Một vị cường giả mặc áo choàng Luyện Đan Sư rơi xuống phía trước trận pháp, sắc mặt ngưng trọng, hắn vươn tay, trong tay kết ấn, đẩy năng lượng ấn ký về phía trận pháp.
Trận pháp nổ tung, không ngừng xoay tròn, quang hoa rực rỡ.
Trận pháp Thiên Lam Thành vào giờ khắc này đột nhiên lớn lên.
Bỗng nhiên, cách chỗ trận pháp không xa, thủ vệ vốn được an bài đột nhiên phát ra tiếng rống giận.
Tựa hồ có tiếng la hét và giết chóc vang lên.
Sau một khắc, vị Luyện Đan Sư chợt trừng mắt nhìn về phía này.
Một đạo nhân ảnh chậm rãi từ đàng xa đi đến, trong tay cầm một con dao làm bếp hỏa hồng sắc, thân hình anh tuấn, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa.
- Không ngờ người của Tiềm Long Vương Đình lại có thể đi theo Tu La đại quân công thành, có chút thú vị.
Chu Thông nheo mắt cười nói.
Hắn nhìn vị Luyện Đan Sư, một cổ sát ý từ từ ngưng tụ.
- Con dao làm bếp của ta không giết người! Nhưng ta vẫn có thể giết ngươi.
Ầm!
Năng lượng kinh khủng bắn ra, sau một khắc, con mắt Luyện Đan Sư trợn to!
!
Tu La đại quân từ từ nhích tới gần, trên tường thành mọi người cũng vô cùng ngưng trọng.
Trận pháp thủ thành vận chuyển cũng càng thêm kịch liệt, bắn ra năng lượng cường đại muốn ngăn cản Tu La đại quân công kích!
Bỗng nhiên, sắc mặt Lạc Đan Thanh đột nhiên biến đổi.
Bởi vì hắn phát hiện, quang mang của trận pháp thủ thành khẽ lóe lên, cuối cùng bị dập tắt!
Tu La đại quân như vào chỗ không người, trực diện tường thành mà đến.
Tường thành Thiên Lam Thành mặc dù chắc chắn, nhưng làm thế nào có thể ngăn cản đông đảo cường giả Tu La cổ thành oanh kích, trực tiếp bị đánh nứt vỡ!
Biến cố này xuất hiện ngoài dự liệu của mọi người.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trận pháp thủ thành làm sao lại đột nhiên tan vỡ? !
- Chiến! Xuất chiến! !
Lạc Đan Thanh gầm lên, hắn đã không có đường lui, tường thành cũng bị đánh đầy vết nứt rồi.
Ánh mắt các Luyện Đan Sư trở nên đỏ ngầu, mang theo vẻ quyết đoán, xung phong liều chết xông ra.
Hai bên đụng vào nhau, năng lượng phát tiết.
Năng lượng không ngừng bay tán loạn, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, gào thét không ngừng, thổi lất phất mái tóc của Bộ Phương, hắn đứng trên tường thành, nhìn cuộc chiến của hai bên, chân mày khẽ nhăn lại.
Bỗng nhiên, một cảm giác lành lạnh đầy sát ý khóa chặt hắn.
Không chỉ có hắn, Minh Vương cũng bất giác ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về nơi xa.
Ở chỗ này, Tiêu Nha lại một lần giương cung bắn tên.
Chẳng qua không giống với lúc trước, lần này trên Thí Thần Cung xuất hiện một mũi tên màu đen cổ xưa lạnh lẽo, đó là mũi tên thực chất, không còn là năng lượng!
- Vốn mũi tên này muốn để lại cho sinh linh Minh Khư kia, nhưng ngươi đã thành công khơi dậy lửa giận của ta, cho nên! Đi chết đi!
Thí Thần Cung hạ thí thần tiến, một mũi tên thí thần.
Đây là mũi tên đặc biệt chuẩn bị cho sinh linh Minh Khư, là Tiềm Long Vương Đình đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra dùng để bắt giết sinh linh Minh Khư trên đại lục Minh Khư.
Băng!
Cung tên bắn ra.
Song ngoài dự liệu của mọi người, tốc độ của mũi tên này vô cùng chậm rãi.
So với mũi tên ánh sáng lúc trước nhanh chóng bay đến, lần này tốc độ của mũi tên màu đen chậm hơn rất nhiều.
Chậm đến mức tất cả mọi người cảm giác mình chỉ cần nghiêng người là có thể né tránh.
Minh Vương cũng liếc mắt.
- Thanh niên bây giờ…thật sự cũng quá chậm.
Chậm?
Khóe miệng Tiêu Nha lặng lẽ nhếch lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, tròng mắt hắn đột nhiên mở to.
Một tiếng “xoẹt” vang lên!
Mũi tên trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Lần tiếp theo xuất hiện, chính là trực tiếp từ trong hư không chui ra, cách mi tâm Minh Vương không quá một tấc!
Minh Vương nhướng mày, trên thân hình một cổ năng lượng màu đen nhất thời lưu chuyển, bắn ra chung quanh thân thể hắn, năng lượng đáng sợ bắt đầu khởi động, Minh Vương bất giác giơ tay lên, túm lấy mũi tên này.
Xoẹt xoẹt! !
Hắc khí màu đen vọt lên cao.
Mũi tên đang kịch liệt lay động, bị Minh Vương nắm trong tay, giống như bàn ủi bị nung đỏ!
Vù! !
Thân thể Minh Vương khẽ nghiêng sang bên cạnh, tay bất giác buông lỏng, mũi tên kia nhanh chóng bắn tán loạn, tốc độ nhanh như thiểm điện!
Minh Vương biến sắc, Tiểu U đứng bên cạnh Bộ Phương cũng biến sắc.
Bởi vì khi Minh Vương buông lỏng tay, mũi tên kia lại chạy thẳng tới chỗ Bộ Phương.
Một khắc sau khi mũi tên rời tay, trong lòng Minh Vương nhất thời hiện lên dự cảm xấu, hắn chỉ cảm thấy tương lai mờ mịt, xong rồi! không còn thanh cay nữa!
Tiểu U nhanh chóng giơ cánh tay trắng nõn, muốn phục chế phương thức lúc trước ngăn cản mũi tên này.
Tuy nhiên nàng đã bị Bộ Phương ngăn lại.
Mũi tên ngay cả Minh Vương cũng không cẩn thận buông tay, Bộ Phương làm sao có thể để Tiểu U ngăn chặn.
Nắm lấy bàn tay Tiểu U đang giơ lên, trong tay Bộ Phương khói nhẹ lượn lờ, nồi Huyền Vũ nhất thời nghênh phong bạo trướng, phảng phất hóa thành một lá chắn bảo vệ, chắn trước người của hắn.
Mũi tên kia bay nhanh đến, đập vào nồi Huyền Vũ.
Nồi Huyền Vũ cổ xưa vô cùng cứng rắn.
Một kích kia, chẳng qua chỉ khiến thân hình Bộ Phương lảo đảo lui về sau mấy bước, cuối cùng mũi tên kia rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang.
Tiêu Nha sững sờ, không dám tin vào mắt mình, mũi tên này lại bị chặn lại?
Nồi Huyền Vũ rơi xuống, sắc mặt Bộ Phương không chút thay đổi, hắn thở ra một hơi.
Sau một khắc, trong tay xuất hiện một bát mì sợi bạo tẩu nóng hổi.
Hắn vung sợi mì lên trên vòm trời, sau một khắc, một cổ ba động bao phủ nửa thành trì khuếch tán, bao trùm lên trên mọi người.
- Trận pháp mỹ thực, mở!