Ngọn núi Ngọc Tuyết, hoàn toàn tuyết trắng mờ mịt.
Có hai bóng dáng cao ráo đứng yên trên hai đỉnh núi cách nhau chừng mười
trượng, một áo bào đỏ tươi xinh đẹp, ấn ký chu sa hình giọt nước trên
trán còn đẹp đẽ hơn áo bào ba phần, mặt mày nghiêng nghiêng trời sinh
phong lưu quyến rũ lại lộ ra vẻ bễ nghễ thiên hạ. Một tóc đỏ áo đen,
đường cong mặt mày lạnh cứng, khí thế quanh thân lẫm liệt liều lĩnh,
giống như kiếm tốt tuyệt thế ra khỏi vỏ lộ ra sát khí.
Gió thổi
qua, bầu trời xám xịt bay xuống từng mảng bông tuyết lớn, khoảnh khắc
khi mảnh bông tuyết đầu tiên chạm đất, hai bóng dáng thấp thoáng bay
bổng lên, gió lớn gào thét tuyết bay chuyển hướng, núi đá văng tung tóe
chim thú chạy trốn, bóng dáng hai người giữa không trung biến động cực
nhanh giống như thay hình đổi ảnh, nhanh đến vốn không còn phân rõ được
nữa ai vào ai, cho đến khi hai chưởng đụng vào nhau một tiếng ầm nổ
vang, hia người mới chia ra bay xuống chạm đất phía mình.
Mạnh Cô Nhiễm gắng gượng nuốt máu xuống cổ họng, bờ môi xinh đẹp mang theo trào phúng nhẹ, “Ẩn núp gần hai năm, bổn tọa còn tưởng rằng võ công của
ngươi tiến rất xa, không ngờ chẳng qua chỉ như thế. Vu Di, ngươi thật sự khiến bổn tọa thất vọng.”
“Hình như Quốc sư thất vọng quá sớm,
mới vừa rồi bản Điện hạ chỉ dùng sáu thành công lực mà thôi. Một chưởng
tiếp theo nếu như Quốc sư còn có thể đón lấy, lại nói lời này cũng không muộn.” Trên khuôn mặt lạnh cứng của Vu Di tràn ngập sát khí, nội lực
trong lòng bàn tay đã tụ lại mang theo khí thế lôi đình đánh về phía
Mạnh Cô Nhiễm.
Thôi, thù lớn đã báo, chết ở một nơi thánh khiết
như vậy cũng tốt, vừa đúng có thể rửa sạch tất cả dơ bẩn trên người hắn. Trên khuôn mặt yêu nghiệt của hắn lộ ra nụ cười đủ để khiến trời đất
mất màu sức, điều động tất cả nội lực còn dư lại trong cơ thể, tuy rằng
chết, hắn cũng không thể tiện nghi cho hắn ta.
“Mạnh Cô Nhiễm!”
Khi hai chưởng giống như điện quang hỏa thạch sắp chạm vào nhau, một
tiếng kêu từ trong không trung truyền đến, viêm đỉnh cao hơn trượng đánh về phía Vu Di, ép Vu Di rút chưởng tránh đi.
Hắn gắng gượng
chống đỡ thân thể từ trong không trung bay xuống, bị Ôn Noãn xoay người
bay lên đón được. Thì ra cũng không phải là ảo giác, khóe môi hắn khẽ
nhếch định lộ ra ý cười với nàng, nhưng khí huyết sôi trào giữa ngực
cuối cùng ép không được, phá tan răng ngậm chặt vội ùa ra. dfienddn
lieqiudoon
“Mạnh Cô Nhiễm, ngươi chống đỡ, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.” Giọng Ôn Noãn khẽ run.
“Yên tâm, bổn tọa không dễ dàng chết như vậy.” Hắn giơ tay áo cẩu thả lau đi vết máu trên khóe môi, nhưng trước mặt vừa mới lau đi phía sau lại chảy ra, hắn cũng lười lau tiếp mặc kệ cho nó chảy, ánh mắt lạnh lùng quét
qua Thanh Nham, sát ý thoáng hiện, “Hắn dẫn ngươi tới?”
“Ta đi qua Tịch Nguyệt, trùng hợp đụng phải mà thôi, bây giờ vết thương của ngươi nghiêm trọng, chúng ta đi về trước lại nói.”
“Bổn tọa còn có chút chuyện chưa xử lý, thân ngươi yếu ớt không chịu nổi khí lạnh nơi này, trước trở về theo Thanh Nham, bổn tọa sẽ tới sau đó.” Hắn đưa mắt nhìn về phía Thanh Nham, Thanh Nham cũng khó có được vi phạm
mệnh lệnh của hắn, quỳ một chân trên đất nói, “Chủ thượng, cho dù ngài
muốn giết chết Thanh Nham, cũng xin ngài quan tâm tới thân thể của mình
đi theo Ôn cô nương trở về trước, đến lúc đó thuộc hạ tự nguyện tự vẫn
tạ tội.”
“Lại dám cãi lệnh của bổn tọa, thật sự cho rằng bổn tọa
sẽ không giết ngươi?” Ánh mắt Mạnh Cô Nhiễm tối đi, nội lực tích tụ
trong lòng bàn tay gom tuyết đọng làm kiếm bắn về phía Thanh Nham.
Ngâm châm trên tay Ôn Noãn nhanh chóng bắn ra đánh nát kiếm bằng tuyết, phẫn nộ quát, “Mạnh Cô Nhiễm, hôm nay ngươi không theo ta trở về cũng phải
trở về, theo ta trở về cũng phải trở về. Trừ phi ngươi thật sự muốn tâm
lực hao phí trên người ta lúc ngươi cứu ta kiếm củi ba năm thiêu một
giờ.” Gào xong, đang định mạnh mẽ mang người đi, ngước mắt vừa lúc nhìn
thấy nam tử tóc đỏ áo đen ngũ quan cực kỳ lập thể lạnh cứng giao thủ với Mạnh Cô Nhiễm, hắn là Vu Di mà nàng phái người đi tìm nhưng chưa từng
tìm được tung tích?
Tròng mắt Mạnh Cô Nhiễm âm u trầm ngâm khó
biện bạch nhìn nàng, nàng lại nhìn chằm chằm vào Vu Di, giống như nhận
thấy tầm mắt của nàng, tròng mắt đen như hắc diệu thạch * nhìn về phía
nàng, vẫn là trong mắt quen thuộc không chứa một chút nhiệt độ nào như
trước kia, chỉ hoàn toàn lạnh lẽo.
(*) Hắc diệu thạch: Obsidian
còn gọi là đá vỏ chai, hắc diệu thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự
nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung
nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. (Wikipedia)
Cũng may, hắn còn sống, sống rất tốt!
Nhất thời ai cũng không nói thêm gì, chỉ có gió gào thét qua bốn phía. Một
hồi lâu, cuối cùng Mạnh Cô Nhiễm mở miệng trước, nói với Vu Di: “Bổn tọa mệt mỏi, ngày khác tái chiến.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Quốc sư cho rằng hôm nay bản Điện hạ sẽ để cho ngươi rời đi.” Giọng nói của Vu
Di nguội lạnh giống như đường cong ngũ quan của hắn.
“Nếu bổn tọa muốn đi, dựa vào ngươi cũng có khả năng lưu nổi?” Mạnh Cô Nhiễm khinh miệt nhìn về phía hắn.
“Ở lại hay không ở lại không phải chỉ bằng một câu nói của Quốc sư, mà dựa vào thực lực.”
“Vậy bổn tọa để cho ngươi thấy thực lực của bổn tọa.” Sát khí khắp người
Mạnh Cô Nhiễm, áo đỏ phồng lên tung bay bốn phía, dấu ấn chu sa trên
trán đỏ tươi hơn máu, cả người tản ra hơi thở máu tanh và tử vong.
Một cuộc đại chiến lần nữa kéo ra, thời khắc sinh tử chỉ có một người có khả năng sống.
Nhưng thời khắc làm lòng người thần căng thẳng này lại bị Ôn Noãn dùng tay
chém một phát sạch sẽ gọn gàng cắt đứt, càng giống như lúc động phòng
đến thời khắc mấu chốt lại phát hiện tân nương là nam nhân hoặc tân lang là nữ nhân, làm cho suy nghĩ của người ta nhất thời khó có thể xoay
chuyển bình thường.
“Xin lỗi, hắn đã hôn mê, không cách nào đối
chiến với ngươi.” Ôn Noãn giao Mạnh Cô Nhiễm cho Thanh Nham đỡ lấy, nhỏ
giọng căn dặn, “Nhanh chóng dẫn hắn rời đi.”
“Nhưng cô nương…”
Thanh Nham liếc nhìn nàng lại liếc nhìn Mạnh Cô Nhiễm sắc mặt đã tái
nhợt như tờ giấy, nhất thời khó có thể quyết định.
“Yên tâm, ta
không sao.” Ôn Noãn suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu, “Ta và
hắn là quen biết cũ” Lấy ra bình thuốc trong ống tay áo đưa cho hắn,
“Ngươi cho hắn dùng trước, đợi sau khi ta trở về lại căn cứ tình huống
của hắn luyện chế lại một lần nữa.”
“Vậy cô nương cẩn thận.” Thanh Nham nhìn Ôn Noãn, đỡ Mạnh Cô Nhiễm rời đi.
“Ngươi dựa vào cái gì nhận định ta sẽ mặc kệ ngươi để cho người ta mang theo hắn rời đi?” Hồi lâu, Vu Di mở miệng.
“Bằng sự hiểu biết của ta đối với ngươi, ngươi tuyệt đối không phải là một
người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Nàng cười cười, lấy nước
thuốc từ trong ống tay áo lột mặt nạ trên mặt xuống, trong mắt là vui
sướng lâu ngày gặp lại, “Vu Di, đã lâu không gặp.” di3n~d@n`l3q21y"d0n
Trong mắt lạnh lẽo của Vu Di giống như có dao động nho nhỏ, nhưng cũng chỉ
gật đầu một cái, “Nơi đây thời tiết giá rét, đi xuống trước đi.”
“Được.” Ôn Noãn đang định thu hồi viêm đỉnh, sau lưng lại nghe thấy một luồng
sát khí đánh tới, eo ếch căng thẳng trời đất quay cuồng, chỉ nghe thấy
một tiếng vang cực lớn, có bóng dáng khô gầy cả người là tuyết đứng
thẳng cách ngoài mười trượng, hai tròng mắt âm độc đang nhìn nàng chằm
chằm.
Lão bất tử này, tại sao lại là bà ta, Mộ Dung Tịnh cũng đã chết rồi, bà ta vẫn chưa chết!
“Ôn Noãn, giao viêm đỉnh ra, nếu không ta để cho ngươi hôm nay chết không có đất chôn.” Vương công công ác độc nói.
Bà vốn biết được hôm nay Mạnh Cô Nhiễm và Vu Di quyết đấu ở đây, đã sớm
chờ lấy tuyết đọng che lại thân hình và hô hấp không để cho bọn họ phát
hiện, đợi đến khi hai người liều mạng tới cuối cùng, nếu Mạnh Cô Nhiễm
chết rồi, bà lặng lẽ rời đi, nếu hắn vẫn còn sống, lấy tình trạng thân
thể của hắn bây giờ, trải qua một trận ác đấu cũng ứng với cách cái chết không xa, bà có thể không cần tốn nhiều sức giết chết hắn rồi. Dù sao
Ôn Noãn và Âu Dương Minh Nguyệt là kẻ địch của bà không đội trời chung,
sớm muộn gì bà cũng sẽ giết chết hai người, nhưng với trình độ che chở
của Mạnh Cô Nhiễm cho hai người, Mộ Dung Tịnh đã chết, bây giờ bà đã
không có giá trị lợi dụng, bà có hành động khác lạ, hắn nhất định sẽ
không nể tình chủ tớ nhiều năm trực tiếp giết chết bà. Thà rằng như vậy, bà chẳng bằng nhân khi hắn bị thường ra tay giải quyết hắn cái tai họa
ngầm này.
Nhưng lại không ngờ, thu hoạch của lần tới đây hôm nay
được ngược lại nằm ngoài dự đoán của bà. Không chỉ có Mạnh Cô Nhiễm bản
thân trọng thương tính mạng như đang ngàn cân treo sợi tóc, còn để cho
bà phát hiện Ôn Noãn và Âu Dương Minh Nguyệt là cùng một người! Quả
nhiên trời xanh có mắt, để cho bà hôm nay không chỉ có thể lấy được viêm đỉnh, còn có thể báo thù hận máu vì Thanh Ca! Đợi bà trước hết giết
nàng ta đoạt viêm đỉnh lại đi giết Mạnh Cô Nhiễm cũng không muộn. Mặt
mũi bà dần lộ vẻ vặn vẹo lộ ra dáng vẻ khát máu điên cuồng.
Giao
viêm đỉnh ra? Trừ phi đầu óc nàng có bệnh? Chỉ có điều bà ta thế mà lại
biết đây là viêm đỉnh, ngược lại không biết bà ta biết được từ chỗ nào.
Ôn Noãn lạnh lùng nhìn bà ta, “Ai khiến cho ai chết không nơi chôn thân
còn không xác định, muốn viêm đỉnh, có bản lĩnh tự mình cầm tới.” Đầu
ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, viêm đỉnh bỗng nhiên bay lên trời cao đột
nhiên nện xuống ngay đầu Vương công công, Vương công công lăn một vòng
ngay tại chỗ, lúc này mới nhếch nhác tránh thoát.
Chân mày Ôn
Noãn nhíu lại, Vu Di cỏi áo khoác trên người xuống trải trên mặt đất đỡ
nàng ngồi xuống, trở tay một chưởng đánh về phía Vương công công đang
nhanh chóng tấn công mà đến. Ôn Noãn biết tình trạng thân thể mình, yên
phận ngồi cũng không đi lên được gọi tên là giúp một tay thật sự thêm
phiền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT