Đêm công thành thứ ba, Hàn quân bắn hai lần “Truyền đơn” vào trong thành Duyệt Châu, đánh hai đợt du kích xong thì không tiếng động biến mất,
cái gọi là nhất cổ tác khí yếu đi lần thứ hai và đến lần thứ ba thì suy
sụp *, tướng sĩ thành Duyệt Châu bị Hàn quân tàn phá tinh thần liên tục
ba đêm, từ ban đầu sĩ khí tăng cao chuẩn bị chiến tranh đến sau đó có
lực mà không có chỗ phát đầy bụng tức giận rồi đến bây giờ vẻ mặt uể oải ngáp liên hồi, thỉnh thoảng còn “Thân thiết” chào hỏi đôi câu với Hàn
quân đánh du kích phía dưới (Toàn văn không quảng cáo).
(*) nhất
cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Thành ngữ “Nhất cổ tác khí” này
bắt nguồn từ một câu chuyện được ghi lại trong “Tả truyện” của Tả Khâu
Minh năm 389 trước Công nguyên. Nguyên gốc: 一鼓作氣, 再而衰, 三而竭 (nghe tiếng
trống thứ nhất thì hăng hái, tiếng thứ hai lòng hăng hái giảm xuống, lần thứ ba thì hăng hái hết cả)
Mà từ sau khi có phó tướng bị giết,
các tướng lĩnh không khỏi trông gà hóa cuốc nhìn ai cũng giống như phần
tử khủng bố trong lòng cảnh giác đề phòng. Chỉ trong vòng thời gian ba
ngày ngắn ngủi, từ tướng lĩnh đến binh lính không khỏi chịu đủ đau khổ
tinh thần.
Trong đau khổ này, lúc tờ mờ sáng bọn lính thủ thành
bụng đói mệt mỏi, lúc đổi gác bị một tiếng nổ chấn động dưới chân thành, ngay cả tường thành cũng rung nhẹ rồi kết thúc, theo tiếng nổ vang đất
rung núi chuyển, không trung tách ra lửa khói rực rỡ chiếu sáng khắp bầu trời đêm, cờ xí trên tường theo Duyệt Châu phất phơ theo chiều gió cùng nhau gãy lìa tận gốc đổ xuống, vết chém cực kỳ bằng phẳng, giống như đã sớm có người dùng đao sắc chặt đứt, bọn lính bị chấn động đến lờ mờ
phát giác ra, đầu óc còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại nghe tiếng giết chấn động trời truyền đến bên tai, trên lầu cửu trọng tháp kiến trúc
cao nhất mang tính biểu trưng trong thành Duyệt Châu, cờ Hàn quân vù vù
phấp phới đón ánh nắng sớm trong gió nhẹ, mấy ngày này tinh thần chiến
đấu của Hàn quân tích tụ trương lên, mà quân lính giữ thành thì trong
lòng kinh hãi, cho rằng trong thành Duyệt Châu đã bị Hàn quân chiếm lĩnh tức thời đại loạn, đợi đến khi Chu Mặc nằm trên giường bệnh nghe nói
binh biến phía ngoài, định mang bệnh đi chiến đấu thì đã thấy phó tướng
kinh hoàng báo lại Hàn quân đã phá thành mà vào.
Thân thể Chu Mặc mới vừa có chuyển biến hơi tốt đẹp bị tin tức này đả kích phun ra một
ngụm máu tươi, cuối cùng chỉ đành phải dẫn thủ hạ thân binh tránh mũi
tấn công bén nhọn của Hàn quân mà chạy trốn.
Cuộc chiến Duyệt Châu, Hàn quân đại thắng!
Hàn quân vào thành, kỷ luật quân đội nghiêm minh, dân chúng hai bên đường
hoan nghênh, Bạch Ưng thân thiết vẫy tay về phía dân chúng, Cố Thần Vũ
cười đến hàm súc lạnh nhạt, đuôi khóe mắt Lạc Phi liếc xéo cằm nhếch
lên, ba đại chủ tướng mặc dù thân thiện, xa cách, kiêu ngạo đủ hình
tượng không giống nhau, nhưng tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn đẹp
trai tuấn tú của bọn họ ở trên lưng ngựa cũng quyến rũ lòng vô số cô
nương thiếu phụ các thím các bà, khiến cho các nàng thét chói tai liên
tục, nhưng ở trong kích động của bọn họ lại đồng thời không thấy Hàn
Vương, trong lòng lại nổi lên thất vọng không nhỏ.
“Nghe nói
ngươi chọc tức Chu Mặc con rùa đen bị bệnh không dậy nổi, ngươi thật
đúng là xuất thủ bất phàm.” Bạch Ưng nói với Lạc Phi đang mỉm cười bên
cạnh.
“Chỉ náo không đánh bực mình, gia
bực mình dĩ nhiên cũng phải khiến cho hắn bực mình theo, nếuko phải
Vương gia hạ lệnh ẩn nhận chờ căn dặn, gia sớm trừng trị hắn rồi, nào
còn có thể để cho hắn trốn thoát?” Lạc Phi mất hết hào hứng vứt ánh mắt
quyến rũ với các cô nương đang hét lên rồi nói.
“Vương gia tự có
sắp xếp của ngài.” Bạch Ưng vừa nói vừa quay sang nói với Cố Thần Vũ bên cạnh, “Cố huynh, nhanh như chớp của huynh ngược lại thật sự khiến tại
hạ mở to mắt nhìn.”
“Bạch huynh quá khen.” Cố Thần Vũ nói.
“Ca ca, tại sao không thấy Hàn Vương?” Huynh muội Tần gia nhận được tin tức chạy tới, Tần Hoài Châu hỏi ca ca bên cạnh, đợi hồi lâu không nghe được đáp lại, nàng quay đầu nhìn thì thấy Tần Hoài Xuân đang si ngốc ngắm
nhìn theo hướng khác, nàng giơ tay lên quơ quơ trước mặt hắn nói, “Ca
ca?”
“Châu Châu, muội xem, kia có phải là Phi Phi cô nương không?” Tần Hoài Xuân lẩm bẩm ra tiếng.
“Nhìn cẩn thận có vẻ giống.” Tần Hoài Châu nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn lại chần chừ nói, vẻ xinh đẹp quá mức của nàng kia ban đầu lưu lại cho nàng một ấn tượng cực kỳ khắc sâu, nhưng người trước mắt này mặc dù mặt mày
tương tự, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không giống nhau,
nàng kia cho người ta cảm giác quyến rũ, mà nam tử trước mắt trong bộ
giáp màu bạc trên ngựa cao lại khiến cho người ta xem nhẹ dung mạo của
hắn mà bị hấp dẫn bởi vẻ anh tuấn lạnh lùng phát ra từ quanh thân hắn,
nàng nhìn Bạch Ưng cùng xuất hiện bên cạnh Lạc Phi lần trước, suy nghĩ
một chút nói, “Chẳng lẽ hắn và Phi Phi cô nương là huynh muội?”
Tần Hoài Xuân vẫn nhìn Lạc Phi, trầm mặc không nói.
Ánh bình minh vừa ló dạng, sương mù buổi sáng tan đi, Quân Dập Hàn trên lầu cửu trọng tháp mặc bộ đồ màu trắng, vẻ tao nhã lưu chuyển quanh thân
lưu lại vẻ cô độc, hắn cúi đầu nhìn ba quân cảm xúc cao vút dưới tháp,
vẻ mặt nhạt mà lạnh, khi tầm mắt xẹt qua một chỗ thì thân thể của hắn
vùn vụt như nhạn múa bay trên không mà xuống, đúng lúc mọi người ca ngợi vẻ đẹp đẽ bất ngờ thì đồng thời thấy hắn xách ra một bóng dáng mảnh mai từ trong đoàn đội, lời nói mang theo châm chọc: “Thế nào, lại muốn chạy trốn?”
Cũng chỉ trong giây lát khi đại quân tụ hội, nàng có thể chạy đi lần nữa từ bên cạnh hắn, nàng thật sự có khả năng!
Ba người ngồi thẳng trên lưng ngựa khi nhìn thấy người hắn xách ra thì vẻ
mặt khác nhau, lại cùng nhau hướng tầm mắt về phía hai người.
“Không có.” Ôn Noãn quả quyết bác bỏ, “Ta chính là định trải nghiệm một chút
cảm giác đứng ở phía dưới ngẩng lên nhìn Vương gia, chiêm ngưỡng phong
thái của Vương gia.”
“Cảm giác như thế nào?”
“Vô cùng khá.”
Ánh mắt người bốn phía lấp lánh có thần nhìn hai người, rối rít suy đoán
quan hệ của nữ tử này với Hàn Vương, trong đám người không biết có ai
nói một câu: “Ah, đó không phải là Hàn Vương phi sao, khi ta đi kinh
thành từng gặp một lần.”
“A...” Mọi người đột nhiên hiểu ra, ánh mắt chuyển thành hoặc nóng bỏng hoặc đố kỵ hoặc hâm mộ.
Hàn Vương phi?
Cố Thần Vũ khiếp sợ nhìn về phía Ôn Noãn, ánh mắt phức tạp!
Quân Dập Hàn nhìn nữ nhân trước mắt liên tục nói dối đều đúng lý hợp tình
lại sức mạnh tràn đầy, không biết tại sao lại có ảo giác không căm ghét
còn có thành thói quen, hắn cau mày nhẹ đến không thể nhận ra, bàn tay
trong tay áo khựng lại một chút nhưng vẫn lấy ra một lá thư đưa cho
nàng, hai chữ “Từ thư” trên lá thư, lời của hắn chuyển thành lạnh lùng
vô tình, “Từ nay về sau, ngươi không bao giờ là Hàn Vương phi nữa.”
Bước ngoặt này không thể dùng mau có thể hình dung, mà là khoảnh khắc giữa
nghiêng trời lệch đất, một khắc trước Ôn Noãn còn cảm giác “Vô cùng
khá”, giờ khắc này chỉ cảm thấy như bị sét đánh, đau lòng tới tứ chi
bách hài đau đớn, cố làm ra lạnh nhạt lại không hiểu nói: “Không biết vì sao Vương gia lại hưu ta?” d1en d4nl 3q21y d0n
“Bổn Vương tuyệt
đối không cho phép nữ nhân Mộ Dung Tịnh gả tới làm Vương phi của bổn
Vương, huống chi bổn Vương không tính là phu thê chi thực với ngươi.”
Đáy mắt Quân Dập Hàn hoàn toàn lạnh lùng, trong lòng không biết vì sao
khi nói câu này ra lại ở trong mờ mịt sinh ra tia đau đớn, nhưng hắn vẫn không để ý tới lý do của phần đau đớn này, hắn vừa hứa hẹn cho Mộ Hàn
một danh phận, liền quyết định sẽ không có chút dính dấp gì với những nữ nhân khác, cho dù thời thế bây giờ nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện
bình thường đi nữa, chỉ có điều, Quân Dập Hàn hắn mong muốn chỉ làm bạn
với một người đến cuối quãng đời còn lại là đủ rồi.
“Ta biết.” Ôn Noãn hết sức kéo ra ý cười thoáng qua, tuy hết sức khống chế chìa tay
đón nhận thư nhưng vẫn không kiềm chế được mà hơi run rẩy.
Cố
Thần Vũ trên lưng ngựa nhìn thấy tất cả cũng không thể nhịn được nữa,
bảo bối trong lòng hắn che chở trăm bề lại khiến cho người ta xem thường như vậy, một tấm chân tình lại bị hắn (Quân Dập Hàn) nhục nhã chà đạp
như vậy trước mặt mọi người, khiến hắn làm sao có thể nhìn tới mà không
để ý tới, nhưng hắn đang định phi thân xuống nựa, lại thấy ánh mắt hàm
chứa khẩn cầu của Noãn Bảo nhìn về phía hắn, ý bảo hắn không nên nhúng
tay, hắn hung hăng nhắm mắt lại, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc
này, nữ nhân yêu sâu đậm bị thương, thế nhưng hắn chỉ có thể lẳng lặng
nhìn, cảm giác này thật con mẹ nó đáng chết!
Khoảnh khắc khi Ôn
Noãn chìa tay tiếp nhận thư từ hôn, mắt Quân Dập Hàn nhìn về hướng khác, chẳng biết tại sao, bản năng nơi đáy lòng hắn cự tuyệt nhìn nụ cười còn khó coi hơn khóc lúc này của nàng, vì vậy, hắn không nhìn thấy ánh mắt
Ôn Noãn ra hiệu cho Cố Thần Vũ, mà Lạc Phi và Bạch Ưng sớm bị bước ngoặt như màn hài kịch này chấn động mất hồn mất vía, nào còn có ý định đi
chú ý về phía một ánh mắt nho nhỏ.
“Vương gia bảo trọng.” Ôn Noãn chỉ cảm thấy hơi sức toàn thân giống như bị rút ra, lòng đau giống như
bị đánh tê liệt, nhưng nàng cũng chỉ có yên lặng chịu đựng, giờ này ngày này giờ khắc này suy cho cùng do một tay nàng tạo thành, nhưng nàng
cũng không hối hận, nàng dùng sức nắm chặt thư từ hôn trong tay xoay
người rời đi, mỗi một bước đi đau giống như giẫm trên mũi đao khiến nàng muốn dừng chân không tiến.
Kiên cường chút, Ôn Noãn, đây chỉ là
triệt để từ biệt quá khứ mà thôi, cũng không phải thật sự rời khỏi,
ngươi không phải còn có thể lấy thân phận Mộ Hàn hầu ở bên cạnh hắn sao? Nàng yên lặng động viên mình trong lòng, nhưng một âm thanh khác lại
đang nói, cho dù hầu ở bên cạnh hắn cũng là lấy thân phận một nữ nhân
khác một cái mặt khác hầu ở bên cạnh hắn, ngươi bây giờ bỏ lỡ một thứ
tốt đẹp nhất đời này, Ôn Noãn, ngươi sai lầm rồi, cho dù hôm nay không
hối hận, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi phải hối hận.
Trong đầu Ôn Noãn đủ các loại giọng nói và hình ảnh đan xen, nàng chỉ cảm
giác trong đầu hỗn loạn giống như sắp nổ tung,trong tai không hề nghe
được bất kỳ âm thanh gì khác nữa, chỉ từng bước một kiên định rồi lại mờ mịt rời đi, trên mặt giống như có thứ gì đó ấm áp chảy qua, nàng đưa
tay sờ, mới phát hiện không biết nước mắt chảy xuống từ khi nào.
Đám người bao vây rối rít tự động nhường đường cho nàng, ánh mắt vốn nhiệt
tình hâm mộ ghen tỵ tất cả chuyển thành thương hại đồng tình.
“Vương gia...” Bạch Ưng rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
“Các ngươi không cần nhiều lời chuyện của bổn Vương.” Quân Dập Hàn trực tiếp cắt đứt lời hắn, tay thả lỏng phía sau dần nắm chặt, nếu không phải nể
tình nàng chỉ là một con cờ của Mộ Dung Tịnh, sao hắn có thể đơn giản
thả nàng đi như vậy.
“Lão tử không nhìn nổi.” Lạc Phi tức giận trực tiếp quay đầu ngựa rời đi.
Bạch Ưng lắc đầu mày nhíu chặt, không biết vì sao sự tình lại biến thành
dáng vẻ như bây giờ, sau khi Vương gia khỏi bệnh thì không chủ động nhắc tới Vương phi, ngay cả bọn họ nói tới cũng tỏ vẻ lạnh nhạt giống như
không biết, vậy mà bây giờ, xa cách lâu ngày mới được gặp lại nhau là
chuyện mừng rỡ như vậy, thế nhưng Vương gia lại trước bao nhiêu người
hưu thê, trong lòng Bạch Ưng thở dài thật sâu, Vương gia, tương lai ngài ngàn vạn lần đừng vì chuyện hôm nay mà hối hận.
“Vương gia.” Lúc này một tên lính vội bước lên trước ghé vào bên tai Quân Dập Hàn nói
nhỏ mấy câu, vẻ mặt Quân Dập Hàn lập tức lạnh lẽo nhìn về phía bóng lưng mỏng manh mà gầy nhỏ cách đó không xa, nói, “Bắt nàng ta lại cho bổn
Vương.”
Thành Diêm,
Mạnh Cô Nhiễm nghiêng người dựa vào mái nhà cong nhìn Sở Hoan đang bắt
thỏ trong rừng trúc phía dưới, khóe môi dâng lên ý cười, Sở Hoan bắt
được thỏ vui mừng giơ cao tay túm thỏ quơ múa về phía hắn.
“Con thỏ này lớn nhỏ vừa đúng, chính là thích hợp nướng ăn.” Hắn nhìn con thỏ này kết luận.
“Không được, thỏ này không thể ăn.” Sở Hoan nghe hắn nói như thế lập tức ôm
chặt thỏ vào trong ngực, cẩn thận nhìn hắn nói, “Nó là bằng hữu của ta.” Sau khi hắn nói xong thì dùng cặp mặt tròn vo nhìn chằm chằm vào Mạnh
Cô Nhiễm, thấy hắn không phản đối, lúc này mới tràn đầy vui mừng giơ thỏ lên nói với hắn, “Ngươi xem nó trắng như vậy, kêu nó là tiểu Bạch có
được không?”
“Nếu nó là bằng hữu của ngươi, ngươi tự mình làm chủ là được.”
“Nhưng ta muốn nghe ý kiến của ngươi.”
“Ý kiến của ta là ăn nó đi.”
“... Tiểu Bạch, tiểu gia dẫn ngươi đi ăn thịt.” Sở Hoan yên lặng nhìn Mạnh
Cô Nhiễm cười đến cực kỳ xảo trá trên lầu, nhỏ giọng nói bên tai thỏ rồi ôm nó rời đi.
“Chủ thượng, Mộ Dung Tịnh phái năm vạn đại quân
tăng viện đã hội họp với tàn quân của Chu Mặc, hiện giờ mười vạn đại
quân đã bao bọc vây quanh thành Duyệt Châu.” Sở Hoan vừa mới đi, Thanh
Nham liền im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng Mạnh Cô Nhiễm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT