"Cho nên mới không muốn phiền đến cậu. Cậu đến cũng không nói trước một tiếng, lỡ như tôi đã di rồi thì làm sao."
Nói đến Tôn Duệ lại lấp tức khó chịu: "Không phải đã dặn là nhắn tin cho tôi sao? Không thì sao tôi phải đến sớm, lại còn vòng qua vòng lại mấy lượt vô ích."
"Xin lỗi. Để cậu vất vả rồi. Lần sau không phải phiền toái như vậy." Cao Vinh cười xin lỗi, Tôn Duệ liếc như thế, anh không còn cách nào khác.
"Có phải tôi làm hỏng chuyện tốt của anh không?" Tôn Duệ chua xót hỏi, "Cùng nữ thứ vừa nói vừa cười, còn có thể đi nhờ xe người ta, thật tốt a. Làm gì còn cần đến tôi..."
"Vậy tôi xuống xe nhé?" Cao Vinh hỏi ngược lại.
"Giống như hôm nay..." Cao Vinh tâm lý có chút mơ hồ mà xoắn xuýt, có phải là không nên thả lỏng như vậy không?
"Không thành vấn đề không thành vấn đề, vậy sáng mai anh chờ tôi, cũng đừng lặng lẽ chuồn trước đấy!"
"... Sẽ không." Cao Vinh không thừa nhận rằng thực sự trong nháy mắt anh cũng đã nghĩ về phương án này.
Ước chừng cũng hiểu được đủ thì dừng, Tôn Duệ về nhà không có tiếp tục quấn lấy Cao Vinh, chỉ nói chúc ngủ ngon sau đó về phòng, ngược lại làm cho Cao Vinh ngạc nhiên.
Vào trong phòng, Tôn Duệ suýt chút nữa nhảy cao ba thước, lăn lội mãi không yên trên giường, nỗ lực khắc chế bản thâ không chạy thẳng tới phòng Cao Vinh "tận dụng mọi thời cơ", không ngừng nhắc nhở chính mình, đối phương không phải cong, bản thân không thể quá phận, phải từ từ mà tạo cảm tình, hiện tại nhìn thế nào cũng là một khởi đầu tốt.
Cơm Nắm nhìn chủ nhân ngu ngốc nhà nó lăn lộn trên giường, không chịu cô đơn mà nhảy lại muốn chơi cùng, một người một chó lăn thành một đoàn, sau liền liền "rầm" một tiếng cùng lăn xuống đất.
"Meo!"
Cách vách truyền đến mấy tiếng "rầm rầm", Tiểu Hoa sợ đến dựng cả đuôi, lo lắng nhìn về phía cửa, Cao Vinh vừa mới thả đồ xuống, cũng kinh ngạc một chút, nghe âm thanh như thứ gì bị đập phá, lý trí muốn anh giữ khoảng cách với đối phương cho tốt, nhưng thực sự vẫn có chút không yên lòng. Vì vậy đi đến cửa phòng Tôn Duệ gõ một cái: "Này, có sao không? Tiếng gì vậy?"
Tôn Duệ lúc này đã ngã chỏng vó trong phòng: "Không, không có chuyện gì! Cơm Nắm phát rồ, đùa giỡn va vào cái ghế thôi!"
Cái tiếng kia nặng nề như thế, không giống ghế... Nhưng có vẻ cũng không phải việc gì lớn, anh liền an tâm.
Bên trong cửa phòng, Tôn Duệ vểnh tai lên nghe tiếng Cao Vinh rời đi, lúc này mới cười ra tiếng, bám vào vành tai Cơm Nắm vui mừng nói: "Bảo bối à, Cơm Nắm của tao, mày có nghe thấy không, anh ấy quan tâm tao đó!"
"Ô... Cậu thực sự rất có tinh thần nhỉ." Cao Vinh cười cười, đem nửa câu sau "Quả thực như muốn đi kết bạn với học sinh tiểu học" nhanh chóng nín lại.
Tốt xấu gì người ta cũng làm vì mình, những lời này vẫn không nên nói.
Bảo hoàn toàn không cảm động là giả, coi như biết tính cách Tôn Duệ, ba ngày đầu nhiệt tình như vậy, thật sự muons có quan hệ khẳng định cũng không có được loại đãi ngộ này( *thực ra tớ cũng không hiểu...), mà phải làm một tiểu thiếu gia, hắn có thể làm đến mức này cũng đã khiến Cao Vinh kinh ngạc rồi.
Tôn Duệ đói bụng, tự mình ăn hai cái bánh rán, ngồi ở bàn, vừa dùng điện thoại liếc weibo, vừa dùng khoé mắt liếc về phía Cao Vinh ở phòng vệ sinh___ một khoảng thời gian tươi đẹp a, cũng đều nhờ bọn họ lúc này đang sống cùng một mái nhà. Cao Vinh hai ngày sau dời đi, hắn nên dùng lý do gì để đến gần đây?
Sauk hi chải chuốt, tinh thần Cao Vinh cũng phấn chấn hẳn lên, tự nhiên mở cửa, đến ngồi đối diện với Tôn Duệ bắt đầu ăn... Anh cảm thấy chính mình đã lập một thói quen cho Tôn Duệ, vị này trước đây cũng không ăn sáng đâu. Thói quen đó thực sự là không được.
"Cậu đang xem gì vậy?" Cao Vinh thấy Tôn Duệ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, thuận miệng hỏi.
Tuy rằng mắt nhìn màn hình, mà tâm hồn thì cứ như bay đi đâu, Tôn Duệ kinh ngạc một chút: "A? À... Tin tức thôi. Cái gì, cái gì mà.." Hắn định thần nhìn lại, thiếu chút nứa mà phun ra một ngụm máu.
Tiện tay trượt tới tin tức bát quái đầu tiên, tiêu đề chính là "Tiểu hoa đán đang hot An Diêu Địch đêm khuya lén lút ra ngòi, tình yêu sắp bị lộ tẩy?"
"A, hai ngày nữa sẽ có bão." Tôn Duệ nhanh chóng kéo kéo xuống, hắn không chút nào muốn bàn với Cao Vinh về người phụ nữ bám dai như đỉa kia...!
"Ở đây?" Cao Vinh kinh ngạc nói, "Thành phố S sẽ không có bão đâu. Cho dù có, cũng đều là ở phụ cận thôi."
"A, đúng vậy, là ở thành phố G. Không phải nơi này."
Cao Vinh nhíu mày, buồn cười nói: "Thế cậu xem nghiêm túc như vậy làm gì..."
"Tôi... Ở bên đó có bạn. Ha ha." Tôn Duệ cười khan nói.
Cao Vinh cau mày, không lên tiếng, mà cũng không lấy di động ra xem. Tôn Duệ có chút đáng ngờ, nhưng tạm thời vẫn để đề tài này kết thúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT