đúng tác phong của cô. Hạng Việt cười than: "Nếu so đo với em nữa sẽ càng oan lqd uổng người tốt."

Hề Hi nghĩ, cho lão già anh trêu chọc em, cứ vui vẻ oan uổng anh đi. Vừa định trả lại một câu sắc bén, nhưng lại đối diện với ánh mắt của anh không tự chủ lúng túng, lời vừa tới miệng lại nuốt trở vào, có chút mất hứng.

...... Rất không có ý nghĩa.

Hạng Việt chạy tới đây đứng bên cạnh cô, thấy cô im lặng anh dịu dàng hỏi: "Thế nào?"

Còn có thể thế nào, không thoải mái chứ sao. Hề Hi “Hừ” một tiếng, xoay người, nghĩ là mắt không thấy tâm không phiền, lại cảm thấy mình ngây thơ đau buồn không thoát ra được, thật giống như ăn sâu diiễn đànn llê qquý đônn bén rể không nghe sai khiến.

Hạng Việt không có thuật đọc tâm, không nhìn ra trong lòng gấu nhỏ giãy giụa rối rắm, cho là tiểu tính tình sai sử, giống như trước đây dụ dỗ cô nói: "Tức giận? Vậy cứ cho anh là quạ đen đi, anh xin lỗi em."

Lần này càng lộ vẻ mình dã man không hiểu chuyện rồi...... Hề Hi chu mỏ không vui, xoay xoay vặn vặn ngay cả mình cũng phiền. Cô nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh, ánh mắt của anh thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, còn đưa tay giúp cô lấy sợi vải vụn trên đầu vai xuống: "Em thích cái tổ hợp bước phát triển mới đó, album ký tên có muốn không?"

"Đừng tưởng rằng cho ân huệ là có thể thu mua em." Cô bật thốt lên, nói xong cũng muốn che mặt, người ta lại không nợ cô, cũng không muốn cầu cạnh cô, thu mua cái rắm gì! Tự dát vàng lên mặt mình!

Thấy cô không được tự nhiên, gương mặt lúng túng, Hạng Việt buồn cười: "Vậy chờ album đến, anh lấy cho em."

Tính tình anh vẫn dễ chịu như vậy, cô cũng không thể không phân rõ phải trái, liếc anh một cái: "Ừ...... Cám ơn."

Thật là đáng yêu.

Hạng Việt thấy lúc cô tức giận kỳ cục nhiệt tình chơi thật khá, vừa định nói những gì, ánh mắt liếc thấy Hề Duy đi tới, trong lòng lại còn có chút tiếc nuối.

Tang lễ của Hạ lão nhiệt nhiệt nháo nháo kết thúc, thời gian thoáng một cái đã qua, Nguyên Đán đi qua, cửa hàng của Hề Hi lắp đặt thiết bị đã gần đến hồi cuối. Cô vội vàng thuê người, vội vàng chuyện cửa hàng, đối với rung chuyển gần đây trong thương vòng Vũ Lăng cũng không quan tâm thế nào, hoặc nói là cố ý tránh đi.

Ngày thứ bảy này, cô và mấy người Thẩm Gia từ viện phúc lợi quay về, trên đường thì Tần Du Nhiên đột nhiên mở miệng nói: "Nhà con cả và con thứ hai nhà họ Hạ giống như muốn lên tòa án."

Thẩm Gia đang lái xe mắt nhìn thẳng, nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện sớm hay muộn, khi còn sống Hạ lão quá phân vân không dứt ở giữa hai nhà, người đã mất, hậu sự không an bài tốt, trông cậy vào di chúc để cho hai nhà bắt tay giảng hòa là rất khó khăn." Huống chi di chúc lập vội vàng lại lqd bất công, con thứ hai ngược lại lấy được nhiều hơn nhà con cả, nhất là đồ mà Hạ Y trên danh nghĩa đoạt được càng làm cho người ta đỏ con mắt, người của nhà họ Hạ trời sinh trọng lợi, nhà co cả làm sao có thể nuốt xuống cục tức này.

Tần Du Nhiên than thở: "Ba tôi nói lúc này nhà họ Hạ đã thương gân động cốt rồi, không biết có bao nhiêu người đang ở một bên nhìn chằm chằm chờ cắn bọn họ một ngụm, ngư ông đắc lợi."

Qua gương chiếu hậu, Thẩm Gia liếc nhìn Hề Hi một mực yên lặng không nói, không biến sắc “Ừ” một tiếng: "Trong đám người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi này cũng có mấy nhà chúng ta."

Trên gương mặt xinh xắn của Tần Du Nhiên có chút không vui: "Đúng vậy, nếu tôi có thể quyết định khẳng định không chiếm món hời này, đáng tiếc chúng ta ở nhà cũng không có quyền phát biểu, nói cũng uổng công." Nói xong đẩy Hề Hi: "Thân ái, hôm nay sao cô an tĩnh thế?"

Hề Hi chậm rì rì liếc nhìn cô ấy một cái: "Chuyện đã như vậy tôi còn có thể nói gì, không bằng mắt không thấy tâm không phiền, về sau các người cũng đừng nói cái này trước mặt tôi, tôi rất vui lòng làm đà điểu."

Tần Du Nhiên cười hì hì, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô: "Thật là một đứa bé, chuyện này trốn tránh có ích lợi gì, sớm muộn gì cô đều phải biết!"

"Vậy thì tôi vui lòng biết trễ một chút."

Tần Du Nhiên hết ý kiến: "Cô thật là không có tiền đồ."

"Dù sao tôi cũng không thích nghe cái này." Hề Hi nói: "Đợi lát nữa cô cũng thông báo cho bọn Đào Bân đi, về sau đề tài này là cấm kỵ ở trước mặt tôi."

Còn cấm kỵ...... Tần Du Nhiên dở khóc dở cười, nghĩ tới cô tuổi còn nhỏ lại có quan hệ tốt nhất với Hạ Y, vì vậy cũng theo cô gật đầu nói được.

Buổi tối Hề Duy quay lại, bên cạnh còn có Hạng Việt đi theo, Hề Hi từ phòng bếp ra ngoài đột nhiên gặp được anh, trái tim nhỏ đập nhanh hai cái, sau đó mới như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Hạng Việt thấy trên người cô mặc tạp dề màu hồng, xinh đẹp đáng yêu, không nhịn được trêu chọc cô: "Thế nào? Anh không thể tới sao? Không hoan nghênh?"

Chính là không hoan nghênh! Hề Hi bĩu môi, lườm anh một cái, giận đùng đùng xoay đầu trở về phòng bếp. Hạng Việt buồn cười, Hề Duy từ trên lầu đi xuống vừa hay nhìn thấy một màn này, hỏi anh tha.nh.hưn.g có chuyện gì, Hạng Việt nói: "Không biết nơi nào đắc tội với cô ấy rồi, gần đây gặp mặt đều không hoà nhã." Thật ra thì trong lòng anh có thể mơ hồ suy đoán được, chỉ là suy đoán này đoán chừng Hề Duy sẽ không muốn biết.

Hề Duy vẫn hiểu tính tình của em gái, cười cười nói: "Không có việc gì, không để ý tới cô ấy một lát là được."

Đây thật là anh trai ruột...... Trùng hợp ra ngoài tìm cây kéo, Hề Hi giận dữ nghĩ.

Bữa ăn tối bởi vì tăng thêm người khách không mời mà đến, món ăn không thể không lại nấu thêm lần nữa. Hạng Việt thấy cô ra vào phòng ăn và phòng bếp, hỏi Hề Duy: "Sao không mời giúp việc?"

"Có làm thêm giờ nhưng chỉ phụ trách quét dọn vệ sinh, Hề Hi không thích lúc em ấy ở nhà lại có người ngoài ở đây."

Hạng Việt nhíu mày: "Là bởi vì sự kiện kia?" Trước kia cũng không nghe nói cô có tật xấu này, đoán chừng vẫn là di chứng sau sự kiện tử anh.

Hề Duy “Ừ” một tiếng: "Em ấy không có cảm giác an toàn, gần đây tôi rất ít khi đi công tác, chính là lo lắng một mình em ấy ở nhà sẽ sợ."

"Nhà cửa quá lớn." Hạng Việt nói. Nhà to như vậy chỉ có hai anh em bọn họ ở, nhìn thế nào cũng thấy trống trải. Cho dù Hề Duy giảm bớt thời gian đi công tác cũng không phải không đi công tác, một cô gái tuổi còn trẻ ở tại phòng lớn như vậy, cũng không phải là người lớn tuổi nên càng sợ chứ?

"Em ấy không sợ." Hề Duy nói: "Hề Hi cảm thấy độc môn độc viện như vậy mới có cảm giác an toàn."

Hạng Việt nghe xong có chút đau lòng cho gấu nhỏ, còn nhỏ tuổi đã gặp phải chuyện như vậy, luôn làm cho người ta thương tiếc. Vừa vặn Hề Hi ra ngoài gọi người tới ăn cơm, đón lấy ánh mắt nhu hòa thương tiếc của anh, run lên, rời tầm mắt, khô khốc nói: "Anh, ăn cơm."

Trình độ nấu cơm của Hề Hi rất bình thường, không được tốt lắm, nhưng cũng không kém, thuộc loại việc nhà tiêu chuẩn.

Ăn cơm xong, Hạng Việt và Hề Duy đến thư phòng lầu hai nói chuyện, Hề Hi cũng không cọ nồi rửa chén, ngày mai giao cho người làm thêm giờ dọn dẹp. Cô lấy quả táo từ trong tủ lạnh ra ngoài, gọt vỏ cắt thành miếng nhỏ, chính mình tự ăn một chút, còn dư lại bưng đến trên lầu, cửa thư phòng đang đóng, đứng bên ngoài cũng không nghe được gì, cho dù hiếu kỳ anh trai và Hạng Việt có thể cái gì tốt mật đàm, nhưng nghe lén thì không được rồi, hiệu quả cách âm trong nhà quá tốt.

Gõ cửa đi vào, trong thư phòng khói mù lượn lờ. Hề Hi cau mày: "Anh, sao anh lại hút thuốc lá!"

Hề Duy đã dụi thuốc lá vào gạt tàn, bị em gái bắt được, có chút xấu hổ: "Nghĩ một số chuyện, không nhịn được."

"Hút thuốc lá không tốt cho phổi, đã nói bao nhiêu lần rồi!" Hề Hi để mâm đựng trái cây xuống bàn sách, mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi tới, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống, mùi thuốc lá cũng nhanh bị xua tan đi.

"Đừng đứng đầu gió, lạnh." Hạng Việt kéo cô qua một bên, thuận tiện kéo cửa sổ vào một chút. Hề Hi “Hừ” một tiếng, bắt lqd nạt anh: "Anh còn là bác sĩ! Thấy anh em hút thuốc cũng không ngăn cản!"

Đây thật là dẫn lửa thiêu thân, Hạng Việt bất đắc dĩ cũng không tiện nói gì, nhún vai bày tỏ mình vô tội.

Hề Duy vui sướng khi người gặp họa, đứng lên đi ra ngoài: "Anh đi toilet." Có lúc em gái dài dòng lên cũng rất dọa người, nhất là trong chuyện anh ta hút thuốc lá này.

Chờ cửa thư phòng lần nữa đóng lại, Hề Hi thu hồi tức giận, hỏi Hạng Việt: "Anh em gặp phải chuyện phiền toái gì à?" Cô cũng không biết thì ra tự chủ của anh trai lại kém như vậy, biết rõ cô phản đối hút thuốc lá mà ở nhà vẫn còn cố tình “gây án”.

Mắt thấy cửa phòng đóng lại, Hạng Việt bất đắc dĩ nghĩ, Hề Duy chính là muốn để anh làm người ác! Nhưng suy nghĩ một chút, có thể anh vẫn là thích hợp nói chuyện này hơn chút, vì vậy đưa tay kéo cô đến chỗ ghế sa lon ngồi xuống, dịu dàng nói: "Cũng không phải là chuyện lớn gì." Thấy nét mặt cô hiện rõ vẻ “anh tưởng em ngu à”, cười cười: "Quả thật không phải chuyện lớn, một nhà cậu em trở lại, bọn họ…"

Anh mới bắt đầu, Hề Hi lập tức đứng lên: "Người nhà kia còn có mặt mũi trở lại? Thế nào, bọn họ tìm anh em rồi!?" Nói xong muốn đứng lên đi ra ngoài tìm anh trai cô, Hạng Việt đè vai của cô lại: "Hề Hi, bình tĩnh một chút, dù sao đó cũng là người nhà mẹ đẻ của mẹ em, là em trai ruột duy nhất."

"Nhà mẹ cái rắm! Em trai cái rắm!" Cô văng lời thô tục: "Đồ khốn kiếp, ban đầu còn bỏ đá xuống giếng bắt nạt em và anh trai đấy! Đi theo lão già cấu kết với nhau làm việc xấu, là cái thá gì, mẹ em ddien-dann-lle-quyy-donn chính là bị ông ta hại chết! Ông ta còn có mặt mũi tìm anh em!? Anh nói đi, anh em có ý gì, anh ấy muốn để cho anh nói cái gì với em, đừng nói với em anh ấy muốn lấy đức báo oán!"

Hạng Việt bị cô nói hết cách rồi, chỉ có thể ôm người vào trong ngực, dùng chút hơi sức, trong khi ôm lần đầu tiên ý thức được thì ra là cô nhỏ nhắn gầy yếu như vậy. Trong miệng không quên chính sự: "Trước tiên em hãy bình tĩnh lại, anh em tới tìm anh, cũng không biết nói với em như thế nào, muốn để anh nói rõ với em."

Vào lúc này Hề Hi sắp bị tức đến nổ tung, bị anh ôm cũng không có ý định kiều diễm gì, Hạng Việt cao hơn cô rất nhiều, hơi sức lại lớn, cô không đẩy ra được, chỉ có thể từ từ tỉnh táo lại.

Hạng Việt vỗ vỗ lưng của cô: "Ngoan, anh trai em chỉ sợ em phản ứng quá khích, mới vừa rồi hút thuốc lá cũng là phiền lòng, không biết nên nói với em chuyện này thế nào." Dừng một chút, nói nhỏ bên tai cô: "Một nhà cậu em ở nước ngoài trải qua không tốt, thua sạch tiền làm ăn, quả thật rất vất vả." Nghe được người trong ngực hừ lạnh, anh lại vuốt lưng của cô: "Năm đó mọi chuyện huyên náo bế tắc, chú ấy và anh em hai người gần như trở mặt thành thù, anh trai em là người như thế nào em đã hiểu rõ, cũng không phải là người thích ăn thiệt thòi, càng không thể nào lấy đức báo oán, chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?"

"Đó dù sao cũng là em trai duy nhất của mẹ em, chú ấy bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không sống được bao lâu, lqd hai năm trước con gái xảy ra tai nạn xe cộ bị cụt mất hai chân, con trai năm nay mới tám tuổi, mợ em lại bỏ chạy theo người khác, lúc này cũng chỉ có anh em hai người có thể dựa vào."

Lại nghe được một tiếng hừ lạnh nữa, Hạng Việt than thở: "Lúc mẹ em qua đời em còn nhỏ, khi đó anh trai em đã mười mấy tuổi, Hề Hi, từ nhỏ quan hệ giữa anh em và người nọ rất tốt, sau đó cho dù trở mặt thành thù nhưng tình cảm năm đó cũng không thể xóa mất, hiện tại chú ấy lại thành ra như vậy, tự em suy nghĩ một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play