“Nàng dùng gương mặt này dùng thân phận của hắn giả danh lừa bịp, nàng
nói hắn sẽ không nhận ra?” Quân Dập Hàn rảnh rỗi đi lột vỏ hạt dưa, hoàn toàn có thái độ không liên quan tới ta.
“…”
Hai người
đang nói nhỏ, Mẫn Tư đã đỡ Mẫn Thù bò lên bờ dậy, rảo bước tiến tới
trước người Ôn Noãn dừng lại, ánh mắt hơi ngừng lên trên mặt Quân Dập
Hàn sau đó trở lại trên mặt nàng, nụ cười ôn thuận nho nhã sinh ra trên
môi, “Không biết tôn tính đại danh của công tử?”
“Họ Mẫn, tên một chữ Tư.” Ôn Noãn cũng mỉm cười trả lời. Ông chủ nhiệt tình bị mắc một
vỏ hạt dưa ở trong cổ họng ho khan không thôi.
“Hả? Vậy ta là ai?” Nụ cười Mẫn Tư không bớt.
Ôn Noãn khẽ trầm ngâm, đáp lại: “Vấn đề này hình như nên đi hỏi phụ mẫu ngươi.”
“Khụ khụ.” Ông chủ ho khan đến đỏ bừng cả mặt, cuối cùng phun vỏ hạt dưa ra, lúc này nghe Ôn Noãn nói như thế, nhất thời buôn cười lại không dám
cười, chỉ đành phải cắn chặt hàm răng chịu đựng.
“Mẫn công tử
thật khôi hài. Hai vị đường xa mà đến, nếu như không ngại đi vào trong
phủ ngồi một chút, cũng tiện để cho tại hạ cố gắng hết sức làm chủ
nhân.” Mẫn Tư không hề tức giận chút nào với câu trả lời của Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhìn về phía Quân Dập Hàn, Quân Dập Hàn thản nhiên nói: “Không ngại.”
“…” Ôn Noãn.
“…” Mẫn Tư.
“Ca, không phải huynh nói không thể tùy tiện mang người xa lạ về nhà sao,
sao tự huynh lại mang, còn một lần mang theo hai người” Mẫn Thù vắt quần áo đầy nước đi lên trước hỏi.
Ôn Noãn nhìn cả người nàng ấy đều
là nước, chỉ cảm thấy cũng lạnh thay cho nàng ấy, tóc như tảo biển che ở trên mặt, trong háy mắt chặt đứt lòng muốn nhìn dung mạo của nàng ấy
của nàng.
“Mới vừa rồi không phải muội còn tặng hoa cho hai người bọn họ sao, bây giờ mang về phủ không phải hợp với ý của muội?” Đáy mắt Mẫn Tư ẩn chứa tức giận.
“Bọn họ từ chối muội, người không thích muội chưa bao giờ sẽ hợp ý muội.” Mẫn Thù liếc nhìn hai người Ôn Noãn
và Quân Dập Hàn, cằm khẽ nâng nói.
[email protected]Ôn Noãn vốn
tưởng rằng nàng ấy có thái độ vô lý như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho Mẫn
Tư tức giận sâu hơn, lại không ngờ tức giận trong mắt hắn lại kỳ dị tản
mất, còn dâng lên vẻ hài lòng nhẹ đến mức không thể nhận ra. Thái độ của Mẫn Tư này với muội muội ngược lại rất khác hẳn với người thường.
Mấy người ngồi lên xe ngựa của Mẫn Tư, Mẫn Tư và Mẫn Thù ngồi một bên, Ôn Noãn và Quân Dập Hàn ngồi một bên.
Sau khi lên xe Mẫn Tư lấy khăn lau tóc cho Mẫn Thù, động tác tự nhiên mà
quen thuộc, cũng lặp lại quá nhiều lần. Ôn Noãn suy nghĩ một chút cũng
đúng, Mẫn Thù dăm ba ngày liền nhảy sông một lần, theo tần số này, động
tác của hắn không quen cũng phải quen. Nhưng mà lúc này tóc trên mặt Mẫn Thù được vén ra sau gáy ngược lại khiến cho nàng nhìn rõ dung mạo của
nàng ấy, khuôn mặt trái xoan khéo léo xinh đẹp duyên dáng, một đôi mắt
to mà sáng ngời, chóp mũi xinh đẹp bị đông lạnh đến đỏ ửng, khóe môi tự
nhiên nhếch lên làm thành một đường cong nho nhỏ, chỉ nhìn một cách đơn
thuần thì ngũ quan của nàng ấy không tính là xuất sắc, nhưng nhìn lại
toàn thân thì cực kỳ đáng yêu. Ôn Noãn hơi không hiểu, dáng vẻ như vậy,
tuy rằng nàng thân là nữ tử nhìn cũng cực kỳ thích, sao lại bị người từ
chối đến dăm ba ngày phải nhảy sông, thật sự khiến cho người ta phí lòng suy nghĩ. Chẳng lẽ ánh mắt thẩm mỹ của nam tử Tịch Nguyệt tương đối đặc biệt?
“Sao tay nàng lạnh như vậy? Mặc áo lông cáo này vào.” Quân Dập Hàn khoác áo lông cáo lên người nàng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mẫn
Tư.
“Có sao?” Ôn Noãn vừa mặc áo vào vừa đưa tay sờ lên mặt,
“Không lạnh, rất ấm áp, không tin chàng lại sờ xem.” Nàng đưa tay cho
hắn, hắn quả nhiên giữ tay nàng ở trong lòng bàn tay sờ lại sờ.
Mẫn Thù ngồi ở đối diện mắt lóe sáng nhìn hai người, giơ tay lên vỗ vỗ Mẫn
Tư, tấm tắc nói: “Không trách được hai người bọn họ từ chối muội, thì ra bọn họ đoạn tụ. Haizzz, đoạn tụ sống động haizzz, đều có dáng dấp đẹp
mắt như vậy, chậc chậc, muội sống mười sáu năm, cuối cùng hôm nay mở
rộng tầm mắt.”
Mẫn Tư cũng đưa mắt nhìn Quân Dập Hàn, nhìn vẻ mặt cương cứng kia chỉ cảm thấy trong lòng rất sung sướng. Ôn Noãn cũng
nhìn lâu Mẫn Thù mấy lần, Quân Dập Hàn liền tưởng lầm rằng nàng đang
nhìn hắn, trong lòng ghen ghét vội vàng cầm áo lông cáo an ái biểu thị
công khai chủ quyền, như thế tốt rồi, lại bị Mẫn Thù trực tiếp xếp vào
đoạn tụ, trong lúc vô tình thay hắn hòa một ván, thật sự hả lòng hả dạ.
“Thế gian này, thật ra thì chỉ có nam nhân mới hiểu nam nhân. Nữ nhân và nam nhân là vì nối dõi tông đường, nam nhân và nam nhân mới là chân ái,
đồng tính mới là vương đạo.” Ôn Noãn kéo cánh tay Quân Dập Hàn dịu dàng
tựa vào đầu vai hắn, hạnh phúc cảm khái, “Ngươi tiểu cô nương này không
hiểu.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Ta hiểu, ta đều hiểu.” Mẫn Thù
một phát gạt cánh tay Mẫn Tư lau tóc cho nàng, hai ba bước vượt qua tới
ngồi bên cạnh Ôn Noãn nắm lấy tay nàng, “Mới vừa rồi ta còn sợ hai người không chịu nổi ánh mắt của người thế tục tầm thường sớm muộn gì sẽ tách ra, bây giờ nghe ngươi nói như thế, lòng ta đây cuối cùng ổn định.” Nắm quyền, “Chân ái vô địch, đồng tính vạn tuế, các ngươi nhất định sẽ đến
già đầu bạc, nhất định phải hạnh phúc!”
“…” Ôn Noãn. Cô nương, thật ra thì ngươi mới là người xuyên không đi.
“…” Mẫn Tư. Nhất định không thể không nhốt con bé ba ngày.
“… Quân Dập Hàn. Nếu không phải là nữ nhân, hắn nhất định phải chém sạch móng vuốt của nàng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong phủ Mẫn Tư giống như kiểu người của hắn, bố trí thanh tao lịch sự. Hai
người sau khi nghỉ ngơi sơ qua, Mẫn Tư liền phái người mời Quân Dập Hàn
tới thư phòng, Ôn Noãn không cần nghĩ cũng biết Mẫn Tư đã sớm nhìn ra
thân phận của Quân Dập Hàn, hiện giờ mời hắn đi nhất định lại thương
lượng đại sự thiên hạ quốc gia gì đó.
Có lẽ liên quan tới khu
vực, Tịch Nguyệt cũng không lạnh như nước Kim, trong không khí đã mang
theo vài phần hơi thở đầu xuân. Ôn Noãn cởi áo lông cáo trên người xuống định đi tản bộ trong viện, vừa mới đi qua đường mòn trải đá cuội
lại chạm mặt Thanh Nham đi theo sau lưng quản gia vội vã mà tới, hai
người nhìn thấy nhau đều sửng sốt. Thanh Nham cũng không xa lạ gì khuôn
mặt giả này của Ôn Noãn, vì vậy tự nhiên biết thân phận của nàng.
Hắn dừng bước chân lại nói với quản gia: “Ngươi đi làm việc trước đi, ta xử lý chút chuyện trước, sau đó lại đi gặp Mẫn thừa.”
Quản gia ứng tiếng lui ra.
“Thanh Nham, Mạnh Cô Nhiễm hắn…”
“Ôn cô nương, hiện giờ tính mạng chủ thượng ngàn cân treo sợi tóc, kính xin cô nương nể tình chủ thượng đã từng cứu mạng cô nương mà ra tay cứu
giúp.” Lời Ôn Noãn vừa mới ra khỏi miệng đã bị Thanh Nham vội vàng cắt
đứt.
“Ngươi trước đừng nóng vội, Mạnh Cô Nhiễm hắn rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì?” Ôn Noãn nghe hắn nói như thế, vội vàng lên tiếng hỏi.
“Tình huống bây giờ khẩn cấp, cô nương có thể theo ta tới phủ Quốc sư trước, trên đường đi ta lại nói cặn kẽ cho cô nương.”
“Được.” Ôn Noãn tiện tay vẫy nha hoàn đi ngang qua căn dặn, “Ngươi thay ta đi
thư phòng nói một tiếng với Mộ công tử đang nghị sự với Mẫn thừa, ta có
việc đi phủ Quốc sư một chuyến, trở về trễ chút.” Dứt lời, xoay người
bước ra ngoài phủ với Thanh Nham, lại không nhìn thấy nha hoàn ở phía
sau gấp đến mức hoa tay múa chân, vừa định cất bước đuổi theo, chân lại
bị vấp đau đến mồ hôi lạnh trên trán nàng túa ra.
“Câm muội, phấn son tiểu thư dùng hết rồi, kêu ngươi nhanh đi mua một hộp cho tiểu thư.” Cách đó không xa, một ma ma kêu nàng.
Nha hoàn được gọi là câm muội liếc nhìn Ôn Noãn đã không thấy bóng dáng,
lại nhìn ma ma này, cuối cùng chỉ đành phải cắn răng khập khiêng đi ra
ngoài mua phấn son cho Mẫn Thù. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Trên đường chạy tới phủ Quốc sư, Thanh Nham nói cho Ôn Noãn biết bởi vì Mạnh Cô Nhiễm giao thủ với địch nhân bị thương nặng, nhưng Ôn Noãn nghĩ đến
võ công quỷ thần khó lường của Mạnh Cô Nhiễm, chỉ cảm thấy trong thiên
hạ người có thể khiến cho hắn bị trọng thương đến tính mạng ngàn cân
treo sợi tóc ít có người có thể làm được, còn nữa trong giọng nói của
Thanh Nham úp mở có nhiều che giấu, ánh mắt nhìn nàng vô cùng phức tạp,
nàng cảm thấy chuyện này có liên quan tới mình. Sau vài lượt hỏi tới,
Thanh Nham rốt cuộc mới nói ra thật tình, “Độc cũ trong cơ thể chủ
thượng khó trừ, quanh năm lấy độc khắc độc, mặc dù những chất độc này sẽ lưu lại dư độc trong cơ thể chủ thượng sẽ cắn trả thân thể, nhưng bởi
vì chủ thượng lấy huyết châu luyện công, hai bên sinh tương khắc, những
chất độc này cắn trả thân thể chủ thượng ngược lại không hề rõ ràng. Chỉ có điều bởi vì thân thể chủ thượng nạp quá nhiều độc, độc có thể tiến
hành khắc chế độc đối với độc trong người càng lúc càng ít, cho nên cuối cùng mới tìm tới cô nương thân là Các chủ Minh Nguyệt các.” Chân mày
hắn nhíu chặt, “Lần trước bản thân cô nương bị thương nặng mệnh như một
đường dây cung, chủ thượng vì cứu cô nương, không chỉ đưa huyết châu cho cô nương ăn vào, còn hao phí năm thành công lực, độc trong cơ thể chủ
thượng không có huyết châu ức chế, cũng không có độc do viêm đỉnh của cô nương luyện chế ra kiềm chế, tất nhiên bị vạn độc cắn trả. Lại thêm
công lực cũng chỉ còn sót lại một nửa, lấy tình huống hỏng bét như vậy
đi đối địch, hậu quả có thể nghĩ.”
Thì ra mạng của nàng do hắn
tốn giá cao như vậy cứu về, nàng cũng chỉ trong lúc vô tình nể tình
huyết châu cứu hắn một lần, nam nhân lộ ra âm ngoan yêu nghiệt từ trong
xương này lại không chỉ khi nàng cực kỳ nhếch nhác nhất hai bàn tay
trắng chứa chấp nàng, còn hết lần này đến lần khác cứu nàng, thậm chí
quên đi tính mạng của mình. Tay đặt trên đầu gối của nàng dần siết chặt, không nhiều lời, chỉ giọng nói đè nén nhẹ nhàng nói một câu, “Ta nhất
định sẽ cứu hắn, nhất định sẽ chữa khỏi cho hắn, không tiếc bất cứ giá
nào.”
Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Quốc sư, Thanh Nham trực
tiếp mang theo Ôn Noãn phi thân đến trong phòng của Mạnh Cô Nhiễm, nhưng bên trong phòng không nhìn thấy được bóng dáng của hắn. Thanh Nham tiện tay chặn một hạ nhân lại hỏi sau đó mới biết nửa canh giờ trước Mạnh Cô Nhiễm đã ra khỏi phủ.
Sắc mặt Thanh Nham thay đổi, lúc này không để ý tới thân thể nàng yếu đuối nữa, trực tiếp mang theo nàng nhảy tót
lên ngựa, roi ngựa gấp rút quất lên, tuấn mã cất vó chạy như bay.
Ôn Noãn thấy vẻ mặt của hắn cũng biết tình huống không ổn, tròng mắt trầm
ngưng giống như mực đậm đặc đông lại. Mạnh Cô Nhiễm, ngươi ngàn vạn lần
không thể có việc gì.