Bên cạnh Thiên Huyền Môn, Thái Tử Cung.

Trong cung điện, Thái Tử ngồi ngay ngắn, sắc mặt nghiêm túc, trong đôi mắt suy nghĩ ngàn vạn, trên bàn để mấy tấm mật thư.

- Lão hồ ly Triệu Mộc Sinh này... hết thảy quả nhiên đều là hắn ở sau lưng giở trò quỷ!

Sắc mặt Thái Tử âm tình bất định, cầm mật thư trên bàn, càng xem càng phẫn nộ, mật thư bị hắn bóp thành đoàn giấy.

Nếu có Hứa Sĩ ở đây thì tốt rồi... Cơ Trường An thở dài, nếu như Hứa Sĩ còn, có thể cho hắn ý kiến hay, hắn không đến mức bị động như vậy.

Hoàng Đế đột nhiên băng hà, làm cho tất cả mọi người trở tay không kịp, nếu không phải bởi vì tin tức này không cẩn thận bị tiểu thái giám trong nội cung làm lộ, bọn hắn còn không biết sẽ bị Hoàng Đế giấu giếm bao lâu.

- Bắt Âu Dương Tiểu Nghệ và Dương Thần... lá gan của Triệu Mộc Sinh cũng khá lớn, bất quá hắn nói hợp tác cũng chưa hẳn không thể, nếu như bổn cung đáp ứng, vậy thì tương đương với có Âu Dương gia và Dương gia ủng hộ, như vậy Nhị đệ muốn lật đổ ta sẽ không có dễ dàng như vậy... Cho dù hắn cấu kết tông môn!

Hoàng tử thì thào nói, sau đó lại mở mật thư ra, cẩn thận nhìn chốc lát, trong lòng tựa hồ rơi xuống quyết định cực lớn.

...

- Ngươi nói cái gì? Mấy cường giả Chiến Vương không trông được hai tiểu oa tử tu vi Chiến Linh?

Triệu Mộc Sinh nhẹ nhàng thổi ly trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói.

Ở trước người hắn là một nam tử cẩm bào, sắc mặt trắng bệch, tranh thủ thời gian quỳ trên mặt đất, sợ hãi nói:

- Đại nhân, là thuộc hạ sơ sẩy, thuộc hạ đã phái người đi bắt bọn chúng về... Bất quá...

- Bất quá cái gì?

Triệu Mộc Sinh tiếp tục uống trà, không mặn không nhạt hỏi.

Nam tử cẩm bào vụng trộm liếc nhìn Triệu Mộc Sinh, mới có chút cẩn thận trả lời:

- Tiểu công chúa Âu Dương gia mang theo Dương Tiểu Hầu gia trốn về phía tiểu điếm thần bí...

- Thần bí tiểu điếm? Hả? Chính là tiểu điếm mà gần đây truyền xôn xao, ngay cả Hoàng Đế cũng đích thân tới sao?

Động tác uống trà của Triệu Mộc Sinh lập tức ngưng tụ, nghi ngờ hỏi, đối với tiểu điếm kia hắn cũng hơi có nghe thấy, nhưng hiểu rõ kỳ thật cũng không nhiều.

Nhưng từ tư liệu hắn bắt được đến xem, lai lịch của tiểu điếm này tuyệt đối không đơn giản.

- Một Linh Thú Chí Tôn, một Khôi Lỗi có thể đối kháng Chiến Thánh? Bối cảnh không tầm thường a... Các ngươi có điều tra được gì không?

Triệu Mộc Sinh hỏi.

- Điều tra, thế nhưng không tra được.

Nam tử cẩm bào nói, chính vì như thế hắn mới sợ hãi, bởi vì Âu Dương Tiểu Nghệ và Dương Thần chạy tới trong tiểu điếm kia, bọn hắn muốn bắt lại, nhất định phải qua một cửa của tiểu điếm, thế nhưng tiểu điếm này... tựa hồ rất không tầm thường.

- Hừ! Cái này cũng không tra được, còn cần các ngươi làm gì? Ta hàng năm tiêu phí hơn mười vạn Nguyên Tinh cho mạng tình báo, để ngươi đi điều tra tin tức của tiểu điếm cũng tra không được?

Triệu Mộc Sinh lạnh lùng liếc nhìn nam tử, hừ lạnh nói.

Nam tử kia mồ hôi lạnh chảy ròng.

- Được rồi, có lẽ vì tiểu điếm kia quá thần bí, đại lục này rất mênh mông, rất nhiều thế lực không biết căn bản không phải là chúng ta có thể tưởng tượng, không tra được cũng không trách ngươi, nhưng nha đầu Âu Dương gia và Dương Tiểu Hầu gia phải mang về cho ta! Thật không được, ngươi tự mình động thủ, tóm lại, ta nhất định phải thấy người.

Triệu Mộc Sinh nói.

Sắc mặt nam tử kia trở nên khó coi.

- Đại nhân, tiểu điếm kia có Linh Thú Chí Tôn tọa trấn! Hơn nữa cục sắt kia cũng không phải tiểu nhân có thể đối phó.

- Linh Thú Chí Tôn? Hừ... Ngươi thật tin lời đồn? Ngươi thực cảm thấy Linh Thú Chí Tôn sẽ canh cổng cho một tiểu điếm? Đừng nói một tiểu điếm, coi như Thiên Cơ Tông cũng không có nội tình và lực lượng này.

Hiển nhiên Triệu Mộc Sinh căn bản không tin một tiểu điếm sẽ có Linh Thú Chí Tôn tọa trấn, có lẽ Tiếu Mông và Liên thái giám thất bại tìm cớ mà thôi? Bọn hắn chỉ là không cẩn thận bị con chó kia hù dọa mà thôi.

Triệu Mộc Sinh rất tự tin, bởi vì hắn bái kiến Linh Thú Chí Tôn chính thức, hiểu được loại tồn tại kia đáng sợ cỡ nào, làm sao có thể trở thành Linh Thú canh cổng... Cái này hoàn toàn là sự tình không thể nào.

Thái độ của Triệu Mộc Sinh làm cho nam tử cẩm bào khổ sở... Bất quá hắn có khổ nói không nên lời, đành phải đi một lần, giờ phút này hắn chỉ có thể mong đại nhân nhà mình đoán là chính xác.

...

- Thế gian lại có con chó kỳ lạ như thế? Lại có thể nói chuyện!

Một vị Chiến Vương trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Hắc, cảm giác thế giới quan bị phá vỡ.

Dương Thần cũng ngơ ngác nhìn Tiểu Hắc, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hắc, căn bản không ngờ tới con chó kia có thể mở miệng nói chuyện.

Buông cô bé kia ra... Đây là một con chó như ngươi nên nói sao? Trong lòng Dương Thần im lặng.

- Ha ha ha! Con phì cẩu ngươi ý định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Đây quả thực rồi...

Mấy vị Chiến Vương đều cười to, hoàn toàn là dừng không được.

Bộ Phương đứng ở cửa điếm, cũng có thể nghe được mấy người kia cười, bất quá sắc mặt của hắn lạnh nhạt, trong mắt có chút thương cảm.

Chiến Vương ở trước mặt Tiểu Hắc ‘trang bức’... Đều chết hết rồi.

Nghĩ đến chỗ này, Bộ Phương nhịn không được mở miệng nói:

- Tiểu Hắc, hạ thủ nhẹ một chút, đừng có lại phá hư hẻm nhỏ nữa.

Tiểu Hắc nghe Bộ Phương nói, không khỏi liếc mắt rầm rì, lười để ý đến hắn.

Vị Chiến Vương bắt Âu Dương Tiểu Nghệ kia thấy một màn như vậy không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút cảnh giác... Một tiểu điếm trong hẻm nhỏ, một con chó biết nói chuyện? Vì sao làm cho người ta có cảm giác quen thuộc như vậy.

- Nói nhảm với một con chó làm gì, lão tử quả thực là choáng váng, con chó này mập như vậy, vừa vặn làm thịt nấu lẩu! Mỹ vị a!

Một vị Chiến Vương khác lơ đễnh, lạnh lùng cười cười, vén tay áo lên đi về phía Tiểu Hắc, nhìn tư thế tựa hồ là muốn... bắt chó?

Tiểu Hắc nhìn Chiến Vương kia, vươn một cái vuốt lên.

- Hắc hắc, hiện tại biết sợ rồi sao, đáng tiếc đã chậm, coi như làm vẻ đáng yêu cũng không có tác dụng!

Vị Chiến Vương kia cười ha hả.

Nhưng sau một khắc, móng vuốt của Tiểu Hắc nhẹ nhàng đụng lên người hắn, cái này làm tiếng cười trong miệng Chiến Vương kia im bặt, cả người cứng tại nguyên chỗ.

- Hả? Xảy ra chuyện gì vậy?

Vị Chiến Vương bắt Tiểu Nghệ nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

Thế nhưng lời của hắn vừa dứt, lại cảm thấy kình phong kinh khủng gào thét qua, phảng phất như có thân ảnh lướt qua người, làm sợi tóc của hắn lay động tứ tán.

Oanh!!

Một nhân ảnh trong nháy mắt quán xuyên hơn phân nửa Đế Đô, xuyên thủng vô số phòng ốc, hóa thành thịt vụn.

- A... như vậy sẽ không hủy hoại mặt đất nha, uông, ta thật thông minh.

Tiểu Hắc thản nhiên nói, trong mắt chó bắn ra uy thế mạnh mẽ, Chiến Vương kia ở trong mắt nó giống như con sâu cái kiến.

Chiến Vương đang khống chế Tiểu Nghệ, giờ phút này rốt cuộc nhớ tới nơi này là đâu rồi, cả người run lên.

Trong Đế Đô gần đây có một tiểu điếm cực kỳ nổi danh, một hẻm nhỏ có Linh Thú Chí Tôn trấn giữ... Vốn cho rằng chỉ là nói giỡn, tiên sư nó, một vuốt đánh Chiến Vương thành thịt vụn... Người nào nói chó này không phải Linh Thú Chí Tôn, lão tử giết ngươi!

Giờ phút này vị Chiến Vương kia hối hận không thôi, căn bản không nghĩ tới hai tiểu gia hỏa kia lại trốn đến trước tiểu điếm này...

Bỗng nhiên, vị Chiến Vương kia cảm thấy tay mình trống không, Âu Dương Tiểu Nghệ lại vận chuyển chân khí, ở trên mặt mình đạp một cước, tránh thoát trói buộc, rơi xuống đất đào tẩu.

- Ta...

Đôi mắt vị Chiến Vương kia co rụt lại, trong lòng cảm thấy kinh hãi, sau đó một móng vuốt đáng yêu đụng vào người hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play