Thiên Lam Thành, Đan Tháp.
Một chiến thuyền kim khí nhanh chóng lao đến, xé rách không khí, chậm rãi dừng trên bình đài phía trước Đan Tháp.
Từ trên chiến thuyền, có một đạo nhân ảnh chậm rãi đi ra, người mặc trường bào, đuôi trường bào hơi dài, kéo lê trên mặt đất.
Người này chắp tay ra sau lưng, mái tóc nhợt nhạt phiêu đãng, ánh mắt nheo lại, trong sự cung kính của đám người Huyền Minh đại sư, bước chân vào bên trong Đan Tháp.
Trong một căn phòng của Đan Tháp.
Ngũ trưởng lão sắc mặt tái nhợt, không ngừng ho ra máu, ngồi khoanh chân, không ngừng khôi phục thân thể bị thương.
Cánh cửa đá mở ra, bóng người mặc trường bào bước vào bên trong.
- Lão Ngũ, xem ra thương thế của ngươi thật sự không nhẹ.
Người tới khẽ cười nói, mặt mũi hòa ái.
Ngũ trưởng lão mở mắt ra, nhìn thấy người trước mắt, thoáng sững sờ:
- Tam trưởng lão, tại sao lại là ngươi?
Tam trưởng lão cười nhạt:
- Tại sao không thể là ta? Hiện giờ Tu La Hoàng suất lĩnh Tu La đại quân công thành, Phủ chủ không rảnh phân thân tới thăm ngươi, cho nên không thể làm gì khác hơn là phái tại hạ đến đây...
Ngũ trưởng lão sắc mặt tái khẽ nhíu lại.
- Tu La đại quân công thành...!Phủ chủ có thể giải quyết hay không?
Tam trưởng lão lắc đầu, tìm vị trí ngồi xuống, thở dài:
- Lần này công thành rất đặc thù, Tiềm Long Vương Đình cũng tham dự vào trong, Tiềm Long Vương Đình rõ ràngcũng muốn bắt đầu động thủ với sản nghiệp luyện đan của Đan Phủ chúng ta...!Giống như Thao Thiết Cốc năm đó, ta xử lý xong chuyện của ngươi nhất định phải chạy về tham chiến, thế cục hiện nay...!không thể lạc quan.
Lời nói nói xong, cả mật thất rơi vào yên tĩnh.
Hồi lâu sau, Tam trưởng lão mới cắt đứt trầm mặc, nói:
- Lão Ngũ, không biết ngươi từ bí cảnh ra ngoài có gặp phải một nha đầu tóc trắng không.
- Ngươi nói nha đầu tóc trắng...!Là này á quân của Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển đúng không? Bạch Yêu Giang Linh?
Lão Ngũ nói.
- Không sai, nha đầu kia chính là đệ tử không nên thân của ta ...!Ài, vốn định để nha đầu đó ngủ đông ba năm, có thể thuận lợi thu hoạch quán quân, không ngờ vẫn gãy kích.
Tam trưởng lão thở dài, có chút bất đắc dĩ.
- Nha đầu kia vẫn bình an, mặc dù trọng thương, nhưng sau khi ăn đan dược, thương thế đã ổn định, cũng không đáng ngại, lần này trong Thiên Khuyết bí cảnh thú dữ Minh Khư xuất hiện quá mức cổ quái, đợi sau khi thương thế của lão phu khỏi hẳn, nhất định phải tiếp tục dò xét.
Ngũ trưởng lão ngưng trọng nói.
Tam trưởng lão sau khi biết được Giang Linh vẫn mạnh khỏe, ánh mắt khẽ phát sáng, sau khi tiếp tục hàn huyên với Ngũ trưởng lão mấy câu, rời khỏi mật thất, đi về vị trí Giang Linh.
- Đồ nhi tốt của ta...!Hi vọng ngươi đã hoàn thành chuyện vi sư yêu cầu ngươi, gọi vị đại nhân đó đến!
Sau khi Tam trưởng lão rời khỏi mật thất, tốc độ cước bộ càng thêm nhanh chóng, trong con ngươi cũng toát ra vẻ cuồng nhiệt.
...
Quán ăn Vân Lam.
Trên vòm trời nước mưa vẫn ầm ầm không ngừng vang dội, càng rơi xuống càng lớn, tí tách, khó có thể ngừng.
Trước cửa quán ăn, những mảnh vải vụn bay lơ lửng trong mưa, làm người ta không khỏi miên man bất định, trước đó, ở cửa quán ăn này rốt cuộc đã xảy ra chuyện tàn ác đáng sợ nào.
Bộ Phương nhìn đám mỡ trắng ở phía xa biến mất, cũng chậm rãi trở lại trong phòng bếp, tiếp tục luyện tập kỹ thuật nấu nướng.
Còn Minh Vương cầm mấy thanh cay Bộ Phương vừa đưa, vui thích liếm mút.
Tiểu U ngồi trên U Minh thuyền, mái tóc đen nhánh tung bay, có một sợi từ trên trán rủ xuống, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng trở nên mông lung.
Cẩu Gia gục trên mặt đất ngáy khò khò, miếng thịt béo trên người cũng theo nhịp hô hấp mà đung đưa.
Tiểu Bát là con gà có lý tưởng, lững thững trong quán ăn, linh khí chung quanh cây Ngộ Đạo có chút nồng đậm, để cho nó hết sức hưởng thụ.
Tiểu Bạch cũng đã trở lại trong phòng bếp, Tiểu Bì nghịch ngợm nằm trên cái đầu tròn ục ịch của hắn.
Trong quán ăn, chỉ còn huynh muội Nam Cung Vô Khuyết và mấy vị thực khách đang đưa mắt nhìn nhau.
Hồi lâu sau, Nam Cung Vô Khuyết mới kéo Minh Vương đang say sưa mút thanh cay rời khỏi quán ăn...
Nhất thời, quán ăn lại trở nên hết sức yên tĩnh.
Sau khi luyện tập kỹ xảo nấu nướng trong chốc lát, Bộ Phương từ trong phòng bếp đi ra.
Kéo một cái ghế, ngồi trước cửa, nhìn cảnh mưa rơi tí tách phía ngoài, thở dài một hơi.
Tâm trạng nhàn nhã như vậy có vẻ…rất tốt.
Mưa tiếp tục rơi ầm ầm, giống như bức rèm che, mông lung mơ hồ.
Cơn mưa triền miên không biết bao giờ mới tạnh.
Bộ Phương nhìn theo, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, không khỏi nhắm mắt lại.
Một lát sau, chóp mũi đã vang lên tiếng ngáy rất nhỏ.
...
Ngoài Thiên Đan Thành, khí thế hùng hồn.
Mấy vạn Tu La đại quân tụ họp, khí tức chân khí kinh khủng liên miên không dứt, xông thẳng lên trời, giống như muốn đánh tan tầng mây trên vòm trời.
Mấy vị cường giả đứng đầu Tu La cổ thành đứng ngạo nghễ, khí tức của bọn hắn cũng hết sức đáng sợ, chân khí lay động, gông xiềng chân khí sau lưng phóng lên cao, chập chờn không nghỉ.
Tu La Hoàng một thân chiến giáp, trên khuôn mặt yêu dị lộ ra vẻ nụ cười tà mị, ánh mắt độc đáon nhìn thẳng vào tường thành Thiên Lam Thành phía xa, nhìn cánh cửa tường thành từ từ mở ra, khóe miệng càng nhếch cao kịch liệt.