Thời điểm Tống Đào chạy tới ngoài hẻm nhỏ, một đạo cuồng phong lướt qua bên cạnh hắn, làm cho thân thể hắn cứng đờ, hắn mơ hồ thấy được trong cuồng phong có một bóng người thê thảm.
Xảy ra chuyện gì? Tống Đào mê mang nhìn ra sau lưng, sau đó là một tiếng vang thật lớn, toàn bộ mặt đất run rẩy, bụi mù ngập trời bay lên.
Tống Đào đứng ở ngoài hẻm nhỏ, cảm giác thân thể rét run.
- A... không tệ, như vậy cũng bớt việc.
Bộ Phương gật đầu, hài lòng nói, ít nhất hẻm nhỏ không có lại bị Tiểu Hắc vỗ hư.
- Đại... Đại nhân! Chạy mau! Con chó kia... thật đáng sợ!
Thời điểm Tống Đào mê mang, hai vị Chiến Vương sợ tới mức vừa lăn vừa bò chạy thục mạng, bọn hắn thấy được Tống Đào, mang theo sợ hãi nói.
Trong lòng Tống Đào trầm xuống, quả nhiên... nhiệm vụ đã thất bại, bốn vị Chiến Vương cũng không cách nào bắt lại Âu Dương Tiểu Nghệ và Dương Thần sao? Cái này làm sao trở về báo cáo kết quả?
Tống Đào không cam lòng cứ như vậy rời đi, vì vậy hắn đi về phía hẻm nhỏ, trực diện Đại Hắc Cẩu.
Tiểu Hắc không đếm xỉa tới Tống Đào, chứng kiến bộ dáng cảnh giác của đối phương, mắt chó khinh thường, cất bước về tới cửa điếm, nằm sấp xuống nghỉ ngơi.
Âu Dương Tiểu Nghệ thì lôi kéo Dương Thần đi vào trong tiểu điếm, căn bản không để ý tới Tống Đào, một trận gió lạnh thổi qua, lôi cuốn lên từng trận hàn ý.
- Dương tiểu tử, đây chính là xú lão bản mà ta nói cho ngươi... tuy lão bản này làm người không được tốt lắm, nhưng mùi vị của món ăn không thể bàn cãi.
Âu Dương Tiểu Nghệ kéo Dương Thần đi vào trong tiểu điếm, sau đó nói với Dương Thần.
Dương Thần đánh giá tiểu điếm, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, hai tay ôm ngực nói:
- Ở trong tiểu điếm nhỏ hẹp này? Nội thất bình thường, khách hàng cũng bình thường... Làm sao có thể có món ngon, ngươi không phải gạt ta đó chứ?
Dương Thần rõ ràng không tin ta nói? Âu Dương Tiểu Nghệ lập tức sốt ruột, trừng Dương Thần nói:
- Cô nãi nãi lừa ngươi làm gì? Nếu quả thật lừa ngươi, như vậy cô nãi nãi sẽ để xú lão bản bồi tội với ngươi!
Bộ Phương ở một bên hơi sững sờ, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, ngươi gạt người, vì cái gì bồi tội là ta? Con mẹ nó đây là cái đạo lý gì hả?
- Hừ! Bản Tiểu Hầu gia sẽ để ý hắn bồi tội?
Dương Thần liếc nhìn Bộ Phương, khinh thường cười cười, chỉ là một đầu bếp mà thôi, chẳng lẽ ngươi còn có thể phá trời sao?
- Ngươi cái gia hỏa ngu ngốc này, rất nhanh ngươi sẽ biết mình ngu xuẩn cỡ nào!
Âu Dương Tiểu Nghệ lạnh lùng cười cười, sau đó quay người nói với Bộ Phương:
- Xú lão bản, đến một phần Túy Bài Cốt! Để hắn chết thèm!
Dương Thần nhếch miệng, ánh mắt quét về phía thực đơn treo ở trên vách tường, sau đó mắt nhỏ co rụt, hầu như hóa thành điểm nhỏ.
- Giá tiền viết lộn sao? Tại sao lại dựa theo Nguyên Tinh đến tính toán? Ngươi làm những thức ăn này là linh đan diệu dược sao?
Xem xong giá cả, Dương Thần nhịn không được mở miệng mắng.
Bộ Phương đối với cái này là tự động miễn dịch, lười để ý đến, ngươi cứ thoải mái mắng đi, dù sao ta cũng sẽ không mất miếng thịt nào, nếu ngươi muốn thưởng thức món ăn, còn không phải bỏ tiền sao?
Có kỹ thuật, chính là tự tin như vậy.
Tống Đào rất không cam lòng, vì vậy hắn cũng bước chân vào trong tiểu điếm, nhìn thấy Dương Thần khinh thường hừ lạnh, đôi mắt sáng ngời, Dương Tiểu Hầu gia, đây chính là nhân vật rất trọng yếu a, nhất định phải bắt lại.
- Muốn ăn cái gì, tự nhìn thực đơn.
Tống Đào còn không có nói gì, bên tai đã vang lên một thanh âm.
Bộ Phương mặt không biểu tình nhìn Tống Đào, chỉ chỉ thực đơn phía sau hắn nói.
Tống Đào sững sờ, sau đó nhìn thoáng qua thực đơn, lỗ mũi hơi mở lớn... Tiên sư nó, cái này là đoạt tiền sao? Hắc điếm quả nhiên danh bất hư truyền!
Thế nhưng hắn lại không cam lòng cứ như vậy rời đi, Âu Dương tiểu la lỵ ở cách đó không xa, còn có Dương Thần kiêu ngạo tiểu đứng ở phía trước, Tống Đào cứ như vậy rời đi, có khác gì thời điểm sắp chết đói buông tha đĩa thịt kho tàu...
- Lão bản! Đến một phần... Cơm trứng chiên!
Tống Đào nhịn đau lòng, gọi cơm trứng chiên giá một Nguyên Tinh, trong lòng như đang rỉ máu, đầu năm nay lợi nhuận chút Nguyên Tinh không dễ dàng a!
Âu Dương Tiểu Nghệ nghe Tống Đào gọi món ăn, không khỏi khinh bỉ.
- Xú lão bản, nhanh đi nấu cho ta Túy Bài Cốt giá năm mươi Nguyên Tinh đi!
Thân là tiểu công chúa cccÂu Dương gia, thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu Nguyên Tinh!
- Ngươi thì sao? Ăn cái gì?
Bộ Phương nhìn Dương Thần nói.
- Nếu như bọn hắn đều gọi, vậy cho bản hầu gia một phần... Băng Tâm Ngọc Tửu.
Dương Thần giơ cằm nói.
Bộ Phương liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói:
- Tiểu hài tử không thể uống rượu.
Thân thể Dương Thần cứng đờ, mắt nhỏ trừng lớn, nhìn thẳng Bộ Phương, Bộ Phương mặt không biểu tình nhìn lại hắn, chỉ chốc lát sau, Dương Thần thất bại... Tức giận a!
- Được rồi được rồi, cho ta một phần thịt kho tàu!
- Tốt, chờ một lát.
Bộ Phương gật đầu, quay người bước vào phòng bếp.
Tống Đào cẩn thận từng li từng tí tìm vị trí ngồi xuống, ánh mắt không ngừng đánh giá bốn phía, ở cửa phòng bếp, hắn thấy một thân ảnh máy móc... Cái kia chính là Khôi Lỗi Chiến Thánh sao?
Đầu máy móc của Tiểu Bạch chuyển một cái, ánh mắt màu đỏ nhìn về phía Tống Đào, dọa đến đối phương vội vàng né tránh.
- Hừ! Nếu như đồ ăn của tiểu điếm này quá kém cỏi mà nói... Ta nhất định phải hung hăng khinh bỉ, nấu khó ăn còn dám thu phí cao như vậy! Hơn nữa ta muốn tuyên truyền đến toàn bộ Đế Đô, làm cho tất cả mọi người biết rõ đây là một tiểu điếm lừa người!
Dương Thần Kiêu ngạo nói.
Âu Dương Tiểu Nghệ đảo mắt, chẳng muốn để ý tới thằng oắt con này, hiện tại nàng chỉ muốn ăn, một ngày không có ăn cái gì, nàng đói đến gầy rồi!
Dương Thần còn lải nhải, bất quá rất nhanh trong phòng bếp đã phiêu đãng ra mùi thịt nồng đậm.
Mùi thịt kia chậm rãi bay tới, như tơ lụa quất vào mặt, làm cho người ta có một loại cảm giác chân thật, Âu Dương Tiểu Nghệ hếch cái mũi đẹp đẽ tinh xảo, trên mặt tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Chính là mùi vị này!
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp đi ra một thân ảnh, Bộ Phương bê bát sứ, bên trong chính là Túy Bài Cốt, bạch khí nóng hổi và mùi thơm nồng nặc phát ra.
Tiểu Nghệ đã sớm không thể chờ đợi được rồi, mắt to nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Túy Bài Cốt của ngươi đây, ăn từ từ.
Bộ Phương bày Túy Bài Cốt ở trước mặt Âu Dương Tiểu Nghệ, vỗ vỗ đầu nàng, thản nhiên nói.
Sau đó Bộ Phương quay người trở lại phòng bếp, tiếp tục nấu những món ăn khác.
Túy Bài Cốt, mùi thịt say lòng người, chỉ là mùi thơm liền để Dương Thần ngốc trệ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bát thịt.
Ngay cả Tống Đào cũng nhịn không được bị hấp dẫn, bất quá hắn vẫn nghĩ làm sao bắt hai tiểu gia hỏa kia đi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT