Mười vạn đại quân bao bọc vây quanh thành Duyệt Châu, tiếng trống chấn động chu vi trăm dặm, chủ tướng Chu Mặc từ trong đại quân thúc ngựa mà ra, xách thương chỉ thẳng vào trong thành cao giọng hét nói: “Hàn Vương, ngươi có bản lĩnh đừng đùa giỡn giở trò bịp bợm ở trong bóng tối, đường đường chính chính đánh một trận tử chiến với bản Tướng quân!”

Gió đưa giọng của hắn vào trong thành, nhưng lại lấy được giọng nói cực kỳ khinh thường của Lạc Phi: “Dựa vào ngươi, cũng muốn?” Dứt lời, tay hắn cầm lãnh kiếm phi thân mà xuống, kiếm khí ngang trời xẹt qua đánh thẳng vào mặt Chu Mặc.

Hai nam nhân nghẹn từng tầng tức giận giống nhau vừa va chạm tới, phía trước đại quân dưới tường cao, thương bạc bay lượn kiếm lạnh như sương, nhiều chiêu nhanh như tia chớp ra tay tàn nhẫn, có xu thế không chết không dừng.

“Ầm.” Hai chưởng đụng nhau, chỉ trong khoảnh khắc nội lực bốn phía kích động cát bay đá chạy, binh lính gần bên bị bức đến giơ tay lên che mắt liên tiếp lui về phía sau, Chu Mặc bị bức rơi xuống ngựa mà Lạc Phi phi thân trên không quay trở lại đầu tường.

Lạc Phi đưa tay lau vết máu trên khóe môi, ánh mắt đào hoa nhuốm từng tầng khí lạnh nhìn Chu Mặc dùng thương ổn định thân hình sắc mặt cực kỳ khó coi, mang cười nói: “Chỉ với dáng vẻ khiếp nhược này của ngươi mà vọng tưởng muốn đấu một trận với Hàn Vương, trước đại quân ngươi xem ra thật đúng không sợ mất mặt xấu hổ, ta nghĩ ngươi nên dứt khoát xách thương tự vẫn, như thế mới có thể thể hiện ra vài phần bản sắc đại trượng phu, giữ được chút mặt mũi.”

“Phụt.” Chu Mặc há miệng phun ra máu tươi, không biết bị tức hay lúc giao thủ với Lạc Phi bị nội thương, đôi mắt đen như mực của hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào Lạc Phi đang ở trên cổng thành có thái độ cực kỳ khinh miệt, trong tay nắm chặt thương bạc đột nhiên nhấc đầu thương nhằm lên ngay cổ họng mình.

“Tướng quân!”

Hành động lần này của hắn khiến phó tướng cách đó không xa hoảng sợ kinh hãi, ngay cả Lạc Phi trên đầu tường, châm biếm trên khóe môi theo đó khựng lại, đáy mắt lộ vẻ thất vọng.

Nhưng sau một khắc, lại thấy Chu Mặc cầm thương bạc trong tay đang đâm vào trong cổ họng mình đồng thời eo ếch gập lại, cổ ngửa ra sau, thương bạc đánh một vòng trên đầu ngón tay giống như tia chớp gào thét mà đi về phía Lạc Phi đang đứng trên đầu tường.

Thế đi của thương bạc nhanh mà mãnh liệt, trong chớp mắt đã tới trước người Lạc Phi, hắn tránh không thể tránh, đầu thương đâm tới áo bào hắn, sắp đâm vào trong ngực bụng thì đột nhiên gãy làm hai đoạn, phương hướng nghịch chuyển xuyên vào lồng ngực Chu Mặc còn chưa kịp thu hồi vẻ hả hê.

Tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ trong điện quang hỏa thạch, đối với kết cục này, người ngựa hai phe đều rơi vào trong tình trạng kinh hãi, ngay cả bản thân Chu Mặc cũng không thể tin cúi đầu nhìn thương bạc bị gãy làm đôi đâm trước ngực phun trào chảy máu thành cái lỗ lớn, lại cố sức ngẩng đầu nhìn về bóng dáng tuyệt thế cầm kiếm đứng chắp tay trên tường thành, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại té xuống.

Đến khi chết mới hiểu, suy cho cùng là do hắn quá mức tự phụ, nam nhân này, cho dù hắn dốc cả một đời cũng không theo kịp, hắn thật sự không xứng làm đối thủ đánh một trận với người ta!

Trong đại quân, tướng lĩnh Hầu Úc của viện quân do Mộ Dung Tịnh phía tới mắt lạnh nhìn một màn này, giơ tay lên gọi tiểu tướng bên cạnh ra nhỏ giọng căn dặn mấy câu, giơ tay lên đang định hạ lệnh đại quân tiến công, lại thấy trước mắt lóe tia sáng bạc, cổ như có thứ gì lạnh lẽo lướt qua rồi mất đi tất cả tri giấc.

Đầu của Hầu Úc bị Quân Dập Hàn lấy kiếm cắm trên tường thành, mà hắn vẫn một bộ áo trắng không nhiễm trần thế, vẻ mặt nhạt mà xa, như thần sa xuống, thần thánh không thể xâm phạm, không ai thấy rõ, nam nhân giống như thần này vào một khắc trước cắt đầu chủ tướng người ta trong mười vạn đại quân như thế nào, cũng không ai thấy rõ hắn cứu Lạc Phi trong tình trạng ngàn cân treo sợ tóc đồng thời còn khiến Chu Mặc táng mình dưới thương bạc của chính hắn như thế nào.

Quân Dập Hàn, không hổ là Chiến thần của nước Linh!

Hai người chủ tướng trước sau bỏ mình, mười vạn đại quân như rắn mất đầu rối loạn trong chốc lát thần kỳ này rồi sau đó ào ào quỳ một chân trên đất chủ động quăng mũ cởi giáp thề thần phục Hàn Vương.

Trận chiến này, lấy Hàn quân hoàn toàn thắng lợi mà chấm dứt, sự tích anh dũng lấy đầu tướng địch trong mười vạn đại quân của Hàn Vương truyền khắp đầu đường cuối ngõ, không ít thanh niên trai tráng rối rít thu dọn hành trang đến đầu quân dưới cờ Hàn Vương đẻ thực hiện giấc mộng nam nhi của mình, mà đánh một trận, càng khiến cho khu vực Giang Đông vững vàng nắm trong tay Hàn quân, thậm chí không ít châu huyện chủ động thoát khỏi chính quyền triều đình hiện tại quy thuận Hàn Vương.

Dõi mắt thiên hạ, Hàn Vương đã có xu thế quy về!

Nhưng chiến sự thắng lợi cũng không khiến cho vẻ lạnh lẽo chìm giữa hai chân mày Quân Dập Hàn giảm bớt chút nào, chẳng biết tại sao, trong đầu hắn lúc nào cũng không thể kiềm chế mà hiện lên khuôn mặt cười đến đau thương và đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng của Ôn Noãn, vẻ mặt như vậy hình như có rất nhiều thứ gì đó bao hàm bên trong, khiến cho hắn không nhìn thấy rõ ràng lại cảm thấy mờ mịt, trong lòng bị đè nén không thở nổi.

“Vương gia, đây là canh sâm ta tự tay nấu vì ngài, ngài uống lúc còn nóng.” Ngọc Dao cười nhẹ nhàng đưa chén canh cho Quân Dập Hàn.

“Ai cho ngươi tiến vào? Đi ra ngoài.” Quân Dập Hàn nhìn trên giấy Tuyên Thành không biết bị nhỏ mực nước từ khi nào, bút cầm trên tay thật lâu không hạ xuống đặt lên giá bút, lạnh giọng trách mắng.

“Ngọc Dao cũng chỉ vì thấy Vương gia mấy ngày gần đây cả người vất vả, muốn bồi bổ thân thể cho Vương gia, Vương gia cần gì tức giận như thế?” Ngọc Dao cắn môi, tròng mắt rưng rưng nhìn hắn, rất uất ức nói.

“Thân thể của bổn Vương không cần ngươi quan tâm.” Hắn nói đến đây giống như nghĩ đến điều gì, chân mày hơi nhíu, đứng dậy đi vòng qua bàn ra ngoài, Ngọc Dao nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, lại nhìn chén canh bốc hơi nóng trong tay, chỉ cảm giác mình thật sự vừa đáng thương lại vừa buồn cười, tha thiết mong dâng tấm chân tình, nhưng hắn lại chẳng thèm ngó tới, từng cho rằng lâu ngày cuối cùng sẽ nhìn thấy chân tình, hiện giờ mới hiểu được lâu ngày thấy là tuyệt tình, Quân Dập Hàn, chẳng lẽ trong lòng của ngươi không dung được cho ta nửa phần vị trí?

Hay là, ngươi cho dù hưu nữ nhân kia nhưng vẫn không quên được nàng ta?

Mắt Ngọc Dao trở nên lạnh lùng, vẻ âm hiểm hiện lên trong mắt!

“Noãn Bảo, rốt cuộc giữa nàng và Hàn Vương đã xảy ra chuyện gì?” Trong phòng giam giữ Ôn Noãn, Cố Thần Vũ tránh ra từng tầng thủ vệ tiến vào, trầm giọng hỏi Ôn Noãn đang ngồi ngẩn người trên giường.

“Thần Vũ, ngươi đã đến rồi.” Ôn Noãn thu hồi tầm mắt trống rỗng cười cười, cố tỏ vẻ thả lỏng nói, “Còn có thể xảy ra chuyện gì, trước đây không phải ngươi cũng nhìn thấy hắn hưu ta sao, ừ, bây giờ ta là phụ nhân bị hưu danh xứng với thực.”

“Noãn Bảo, nếu như nàng không chịu nói thật, hiện giờ ta sẽ mang theo nàng giết ra ngoài, dù đồng quy vu tận với Quân Dập Hàn, ta cũng nhất định không để cho nàng chịu nửa phần uất ức.” Cố Thần Vũ đứng trước người nàng, ánh mắt lấp lánh như sao trong ngày thường hiện giờ lại đen như mực khóa chặt hai tròng mắt của nàng, không để cho nàng có thể trốn tránh chút nào.

Một tay Ôn Noãn che mắt, ngửa người ra phía sau tựa vào cột giường, một hồi lâu sau cuối cùng cười bất đắc dĩ lại buồn bã, giọng nói mang theo chút mơ hồ: “Thật ra thì ta yêu hắn kém xa vẻ nồng đậm thâm trầm hắn yêu ta, duyên phận của ta và hắn bắt đầu từ khi Thái hậu tứ hôn...”

Theo Ôn Noãn nói liên tục từng ly từng tí chuyện giữa nàng và Quân Dập Hàn, sắc mặt Cố Thần Vũ vốn âm u bắt đầu dần dần trở nên tái nhợt, thì ra là, thì ra là nam nhân kia đã sáp nhập vào trong tính mạng của nàng trong thời gian hắn vắng mặt, hắn cùng với nàng, một bước bỏ qua, cuối cùng từng bước bỏ qua.

“Chẳng lẽ nàng thật sự tính toán vẫn yên lặng ở bên cạnh hắn, không nói cho hắn sự thật?” Giọng Cố Thần Vũ tức cười hỏi, Noãn Bảo của hắn trở nên yếu ớt khiến cho người ta đau lòng như vậy từ khi nào.

“Ta không có biện pháp tốt hơn, Thần Vũ.” Nàng cười khổ, “Thay vì để cho hắn nhớ lại tất cả rồi trơ mắt nhìn ta chết, chịu đựng đau đớn cắn tim, ta tình nguyện để cho hắn quên sạch sẽ tình cảm với ta, cuộc đời này năm tháng tĩnh lặng, huống chi...” Nàng lắc đầu một cái, “Ta cho hắn ăn ‘Vong tình thủy’ không phải là độc, vốn không có thuốc nào chữa được.”

“Noãn Bảo, nàng như vậy là không công bằng với hắn?” Cố Thần Vũ thương tiếc nhìn nàng, “Nàng thừa nhận tất cả đau đớn nhưng cũng tàn nhẫn tước đoạt quyền lợi lựa chọn của hắn, ta tin tưởng đối với hắn mà nói, năm tháng tĩnh lặng cũng không phải sống lâu cỡ nào mà là có thể cùng nàng gần nhau từng phút từng giây.”

“Ta biết rõ.” Giữa ngón tay Ôn Noãn có nước mắt chảy xuống, âm thanh mang theo nghẹn ngào nhè nhẹ, “Nhưng ta muốn hắn sống thật tốt, yêu một người, không phải dốc hết hết khả năng để cho người đó sống tốt sao?”

“Noãn Bảo ngốc.” Cố Thần Vũ ôm nàng vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giữa hai chân mày là vẻ thê lương, “Nếu như nàng thật sự cố ý như thế, ta sẽ dốc tất cả giúp nàng.”

Thì ra là, Noãn Bảo của hắn cũng sẽ yêu một người như thế, yêu khiến cho hắn ghen tỵ, yêu khiến cho hắn đau lòng!

“Hiện giờ Mộ công tử ở đâu?” Quân Dập Hàn đến phòng thuốc, quét mắt nhìn y quan bận rộn chạy tới chạy lui bên trong nhưng không nhìn thấy bóng dáng Mộ Hàn liền lên tiếng hỏi.

“Tham kiến Vương gia.” Các y quan rối rít ngừng công việc trong tay, tiếp theo khom mình hành lễ, một vị y quan tương đối lớn tuổi trong đó nói, “Bẩm Vương gia, từ ba ngày trước bọn thuộc hạ đã không nhìn thấy Mộ công tử.”

“Ba ngày trước?”

“Dạ, bọn thuộc hạ cho rằng hắn đi hầu hạ Vương gia nên cũng không để ý nhiều.” Y quan nói đến đây, nhìn vẻ mặt âm trầm của Quân Dập Hàn, trong lòng căng thẳng, giơ tay áo lau mồ hôi lạnh chảy ra, cẩn thận hỏi dò, “Chẳng lẽ hắn không đi tới bên cạnh Vương gia?”

“Nếu hắn ở bên cạnh bổn Vương thì bổn Vương sẽ tới đây tìm người?” Giọng Quân Dập Hàn rất lạnh.

“Vương gia thứ tội.” Các y quan rối rít vùi đầu quỳ xuống, thân thể khẽ run, người tâm phúc hiện nay mất tích mấy ngày mà bọn họ lại không bẩm báo lên, tội này, tội này sợ rằng không nhẹ.

“Người đâu, lôi tất cả những người này ra trừng phạt hai mươi đại bản.” Quân Dập Hàn lạnh lùng ra lệnh, rồi nói với Bạch Ưng đang đi tuần tra qua, “Tập trung nhân thủ, trước khi trời tối bổn Vương phải biết vị trí của Mộ Hàn.”

“Vương gia.”

Giọng Quân Dập Hàn vừa dứt, cách đó không xa lại vang lên giọng nói trong mềm mại mang theo ý cười quen thuộc, hắn quay đầu nhìn lại, lại thấy áo nàng bị rách mấy chỗ, trên lưng cõng theo sọt trung lớn cao hơn nàng nửa cái đầu.

“Ơ, thật đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.” Bạch Ưng trêu ghẹo nói.

“Các ngươi đều tụ tập ở cửa làm gì vậy?” Ôn Noãn đến gần nhìn mọi người không hiểu hỏi.

Bị ăn hèo! Nhưng không dám nói những lời này ra, các y quan lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng đồng thời không khỏi đưa ánh mắt cảm kích về phía Ôn Noãn kịp thời xuất hiện.

“Mấy ngày nay ngươi đi đâu?” Quân Dập Hàn nhìn dáng vẻ rất nhếch nhác của nàng, cau mày hỏi.

“Đi khe Vân Vụ ngoài thành hái chút thảo dược.” Ôn Noãn nói đồng thời tháo giỏ trúc sau lưng xuống giao cho y quan bên cạnh, cười nói, “Mấy ngày trước khi thuộc hạ kiểm tra lại dược liệu phát hiện thấy thiếu vài vị thuốc cầm máu, trùng hợp lúc ấy khe Vân Vụ cách quân doanh không xa nên muốn đi suốt đêm hái một chút, ai ngờ khi hái thảo dược không cẩn thận ngã vào trong khe núi bị vây khốn hai ngày, khi trở về lại thấy quân địch vây thành, vì vậy làm trễ nại cho tới bây giờ mới trở về.”

“Chậc, ngươi cũng thật xui xẻo.” Bạch Ưng rất đồng tình nói.

“Thời vận không tốt, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.” Ôn Noãn không để ý lắm phủi bụi trên ống quần.

“Sau nửa canh giờ, tới thư phòng gặp bổn Vương.” Quân Dập Hàn xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play